Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai


Trời về khuya rất lạnh, cả ngày phải hết đứng rồi đi tới đi lui làm Mật Di mệt muốn ngất, nhưng nhìn mọi người trong nhà vui vẻ như thế lại thấy bao nhiêu mệt mỏi đã vơi bớt rất nhiều.

Theo lịch dự kiến thì ba ngày nữa bọn họ sẽ phải bay sang Mỹ, sau đó thì chỉ có Mật Di quay trở lại Bắc Kinh trước, nếu vậy thì đây là cái tết đầu tiên của Mật Di mà không có mặt chị Thục Tâm, nhưng biết thế nào được, chị gái giờ cũng đã có gia đình riêng.

Đứng bên ngoài ban công ở phòng ngủ, Mật Di phóng tầm mắt nhìn ra phía xa xăm, gió thổi nhẹ nhàng, làm khuôn mặt của cô ửng hồng vì lạnh.

- Suy nghĩ gì thế?

- Anh làm em giật mình...chưa ngủ sao?

Phần bên ngoài ban công của hai căn phòng liền kề nhau, thì ra Quân Thụy ở phòng kế bên phòng ngủ của Mật Di, anh thấy ngoài ban công sáng đèn nên mới bước ra xem thử.

Thấy cô đang đứng gác tay lên lan can, vẻ mặt trầm tư gì đấy, nên Quân Thụy đã cất tiếng hỏi thăm.

- Vài hôm nữa chúng ta sẽ về Mỹ, khi đó anh không thể về lại Bắc Kinh cùng em, công việc của anh không cho phép...anh ước gì có thể chuyển hẳn về đây.

- Anh Quân Hạo mất gần mười tám năm mới chuyển được công ty đến đây, để em tính thử xem...anh đã ba mươi bảy rồi...lúc đó chắc anh không còn sức đứng đây hóng gió lạnh với em đâu.

– Mật Di nói đùa rất nhẹ nhàng, cũng mỉm cười nhìn anh ấy.

- Không sao, miễn là em đừng kết hôn vội, cho anh một lần thử sức là được.

– Quân Thụy nhìn cô, ánh mắt rất ấm áp.

Cách đây không tới nữa tháng, Mật Di cũng đã ngầm nhận định sẽ thử cho phép bản thân thích Quân Thụy, nhưng mà nghĩ tới hành động cùng lời nói đầy tính đe dọa của Doanh Suyễn lại khiến lý trí của Mật Di chưng hững lại.

Không phải vì sợ anh ta, mà sợ những điều tồi tệ sẽ xảy ra nếu không nghe theo, mấy tình tiết kiểu này thấy nhiều trong tiểu thuyết và phim ảnh rồi, chỉ là không nghĩ khi áp dụng vào đời thực thì còn kinh khủng hơn.

- Anh cũng đừng đặt quá nhiều tình cảm cho em, lỡ đâu phải vài năm nữa em mới ổn định thì sao...em còn thời gian, nhưng anh thì tốt nhất là phải tìm được người yêu thương anh.

- Anh không ngại chờ, chỉ sợ em không muốn anh đến gần thôi, Mật Di, tình cảm anh dành cho em là thật lòng, dù chỉ mới gặp lại em...nhưng anh biết trái tim anh muốn gì! – Quân Thụy nhìn cô bằng ánh mắt rất nghiêm túc.

Mật Di cúi đầu nhìn xuống bên dưới vườn hoa, lúc trước thích đơn phương Quân Hạo mấy năm liền cũng chỉ âm thầm giữ lấy làm bí mật riêng trong lòng, bây giờ cũng đã nguôi ngoai rất nhiều.

Xong giờ lại thấy có chút dao động khi nhìn và nghe Quân Thụy bày tỏ, cảm giác như chưa bản thân thật sự xứng đáng với tình cảm của anh ấy, còn đang phải trong mối quan hệ thân thể với Doanh Suyễn, chợt Mật Di cảm thấy bản thân quá rẻ rúng và dễ dãi.

- Cho em thêm thời gian, nếu em không thể làm gì để thay đổi hiện tại tồi tệ này...thì em thật sự rất xin lỗi tình cảm mà anh đã dành cho em, Quân Thụy.


- Không cần lo lắng, dù thế nào anh vẫn chờ em, Mật Di.

– Quân Thụy mỉm cười nhẹ nhàng.

- Vậy em vào ngủ đây, sáng em phải về sớm rồi, hẹn anh ở sân bay nhé.

– Mật Di vẫy tay về phía anh ấy, nở một nụ cười khá buồn.

- Hẹn gặp em sau, Mật Di.

Làm Quân Thụy buồn thì cô cũng không cảm thấy dễ chịu gì, nhìn ánh mắt như đang hụt hẫng hết lần này đến lần kia lại khiến tâm trí người gây ra mọi chuyện càng cắn rứt hơn.

Thầm mắng bản thân sao lại tệ hại như thế này, Mật Di quay lại phòng ngủ liền nằm phịch xuống giường, kéo chăn đắp tận cổ, nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Nếu giờ mà có chị Mẫn Hoa ở đây, chắc cô sẽ lôi ngay đến trước mặt Doanh Suyễn xong dõng dạc đứng thẳng lưng tuyên bố từ giờ anh hãy cút ra xa tầm mắt của cô.

Mặc kệ tình yêu tình ý gì đó của cặp đôi nhân vật chính, đôi khi nữ chính cũng phải chấp nhận lấy nam phụ chứ, để nữ phụ mờ nhạt như cô sớm được bình yên, yêu đương, kết hôn.

Đôi khi có thể là khó tin thật, nhưng sẽ có những người có khuôn mặt tựa như nhau cùng đồng thời xuất hiện, Mật Di đã từng bắt gặp khoảnh khắc ngắn vài giây đó, bây giờ thì đã có thể hoàn toàn đứng trước mặt cô gái có đường nét gương mặt giống Mẫn Hoa gần như là giống tuyệt đối, từ màu tóc, mắt, dáng vẻ thanh mảnh, chiều cao và cơ thể như một người mẫu.

Trước khi bay, Mật Di đã dành một buổi tối sau khi tan làm để đến trung tâm thương mại Parkview Green để mua sắm, cũng nhờ thế mà bắt gặp cô gái kia.

Không muốn bỏ lỡ, Mật Di đã nhanh chóng bước đến gần để xác nhận.

- Xin lỗi...tôi không biết có phải nhận nhầm người không...nhưng cô thật sự rất giống một người chị mà tôi từng biết...

- Cô là ai?

Không thể tin được vào thị giác và thính giác, tại sao lại có thể giống nhau từ khuôn mặt cho đến giọng nói như thế chứ, tuy chị Mẫn Hoa có phần dịu dàng và uyển chuyển hơn khi cử động tay nhưng chỉ cần bấy nhiêu thôi là đủ làm Mật Di kinh sợ rồi.

- Tôi xin lỗi nếu có nói gì không đúng với chị, tôi là La Mật Di...xin được biết quý danh của chị, làm ơn...

- Tôi là Tố Cẩn...nhưng cô biết tôi hả ? – Tố Cẩn chớp chớp mắt nhìn người đối diện.

- Có thể giữ liên lạc với tôi không ạ, cô Tố...tôi biết là đường đột và không lịch sự vì chỉ mới gặp lần đầu...nhưng thật sự cô rất giống một người chị mà tôi biết.

Vẻ mặt của Tố Cẩn lúc này khá nghi ngại xen lẫn hoang mang, cô ấy không nghĩ sau khi phẫu thuật chỉnh sữa khuôn mặt một chút lại có thể bị người khác nhận nhầm thành người quen.


Nhưng vẫn phải dè chừng vì công việc hiện tại của cô ấy khá là phiền phức, không kín đáo liền có nguy cơ bị đánh cho nhừ tử.

- Tôi không quen biết cô...Tự nhiên muốn xin số điện thoại...lỡ cô muốn làm gì rắc rối cho tôi thì sao...

- Không đâu...tôi thật sự không có ý làm phiền gì cho cô đâu...thế này đi, chúng ta đến khu nghỉ ngơi ở bên kia, tôi sẽ giải thích rõ ràng hơn...được không cô Tố...Không mất nhiều thời gian của cô đâu...!– Mật Di khẩn trương cầu xin.

- Mười phút thôi đấy, tôi còn phải đi làm việc.

– Tố Cẩn xoay người nhìn trực diện cô gái trước mặt, trông cũng là người có tiền.

- Vâng...vâng, cảm ơn cô rất nhiều...

Sau đó cả hai liền bước nhanh về phía các cửa hiệu cà phê trong khu trung tâm thương mại Parkview, Mật Di chọn đồ uống xong nhìn sang Tố Cẩn, cô ấy cũng chọn đại một loại cho xong rồi đi đến một chiếc bàn trống trong góc, thong thả ngồi xuống, bắt chéo chân một cách gợi cảm và khoanh hai tay ra trước ngực.

- Thời gian của tôi là tiền đó, cô muốn nói gì thì tranh thủ đi, quá mười phút thì tôi không lưu lại đâu.

- Tôi biết là đường đột dẫn cô vào đây, nhưng thật sự cô rất giống một người tôi biết...chỉ khác cách ăn mặc cũng như hành động thôi...!– Mật Di ngồi xuống ghế, vẻ mặt vẫn khá bối rối.

- Giống đến vậy sao...có ảnh cô gái đó ở đây không, để tôi xem thử, nếu thật là như thế thì tôi sẽ nói chuyện lâu một chút...!– Tố Cẩn cũng tò mò nên hỏi thử.

Để nhớ lại đã, Mật Di không có ảnh của chị Mẫn Hoa, nhưng mà trang web thông tin giảng viên đại học Bắc Kinh thì có, vội đặt các túi đồ trên tay xuống sàn, Mật Di liền lấy chiếc điện thoại mới tinh ra truy cập vào trang mạng của trường, lướt khoảng ba mươi giây liền giơ màn hình về phía Tố Cẩn.

- Đây, cô xem thử đi, rất giống đúng không...như cùng một khuôn...!– Mật Di ngập ngừng nói.

- Giống thật đấy, nhưng cô gái này là ai thế, tôi và cô ta tuyệt đối không có liên quan gì đâu nha, đừng đưa thêm phiền phức cho tôi...!– Tố Cẩn cũng khá sốc khi thấy khuôn mặt của Mẫn Hoa trong ảnh.

- Không...Không, chỉ là tôi muốn nhờ cô một chuyện thôi...!– Mật Di vội nhét điện thoại vào trong túi xách, rồi nhìn chằm chằm vào cô ấy.

- Không được, tôi không có thời gian làm mấy chuyện vớ vẩn, cô tìm người khác đi...tôi còn tưởng là gì, muốn nhờ vả thì dẹp đi.

Nói xong thì Tố Cẩn tỏ ra hơi gắt gỏng một chút, lập tức đứng dậy khỏi ghế, bước một chân ra khỏi bàn, cũng vừa lúc nhân viên phục vụ mang hai cốc nước đặt xuống bàn.

Thấy vậy, Mật Di vội đứng dậy theo, giữ cổ tay của Tố Cẩn lại, xong tiếp tục nói.

- Vậy...vậy chúng ta trao đổi thương lượng cũng được mà...tôi nhất định không để thời gian quý báu của cô Tố bị lãng phí đâu...làm ơn...


- Thương lượng à?

Nhìn lại một lượt từ chân đến đầu của Mật Di, những thứ trên người đều là hàng hiệu đắt tiền, phong thái cũng không giống người bình thường, lúc nãy còn đưa thông tin ảnh của người có khuôn mặt giống bản thân là giảng viên đại học Bắc Kinh nên có thể suy ra cô gái đang muốn thương lượng này cũng có địa vị không kém.

- Đúng đúng, chỉ cần không quá đáng là tôi có thể đáp ứng các yêu cầu của cô...!– Mật Di không nghĩ ngợi gì liền trả lời ngay.

- Thế thì cô nói việc muốn nhờ tôi làm trước đi, xem dễ dàng hay không thì tôi mới quyết định sau.

– Tố Cẩn rút tay lại, chậm rãi ngồi xuống ghế, tiếp tục bắt chéo chân.

- Tôi muốn cô đóng giả người trong ảnh, xong xuất hiện lướt qua mặt của một người đàn ông, chỉ cần vậy thôi...!– Mật Di đáp.

- Chỉ cần lướt qua đơn giản vậy thôi? – Tố Cẩn ngạc nhiên hỏi lại.

Dù có cùng khuôn mặt với Mẫn Hoa, nhưng phong thái lại không bằng được một nữa, Mật Di không dám liều lĩnh cũng như can đảm để Tố Cẩn này thay thế Mẫn Hoa tiếp cận Doanh Suyễn, lỡ mà đổ vỡ mọi chuyện thì phen này chỉ có nhảy từ tầng ba mươi xuống dưới đất.

- Lướt qua thôi, không đến ba phút xong cô phải rời đi ngay.

- Tưởng gì khó khăn, như là lên giường hay làm mấy trò biến thái với lũ đàn ông...thế này quá đơn giản rồi, hai vạn tệ cho ba phút lướt qua.

– Tô Cẩn liền hét giá trên trời.

- Được, nhưng cô phải thực hiện xong việc này thì tôi mới trả tiền, trang phục tôi sẽ gửi đến cho cô sau, khi nào cô có thể làm được? – Mật Di hỏi lại.

- Càng sớm càng tốt, trao đổi số điện thoại đi, nhưng cô phải đặt cọc trước cho tôi một ít, lỡ đâu làm xong rồi cô quỵt thì tôi biết làm sao? – Tố Cẩn vừa nói vừa lôi điện thoại trong túi xách đang kẹp trên tay ra.

Cả hai trao đổi số liên lạc xong xuôi, Mật Di không ngần ngại chuyển ba nghìn tệ cho Tố Cẩn trước để làm tin, dù không biết có thể tin tưởng người này hay không, nhưng cũng phải thử.

- Vậy tôi sẽ tranh thủ sắp xếp hết rồi thông báo thời gian cũng như địa điểm cho cô, làm xong sớm thì cô cũng nhận được số tiền còn lại.

– Mật Di nói.

- Công việc nào dễ kiếm tiền thì tôi sẽ làm thôi, vậy có gì nhớ gửi tin nhắn cho tôi, tạm biệt.

Nhìn sau lưng Tố Cẩn khi bước ra khỏi tiệm cà phê, mà trong đầu của Mật Di cảm thấy rất lo lắng, nếu muốn để Tố Cẩn xuất hiện sao cho tự nhiên nhất trước mặt Doanh Suyễn và không bị anh ta cho người bắt lại thì cũng là cả vấn đề nghiêm trọng.

Quay ra bên ngoài bãi đậu xe, Mật Di bước vào trong xe, đặt hết các túi đồ lên ghế phụ rồi mới khởi động xe rời đi.

Vừa lái xe vừa suy nghĩ xem phải chuẩn bị gì, sao có thể dụ được Doanh Suyễn ra khỏi biệt viên rồi đến chỗ nào không bị đám vệ sĩ của anh làm phiền, để khi Tố Cẩn xuất hiện thì có thể dễ dàng chuồn đi.

Mà cũng nghi ngại khi tự nhiên đi nhờ cậy một người xa lạ mới gặp lần đầu, lỡ cô ta cầm tiền rồi không thèm thực hiện theo lời nói, Mật Di tự thấy bản thân đúng là hồ đồ trong một chốc mà.

Về đến khu chung cư, Mật Di cầm túi xách và đống đồ mới mua sắm kia bước xuống xe, cũng đã hơn mười giờ tối nên khu nhà rất im ắng và thanh tịnh, tuyết rơi lất phất từ sáng giờ.


Vào đến thang máy, chưa kịp bấm nút thì đã thấy có người bước vụt vào, mùi gỗ mộc đặc trưng trên cơ thể của Doanh Suyễn tràn vào khoang mũi của Mật Di ngay.

Cái tên này rất thích xuất hiện đột ngột như một hồn ma, nhưng mà Mật Di chợt khựng lại vì vừa nghĩ ra cách dụ Doanh Suyễn đến nơi mà có thể đuổi mấy người vệ sĩ kia tránh đi chỗ khác, để sắp xếp cho Tố Cẩn xuất hiện phút chốc.

- Em mỏi chân quá, anh bế em được không? – Mật Di ngước mắt nhìn sang người bên cạnh.

- Được.

Trong đầu của Doanh Suyễn như vừa bị sét đánh mạnh một phát vào đầu, khi đột nhiên lại được Mật Di đòi hỏi một cách nũng nịu như thế này, tâm trạng đang bực tức vì công việc ở DJI cũng đã tiêu biến không còn đọng lại một chút gì ở trong đầu.

Cúi người liền nhấc bổng Mật Di lên, giống như mọi khi lúc bế cô lên giường, nhưng lần này là được yêu cầu tự nguyện.

Xong còn bị Mật Di ôm ghì lấy cổ, thì thầm mật khẩu căn hộ vào lỗ tai, Doanh Suyễn cảm thấy như trong lòng đang chấn động, hoài nghi không biết hôm nay cô nàng đang bị cái quái gì.

- Em ăn tối chưa?

- Rồi, còn anh, ăn tối chưa? – Mật Di vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai của Doanh Suyễn, để anh chậm bước lại cho cô đặt túi xách và đồ lên kệ tủ.

- Anh ăn với đối tác rồi, em hôm nay sao thế, ăn trúng gì đúng không? – Doanh Suyễn nhìn cô đầy hoài nghi.

- Thế để em gân cổ lên cãi nhau với anh như mọi khi vậy.

– Mật Di nhướn mày nhìn anh.

- Không cần, chúng ta đi tắm.

Lại nữa sao, Mật Di không muốn một chút nào nhưng chỉ có thể ôm hết khó chịu vào trong lòng, không muốn làm Doanh Suyễn cáu gắt rồi không thể thuận lợi thực hiện kế hoạch được.

Vừa phải áp sát cơ thể trần trụi lên người Doanh Suyễn, vừa phải giữ chặt cổ anh để bám giữ, lại phải điên cuồng hôn, đầu lưỡi bị anh dây dưa sớm đã không còn thuộc về bản thân.

- Em muốn anh?

- Ừm...nhưng anh nhẹ một chút...được không anh...!– Mật Di nhẹ giọng làm nũng.

- Được...anh sẽ cố...

Tuy hai chân phải ghì lên thắt lưng của Doanh Suyễn rất lâu, cũng đã mỏi nhừ lại thêm sức nặng từ cơ thể đè xuống, hai bàn tay của anh còn giữ khuôn mặt của Mật Di để hôn và vuốt ve.

Thắt lưng di chuyển chậm, mỗi lần thúc vào đều rất mạnh, khiến tâm trí như bay ra khỏi hiện thực, nhưng cảm giác này quá kích thích đến từng tế bào trong cơ thể.

Mật Di cũng tự phân vân về chuyện này, trước này cô luôn có suy nghĩ chỉ những người yêu thích nhau thật sự thì khi làm tình mới có thể có khoái cảm nhiều thế này, hành động thân mật cũng táo bạo hơn.

Cho đến khi triền miên với Doanh Suyễn, anh không chút kiêng dè mà “hưởng lạc” từ cơ thể cô một cách cuồng nhiệt, nếu không phải biết rõ mối quan hệ của nhau từ trước, chắc có thể bản thân của Mật Di đã hoang tưởng hai người họ đang yêu nhau thật sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận