Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai


Nghe đến chuyện Tố Cẩn sắp phải rời khỏi căn hộ sang trọng đó, lại còn không được bao nuôi hàng tháng nên Lâm Hàn trở nên bất mãn ngay, đẩy người phụ nữ đang nhún nhảy trên thắt lưng ngã sang một bên xong đứng dậy đi ra phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc rồi nói tiếp, giọng cực kỳ khó chịu.

- Không phải hắn thích gương mặt của em sao, hay có chuyện gì xảy ra rồi...em có lên giường với hắn ta chưa?

- Chưa bao giờ, chỉ nắm tay là hết rồi, em nghĩ anh ta có vấn đề gì đấy, nhưng mà số tiền nữa năm nay cộng dồn lại gần ba trăm vạn đấy, anh lấy hết không chừa cho em một xu.

- Tố Cẩn liền nói.

- Anh xài hết rồi, em mau vòi vĩnh thêm đi rồi cuốn gói cũng được, chứ ra đi tay trắng như thế lại định làm gái cho mấy ông già kẹt xỉ đó chơi hay gì? – Lâm Hàn trả lời.

- Thằng khốn, lấy hết tiền của tôi xong giờ nói năng lật lọng như vậy sao...

Đang định mắng chửi nhưng Lâm Hàn liền tắt ngang cuộc gọi, làm Tố Cẩn tức đến run cả tay, ném mạnh chiếc điện thoại vào góc tường rồi mới đứng dậy thu dọn đồ đạc để rời khỏi căn hộ này.

Với số tiền còn trong tài khoản thì cũng đủ để xoay sở trong một thời gian, trước mặt phải tránh mặt Lâm Hàn đã, nếu để anh ta biết thì sẽ không còn một đồng nào hết.

Vừa thu dọn đồ cho vào vali, Tố Cẩn vừa ngẫm nghĩ, đột nhiên Doanh Suyễn không muốn giữ cô ấy lại thì có khả năng chủ nhân thật sự của gương mặt này đã trở về hoặc là anh ta không còn hứng thú, ngoài hai lý do trên thì còn gì hợp lý hơn.

TẬP ĐOÀN DJI

Trí Cao và nữ trợ lý vừa đẩy cửa phòng giám đốc bước vào, lần lượt đặt các tài liệu lên bàn xong mới đứng lùi lại phía sau chờ đợi.

Doanh Suyễn liền xoay ghế lại gần chỗ tài liệu sau khi vừa kiểm tra một số dự án đấu thầu vừa được Faurecia gửi đến qua thư điện tử.

Đọc lướt một lượt xong hết, mới chậm rãi lấy bút ký tên thông qua, Trí Cao liền với lấy tài liệu rồi cúi đầu chào, xoay người đi ra ngoài.

- Thưa tiên sinh, tôi đã cho người xử lý xong xuôi hết chuyện ngài giao, hiện tại đang cho dọn dẹp lại.

– Nữ trợ lý nhẹ giọng nói.

- Được rồi, cô ra ngoài làm việc đi, gọi Việt Vũ vào gặp tôi.

– Doanh Suyễn phẩy nhẹ tay rồi nói.

- Vâng, thưa tiên sinh, tôi xin phép.


Chưa đầy năm phút sau thì Việt Vũ đẩy cửa phòng giám đốc bước vào, sẵn cầm theo một sấp hợp đồng vừa mới được phòng tài chính bàn giao, từ tốn đặt lên bàn làm việc của Doanh Suyễn.

- Tiên sinh cho gọi ạ.

- Tề Thị khắc phục không được 40% sai phạm trong dự án đầu tư ở Phong Đài, số tiền thất thoát rất lớn, bên đó có đề xuất gì không? – Doanh Suyễn cúi mắt vừa đọc tài liệu vừa hỏi.

- Thưa tiên sinh, Tề Thị vừa xin được gặp ngài vào ngày mai, họ muốn thương lượng lại thời gian đền bù...ngài có muốn gặp không ạ? - Việt Vũ vội nói.

- Không gặp, cứ như cũ mà thực hiện, không nhân nhượng thêm.

– Doanh Suyễn chau mày rồi ký tên nhanh.

- Vâng, tôi xin phép.

Sau khi Việt Vũ cầm tài liệu rời khỏi phòng giám đốc, Doanh Suyễn mới ngồi dựa lưng vào thành ghế, đăm chiêu suy tư, việc di dời công ty nội thất của chị gái Mật Di đã rất phiền, nếu không phải vì cô thì anh đã mạnh tay hơn, muốn tìm phương án tốt cho họ nhưng xem ra chỉ là thừa thải.

Doanh Suyễn khẽ lắc đầu ngao ngán, cũng đã hoàn thành việc thu hồi tập đoàn của Vệ Thị để khắc phục hậu quả trong hợp tác, người hiểu rõ thương trường thì ai cũng nhận ra những việc làm của DJI đều là muốn cho các tập đoàn đó có cơ hội phát triển, nhưng hình như là bọn họ chỉ toàn nhìn thấy cái lợi trước mắt.

Đang định đứng dậy đi ra ngoài, thì lại thấy Trí Cao đẩy cửa bước vào, giữ cửa mở để giám đốc Faurecia và thư ký bước vào, cả hai người đàn ông này cao ngang tầm nhau, dáng vẻ cùng phong thái rất tự tin, Doanh Suyễn cười khẩy rồi vỗ tay lên lưng người đối diện.

- Tôi còn tưởng cậu quyết tâm bám chặt Thượng Hải không đến Bắc Kinh chứ, sao rồi, những dự án ở phố Đông của chúng ta vẫn tốt chứ?

- Vẫn đang chạy rất thuận lợi, trừ việc có người dở hơi đứng sau lưng tôi vừa tiễn bay 4% lợi tức của bên Faurecia.

- Nhậm Cơ cười khẩy rồi liếc mắt sang cô gái sau lưng.

- Mời ngồi.

– Doanh Suyễn vội nói.

Nhân viên lễ tân vội mang ba tách trà đi vào phòng giám đốc, nhẹ nhàng đặt xuống bàn rồi mới xoay lưng rời đi.

Cả ba người liền ngồi xuống ngay, Nhậm Cơ lấy tài liệu trên tay thư ký rồi đặt lên bàn.

- Xong hết rồi đây, tuần sau sẽ khánh thành, lúc đấy cậu nhớ đến tham dự, tôi muốn giới thiệu giám đốc tập đoàn S/V để chúng ta cùng xem xét một số dự án lớn ở Thâm Quyến, đầu năm sau sẽ triển khai.

- Sắc Vi phải không, nếu là cậu ta thì không cần, tôi vừa gặp vào tháng trước, cái tên lụy tình đó đuổi đến tận Thượng Hải vì cô gái họ Đổng ...ha ha...!– Doanh Suyễn nói xong lại cười xòa lên.


- Vẫn tốt hơn người đang có hôn thê lại còn qua lại với người phụ nữ khác...!– Cô gái ngồi bên cạnh Nhậm Cơ chen vào.

- Hiểu Khê, đã nói là anh hủy hôn rồi...mà hôm nay chúng ta đến thăm Doanh tổng, không phải để em chỉnh lưng anh.

- Nhậm Cơ chột dạ trả lời.

- Thôi được rồi, tôi không xa lạ gì mối quan hệ của hai người, đã đến rồi thì chúng ta cùng đến biệt viên của tôi dùng bữa tối chứ?

Doanh Suyễn vừa cười vừa lên tiếng mời mọc, nhưng do thời gian chuyến bay về Thượng Hải của Nhậm Cơ và Hiểu Khê sắp tới nên họ đành từ chối lời mời này, hẹn lần tiếp theo sẽ dùng bữa cùng nhau.

Tiễn hai người này về xong thì Doanh Suyễn cũng căn dặn thêm việc cho Trí Cao và Việt Vũ xong mới vào thang máy xuống tầng trệt, đến trước cửa chính thì được nhân viên bảo an mở cửa xe để anh bước vào.

Buổi tối, Mật Di đang ngồi ăn táo xem truyền hình thì nghe tiếng cửa căn hộ mở ra, Doanh Suyễn bước vào, cởi giày xong liền đi thẳng đến chỗ cô ngồi, nhìn dĩa táo trên bàn rồi chau mày.

- Em không ăn tối mà cứ nuốt mấy thứ này sao, không chán hay gì?

- Không cần anh quản, đến đây làm gì? - Mật Di hỏi lại, nhưng mắt vẫn dán vào bộ phim.

- Đến làm phiền em.

Nói rồi, Doanh Suyễn liền bước nhanh đến chỗ Mật Di đang ngồi, cúi người định hôn nhưng lại bị cô né tránh và còn lách người rời khỏi ghế sofa, ánh mắt khó chịu nhìn anh.

Doanh Suyễn không vội, anh vừa cởi áo vest và áo sơ mi ra, vừa tiến đến gần chỗ cô đang đứng, cười gian xảo.

- Có khi nào em thoát đâu, tránh anh làm gì cho tốn thời gian?

- Anh phiền thật đấy...này...này...!– Mật Di chỉ chỉ ngón tay về phía anh, giọng lắp bắp.

- Vừa vặn, mai là chủ nhật, chúng ta vờn nhau đến sáng cũng được.

Mật Di vừa nghe xong liền đoán ngay tình trạng của bản thân vào ngày mai nếu để Doanh Suyễn làm càn tối nay, đôi khi cũng tự hỏi tại sao thời gian này anh lại thường xuyên đến như thế, không phải đến gặp Tố Cẩn sao, muốn hỏi nhưng lại thấy không thoải mái.

Bị áp sát vào tường, Mật Di bất mãn không muốn ngẩng đầu thì đã bị Doanh Suyễn ôm chầm lấy, đi vào phòng ngủ rồi đặt cô ngồi xuống giường, mất vài giây liền cởi xong chiếc váy ngủ.


Mật Di liền xoay người chui vào trong chăn, Doanh Suyễn cười khẩy rồi cởi nốt trang phục trên người, mò vào trong chăn để quấy rối cô.

- Đừng phản kháng, em càng căng thẳng thì càng làm anh khó di chuyển...!– Doanh Suyễn thở không ra hơi, nhìn người dưới thân.

- Em...em không thoải mái với anh...ư...!- Mật Di thở hổn hển nhìn anh.

- Chúng ta làm tình gần hai năm nay, em không thoải mái với anh là ý gì? – Doanh Suyễn nói xong liền ghì chặt hông cô vào sát người anh.

- Ư...đừng...đừng mà...

Loại khoái cảm này lúc nào cũng kích thích tột cùng, dù bình thường hay cãi cọ nhưng Mật Di cũng vẫn là người bình thường, đầu hàng trước mọi kiềm kẹp từ Doanh Suyễn, có từ chối cũng không được, suy cho cùng thì vẫn là vì do cô thích người đàn ông này, thích một cách mù quáng.

Cứ nghĩ sẽ nhanh chóng quên sạch như quên mối tình đơn phương năm năm kia, nhưng Doanh Suyễn cứ lởn vởn xuất hiện rồi giúp cô những lúc nguy cấp, muốn anh dịu dàng thì càng đơn giản, nhưng hình như anh vẫn chưa thể thoát khỏi ám ảnh với Mẫn Hoa.

Sáng hôm sau, Mật Di đang nằm sấp trên người của Doanh Suyễn thì đột nhiên cơn buồn nôn kéo đến, làm cô choàng tỉnh vội bò xuống giường, rồi chạy tót vào phòng tắm, nhịn cơn khó chịu đang co thắt trong dạ dày để nôn khan.

Cảm giác bất an truyền đến trong đầu, Mật Di vội rửa mặt rồi đi ra ngoài nhặt chiếc váy dưới thảm và mặc vào, đến chỗ bàn làm việc rồi lôi giấy khám sức khỏe định kỳ trong ngăn tủ ra, lật tìm giấy xác nhận thời gian tiêm ngừa tránh thai ra kiểm tra.

Hai mắt của Mật Di mở lớn hết mức, ngón tay đặt ngay dòng thời gian hiệu lực của mũi thuốc, là cô nhớ nhầm nên bị hết hạn gần một tháng nay.

- Chết...chết mình rồi...

Vội nhét hết đống giấy tờ đó vào ngăn bàn lại, Mật Di nhanh chóng đứng dậy đi mở tủ quần áo, lấy đại một chiếc váy rồi vào phòng tắm, chưa kịp thay thì lại bị nôn, rất buồn nôn.

Mất cả nữa tiếng thì mới có thể rời khỏi căn hộ, xuống tầng hầm lấy xe và trực chỉ hướng bệnh viện gần khu chung cư nơi cô sống nhất mà đến.

Đăng ký thủ tục xong và chờ đến lượt được gọi tên, Mật Di ngồi chờ mà trong lòng đang dậy sóng, lỡ mà có thai thật thì biết làm sao đây, thêm cả việc đang bị Doanh Suyễn ngang ngược giữ chặt, cô không muốn dính líu kiểu này với anh một chút nào, thầm cầu xin ông trời đừng có trêu ngươi như thế.

Nhân viên y tá bước ra ngoài, gọi tên Mật Di xong liền mỉm cười dẫn cô vào phòng khám, lần lượt các bước kiểm tra được thực hiện với sự hướng dẫn nhiệt tình của bác sĩ.

Rất nhanh liền có kết quả, lúc bác sĩ thông báo và căn dặn gì đó rất nhiều, nhưng căn bản là chẳng có chữ nào lọt vào tai của Mật Di, y tá phải vỗ vỗ lên lưng để nhắc nhở thì cô mới sựt tỉnh táo lại, đi một mạch ra thanh toán viện phí xong lấy xe rời khỏi khuôn viên bệnh viện.

Có hai điều mà Mật Di chắc chắn trong lúc này nhất, một là cô đang có thai với Doanh Suyễn, hai là Doanh Suyễn không yêu cô.

Dừng xe bên vệ đường, Mật Di lôi phiếu kiểm tra kết quả lúc nãy ra xem lại, có thai gần một tháng, thai khỏe mạnh, xong còn bị bác sĩ nhắc nhở không sinh hoạt vợ chồng mạnh bạo, nghĩ lại muốn tìm cái lỗ chui xuống quá đi.

Quay lại căn hộ, Mật Di rón rén mở cửa bước vào, vừa cởi giày ra liền nghe tiếng bước chân của Doanh Suyễn từ phòng ngủ truyền ra, anh lập tức xuất hiện ngay trước mặt cô.

Ánh mắt nghi hoặc quan sát người trước cửa, lúc sáng Mật Di chạy vào phòng tắm nôn anh đều biết, nhưng không nghĩ gì nhiều, xong lại thấy cô mặt mày tái nhợt lao đến bàn làm việc lục tìm gì đấy không rõ xong lại vội vàng rời khỏi căn hộ.

Doanh Suyễn ngồi dậy, nhặt lại trang phục mặc vào xong mới chậm rãi đến chỗ bàn làm việc của Mật Di, kéo ngăn bàn ra thấy mớ giấy hỗn loạn nằm bên trong, anh lấy ra xem từng tờ, dừng lại ở giấy tiêm ngừa tránh thai của cô, các tờ trước thì thời gian đều đúng hạn, nhưng tờ cuối cùng thì hết hạn gần một tháng trước.


Chuyện này làm Doanh Suyễn hơi khựng lại trong suy nghĩ, không lẽ nào Mật Di...!Bây giờ, thấy vẻ mặt lấm lét như làm chuyện xấu bị bắt quả tang của Mật Di khi vừa từ bên ngoài bước vào thì Doanh Suyễn càng tin vào suy nghĩ của bản thân hơn.

- Đưa cho anh.

- Đưa...đưa cái gì chứ...!anh mau về đi...!em phải về nhà ở Thông Châu...!– Mật Di lúng túng thấy rõ.

- Tự giác đưa cho anh, hoặc là anh tự đến lấy và em thì bị ăn mắng.

– Doanh Suyễn đưa tay đến, chờ đợi.

Tim của Mật Di sắp văng ra khỏi lồng ngực khi thấy thái độ này của Doanh Suyễn, cô vội cúi đầu nhìn xuống sàn nhà nhằm lãng tránh ánh mắt như kiểu nhìn thấu hết mọi chuyện của anh.

Không lẽ nào chuyện này bị phát hiện sớm như vậy, Mật Di lại liếc mắt nhìn Doanh Suyễn xong lại giữ chặt chiếc túi xách trên vai, trong đầu không ngừng tự chất vấn xem anh đang muốn gì.

Doanh Suyễn mất kiên nhẫn vì đã hơn ba phút mà Mật Di vẫn khăng khăng không chịu đưa ra những thứ anh cần, bước nhanh đến chỗ cô đang đứng và giật lấy chiếc túi xách.

Mật Di hoảng hốt vội muốn giữ lại, nhưng không được, biết sẽ xảy ra tình huống này thì cô đã vứt hết vào thùng rác dưới chung cư rồi.

Doanh Suyễn lấy vài tờ giấy trong túi xách của Mật Di ra, mở từng tờ để đọc, ánh mắt dừng lại ngay phiếu thông báo kết quả kiểm tra.

- Em có thai?

Giọng của Doanh Suyễn vừa trầm vừa cứng rắn, nghe anh hỏi mà Mật Di sợ hãi muốn khụy cả hai đầu gối xuống dưới sàn, vội bước lùi lại dựa sát lưng vào cánh cửa, ngẩng đầu nhìn.

Doanh Suyễn im lặng khoảng một phút, đặt phiếu kiểm tra xuống kệ tủ gần đó rồi xoay người nhìn đến Mật Di, đầu hơi nghiêng một chút, ánh mắt rất khó hiểu.

- Mật Di, sao lại để có thai?

- Em...em nhớ nhầm ngày...em...!– Mật Di hoảng hốt, hai tay đặt trước ngực run rẩy nhìn anh.

- Chết tiệt...!– Doanh Suyễn gằn giọng, ánh mắt tối sầm lại.

- Anh...anh muốn làm gì chứ...!dù là anh không thích thì đây cũng là con của em...!ngoài em ra thì không có ai được làm gì nó...!– Mật Di vội ôm trước bụng, ánh mắt hoảng loạn nhìn anh.

Không nói gì thêm nữa, Doanh Suyễn liền cầm áo vest và đẩy Mật Di sang một bên, kéo cửa mở ra rồi đi thẳng một mạch khỏi căn hộ.

Lúc này, Mật Di mới ngồi thụp xuống sàn nhà, biểu cảm cực kỳ lo lắng, mới vừa cách đây một tiếng khi nhận được thông báo có thai thì cô đã mơ hồ muốn bỏ, nhưng khi thấy thái độ tức giận của Doanh Suyễn lúc nãy thì bản năng muốn bảo vệ một sinh mạng nhỏ trong cơ thể lại bùng lên.

Phải làm gì tiếp theo đây, Mật Di ngồi co ro không dám nghĩ đến tương lai sắp tới, nhưng Doanh Suyễn thật sự không muốn đứa con này...!không phải, anh ấy không muốn có con với cô.

Cảm giác tủi thân khi nghĩ đến chuyện này làm Mật Di rơi nước mắt, bản thân cũng không nghĩ sẽ có thai trong hoàn cảnh rối rắm như hiện tại, lại còn là con của Doanh Suyễn, đúng thật là oan trái mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận