Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai


Sau sự kiện tập cưỡi ngựa kia, Mật Di quyết định từ giờ cho đến lúc già lọm khọm cũng sẽ không bao giờ đến gần mấy con ngựa nữa, dù có được hướng dẫn kỹ càng bao nhiêu thì cũng vẫn như cũ, Doanh Suyễn cũng đâm ra phát cáu khi không thể tập cho cô cưỡi ngựa.

Bỏ cuộc, Mật Di thà ngồi chơi đùa với Tiểu Tịnh cả đêm chứ không làm mấy hoạt động mà cô không thích, sợ thì đúng hơn.

Không biết từ lúc nào, nhưng đứng nhìn người đàn ông này từ xa, thấy dáng vẻ tự tin đến ngạo mạn đó lại khiến Mật Di không thể rời mắt khỏi anh, dù biết trước đây đã xảy ra nhiều rắc rối và người thiệt nhất vẫn là cô...chỉ là tự nhiên lại nảy sinh tình cảm theo hướng này, người ngoài sẽ cho rằng do cô mắc hội chứng Stockholm, thích kẻ bạo hành mình.

Đang thẩn thờ nghĩ ngợi lung tung thì lại thấy Doanh Suyễn đang điều khiển ngựa chạy về phía này, Mật Di vội bước lùi lại vài bước rồi nhăn mày nhìn bàn tay của anh đang đưa ra.

- Lên đây với anh, Mật Di.

Ra là muốn cưỡi ngựa chung với nhau, nhìn ánh mắt dịu dàng này thật khó cưỡng lại, Mật Di quyết định nắm chặt lấy tay của Doanh Suyễn rồi được anh kéo mạnh lên, thành công ngồi phía trước.

Tuy vẫn sợ, nhưng mà hai cánh tay của Doanh Suyễn đã sớm giữ chặt hai bên eo cô, nắm dây cương rồi cho ngựa chạy khắp sân cỏ rộng lớn này.

- Chậm thôi...anh thích cưỡi ngựa sao?

- Ừ, anh còn nhiều hoạt động thể thao khác nữa, lúc không bận thì tranh thủ tập luyện.

– Doanh Suyễn đáp.

- Em tưởng anh chỉ biết cắm đầu vào công việc nên mới sở hữu dáng người “nhức mắt” như thế này chứ? – Mật Di bật cười rồi hỏi lại.

- Em nghĩ đơn giản thật đấy, anh thì chắc chắn rằng em nấu ăn dở tệ nên mới gầy thế này.

– Doanh Suyễn bật cười đáp trả.

- Không nhé, em chỉ hơi thấp nhưng không gầy như anh miêu tả, bớt chê em nấu ăn tệ đi...!em đâu phải là người hoàn hảo...!em còn phải làm nhiều thứ lắm...

Mỗi người đều có hoàn cảnh xuất thân riêng, có người sẽ giỏi cái này, tệ cái này nhưng chung quy lại thì họ luôn sống và làm việc thật chăm chỉ, sống thật tốt cuộc đời của mình, không làm ảnh hưởng đến ai.

Doanh Suyễn cho ngựa đi chậm lại, men theo bờ hồ ngay phía sau khu vườn cây rậm rạp, cúi đầu nhìn xuống Mật Di đang hết nhìn trái lại nhìn phải.

- Công việc của em dạo này thế nào?

- Em đang thực hiện thử nghiệm vài chuyên đề để làm luận án học vị giáo sư, nhưng nhức đầu hơn em nghĩ...có khi phải ba bốn năm nữa mới hoàn thành...!- Mật Di đăm chiêu trả lời.

- Khó lắm à? – Doanh Suyễn hỏi lại.

- Siêu khó...em chỉ mong lấy được học vị trước ba mươi lăm tuổi thôi, sau tuổi đấy thì em nghĩ chắc em lười lắm.

- Mật Di hơi nghiêng đầu sang bên phải rồi ngẩng lên nhìn anh.

- Em sẽ làm được thôi.

Thời gian này thật dễ chịu, không còn nhiều biến cố như lúc trước, Mật Di cũng dần dần không giữ khoảng cách với Doanh Suyễn, từng chút một để anh chiếm đóng trong tim và suy nghĩ của bản thân, cũng biết là rất liều lĩnh nhưng khi thích một ai đó, xong lại được đối xử quá dịu dàng thì rất khó ngăn chặn hoặc làm chậm quá trình chuyển từ thích sang yêu.

Căn hộ ở Phong Đài mà Tố Cẩn hiện đang ở lúc nào cũng yên tĩnh, rất muốn đến các tụ điểm đánh bạc nhưng người theo dõi do nữ thư ký riêng của Doanh Suyễn sắp xếp lại không cho phép, chỉ có thể ra ngoài thực hiện các hoạt động bình thường khác.

Tố Cẩn đang ngồi trên giường, chốc chốc lại đứng lên đi qua đi lại, vẻ mặt đầy bồn chồn lo lắng, điện thoại vừa reo là cô ấy vội cầm lấy rồi nghe máy ngay.

- Anh lại gây nợ bọn đấy nữa rồi phải không hả, bọn chúng vừa nhắn tin vào số điện thoại cũ của em đây này.

- Mới nợ có chút đỉnh mà làm thấy ghê, chả phải giờ em đang được tên đàn ông giàu sụ đó vung tiền cho sao...mau gửi tiền cho anh đi...!– Lâm Hàn quát trong điện thoại.

- Bộ anh điên hả, hàng tháng em nhận được số tiền chu cấp năm mươi vạn đó đều gửi gần hết cho anh rồi đấy, làm như em muốn đòi thêm là được...!- Tố Cẩn cáu gắt quát lại.

- Em đừng có nói dối, em và hắn ta ra vào Janes and Hooch thường xuyên như thế nào, đừng tưởng anh không thấy, biết điều thì gửi tiền nhanh, đừng để anh nóng.

Giọng điệu của Lâm Hàn rất khó nghe, như vừa đang uống rượu vừa nói chuyện điện thoại, Tố Cẩn muốn tức điên vì phải nuôi cả gã bạn trai vô tích sự này.

Nghĩ thế nên Tố Cẩn quyết định sẽ nói chia tay để rũ sạch mọi liên quan, tập trung vào người đàn ông giàu có kia, biết đâu lại có thể chinh phục được, thế thì cuộc sống hào nhoáng, xa hoa đó sẽ thuộc về cô ấy.

- Em không muốn cứ phải cung phụng tiền để anh mặc sức ăn chơi trên công sức của em đâu, nếu anh cứ tiếp tục như thế thì chia tay.

- Chia tay á...nên nhớ nếu không có thằng này cứu giúp từ lúc đầu thì em không có cuộc sống như lúc này đâu đấy, đừng nghĩ có chút tiền rồi muốn phủi bỏ, anh điên thế nào thì em biết rồi đấy.

– Lâm Hàn đe dọa.

- Đồ khốn này, vậy thì đừng có gây thêm nợ đi, tôi không rảnh trả mãi cho anh đâu, còn muốn đe dọa thì cứ tự nhiên.

Tắt máy xong, Tố Cẩn liền ném điện thoại lên giường rồi ngồi phịch xuống giường, không ngừng suy nghĩ xem tên Lâm Hàn chết tiệt này sẽ dám làm gì khi bị hất cẳng chứ.

Trước mắt sẽ không chuyển thêm một đồng nào cho anh ta nữa, nếu dám đến đây làm loạn thì đã có người của Doanh Suyễn bảo vệ, không cần phải sợ, nghĩ xong thì Tố Cẩn cũng vội vàng đứng dậy đi thay đồ chuẩn bị đến gặp Doanh Suyễn theo thông báo từ trợ lý.

Quanh đi quẩn lại cũng đã hết một tháng nghỉ hè, Mật Di vừa đẩy cửa phòng ngủ đi ra, Tiểu Mi đã chạy lại rúc vào chân cô để làm nũng, cúi xuống bế nó lên nựng một chút rồi đặt xuống lại, mở kệ tủ lấy thức ăn thay mới cho nó.

Mật Di mới đi vào bếp để lấy nước uống, nhìn đồng hồ thấy đã hai giờ sáng, ngày mai phải đi dạy lại nhưng giờ cô vẫn chưa thể ngủ được vì vừa bị Doanh Suyễn hành cho tơi tả.

Rót thêm một ly nước khác rồi mang vào phòng ngủ, đưa cho anh xong mới bò lại lên giường.

- Nữa đêm mà anh còn đến đây, không mệt hay sao chứ?

- Anh định sáng về Bắc Kinh sớm, nhưng lại muốn gặp em nên kết thúc công việc lúc nào thì anh bay về lúc đấy.

– Doanh Suyễn đặt ly nước lên tủ đầu giường.

- Không phải mỗi ngày anh đều gọi em đấy sao...!- Mật Di vừa đắp chăn vừa hỏi.

- Hay đấy, muốn gặp trực tiếp em mà hình như em không muốn thì phải...

Không nói hết câu, Doanh Suyễn đã kéo Mật Di nằm sát vào người anh, hôn lên vai cô rồi lại ôm chặt hơn.

Mật Di bị ôm sắp thở không ra hơi, nhưng cũng thích được anh ôm như thế này.

- Doanh Suyễn, anh từng yêu ai chưa?

- Anh không biết.

– Doanh Suyễn thấp giọng trả lời.

- Trả lời mơ hồ vậy là sao...không lẽ nào anh chưa yêu ai...đúng không? - Mật Di ngước mắt nhìn lên anh.

- Nói linh tinh nhiều quá, không ngủ thì để anh tiếp tục chuyện lúc nãy.

– Doanh Suyễn chột dạ, vội lấp liếm.

Còn Mật Di thì cứ cười khúc khích mãi, làm Doanh Suyễn ngượng đến nóng cả mặt, ôm ghì cô chặt hơn để cảnh cáo.

Mật Di thôi không cười nữa, choàng tay ôm lấy thắt lưng của anh, rồi rúc đầu vào lồng ngực, nhắm mắt để ngủ.

Riêng Doanh Suyễn thì lại đắm chìm trong mớ hỗn loạn của chính anh gây ra, đúng là rất thích Mật Di, nhưng mà cảm thấy vẫn còn vướng mắc trong mối quan hệ này, dễ dàng có được cũng khiến bản thân không còn quá cuồng nhiệt.
Vài ngày sau, Mật Di đang ngồi viết luận án trên máy tính trong giờ nghỉ trưa thì lại nghe tiếng chuông điện thoại reo khẽ trong túi xách, vội vàng lục tìm để xem thử là ai gọi đến, quên béng mấy chuyện trước kia cho đến khi thấy số điện thoại của Mẫn Hoa gọi đến.

- Xin chào...

- À, làm phiền em quá Mật Di, anh là Duệ Khải đây...!- Giọng nam khá quen tai truyền đến.

- Vâng...vâng, chào anh Duệ Khải...không biết anh gọi đến em có chuyện gì không ạ? - Mật Di hơi lúng túng hỏi lại.

- Mẫn Hoa...sức khỏe cô ấy hiện không tốt...!cũng còn một thời gian ngắn nữa sẽ sinh con...!lúc trước cô ấy từng xin em giúp...!- Duệ Khải rất ngập ngừng, nhưng Mật Di hiểu ý.

- Chuyện giấy tờ đúng không ạ?

Nếu tính từ lần cuối cùng gặp hai người họ cũng đã hơn bốn tháng, có khi là năm tháng, như thế là cận ngày sinh con của chị Mẫn Hoa, thêm nhiều vấn đề xảy ra nên Mật Di đã chóng quên sạch, giờ mới nhớ lại.

- Em có thể giúp bọn anh không, Mật Di...!phải đưa cô ấy ra nước ngoài để thuận lợi sinh con...người của Doanh Suyễn vẫn còn lảng vảng theo đuôi.

- Duệ Khải nói bằng giọng khẩn trương.

- Vẫn còn theo hai người sao?

Chợt thấy đau nhói trong lồng ngực khi biết chuyện Doanh Suyễn vẫn còn cho người theo dõi chị Mẫn Hoa, cứ nghĩ đã có thể làm thay đổi một chút gì đó trong anh nhưng xem ra là không dễ dàng một chút nào.

- Đúng, vẫn theo dõi nhưng lại không bắt, bọn anh thật sự không hiểu hắn ta muốn gì, luôn vờn như mèo bắt chuột, Mẫn Hoa vì quá sợ nên sức khỏe cũng suy sụp theo...!nên anh mới đánh liều thử cầu xin sự giúp đỡ từ em...!- Duệ Khải nói, ngữ điệu rất buồn.

- Vậy để em xem thế nào rồi gọi lại cho anh chị nhé.

- Mật Di đáp.

- Cảm ơn em rất nhiều...

Trong lòng Mật Di lại như có tảng đá chặn ngang, đặt điện thoại vào trong túi xách lại, cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không phải không nhận ra Doanh Suyễn mới chính là người có vấn đề trong câu chuyện này.

Nhưng thật sự tình cảm dành cho anh là xuất phát từ sự thật lòng của cô, nhưng mà có vẻ đã thấy được một vài điểm sai trái rồi...

Buổi tối, thời tiết dạo này khá khô hanh, Mật Di không định về căn hộ ngay, cuối tuần này là sinh nhật của chị Thục Tâm nên bây giờ cô định tranh thủ đi dạo và mua sắm một ít, xem thử có gì làm quà tặng được không.

Lái xe đến trung tâm thương mại Parkview Green trước rồi tính sau, Mật Di đưa xe vào tầng hầm dưới khu thương mại xong mới đi thang máy phụ lên trên khu vực mua sắm.

Lúc trước từng gặp Tố Cẩn ở đây, không biết bây giờ cô ấy đang làm gì nữa, Mật Di vừa đi thang cuốn vừa nghĩ về chuyện này.

Đi ngang các khu chuyên bán trang phục thuộc các thương hiệu nổi tiếng thì cô gái đang đứng thử váy trong một cửa hàng của Dior đã làm Mật Di nhìn đến nỗi suýt nữa là ngã nhào khi thang cuốn đã đi hết.

Giống chị Mẫn Hoa gần như là không có một sự khác biệt nhỏ nào, nhưng Mật Di biết chắc người này là Tố Cẩn.

Nhìn cô ấy hành động và phong cách ăn mặc rất khác so với lần đầu gặp, cứ như đang diễn để trở thành chị Mẫn Hoa.

Đang định bước đến gần hơn để xem xét thì điện thoại trong túi xách của Mật Di lại đổ chuông, vội lấy ra xem thì thấy mẹ Tôn gọi đến.

- Con nghe ạ.

- Mật Di, cuối tuần con nhớ về đấy nhé, mang Tiểu Mi về chơi nữa, lâu rồi không mang nó về, cũng thấy nhớ...!- Mẹ Tôn hào hứng nói.

- Vâng ạ, cuối tuần con tranh thủ về sớm để chuẩn bị tiệc sinh nhật của chị Thục Tâm nữa, phải đưa Tiểu Mi về chụp ảnh gia đình như mấy năm trước, mẹ yên tâm.

- Mật Di vui vẻ trả lời.

- Vậy được rồi, con cũng nghỉ ngơi sớm đi, mẹ tắt máy đây.

- Mẹ Tôn nhẹ giọng căn dặn.

- Con biết rồi.

- Mật Di nói xong liền tắt máy.

Cho điện thoại vào túi xách lại rồi ngước mắt nhìn về cửa hàng Dior lúc nãy, hay là tiến đến chào hỏi Tố Cẩn một câu nhỉ, Mật Di chỉ đơn thuần nghĩ như thế cho đến khi nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế bành, bộ suit đen đắt đỏ, tay trái đeo chiếc đồng hồ lấp lánh và đang cầm tay Tố Cẩn, tóc gọn gàng, thân ảnh cao lớn và nam tính vô cùng.

Vội đứng nép lại phía sau một bảng thông báo gần đó, Mật Di như câm nín khi nhận ra đó là ai, đưa tay chặn trước miệng lại, sợ bản thân không chịu đựng được hiện tại trước mắt mà xông vào chửi thẳng mặt Doanh Suyễn.

Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này, Mật Di vội rời khỏi khu vực này ngay lập tức, đi thẳng đến thang máy rồi quay lại tầng hầm, mở cửa xe ra rồi bước vào bên trong, không thể giữ nổi bình tĩnh khi vừa chứng kiến Doanh Suyễn tình tứ với Tố Cẩn, hệt như lúc anh đối xử với cô.

Mật Di giận đến run cả hai bàn tay, vội lục điện thoại ra khỏi túi xách rồi ấn gọi cho Doanh Suyễn, rất nhanh thì đã nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc của anh.

- Anh nghe.

- À...em định gọi để nghe tiếng anh một chút thôi...hôm nay anh có đến nhà em không? – Mật Di cố giữ ngữ điệu bình thường nhất có thể.

- Hôm nay anh có việc rồi, khi khác sẽ đến.

– Doanh Suyễn trả lời.

- Vậy...vậy được rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé, tạm biệt anh.

– Mật Di nghiến răng trả lời.

- Ừ.

Cuộc gọi thật ngắn ngủi, Mật Di cầm điện thoại trong tay, thất thần nhìn về phía trước, Doanh Suyễn nói dối rồi...lái xe rời khỏi khu trung tâm thương mại trước, Mật Di dừng xe ở một bãi đậu khác cách xa chỗ này, đẩy cửa xe bước xuống, phóng tầm mắt về phía xa và chờ đợi.

Khoảng nữa tiếng thì thấy một chiếc Rolls Royce màu xanh đậm xuất hiện, nhận ra người phụ nữ vừa bước xuống xe là người trợ lý của Doanh Suyễn mà Mật Di từng gặp ở khách sạn Pangu Residences vào đầu năm ngoái.

Doanh Suyễn và Tố Cẩn đi bên cạnh nhau thật đẹp đôi, nếu chỉ nhìn ở bề ngoài, biểu cảm của anh rất giống lúc đối xử với Mẫn Hoa.

Thì ra cảm giác bị người khác đùa giỡn tình cảm là như thế này, khó chịu thật sự, vừa giận vừa tủi thân lại còn đau nhói trong tim, cảm giác kinh tởm vì những hành động thân mật và lời nói ân cần của Doanh Suyễn trong thời gian qua lại dâng đến làm Mật Di thấy buồn nôn vô cùng.

Được lắm Doanh Suyễn, thì ra anh chính là loại đàn ông đê tiện xảo trá nhất mà Mật Di này căm ghét, chờ hai người đó rời đi, Mật Di liền quay lại xe, mở túi xách lấy điện thoại gọi cho Doanh Suyễn một lần nữa, không phải để kiểm chứng thêm gì nữa, mà là cô sẽ giúp chị Mẫn Hoa lấy đống giấy tờ cá nhân kia.

- Anh nghe đây...tối nay em làm sao thế?

- Không phải, em làm mất một chiếc bút là quà tặng tốt nghiệp đại học lúc xưa ở nhà anh...!hôm trước ở thư phòng anh làm rơi túi xách của em đấy...!– Mật Di ngập ngừng nói dối.

- Em cứ đến nói người giúp việc tìm xem, không cần nói với anh.

– Doanh Suyễn đáp, giọng rất nuông chiều.

- Ừm, vì em cần gấp bây giờ nên em đến nhà anh tìm đây.

– Mật Di trả lời, kìm nén cảm xúc tức giận.

- Được rồi, em làm gì cũng được.

Gấp gáp tắt máy vì đang ở bên Tố Cẩn sao, càng nghĩ chỉ càng thêm khó chịu, Mật Di liền khởi động xe hướng về biệt viên Summer Palace.

Không phải vì Tố Cẩn, mà là vì gương mặt của Mẫn Hoa vẫn luôn hiện diện trong tâm trí của Doanh Suyễn, nhưng tại sao lại có thể thoải mái tự nhiên khi nói dối như thế chứ, Mật Di giận đến rơi nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui