Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai


Ngồi ăn được một lúc, Mật Di lại ngước mắt nhìn vội về phía Doanh Suyễn, hai tay cầm dao và nĩa đang cử động rất tao nhã và đúng quy chuẩn.

Ngón tay thật đẹp, tự hỏi tại sao bây giờ mới nhận ra Doanh Suyễn đẹp mắt như thế này, nếu mà đặt anh bên cạnh những người đàn ông khác, thì chắc chắn sẽ phải chia ra làm hai phe, một là Doanh Suyễn và hai là đám đàn ông kia.

Bị Mật Di nhìn chằm chằm theo kiểu đang mưu tính gì đó, làm Doanh Suyễn cũng hơi lạnh trên da đầu, anh búng nhẹ ngón tay về phía cô rồi gõ nhẹ lên bàn.

- Em có thôi cái kiểu nhìn người khác như thế không?

- Nhìn...nhìn gì chứ...anh đừng có nói lung tung...!em đang nhìn tay cầm dao của anh...!sợ anh phóng về chỗ em...!– Mật Di bối rối, mặt hơi đỏ, vội chống chế.

- Muốn thử không? – Doanh Suyễn cười nhếch môi nhìn cô.

- Không cần ạ.

Trả lời thật nhanh, xong lại cúi mắt xuống tiếp tục dùng bữa, Mật Di liền đắn đo trong suy nghĩ tiếp, không lẽ giờ làm nũng đòi lên phòng khách sạn, lỡ mà Doanh Suyễn không muốn rồi ra về thì làm sao nhỉ.

- Doanh Suyễn, anh ra ngoài tối nay không có vệ sĩ đi theo sao? - Mật Di chợt nhớ ra chuyện này nên hỏi ngay.

- Không cần, anh làm kinh doanh bình thường chứ có phải buôn bán hàng cấm đâu mà sợ bị giết.

– Doanh Suyễn đáp.

- Lỡ em thủ tiêu anh thì sao? - Mật Di hơi nhướn người về phía anh, nói nhỏ.

- Lương tâm giảng viên như em thật tệ.

– Doanh Suyễn cười khẩy nhìn cô.

- Ngày mai em phải vắng mặt vài ngày...nên muốn dẫn anh đến đây đổi không khí...ờ...!thì không phải là em muốn...!mà...!mà...!anh hiểu ý em không?

Thấy đầu của Doanh Suyễn hơi nghiêng một chút, bàn tay đang cầm ly nước táo đưa lên miệng chuẩn bị uống cũng khựng lại giữa không trung, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu, khóe môi hơi giật nhẹ.

Mật Di thì ngượng chín mặt khi mở lời rủ rê, cúi gằm mặt nhìn xuống đĩa thức ăn trên bàn, hai bàn tay đang đặt trên chân cũng toát mồ hôi lạnh, rất xấu hổ.

- Em đã có lòng, anh không ngại.

Uống một ít nước táo xong đặt ly xuống lại, Doanh Suyễn chậm rãi đứng dậy trước, anh chỉnh lại áo vest rồi vươn bàn tay về phía Mật Di đang ngồi.

Thấy tay anh đưa đến, Mật Di vội ngẩng đầu nhìn rồi cũng tự giác nắm lấy, cả hai liền rời khỏi khu vực nhà hàng AZUR, đi ngang sảnh chính về phía khách sạn.

Kéo tay Doanh Suyễn đi thẳng vào thang máy để lên lầu bốn, xong đến trước cửa phòng 409, rất tự nhiên đẩy cửa đi vào.

Chưa kịp đặt túi xách lên bàn thì đã bị Doanh Suyễn ôm chầm, ghì sát vào người anh, thấp giọng hỏi.


- Em đang nghĩ gì thế Mật Di?

- Hử...nghĩ gì chứ...em có nghĩ gì đâu...!em cũng có ham muốn tự nhiên này mà...!anh làm gì ngạc nhiên như thể em là người ngoài hành tinh vậy ? – Mật Di xấu hổ, ấp úng giải thích.

- Ý anh là em chủ động mời mọc?

Tên này đa nghi thật sự, mỡ dâng tận miệng thì tranh thủ ăn đi chứ, Mật Di vừa thẹn vừa xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu nhìn lên, hai tay đặt trên lồng ngực của Doanh Suyễn cũng bắt đầu lúng túng theo.

- Anh không muốn thì chúng ta về...còn hỏi lung tung nữa là em không bao giờ ra ngoài thế này...cùng anh nữa...!- Mật Di ấp úng đáp, giọng có chút cáu kỉnh.

- Không, anh không có ý gì.

– Doanh Suyễn cười nhẹ.

Định cúi đầu hôn thì Mật Di lại tránh đi, thuận thế thoát khỏi vòng tay của Doanh Suyễn, cười một cách gượng gạo rồi mới ném túi xách lên ghế sofa, xong mới bẽn lẽn kéo tay anh đi theo vào phòng tắm.

Nếu mà bắt thực hiện mấy loại hành vi kỳ cục này thêm một lần nào nữa thì chắc chắn Mật Di sẽ hét thẳng vào mặt người đòi hỏi đó, Doanh Suyễn đi phía sau, một tay bị cô nắm, tay kia cho vào túi quần, rất thong thả quan sát điệu bộ vừa đáng yêu vừa buồn cười của người trước mắt.

Thấy sự lúng túng của Mật Di, vừa cúi người vặn nước vào bồn tắm, vừa kiểm tra lại nhiệt độ, xong mới quay sang nhìn Doanh Suyễn, mặt đỏ còn hơn lúc ở dưới nhà hàng.

- Cứ tự nhiên.

Nói xong lại bày ra dáng vẻ mời người tới giúp cởi trang phục, cái tên điên này, Mật Di mắng thầm trong đầu rồi cũng phải cúi đầu loay hoay hai tay cởi áo vest và áo sơ mi cho Doanh Suyễn.

Mùi hương gỗ mộc đặc trưng không phải từ trang phục, mà là từ cổ của Doanh Suyễn, mấy lần trước đều ngửi thấy nhưng không có thời gian tìm hiểu.

Vừa cởi được hết hàng nút trên áo sơ mi thì đã bị Doanh Suyễn bế sốc lên, xoay người đặt Mật Di ngồi lên bệ rửa tay phía sau lưng, cả hai vừa tầm mắt của nhau.

- Đôi lúc em thật khó hiểu, rất thích bày trò nói dối anh.

- Thì...thì do em lỡ làm mấy chuyện bao đồng...nhưng không phải anh đã bỏ qua không truy cứu nữa rồi sao? – Mật Di lúng túng đáp.

- Anh không nhắc vì em đã làm trò ngu dốt đó, nhưng nếu còn thêm một lần nữa...anh sẽ bóp chết em theo đúng nghĩa đen.

– Doanh Suyễn thấp giọng trả lời.

- Em...em biết rồi mà...

Việc bị Doanh Suyễn hôn đến thở không nổi cũng không còn quá xa lạ, nhưng lần này Mật Di lại cảm thấy bản thân như đang thích loại cảm giác này, thích kiểu hôn của Doanh Suyễn, hơi hoảng vì tự nhiên có mấy suy nghĩ này.

Bàn tay của anh rất nhanh luồn ra sau lưng để kéo mở dây khóa chiếc váy trên người Mật Di, từng thứ một bị cởi ra.

Đang định cởi thắt lưng thì lại nghe tiếng gõ cửa phòng, Mật Di vội đẩy đầu của Doanh Suyễn ra xa một chút, thở hổn hển, nhưng anh lại không quan tâm ai đang gõ cửa, định sấn tới hôn tiếp.


- Khoan...khoan đã...hay là người của anh đến tìm như lần trước...biết đâu có chuyện gì thì sao...ưm...

Chưa kịp nói hết thì lại bị Doanh Suyễn giữ chặt sau đầu rồi hôn lấy, cái tên này đúng là không còn quan tâm gì đến bên ngoài luôn, lỡ mà có cháy hay có khủng bố chắc cũng vậy.

Mật Di phải lắc đầu qua lại để tránh khỏi môi anh.

- Xem thử là ai đã...lỡ bên ngoài có chuyện gì rồi nhân viên họ lên thông báo thì sao...em không mặc gì cả...anh ra nhìn một chút rồi quay lại...em đợi...!– Mật Di ấp úng nói, nhìn bản thân trần trụi của chính mình.

- Giữ nguyên bộ dạng này chờ anh.

– Doanh Suyễn cài lại thắt lưng rồi nói.

- Nhanh một chút, em lạnh...

Cứ thế mà đi ra bên ngoài, không khoác lại áo gì cả, Doanh Suyễn đẩy cửa phòng tắm bước nhanh ra bên ngoài phòng ngủ, rồi mới đến phòng khách.

Đưa tay mở khóa cửa chính của phòng 409, nhìn cô gái mặc váy trắng liền thân ôm sát từng đường cong trên cơ thể mảnh mai đang đứng ngay trước mặt.

Mái tóc đen búi cao gọn gàng, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp động lòng người, Doanh Suyễn cúi đầu nhìn chằm chằm, hơi thở có chút không liền mạch.

Đây là lần đầu tiên Tố Cẩn mặc kiểu váy và làm kiểu tóc như một cô nàng tiểu thư con nhà lành, có chút không thoải mái vì không thể tự do di chuyển nhanh nhẹn như bình thường, nhưng vì tiền nên ráng nhịn xuống một chút.

Lâm Hàn đang mặc đồ nhân viên dọn dẹp vệ sinh, theo dõi từ xa khi thấy hai người kia đi từ khu vực nhà hàng vào thang máy rồi lên đến phòng 409, thông báo qua tin nhắn cho Tố Cẩn xong liền đẩy theo một chiếc xe đựng dụng cụ dọn dẹp đi lởn vởn quanh cầu thang để lau chùi, chờ đợi.

Tố Cẩn chạy nhanh lên bằng cầu thang bộ một cách lén lút, vì bên thang máy nhân viên an ninh không cho người ngoài không đặt phòng đi lên.

- Bọn họ vào phòng 409 chưa anh, bao lâu rồi...em mệt chết đi được...mấy tên an ninh làm khó quá trời...!– Tố Cẩn thở không ra hơi, vội hỏi thăm.

- Cũng mười phút rồi, em nghỉ mệt chút rồi chỉnh trang lại cho tử tế đi...nhớ là phải vọt thật nhanh đó, anh để chiếc giỏ trống này cho em chui vào trốn nếu không may bị người ta đuổi theo.

– Lâm Hàn hất đầu về phía chiếc xe đẩy.

- Làm cho ngon lành rồi cô ta trả thêm tiền, chúng ta liền đi đánh bạc tiếp...quá tuyệt vời luôn...!– Tố Cẩn vừa soi gương vừa nói.

- Đúng ý anh rồi..ha ha...!– Lâm Hàn cười khoái chí.

Hít một hơi thật sâu, Tố Cẩn liền bước nhanh đến trước cửa phòng 409 và gõ vài tiếng, xong lùi lại hai bước rồi chờ đợi, Lâm Hàn đã đứng ở góc cầu thang gần lối thoát hiểm lén lút quan sát.

Cửa mở ra, nhìn người đàn ông trước mặt chỉ mặc mỗi chiếc quần tây trên người, khuôn mặt và cơ thể cực kỳ nam tính, gợi tình làm khuôn mặt của Tố Cẩn lúc này đỏ bừng, nhưng khựng lại khoảng ba mươi giây khi nghe giọng nói.

- Mẫn Hoa...


Cũng nhờ vậy mà Tố Cẩn chợt tỉnh táo lại, dù người đàn ông này có dụ hoặc đi chăng nữa nhưng cũng phải chạy nhanh vì số tiền công kia, thêm nữa chỉ vì khuôn mặt sau phẫu thuật của cô ấy giống người khác, nên bị nhận nhầm là chuyện bình thường.

- Tôi..tôi xin lỗi...tôi đi nhầm phòng...

- Mẫn Hoa...!– Doanh Suyễn giật mình vội muốn giữ tay người trước mặt.

Còn Tố Cẩn thì vừa nói xong là vội vàng bỏ chạy ngay lập tức, đến ngay chỗ Lâm Hàn thì được anh ta chuẩn bị sẵn chỗ cho trốn vào, cẩn thận che đậy rồi mới ung dung đẩy chiếc xe đi ngang qua chỗ Doanh Suyễn đang đứng ngó tìm ai đó.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt của Mẫn Hoa thình lình xuất hiện, trong đầu Doanh Suyễn chợt thấy rất khó hiểu vì không thể tin là cô ấy lại dám chạy đến Bắc Kinh, sau khi đã bỏ trốn cùng Duệ Khải.

Nhưng khi kịp nhận ra để chạy theo thì đã không thấy Mẫn Hoa nữa, cứ thế vụt qua rồi biến mất không dấu vết.

Mật Di cũng đã mặc lại trang phục, vội vàng chạy ra ngoài xem tình hình như thế nào, không thấy Doanh Suyễn ở trong phòng, mở cửa nhìn ra bên ngoài thì thấy anh đang đứng ở gần cuối hành lang gần cầu thang bộ.

Có tiếng tin nhắn được gửi đến, Mật Di liền quay lại trong phòng, lấy điện thoại trong túi xách ra.

Là tin nhắn từ Tố Cẩn, thông báo đã an toàn đi xuống tầng trệt, giờ đang di chuyển đến tầng hầm để lái xe rời khỏi AZUR.

“Xong rồi đấy bà chị, mau trả tiền công đi” - Tố Cẩn.

“Có bị anh ta giữ tay hay là hỏi thêm gì không?” - Mật Di.

"Yên tâm, không có chuyện đó xảy ra đâu, tôi làm việc nhanh gọn cực kỳ.” - Tố Cẩn.

"Được rồi, tôi trả thêm một vạn cho cô, khi nào cần tôi sẽ tìm cô sau.” - Mật Di.

"Cảm ơn...cảm ơn, bà chị thật rộng rãi, cần tôi đóng giả mấy vai này tiếp thì gọi nhé.” - Tố Cẩn.

Chuyển số tiền công còn lại cho Tố Cẩn xong xuôi hết, Mật Di liền đặt điện thoại vào trong túi xách lại, định ra ngoài gọi Doanh Suyễn thì đã thấy anh bước vào trong, biểu cảm trên mặt rất khó diễn tả, con ngươi màu bạc đã tối sầm lại, chỉ biết anh đang tức giận, ngoài ra không thể đoán được gì thêm.

- Vào phòng tắm lấy đồ cho anh.

- Vâng...vâng...mà anh sao thế? – Mật Di giả vờ hỏi thăm.

- Anh đưa em về, anh còn việc khác.

– Doanh Suyễn đáp.

Tự nhiên thấy dáng vẻ này thật sự rất giống lần đầu tiên gặp Doanh Suyễn ở khách sạn Pangu Residences, khiến người ở gần phải đề phòng và giữ khoảng cách an toàn, không biết sẽ chọc điên anh lúc nào.

Chờ Doanh Suyễn mặc lại chỉnh tề trang phục xong, cả hai mới quay lại tầng trệt, xong đi ra ngoài cửa chính, nhân viên bảo an liền nhanh chóng đưa xe đến.

Doanh Suyễn liền mở cửa xe cho Mật Di ngồi vào trong trước, anh đi nhanh về phía ghế lái, khởi động và lái xe rời khỏi nơi này.

Suốt cả quãng đường hai mươi phút không nói một chữ nào nữa, chỉ tập trung nhìn về phía trước, Mật Di cũng giữ im lặng quan sát bên ngoài kính xe.

Trong lòng lại cảm thấy không thoải mái lắm, lúc thấy biểu cảm của Doanh Suyễn khi đuổi theo Tố Cẩn chỉ vì khuôn mặt giống Mẫn Hoa.

Đến trước cổng chung cư, Doanh Suyễn định bước xuống mở cửa xe nhưng Mật Di giữ tay anh lại.

- Em tự mở cửa xe được, ngày mai em bay sớm và khoảng năm ngày em mới về lại Bắc Kinh.


- Ừ, nhớ gọi điện thoại cho anh.

– Doanh Suyễn không mặn không nhạt trả lời.

- Tạm biệt anh.

Mật Di nói xong liền đẩy cửa xe bước ra ngoài và đóng cửa lại, đứng nhìn Doanh Suyễn lái xe rời đi hoàn toàn thì mới quay người đi vào bên trong chung cư.

Xem ra điều Doanh Suyễn muốn chính là gương mặt xinh đẹp của Mẫn Hoa, lúc trước có thể vì quá mê muội nên cứ nghĩ bản thân yêu chị ấy, bất chấp ngang ngược mà giữ lấy, dù đối phương có phản kháng quyết liệt.

Vào đến căn hộ, Mật Di đi vào phòng ngủ kéo hành lý cùng một chiếc túi xách lớn đi ra gần kệ tủ ngay cửa nhà, đặt sẵn ở đây để sáng mai còn ra sân bay sớm, Tiểu Mi đã được cô đưa đi gửi ở trung tâm chăm sóc thú cưng vài ngày.

Nằm trên giường, Mật Di lại không thể kiềm lại dòng suy nghĩ về Doanh Suyễn, không muốn quan tâm dư thừa nhưng lại không cách nào đẩy được khuôn mặt của anh ra khỏi tâm trí.

Biết rõ từng bị đối xử bạo lực như thế nào, suýt chút nữa là chết, nhưng Mật Di vẫn không tài nào hiểu được cảm xúc của bản thân.

Đau đớn thể xác biết bao, căm phẫn và tức giận biết bao, dặn lòng phải tìm cách tránh xa Doanh Suyễn càng sớm càng tốt, nhưng mỗi lần được đối xử ôn nhu dịu dàng thì lại đột ngột quên hết những chuyện trước kia, giống kiểu hội chứng Stockholm.

Mật Di hoảng hốt thật sự, vội ngồi dậy ngay, không thể tin nổi đầu óc lại nghĩ đến những chuyện này, điên rồi...bản thân hình như sắp bị điên rồi...

Vừa lái xe về đến biệt viên ở Summer Palace, người giúp việc vội chạy ra định giúp mở cửa xe nhưng Doanh Suyễn đã đẩy của xe ra rồi bước nhanh vào trong thư phòng làm việc, đi đến ghế rồi ngồi phịch xuống, nhìn đồng hồ trên tay thấy đã hơn mười giờ tối.

Lấy điện thoại trong túi áo vest ra, anh liền gọi điện thoại cho Trí Cao để xem thử tình hình, rất nhanh thì người bên đầu dây đã bắt máy.

- Tôi nghe thưa tiên sinh?

- Vệ Mẫn Hoa đang ở đâu? – Doanh Suyễn hỏi.

- Lúc chiều tiên sinh có cuộc họp xong lại hẹn ra ngoài cùng cô La nên tôi không thể báo tin, người của chúng ta vừa mất dấu cô Vệ, Việt Vũ đã cắt cử thêm người tìm kiếm ạ, xin tiên sinh đừng nóng giận.

– Trí Cao vội giải thích.

- Bắt được người thì giữ lại.

– Doanh Suyễn nói.

- Vâng thưa tiên sinh.

Việc Mẫn Hoa đột ngột xuất hiện ngay trước mặt lại còn ở Bắc Kinh như thế này, bây giờ thì người của anh lại mất dấu khi đang theo dõi.

Doanh Suyễn tựa lưng vào thành ghế, lấy một điếu thuốc đưa lên miệng và châm lửa, sắc mặt cực kỳ tồi tệ và khó đoán.

Dạo gần đây đột nhiên quên mất Mẫn Hoa, vì mãi chạy theo Mật Di, bây giờ nhìn lại mới khiến tâm trí của Doanh Suyễn cảm thấy vô cùng bức bối, thậm chí là điên máu.

Không biết bản thân đang tức tối vì điều gì đây, Doanh Suyễn dụi điếu thuốc đang hút dỡ rồi đứng dậy đi khỏi thư phòng.

Vào phòng ngủ của Mẫn Hoa ở lầu hai, mọi thứ đều được giữ nguyên hiện trạng khi cô ấy còn ở đây, đến gần bàn làm việc, cúi đầu nhìn những tập giáo trình dạy học của Mẫn Hoa lúc còn ở đây.

Doanh Suyễn biết rõ bản thân đã không yêu Mẫn Hoa, nhưng lại không muốn để cô ấy rời đi, cảm giác như thiếu một thứ gì đó ở bên cạnh, dù không phù hợp thì cũng phải đặt bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận