Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai


SÂN BAY QUỐC TẾ LOGAN

Massachusetts là tiểu bang đông dân nhất của khu vực New England thuộc vùng Đông Bắc Hoa Kỳ.

Lúc trước Mật Di từng học ở Viện Đại Học Chicago, chưa từng ghé đến đây lần nào do lịch học quá bận, cũng như các hoạt động ngoại khóa, lúc sáng ra sân bay Bắc Kinh vừa kịp lúc với chị gái và hai anh em Quân Thụy, cả bốn người tiến hành ký gửi hành lý cũng như làm các thủ tục liên quan trước khi lên máy bay, ba mẹ của Quân Thụy đã về lại Mỹ từ sau khi lễ cưới ở biệt thự Thông Châu kết thúc nhằm để chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới.Nữ tiếp viên sau khi kiểm tra giấy tờ và vé máy bay của bốn người họ xong liền hướng dẫn đi lên khoang dành riêng cho hạng thương gia, cũng lâu rồi không đi máy bay, Mật Di có chút phấn khích.

Thục Tâm ngồi bên cạnh Quân Hạo, còn đang dựa đầu vào vai anh ấy, rất tình tứ, nhìn sang hai người bên kia liền trêu ghẹo.

- Mật Di, rốt cuộc là em định làm trò khỉ gì nữa mà cứ để anh Quân Thụy suốt ngày thẩn thờ khi nghe nhắc đến tên em vậy?

- Chị nói gì thế...em và anh ấy vẫn chưa xác định gì mà...!– Mật Di xấu hổ quay sang nhìn chị gái.

- Hai người cũng thật là, thích hay không thích thì cũng thử cho nhau cơ hội tìm hiểu đi, em thấy lần đi này rất phù hợp.

– Quân Hạo nói thêm.

- Cứ từ từ thôi, hai người không cần vội giúp anh và Mật Di.

– Quân Thụy lên tiếng xong nhìn Mật Di rồi cười nhẹ.

Quãng đường bay rất dài mới kết thúc, lúc rời khỏi sân bay Logan thì cũng đã có sẵn tài xế của nhà Quân Hạo đứng chờ, thời tiết lúc này cũng rất lạnh, tuyết rơi rất dày tương tự như ở Bắc Kinh.

Ngồi bên cạnh Quân Thụy ở hàng ghế sau, mà trong lòng Mật Di cứ mãi đăm chiêu suy nghĩ về người đàn ông đó, cứ nghĩ là trái tim đã có chút dao động vì Quân Thụy, khi đã quyết tâm quên hẳn tình cảm đơn phương với Quân Hạo.

Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lại có thể quên béng đi những điều này, thay vào đó là không tài nào thoát khỏi những cử chỉ và lời nói của Doanh Suyễn lúc bình thường chỉ có hai người, không tức giận hay khó chịu, thật sự rất nhẹ nhàng.

Mật Di thầm tự hỏi trong lòng, không biết giờ này Doanh Suyễn đang nghĩ gì...hay là nhớ Mẫn Hoa...nhớ khuôn mặt của Tố Cẩn...chỉ vì giống chị Mẫn Hoa...

Biệt thự của nhà họ Tề lớn gấp hai lần biệt thự của chị em Mật Di ở Bắc Kinh, theo phong cách hiện đại, nằm trong khu dân cư trên một ngọn đồi thấp, không gian vô cùng thanh tịnh và riêng tư, từ đây đến công ty của Quân Thụy ở trung tâm thành phố Boston khoảng ba mươi phút lái xe, chuyên về các lĩnh vực sản xuất các vật liệu trong ngành giáo dục.

Sau khi chào hỏi xong hết, bọn họ mới di chuyển vào phòng ăn để dùng bữa tối, gia đình của Quân Hạo rất truyền thống, dù biệt thự được bày trí thiết kế hiện đại thật nhưng khi bước vào căn phòng dành cho khách ở tầng hai thì Mật Di mới ngạc nhiên vì tất cả các vật dụng, nội thất trang trí đều mang nét dân tộc.

Hai ngày nữa lễ cưới sẽ diễn ra, sau đó tất cả đều ở lại đây cùng đón giáng sinh và đón tết, chỉ có Mật Di quay về Bắc Kinh để chuẩn bị quay lại với công việc và bộn bề trong cuộc sống riêng của bản thân.


Mật Di đang ngồi trên giường để lấy chiếc váy đã chuẩn bị từ trước để mặc vào hôn lễ sắp tới thì nghe tiếng gõ cửa phòng, liền đứng dậy đi ra mở cửa, thấy chị Thục Tâm đang đứng trước mặt, biểu cảm cũng vui vẻ.

- Chị vào đi, muộn rồi sao chưa ngủ?

- Định ngủ rồi, nhưng mà hai hôm nay thấy em cứ buồn buồn suốt cả chuyến bay, nên đến tìm em xem thử thế nào thôi? – Chị Thục Tâm vừa bước vào phòng vừa hỏi.

- Em có buồn gì đâu, do thay đổi múi giờ nên em chưa thích ứng thôi...!– Mật Di trả lời.

Cả hai chị em cùng ngồi lên giường, Mật Di tiếp tục lấy đồ dùng ra khỏi hành lý, Thục Tâm ngồi bên cạnh thì cầm mấy lọ mỹ phẩm nhỏ bằng thủy tinh của em gái lên đọc thành phần và ngắm nghía.

- Làm phụ nữ rắc rối thật, phải dùng thứ này thứ kia để duy trì nhan sắc, nếu mà cho chị chọn giới tính từ lúc chưa được sinh ra thì chị sẽ chọn giới tính nam...

- Chị nói chuyện còn vớ vẩn hơn em nữa, bộ muốn làm bạn bè với anh Quân Hạo hay sao...ha ha...!– Mật Di cười xòa rồi nhìn chị gái.

- Chị không biết thế nào, nhưng lúc ở biệt thự thì rõ ràng như em và Quân Thụy có tình ý với nhau...nhưng bây giờ thì chỉ có anh ấy là còn, em thì không? – Thục Tâm nhìn em gái và hỏi.

- Em cũng không hiểu bản thân nữa...cảm giác như chưa thật sự rung động...!– Mật Di dừng lại hành động rồi nhẹ giọng nói.

- Nếu không thích thì em cứ từ chối thôi...đừng vì ngại ngùng hay là áy náy vì đó là Quân Thụy...!– Thục Tâm đáp.

Đúng là Mật Di cảm thấy ngại ngùng với Quân Thụy khi được anh liên tục bày tỏ tình cảm, cảm thấy khó xử nếu trực tiếp nói từ chối trước mặt anh ấy, nhưng lại dễ dao động khi được đối xử dịu dàng...nghĩ đến đoạn này, Mật Di chợt khựng lại vài giây, thì ra là vậy.

- Em biết mà, chị cũng đừng trêu em nữa, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên...nếu em xác định bản thân thật lòng có tình cảm với ai thì em sẽ nói ra.

- Mật Di, chị không định hỏi em chuyện này...nhưng hôm trước chị đi gặp khách hàng ở AZUR...chị thấy em và người đàn ông đó ăn tối cùng nhau? – Thục Tâm ngập ngừng khá lâu mới nói ra điều mà cô ấy thắc mắc.

Vì ngày hôm sau phải bay sang Mỹ nên tối hôm đó Thục Tâm đã hẹn gặp vị khách hàng thân thiết ở nhà hàng khách sạn AZUR lúc bảy giờ rưỡi tối, chỉ sau ba mươi phút thì lại vô tình nhìn thấy Doanh Suyễn bước vào khu vực nhà hàng.

Dù trước đây đã phải quỳ gối hầu rượu và không xảy ra thêm chuyện gì nhưng lần nào nhìn thấy cũng khiến Thục Tâm thấy thấp thỏm lo lắng trong lòng, lần đi ăn tối cả bốn người họ cũng vậy.

Càng bất ngờ hơn khi thấy Mật Di đi phía sau, cả hai người đi vào khu vực được đặt bàn trước, sau hơn hai mươi phút thì lại thấy trở ra ngoài, đi về phía sảnh chính sang tòa khách sạn ở bên đối diện.

Rất muốn đuổi theo để xem chuyện gì, nhưng vì đang tiếp khách hàng nên lại thôi, cũng chỉ trong hai mươi phút tiếp theo lại thấy Doanh Suyễn và Mật Di bước ra cùng nhau từ thang máy, cả hai đều mang vẻ mặt không vui vẻ.


- Em...em...thật sự không phải em muốn giấu chị...nhưng mà em không thể nào giải thích được...nhưng chị đừng lo.

– Mật Di lúng túng thấy rõ.

- Em nói dối là sẽ như thế này, Mật Di?

Bị chị gái bắt bài, Mật Di chỉ biết cúi đầu nhìn đống đồ trong hành lý, thật sự không biết phải giải thích thế nào để chị gái thôi nghi ngờ.

Nếu mà để chị ấy biết Doanh Suyễn đã cưỡng ép ngay hôm ở khách sạn Pangu thì chắc sẽ om sòm lên mất, Mật Di thấy khó nói vô cùng.

- Vậy...vậy chị muốn biết chuyện gì giữa em và anh ta...chị cứ hỏi đi...em sẽ trả lời...nhưng chị tuyệt đối không được tức giận hay là có suy nghĩ đi chất vấn người đàn ông đó...

- Em cũng lớn rồi, nên chị sẽ không đào sâu vấn đề tế nhị...nhưng rốt cuộc em và anh ta là mối quan hệ gì? – Thục Tâm thấp giọng hỏi em gái.

- Tuyệt đối không phải yêu đương...chỉ là do em hay lo chuyện bao đồng nên làm phật ý anh ta...xong phải đi ăn tối cùng...sau đó thì không có gì xảy ra...!– Mật Di ấp úng trả lời.

- Thật không, hai mươi phút đi lên và đi xuống từ phòng khách sạn AZUR...ừ nhỉ...đúng là không kịp làm gì...!– Thục Tâm cũng ấp úng theo.

Biết là chuyện này không có gì nghiêm trọng, nhưng mà tự nhiên người bị lôi ra bàn tán lại là Doanh Suyễn, hiểu theo ý của chị Thục Tâm thì là anh ta bị yếu vấn đề đó.

Nhưng đâu có biết nội tình thì ngược lại hoàn toàn, Mật Di xấu hổ đến mức lời nói cũng trở nên lắp bắp.

- Chị nói gì vậy hả...chị kỳ cục thật đấy...nhưng mà lỡ em có làm chuyện gì thì cũng bình thường mà...đâu phải vì chuyện vớ vẩn mà chị từng làm đâu...!– Mật Di ngượng chín mặt, quay sang nhìn chị gái.

- Không phải thế...chị không nói gì em...mà ý là chị nói người đàn ông đó...đúng là không có gì hoàn hảo cả...ha ha...!– Thục Tâm ôm bụng cười khúc khích.

- Này...này...chị vừa phải thôi đấy...mau về ngủ đi, không một lát anh Quân Hạo đi tìm bây giờ...

Vừa xấu hổ vừa phải đẩy chị gái ra khỏi phòng ngủ, Mật Di liền giả vờ giận dỗi vì nghe mấy lời trêu ghẹo này, thật sự là bó tay mà.

Đóng cửa phòng xong, Mật Di quay lại giường dọn dẹp cho xong hết rồi mới nằm xuống, kéo chăn đắp lên người và với tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

Nằm trằn trọc cả tiếng đồng hồ mới có thể yên giấc được, trong mơ còn thấy bị Doanh Suyễn đuổi đến Mỹ để đánh cho một trận vì dám thuê Tố Cẩn giả làm Mẫn Hoa, trêu chọc anh ta.


Sau lễ cưới, Mật Di cũng phải chuẩn bị quay về Bắc Kinh, thời gian ở đây tuy rất ngắn, mọi thứ đều phải tuân theo quy cũ của Tề Gia nên mọi thứ rất nghiêm ngặt, cũng khá bất ngờ song thấy thái độ hòa nhã của gia đình Quân Hạo rất thân thiện.

Trước ngày khởi hành, Quân Thụy đã muốn gặp riêng Mật Di ở hồ nước sau biệt thự, cũng không có vấn đề gì to tát, Mật Di gật đầu đồng ý.

Ban đêm ở Boston, Massachusetts thật sự rất đẹp, ngồi bên cạnh chiếc lò củi đang cháy lửa đỏ rực, Mật Di kéo cao chiếc khăn choàng quanh cổ rồi nhìn về phía mặt hồ đang đóng băng mỏng, im lặng.

Lúc thấy chị Thục Tâm trong chiếc váy cưới trắng tinh bước từ từ đến phía sau lưng của Quân Hạo, nhìn anh ấy xúc động như sắp khóc đến nơi, mười năm hơn bên nhau, cuối cùng cũng đã kết thúc bằng một lễ cưới, đúng là ngôn tình thật mà.

Đúng bản thân chính là nhân vật phụ trong cuộc đời này rồi, Mật Di tự cười nhạo chính mình.

- Em cười ngây ngốc gì thế? – Quân Thụy lên tiếng hỏi.

- Không có gì, mọi người vẫn chưa về sao anh? - Mật Di ngẩng đầu nhìn lên người đang đứng bên cạnh.

- Ngày mai cha mẹ anh và hai vợ chồng Quân Hạo mới về được, phải đến chào hỏi các trưởng bối trong gia tộc.

Vừa nói xong, Quân Thụy liền đặt thêm một chiếc khăn choàng bằng lông, rất mềm và dày lên người của Mật Di, xong vỗ vỗ lên vai cô rồi mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

- Cảm ơn anh.

- Mật Di mỉm cười nhìn theo.

- Không biết phải anh suy nghĩ nhiều hay không, nhưng thật sự từ lúc về đến giờ anh thấy em rất buồn...Ý anh là cảm giác...!– Quân Thụy nhìn cô và giải thích.

- Không hẳn, chỉ là thay đổi môi trường nên tâm trạng em hơi chùn xuống một chút thôi...!ngày mai em bay sớm, không muốn làm phiền anh đưa em ra sân bay chút nào...!- Mật Di nói.

- Xem như anh thay vợ chồng Quân Hạo và Thục Tâm tiễn em thôi với lại anh cũng muốn gặp mặt em thêm một chút.

Giờ nhìn Quân Thụy thế này, nghe những lời dịu dàng và thâm tình của anh lại khiến Mật Di áy náy nhiều hơn, cứ tưởng bản thân đã có thể thử thích anh nhưng thực tế đã tát mạnh vào tâm trí của cô, như một lời cảnh báo.

Không phải là kén chọn hay là Mật Di đặt ra các yêu cầu quá cao về hình tượng bạn trai, chỉ là do chưa gặp được đúng đối tượng, người ta hay đùa nhau bảo rằng đó là kiểu “tình yêu sét đánh” vừa gặp liền nhận ra ngay.

- Quân Thụy...em từng nghĩ là có cảm giác thử thích anh trong phút chốc...nhưng em sợ đó chỉ là nhất thời khi anh quá dịu dàng và lịch thiệp với em.

- Anh cũng nhận ra điều này từ sớm, trái tim của em đã quá phòng bị trước mọi tình cảm của người khác dành cho em...trong vòng luẩn quẩn đó, em chưa đủ dũng cảm để tiếp nhận những cảm xúc khác.

– Quân Thụy mỉm cười nhìn cô.

- Vậy anh đừng vì muốn “giải cứu” em mà chấp nhận làm vật hi sinh chứ? - Mật Di cười, nhìn anh đầy ý trêu đùa.


Mật Di cười, nhưng rất buồn, chỉ là không hiểu nỗi buồn xuất phát do đâu, Quân Thụy nhìn cô một chút rồi cúi đầu nhìn xuống đống lửa ở giữa hai người họ.

Anh cũng từng yêu điên dại, cũng từng hết lòng vì người mình thương, nhưng sau cùng nhận lại là sự phản bội, thu chặt tình cảm của bản thân vào trong tim, cho đến khi gặp lại Mật Di.

Dù biết không xứng đáng với cô, nhưng vẫn muốn thử sức, chỉ là hiện tại khoảng cách địa lý của cả hai quá xa, cũng không thể vì muốn theo đuổi tình yêu mà bỏ lại công việc ở Mỹ.

- Vậy nếu em vẫn không chịu yêu ai, hãy đến bên anh, Mật Di.

- Không lẽ nào anh muốn sống độc thân tới lúc em ế chỏng chơ sao? - Mật Di nhìn anh, mỉm cười.

- Vốn anh định là sống thế này đến tận lúc già mà, nhưng bất ngờ gặp lại em nên anh mới liều lĩnh thử sức...mà chắc là chưa đủ mạnh mẽ để lôi em ra ngoài...!– Quân Thụy thở dài ra một hơi.

- Khi nào anh về Bắc Kinh có việc thì phải gọi cho em đấy, từ giờ chúng ta là bạn, cũng là một gia đình lớn.

- Mật Di đưa tay về phía anh ấy.

- Ừ, từ giờ chúng ta là một đại gia đình.

Cả hai nắm tay nhau một chút rồi mới chậm rãi thu tay lại, thật sự rất ấm áp, Quân Thụy ngồi kể chuyện lúc còn trẻ của anh ấy khi nghe Mật Di yêu cầu.

Chớp mắt một cái liền trôi qua gần hai mươi năm, miệt mài với cuồng quay cuộc sống thật là mệt mỏi, nhưng nếu không cố thì cũng không thể nào làm gì khác.

Thời gian học tập ở Chicago của Mật Di cũng vậy, mỗi ngày phải nỗ lực nhiều hơn, học càng nhiều càng tốt, đến lúc nhìn lại mới thấy bản thân đã trưởng thành biết bao.

SÂN BAY THÀNH PHỐ BẮC KINH

Mật Di kéo hành lý đi thẳng vào bãi đậu xe của sân bay, lấy chìa khóa xe ra khỏi túi xách rồi mới đẩy cốp xe lên để đặt hành lý vào.

Sau đó quay lại mở cửa xe bên ghế lái, bước vào trong, ngày mai phải đi dạy lại nên bây giờ phải gấp rút đi đón Tiểu Mi ở trung tâm chăm sóc thú cưng rồi về căn hộ rồi chuẩn bị giáo trình.

Vừa lái xe trên đường vừa đăm chiêu suy nghĩ xem năm nay nên làm gì vào ngày cuối năm, không có chuyện gì hào hứng để mong chờ, cô lại thở dài ra một hơi.

Sáu ngày rồi không nghe thấy Doanh Suyễn gọi đến, không biết có phải lại ráo riết đi tìm người có khuôn mặt giống Mẫn Hoa hay không?

Bây giờ cần phải bớt lo mấy chuyện bao đồng lại nếu muốn sống yên thân, nhưng liệu Doanh Suyễn có chịu ngưng tìm đến cửa nhà không nhỉ, Mật Di thầm nghĩ trong đầu, lúc đầu đến thì thấy phiền phức, nhưng sau khi biết chị Mẫn Hoa đã bỏ đi thì lại thấy Doanh Suyễn cũng không còn phiền phức bao nhiêu.

Tại sao thế nhỉ, Mật Di cảm thấy hơi khó chịu khi thấy Doanh Suyễn vẫn còn ý muốn giữ Mẫn Hoa lại, không lẽ không yêu nhưng vẫn muốn có cho bằng được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận