Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai


Thời gian đầu đi dạy thấy Mẫn Hoa đều được Doanh Suyễn đưa đón mỗi ngày.

Tuy cô ấy vẫn cười nói vui vẻ nhưng Mật Di mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng giữa hai người này, nhưng dù sao cũng là chuyện cá nhân nên tốt nhất là không xen vào với lại Doanh Suyễn cũng không nhớ ra cô là ai thì cô cũng không cần phải sợ nữa hay lo lắng chuyện gì cả.

Mang theo tâm trạng vui vẻ, Mật Di cũng đã quên đi những chuyện không vui, mỗi ngày đến trường giảng dạy rất thoải mái.

Đêm về không đi cà phê cùng bạn bè và các chị đồng nghiệp thì Mật Di lại dẫn Tiểu Mi đi dạo ở dưới khuôn viên của chung cư.

Cứ đến cuối tuần lại về Thông Châu thăm Thục Tâm vào Quân Hạo, nhìn hai người họ ráo riết chuẩn bị lễ đính hôn, Mật Di cũng không còn cảm giác quá nặng nề ở trong lòng nữa, dù vẫn buồn, cô sẽ phải sống cuộc sống của riêng bản thân không thể cứ thế này mãi được, cũng đã đến lúc tìm đối tượng để bắt đầu một mối quan hệ mới.

Vào một buổi tối ngày cuối tuần, Mật Di cứ tưởng chỉ có một mình cô phải ở lại để dạy tăng cường các lớp năm nhất để bắt kịp chương trình học của tháng sau.

Nhưng lại thấy Mẫn Hoa cũng đang ngồi soạn thảo các giáo án trên máy tính.

Lúc này cũng đã hơn hai tháng kể từ ngày đầu tiên Mẫn Hoa đến đại học Bắc Kinh giảng dạy, cô ấy cũng đã cởi mở hơn rất nhiều, tinh thần thấy cũng tươi tỉnh hơn.

Nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn xa xăm như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Mật Di ngồi xuống ghế, kế bên bàn làm việc của Mẫn Hoa, đặt tài liệu lên bàn xong mới khẽ lên tiếng.

- Chị Mẫn Hoa, chị kết hôn chưa

- Vẫn chưa, còn em thì sao Mật Di? – Mẫn Hoa ngẩng đầu nhìn sang cô mỉm cười.

- Em đến bạn trai còn chưa có thì làm gì có ai để kết hôn chứ...!– Mật Di cười cười đáp.

- Thật không, em xinh đẹp như thế mà không có bạn trai sao, cần chị giới thiệu không? – Mẫn Hoa nhẹ giọng vui vẻ trả lời.

- Không cần, không cần, tại em muốn độc thân thôi...!thế người đưa đón chị mỗi ngày không phải bạn trai của chị sao? – Mật Di e dè hỏi thăm.

- Ừm, cũng có thể nói như vậy...mà cũng không biết nữa...khó nói lắm...

Thái độ và giọng điệu của Mẫn Hoa lúc này có vẻ hơi chần chừ, ánh mắt cũng trở nên tối sầm đi.

Mật Di thật sự rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là Mẫn Hoa không hề có tình cảm với Doanh Suyễn nhưng tại sao lại ép buộc bản thân phải tươi cười như thể hai người là một đôi.

Đang trầm ngâm suy nghĩ trong lòng, thì Mẫn Hoa lại lên tiếng hỏi.

- Em có điện thoại ở đây không Mật Di, cho chị mượn một chút?

- Vâng ạ, em có điện thoại ở đây, chị cứ tự nhiên.

– Mật Di vội lục túi xách lấy điện thoại mở khóa và đưa đến cho chị ấy.

- Chị vào nhà vệ sinh một chút nhé, không lâu đâu.

– Mẫn Hoa đứng dậy cầm điện thoại đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Khoảng năm phút sau thì Mẫn Hoa quay trở ra, Mật Di nhìn thấy khóe mắt chị ấy hơi đỏ, không lẽ là khóc sao.

Mẫn Hoa đặt điện thoại xuống bàn cho Mật Di rồi khẽ mỉm cười, một nụ cười rất buồn.


- Cảm ơn em nhé Mật Di, Cũng đừng nói với ai là chị đã mượn điện thoại của em gọi điện nhé.

- Em biết rồi, nhưng sao chị khóc vậy, có chuyện gì sao? – Mật Di ngước mắt nhìn chị ấy.

Mẫn Hoa chỉ khẽ lắc đầu rồi lại thu dọn đồ đạc cho vào túi xách, nhìn bộ dạng này thật sự rất tội nghiệp, khuôn mặt xinh đẹp như sắp khóc đến nơi.

Mật Di bất chợt giữ tay chị ấy lại, cô cũng không biết bản thân đang làm gì nữa.

- Em không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu chị cứ giữ những thứ tiêu cực trong lòng thì nhất định sẽ rất khó chịu.

- Chị...chị...em có thể giữ liên lạc với số điện thoại đó giúp chị được không...? – Mẫn Hoa cúi mặt, rơi nước mắt.

- Được chứ, cũng muộn rồi, chị mau về đi.

– Mật Di khẽ lay tay chị ấy.

- Ừ, làm phiền em nhiều rồi, chị về nhé.

– Mẫn Hoa vừa dụi mắt vừa nói.

Bắt đầu từ hôm đó, Mật Di lại bất đắc dĩ trở thành người giữ liên lạc cho Mẫn Hoa và một số điện thoại lạ, tuy không hiểu chuyện gì nhưng thấy Mẫn Hoa vui hơn, ánh mắt cũng trở nên linh hoạt hơn.

Nhưng mà cũng vì thế mà rắc rối tự tìm đến với Mật Di, vừa tạm biệt mọi người để về trước do hết tiết dạy, vừa đi đến trước cửa xe, thì điện thoại của Mật Di chợt đổ chuông, làm cô phải vội vàng lục tìm, nhìn thấy dãy số điện thoại lạ mà Mẫn Hoa thường hay gọi.

Đắn đo một chút, Mật Di lại quyết định nghe thử là ai gọi, giọng nam trầm ấm truyền đến.

- Mẫn Hoa, tối nay anh có thể gặp em không?

- À...à...!tôi xin lỗi vì đã bắt máy...nhưng chị Mẫn Hoa không có ở đây, chị ấy thường mượn điện thoại của tôi nên...nên...!– Mật Di ấp úng giải thích.

- À, cảm ơn em vì đã giúp Mẫn Hoa, vậy có thể nhờ em chuyển máy cho cô ấy một chút được không? – Giọng nam truyền đến, có chút run run.

- Vậy...vậy anh chờ một chút...để tôi lên gặp chị ấy...!– Mật Di trả lời.

- Được, rất cảm ơn và xin lỗi vì đã làm phiền đến em.

Đành quay lại phòng làm việc của khoa Ngoại Ngữ vậy, thấy chỉ còn Mẫn Hoa đang ngồi làm việc trên máy tính.

Mật Di đưa điện thoại ra rồi nhìn chị ấy, như đang ra hiệu gì đó, Mẫn Hoa vội đứng dậy cầm điện thoại rồi đi một mạch vào nhà vệ sinh để gọi điện.

Lúc này điện thoại của Mẫn Hoa lại đổ chuông, hiện tên Doanh Suyễn, bình thường nếu người đàn ông này gọi đến, Mẫn Hoa lập tức nghe máy không dám chần chừ dù chỉ hai giây, giờ chị ấy đang nói chuyện điện thoại trong kia, Mật Di không nghĩ gì nên ấn nút nghe và mở loa ngoài.

Giọng của Doanh Suyễn rất trầm và sặc mùi nguy hiểm, hoặc có thể do ác cảm với anh.

- Em đang làm gì, sao lại trả lời anh trễ như thế?

- À...tôi xin lỗi, chị Mẫn Hoa đang ở trong nhà vệ sinh...chị ấy sẽ gọi lại sau.

Nói xong, Mật Di liền ấn nút tắt máy cái rẹt, khẽ rùng mình khi nhớ lại gương mặt của Doanh Suyễn.

Ngồi chờ Mẫn Hoa khoảng năm phút thì thấy chị ấy bước ra, đưa lại điện thoại cho Mật Di.

- Cảm ơn em nhé Mật Di.


- À, chị Mẫn Hoa, lúc nãy có người tên Doanh Suyễn gọi đến, em có trả lời nói rằng chị đang ở trong nhà vệ sinh rồi, chị gọi lại nhé.

– Mật Di nói.

- À, rồi...Cảm ơn em cứu nguy chị một lần nữa nhé, ngày mai em rảnh không, chiều chị không có tiết, để chị mời cà phê em.

– Mẫn Hoa mỉm cười nói.

- Vâng, vậy hẹn chị ngày mai nhé.

Xong rồi Mẫn Hoa liền thu dọn đồ đạc cho vào túi xách, Mật Di thấy vậy thì chờ chị ấy về chung luôn, đi chung đến cổng trường cũng được.

Vừa xuống đến cổng, liền vẫy tay tạm biệt nhau, Mật Di ném túi xách lên ghế phụ, xong mới cài dây an toàn, khởi động xe rời khỏi khuôn viên trường.

Cuối tuần tiếp theo, vì Thục Tâm và Quân Hạo phải tất bật cùng gia đình anh ấy chuẩn bị lễ đính hôn nên Mật Di cũng không muốn ghé về nhà ở Thông Châu, đành thay đại chiếc váy hoa giản dị xong đến thư viện Institut Francais để mua một số sách, nơi này rất lớn, được chia ra từng khu vực dành cho từng lứa tuổi đến vui chơi và đọc sách cùng phụ huynh.

Vừa gửi xe vào tầng hầm, Mật Di đi vào cửa phụ lên trên lầu một, vừa đi đến khu vực dành cho trẻ tiểu học thì đã nghe tiếng gọi í ới đáng yêu từ sau lưng.

- Cô ơi...cô ơi...là con nè...

- Từ từ tiểu thư, ngã đấy...

Giọng nói rất quen tai, Mật Di quay lại nhìn thì nhận ra là bà bảo mẫu và cô bé lần trước, cả hai đang ngồi vẽ tranh gần đó, sau lưng còn có hai người mặc suit đen đứng rất khép nép.

- Xin chào dì, chào con nhé, hôm nay vẽ tranh gì rồi? – Mật Di đi đến chỗ bọn họ.

- Xin chào cô, rất mừng vì cuối cùng cũng được gặp lại, tiểu thư của tôi cứ đòi mãi, cuối tuần liền đến đây chờ.

– Bà bảo mẫu vội nói, tay thì vẫn giữ lấy cô chủ.

- Tại cháu bận đi dạy học nên ít ra thư viện này, con tên Mật Di, bà và cô bé là...!? – Mật Di cúi người bắt tay với cô bé.

- Con là Doanh Thi Tịnh, mọi người hay gọi con là Tiểu Tịnh, cô Di Di ạ.

– Cô bé liền ôm lấy cánh tay của Mật Di rồi lay lay.

- Rồi, thế giờ Tiểu Tịnh muốn vẽ gì nào, để cô vẽ cùng con nhé.

– Mật Di đứng dậy nắm tay con bé đi đến chỗ bàn vẽ.

Thật sự trẻ con rất đáng yêu, Tiểu Tịnh chỉ mới năm tuổi, ngồi vẽ và tô màu cả buổi cùng nhau, nghe con bé thao thao bất tuyệt về bạn học ở lớp, rồi về tính cách cứng nhắc của phụ huynh ở nhà, Mật Di và bảo mẫu ngồi cười đến đau cả bụng.

Đến lúc phải về, Tiểu Tịnh lại không chịu, cứ bám lấy chân của Mật Di khóc thét.

- Tiểu Tịnh ngoan mà, thế bây giờ cô nói thế này, con về nhà và vẽ sẵn những tranh con thích, xong tuần sau lại mang đến đây để chỉ cô tô màu, được không? – Mật Di quỳ gối, đưa tay vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé.

- Vậy cô Di Di hứa nhé, cô không được để con chờ lâu nữa...nhé...nhé...!– Tiểu Tịnh vẫn mếu máo.

- Hứa chắc chắn mà, để cô lấy số điện thoại của bà ấy, xong khi nào con tan học mà muốn gặp cô thì gọi điện, cô sẽ ra đây đợi, được không? – Mật Di xoa đầu con bé, giọng nhẹ nhàng an ủi.


- Làm phiền cô Mật Di quá, vậy cho phép tôi được lưu số điện thoại của cô nhé.

– Bà Vương, bảo mẫu của Tiểu Tịnh liền nói.

Trao đổi số điện thoại xong mà Tiểu Tịnh vẫn không chịu buông cánh tay của Mật Di ra, đến khi Mật Di đưa luôn cả quyển sổ tay nhỏ làm tin thì con bé mới chịu cầm lấy và chịu ra về, bà Vương rối rít xin lỗi xong ôm lấy cô chủ rồi rời khỏi thư viện cùng hai người vệ sĩ kia.

Khu Summer Palace Splendor, chiếc Rolls Royce màu trắng vừa dừng trước cửa lớn của biệt viên, người giúp việc liền chạy nhanh ra giúp mở cửa xe, bà Vương bước xuống rồi mới ẵm lấy Tiểu Tịnh đặt xuống nền gạch.

Nhận lấy túi xách đựng các màu vẽ và bút chì cùng tranh vẽ từ người giúp việc xong, bà ấy liền nhanh chóng đi theo cô chủ.

Doanh Suyễn vừa từ thư phòng đi ra, sau lưng là Trí Cao và Việt Vũ đang cầm một sấp tài liệu trên tay, vừa đi vừa nghe anh dặn việc.

- Cậu ơi...cậu...!– Tiểu Tịnh vừa cầm quyển sổ tay nhỏ vừa chạy ào đến ôm lấy chân của Doanh Suyễn.

- Hai cậu xử lý sớm tất cả các đề xuất tôi vừa phê duyệt, ở DJI có vấn đề gì thì thông báo cho các phòng ban điều chỉnh, có bất cập lập tức gọi cho tôi.

– Doanh Suyễn cúi người bế Tiểu Tịnh lên và nói.

- Vâng, thưa tiên sinh, chúng tôi sẽ triển khai ngay, xin phép.

Cả hai thư ký đồng thanh trả lời rồi đi nhanh ra bên ngoài cửa chính, lên xe và rời khỏi biệt viên.

Doanh Suyễn vừa bế cháu gái vừa đi về phòng ăn, đặt con bé ngồi cẩn thận xong mới lên tiếng.

- Gọi Mẫn Hoa xuống đây gặp tôi.

Quản gia vội cúi đầu rồi đi thật nhanh lên lầu hai để gọi người, Doanh Suyễn ngồi xuống ghế rồi xoa đầu Tiểu Tịnh.

- Nay ra thư viện chơi gì rồi, tranh con vẽ hôm nay đâu, đưa cậu xem nào?

- Một chút con cho cậu xem, hôm nay có cô Di Di chơi cùng con nữa...!– Tiểu Tịnh vừa lật lật cuốn sổ tay vừa khoe.

- Đó là ai, bà Vương? – Doanh Suyễn cất tiếng hỏi, nhưng mắt vẫn đang nhìn vào cháu gái.

- Lần trước, lúc xảy ra tai nạn, chính cô Mật Di đó đã liều mạng dùng sức đập vỡ cửa kính xe rồi cứu được tiểu thư, tôi quên không nói lại để tiên sinh biết.

– Bà Vương vội giải thích.

- Cô Di Di còn hứa là sẽ đợi con nữa, cậu nhìn nè...là cô Di Di cho con...mà cái này là chữ hả cậu ? – Tiểu Tịnh cầm ngược quyển sổ, vẻ mặt thắc mắc.

- Ừ, cất hết đi, chuẩn bị ăn tối nào.

Doanh Suyễn lấy quyển sổ đóng lại rồi đẩy sang một bên, nhắc nhở Tiểu Tịnh mau ăn tối.

Mẫn Hoa lúc này cũng vừa đi xuống cùng quản gia, người giúp việc vội kéo ghế để cô ấy ngồi xuống trước.

- Em định không ăn tối cùng anh, do lúc trưa vẫn còn no lắm...!– Mẫn Hoa nhẹ giọng đáp.

- Công việc áp lực nhiều hay sao nhìn mặt em có vẻ mệt mỏi thế, cần anh cho người điều chỉnh lại không? – Doanh Suyễn hỏi.

- Không phải đâu, em rất bình thường mà, anh ăn tối đi.

– Mẫn Hoa liền gắp thức ăn đặt vào bát cho Doanh Suyễn.

- Em cũng ăn nhiều vào.

Cả ba người ngồi ăn tối nhưng không ai nói gì nữa, Tiểu Tịnh không thân với Mẫn Hoa, lúc cô ấy mới chuyển đến thì con bé đã khóc lóc phản đối không muốn đến gần, làm Doanh Suyễn phải chuyển phòng ngủ của Mẫn Hoa lên lầu hai để tránh gặp mặt, gần nữa năm nay thì tình hình chỉ đỡ hơn một chút.

Đã chọn xong ngày tổ chức lễ đính hôn, Thục Tâm vui mừng thông báo cho Mật Di biết tin, dù thế nào cũng thật mong anh chị sẽ luôn hạnh phúc bên nhau.


Vừa gửi xong tin nhắn, Mật Di chưa kịp đặt điện thoại xuống bàn làm việc thì đã nghe tiếng Mẫn Hoa quay sang thì thầm.

- Cho chị mượn điện thoại một lúc, Mật Di.

- Chị cứ lấy đi, mật khẩu như cũ nhé.

– Mật Di đưa điện thoại cho chị ấy.

Vẫn như mọi khi, Mật Di cũng đã quá quen với tình huống này, cô lại tiếp tục dán mắt vào soạn thảo giáo trình trong máy tính.

Trong lòng thì đang nghĩ về lễ đính hôn của chị gái, xem hôm đấy nên mặc gì và nói gì để chúc mừng.

Mẫn Hoa đặt điện thoại lên bàn rồi cảm ơn, sau đó cô ấy mới lấy túi xách cùng máy tính đi ra ngoài, rất gấp gáp.

Nhìn đồng hồ cũng đã gần bảy giờ tối, Mật Di cũng tắt máy tính và lấy túi xách, đứng dậy đi ra bãi đậu xe.

Vừa lái xe được một đoạn liền thấy Mẫn Hoa đang đứng gần góc đường, hình như Doanh Suyễn chưa đến đón chị ấy.

- Sao chị chưa về thế, đang chờ ai sao?

- Mật...Mật Di, làm chị giật mình, chị đang chờ bạn, em chưa về sao? – Mẫn Hoa nhìn cô trong sự hoang mang nhẹ.

- Em đang định về đây, nhưng mà chị không sợ bạn trai đến đón như mọi ngày sao? – Mật Di hỏi.

Chưa kịp trả lời thì ngay sau đuôi xe của Mật Di đã xuất hiện một chiếc Audi màu đen vừa dừng lại, từ trong xe là một người đàn ông có khuôn mặt rất ưa mắt, phần tóc hơi rối bù, đeo kính cận trông rất thư sinh, diện áo sơ mi và quần âu tối màu đơn giản, cũng rất cao, anh ấy bước nhanh đến chỗ Mẫn Hoa rồi ôm chầm lấy.

- Em vẫn tốt chứ Mẫn Hoa, anh đã rất lo lắng khi đến gặp em?

- Không sao...không sao, mau buông em ra đi, kẻo bị nhìn thấy mất, Khải? – Mẫn Hoa vỗ nhẹ lên thắt lưng anh ấy.

Nhìn hai người trước mặt, Mật Di không khỏi cảm thán vì thật sự rất đẹp đôi, Mẫn Hoa nhẹ nhàng và kiều diễm lúc xuất hiện bên cạnh người đàn ông ngạo mạn như Doanh Suyễn thật sự cho người nhìn có cảm giác áp bức thì đúng hơn.

Chiếc Rolls Royce đang chạy ngược chiều bên làn đường đối diện bắt mắt quá, Mật Di nhận ra nên lập tức đưa đầu ra ngoài cửa kính.

- Anh chị tránh mặt đi kìa, chiếc Rolls Royce đến đón chị Mẫn Hoa đang đến đấy...

Sắc mặt của Mẫn Hoa liền trở nên rất khó coi, giữ chặt cánh tay của Duệ Khải rồi ngó nhìn xung quanh, Mật Di vội vàng nói thêm.

- Chị vào xe em trước đi, dù sao cũng cứ tránh mặt một chút...

Lập tức Duệ Khải kéo cửa xe của Mật Di ra và giúp Mẫn Hoa ngồi vào bên trong, còn anh thì quay lại chiếc xe và khởi động rời đi ngay.

Mật Di không nghĩ nhiều nên cũng lái xe đưa chị ấy đến thẳng cửa tiệm bánh ngọt gần đó, cả hai vội bước xuống rồi đi thẳng vào bên trong.

Mật Di cũng thấy bản thân đúng là hay lo chuyện bao đồng thật chứ, nhưng tự nhiên có cảm giác vừa trả đũa Doanh Suyễn.

- Cảm ơn em nhé Mật Di...trong điện thoại của chị hình như bị theo dõi, nên chị gọi hay nhắn tin, đi đâu thì cũng bị người ta nắm rõ...thật sự rất mệt mỏi...

- Loại kiểm soát đó làm sao sống được, chị và người lúc nãy là gì của nhau thế, không lẽ nào chị sống cùng người kia nhưng lại yêu người này sao? – Mật Di vừa chọn bánh vừa hỏi.

- Chuyện dài dòng lắm, nhưng chị không tiện nói rõ được, một hành động ngu ngốc của chị đã đẩy bản thân và Duệ Khải vào bước đường khốn khổ này...!– Mẫn Hoa cúi đầu nói, giọng rất thấp.

- Chị cứ mạnh mẽ lên, đừng khuất phục bản thân trước những khó khăn, cần em giúp gì cứ nói nhé.

– Mật Di mỉm cười nhìn chị ấy rồi động viên.

Rất nhanh, chưa đầy mười phút thì chiếc Rolls Royce đó xuất hiện ngay trước cửa tiệm bánh ngọt, xem ra đúng là Mẫn Hoa bị kiểm soát rất nghiêm.

Tài xế vội đẩy cửa tiệm đi nhanh vào, hơi cúi đầu trước Mẫn Hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận