Quay về biệt viên, Doanh Suyễn liền đi thẳng vào thư phòng làm việc, tiếng đóng cửa lớn đến mức chói tai những người giúp việc đang ở gần đó, làm ai cũng ngơ ngác nhìn nhau vì đây là lần đầu tiên thấy ông chủ tức giận đến mức này.
Ném áo vest lên ghế sofa xong, Doanh Suyễn đi đến bàn làm việc rồi ngồi phịch xuống ghế, châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng, rít một hơi dài xong lại bực bội dụi đi.
Mở ngăn bàn, lấy những giấy tờ thỏa thuận liên quan đến Mẫn Hoa trước đây đặt lên bàn, không cần nhìn thêm chút nào nữa, Doanh Suyễn cho tất cả vào máy hủy tài liệu trên kệ tủ sau lưng anh.
Cảm thấy rất nhức đầu khi nghĩ đến Mật Di và đứa con trong bụng cô, thật sự không biết bản thân phải làm gì tiếp theo để đối diện với cô.
Đang tức tối thì lại nghe tiếng gõ cửa truyền đến, quản gia vội đẩy cửa đi vào, cúi đầu chào hỏi.
- Có chuyện gì? – Doanh Suyễn hỏi.
- Thưa tiên sinh, tiểu thư Lục Uyển Hi vừa đáp chuyến bay sớm từ Thụy Điển về Bắc Kinh trong sáng nay, cô ấy vừa đến biệt viên thăm ngài ạ.
– Quản gia vội trả lời.
- Mời cô ấy vào đây.
– Doanh Suyễn nói.
- Vâng, thưa tiên sinh.
Lục Uyển Hi là bạn thân thời trung học của Doanh Suyễn lúc anh còn ở Đức, nhưng vì một số công việc cá nhân nên cả hai đã không gặp mặt trong bốn năm nay.
Quản gia giữ cửa mở để Uyển Hi bước vào, gương mặt xinh đẹp nhưng theo thời gian đã thêm phần chững chạc và lãnh đạm, vóc dáng cao và thanh mảnh trong bộ váy đen dài qua đầu gối, tóc dài thẳng tắp, dáng vẻ thanh tao, khác xa hoàn toàn bốn năm trước.
- Chào anh, Doanh Suyễn.
- Anh còn nghĩ là em sẽ ở mãi Thụy Điển đến lúc già, mau ngồi đi.
– Doanh Suyễn cười nhẹ, nhìn cô ấy.
- Chồng em vừa mất được hai năm, phải thay anh ấy gánh vác mọi chuyện nên em không có thời gian về thăm anh.
– Uyển Hi nhẹ nhàng trả lời và ngồi xuống ghế.
- Xin lỗi em, anh không đến thăm viếng được, vì Tiểu Tịnh nó cũng gặp biến cố lớn nên anh không thể rời đi...!– Doanh Suyễn ngồi xuống ghế, bắt chéo chân.
- Em cũng xin lỗi vì không thể về lúc đó, anh và DJI dạo này thế nào rồi, vẫn tốt chứ?
Từng có thời gian, hai người họ thân thiết đến mức những người xung quanh đều lầm tưởng cả hai là một đôi, nhưng thật tế không phải, Doanh Suyễn và Lục Uyển Hi chính là hai đường thẳng song song, xuất hiện bên cạnh nhau nhưng tuyệt đối không thể có tình cảm nam nữ, vì bản chất của hai người bọn họ giống nhau, ngang ngược và cố chấp.
- Vẫn rất tốt, còn em? – Doanh Suyễn nhìn cô ấy rồi hỏi.
- Em vừa chuyển công việc về Bắc Kinh, nhưng gặp một số trở ngại lớn, đang định nhờ anh giúp đỡ đây.
– Uyển Hi mỉm cười nhìn anh.
- Có vấn đề gì em cứ trực tiếp liên lạc với thư ký của anh, họ sẽ kiểm soát lại tất cả, nếu hợp lý thì anh sẽ thông qua, em không cần ngại.
– Doanh Suyễn trả lời.
- Anh chưa kết hôn sao? – Uyển Hi hỏi tiếp.
Doanh Suyễn khẽ cười rồi lắc đầu, nhắc đến vấn đề này thì hình ảnh của Mật Di lại tiếp tục xuất hiện trong tâm trí, không tài nào đẩy ra khỏi đầu được.
Cả hai trò chuyện thêm một lúc thì Uyển Hi đứng dậy để ra về, còn rất nhiều công việc để cô ấy làm trong thời gian sắp tới, từ chối nhẹ nhàng lời mời ăn tối của Doanh Suyễn.
Nhìn quyển lịch trên bàn làm việc, Mật Di thở dài ra một hơi xong lại lấy túi giấy đựng trái cây sấy ra ăn, khẩu vị thay đổi làm cô chẳng nuốt gì nổi, cũng đã hơn mười ngày từ lần cuối cùng gặp Doanh Suyễn.
Hôm qua, Mật Di mới có đủ can đảm để đến bệnh viện khám lại, vẫn kết quả cũ, cô có thai và thai đang phát triển bình thường, khoảng nữa tháng sẽ quay lại tái khám tiếp để kiểm tra tim thai.
Chị Thư Kỳ vừa bước vào phòng làm việc của giảng viên, thấy Mật Di cứ ăn mấy loại trái cây sấy nên nhắc nhở.
- Ăn ít thôi, buổi trưa chị không thấy em ăn cơm, cứ ăn mấy thứ này thì dạ dày em cũng đau cho mà xem.
- Tự nhiên muốn ăn thôi, bình thường em cũng ăn trái cây tươi vào mấy bữa ăn chính, nếu thức ăn không hợp khẩu vị.
– Mật Di cười cười rồi nói.
- Đúng rồi, ngày mai có đợt kiểm tra sức khỏe định kỳ cho giảng viên, em có đến hay không, Mật Di? – Chị Thư Kỳ liền hỏi.
- Chắc là không đâu, em không thoải mái khi phải khám như thế...để em bổ sung giấy khám ở bệnh viện sau cũng được.
Giờ mà khám định kỳ thì phát hiện chuyện mang thai ngay, Mật Di liền tìm cớ từ chối tham gia, cầm máy tính và túi xách xong tạm biệt mọi người để ra về.
Vừa ngồi vào trong xe lại vội vàng mở túi trái cây sấy ra, lấy vài lát kiwi sấy dẻo cho ngay vào miệng, sau rất nhiều lần nôn nghén thì Mật Di đã đúc kết ra một chân lý, cứ hễ buồn nôn thì ăn những thứ chua vào liền giảm triệu chứng ngay.
Vừa khởi động xe rời khỏi bãi, Mật Di lại tiếp tục lo lắng cho chuyện về biệt thự ở Thông Châu vào cuối tuần, nếu lỡ ăn uống không được rồi còn ói thế kia thì nguy cơ bị chị Thục Tâm và mẹ Tôn phát hiện là rất cao.
Sẵn còn sớm nên Mật Di ghé vào trung tâm thương mại The Place để mua sắm, cũng không nghĩ là sẽ vô tình được nhìn thấy một cảnh khiến cô cảm thấy hối hận vì đã vào trung tâm.
Quay lại tầng hầm lấy xe, không mua được gì cả, Mật Di lái xe thẳng ra bờ hồ gần nhà hát Bắc Kinh, ngồi trong xe vừa ăn vặt vừa suy tư, nghĩ lại những gì vừa nhìn thấy lúc nãy.
Ba người họ như một gia đình, Doanh Suyễn và một người phụ nữ khác cùng nắm tay Tiểu Tịnh đi dạo khắp khu vực có các thương hiệu trang sức nổi tiếng, Doanh Suyễn cười nói vui vẻ vô cùng...nhìn anh rất mãn nguyện, xem ra do cô đã nghĩ quá nhiều về mối quan hệ của bản thân và Doanh Suyễn.
Cảm giác trong tim của Mật Di lúc này còn tồi tệ hơn cả khi thấy Doanh Suyễn đi cùng Tố Cẩn hay Mẫn Hoa, nhưng ngoài hụt hẫng và đau nhói trong tim ra thì chẳng còn gì nữa.
Hai ngày sau, trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi suy nghĩ và đắn đo, Mật Di đã quyết định nộp đơn xin từ chức vị trí giảng viên chuyên ngành ngoại ngữ ở trường đại học Bắc Kinh, chị Thư Kỳ và mọi người đều hét ầm cả lên phản đối quyết định này của cô.
Dù không muốn thì Mật Di cũng phải làm việc này, từ giờ tới lúc nghỉ việc thì có thể sẽ không lộ ra chuyện có thai, cũng không thể ở lại Bắc Kinh trong một năm tới vì còn phải giấu kín với chị Thục Tâm và mẹ Tôn.
- Không được Mật Di, em không được nghỉ việc như thế, tụi chị không muốn em nghỉ việc một chút nào...em hãy suy nghĩ lại đi.
– Chị Thư Kỳ đập tay lên bàn làm việc của Mật Di rồi nói khá lớn.
- Đúng thế Mật Di, tại sao lại nghỉ việc chứ...!mọi người ở đây đều rất yêu quý em, không lẽ giờ làm việc quá nhiều nên em bị áp lực sao...!nếu như thế em có thể chia giờ ra cho mọi người dạy thay em mà.
– Chị Du Nhiên cũng vội nói theo.
- Đừng nghĩ việc, Mật Di, anhh và mọi người thật sự không muốn em rời khỏi đại học Bắc Kinh, em hãy suy nghĩ lại đi.
– Armin đứng bên cạnh chị Thư Kỳ cũng nói thêm.
- Em hiểu là mọi người không muốn em nghỉ việc, nhưng thật sự bây giờ công việc của em có chút trục trặc...!em không thể ở lại Bắc Kinh nhưng có thể năm sau em sẽ quay lại, mọi người đừng giận em nhé.
– Mật Di bối rối ngước mắt nhìn mọi người.
Trong lòng cô cũng không dễ chịu gì khi đưa ra quyết định này nhưng thật sự bây giờ cô không biết phải làm gì để che giấu.
Mọi người cứ liên tục đưa ra ý kiến phản đối càng làm Mật Di áy náy hơn, nhưng cũng phải hạ quyết tâm thôi.
Nhiều sinh viên nghe tin Mật Di nộp đơn nghỉ việc cũng vội vàng chạy đến phòng làm việc của giảng viên xem thử rốt cuộc có chuyện gì, nghe cuộc trò chuyện của các giảng viên xong tất cả các sinh viên đều như sắp khóc đến nơi khi biết sắp phải chia tay giảng viên La xinh đẹp và giỏi giang.
Mật Di chạnh lòng nhìn mọi người, không ngờ lại được đồng nghiệp và các bạn sinh viên quý mến nhiều như thế.
- Vậy năm sau em nhất định phải quay lại đây, nhớ không Mật Di.
– Chị Du Nhiên nói.
- Bọn chị luôn chờ em đấy nếu em không quay lại thì đừng trách tại sao bọn chị từ mặt em.
– Chị Thư Kỳ giữ lấy hai vai của cô rồi nói.
- Em biết rồi mà năm sau em sẽ quay lại chắc chắn lúc đó chỉ sợ mọi người không thèm quan tâm đến em nữa.
– Mật Di cười gượng gạo trả lời.
Cuối tuần, Mật Di lái xe về thẳng biệt thự ở Thông Châu, không quên mang theo Tiểu Mi cùng tất cả các đồ dùng của nó, lại phải nhờ mẹ Tôn chăm sóc trong thời gian cô rời khỏi Bắc Kinh.
Định bụng sẽ mang theo nhưng lại sợ lỡ lúc cô thuận lợi sinh con, lại không có ai chăm sóc Tiểu Mi, nên phương án tốt nhất là để lại cho mẹ tôn cùng mọi người ở biệt thự chăm sóc, cô sẽ quay lại đón nó sau một năm.
Bữa tối Mật Di viện lý do mệt nên không muốn ăn cùng mọi người, Thục tâm vào Quân Hạo cũng không thắc mắc gì khi nghe Mật Di nói như thế, việc cô thường xuyên bỏ bữa tối cũng không xa lạ gì với họ.
Trời về khuya, Mật Di đang ngồi trong phòng chơi cùng Tiểu Mi thì nghe tiếng cửa mở, người vào là chị Thục Tâm, chị ấy nhìn Mật Di bằng ánh mắt rất đăm chiêu và hoài nghi, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì lại khiến em gái quyết định rời bỏ Bắc Kinh.
- Chị định không hỏi, nhưng tại sao em lại nghỉ việc ở Đại học Bắc Kinh, rõ ràng đó là công việc mà em rất yêu thích từ khi ra trường đến tận bây giờ mà Mật Di.
- Chị Thục Tâm vừa ngồi xuống bên cạnh em gái vừa hỏi.
- Thật ra thì một số chuyên đề luận án học vị giáo sư của em có rắc rối em không thể thực hiện ở Bắc Kinh được bắt buộc phải chuyển đến một thành phố khác hy vọng là sẽ khởi sắc...!chị không hiểu đâu.
– Mật Di hơi ấp úng trả lời vì thật sự cô đang nói dối.
- Thật không, sao chị cứ cảm thấy em đang giấu giếm một chuyện gì đấy...!nhưng mà Mật Di này em không cần phải chuyển đi xa như thế.
- Em thì giấu giếm được chuyện gì chứ, chị thấy cuộc sống của em đơn giản vô cùng mà, em chỉ chuyển đến Quảng Tây thôi, công việc thì em cũng đã sắp xếp xong chỉ chờ có quyết định nghỉ việc ở Đại học Bắc Kinh xong em sẽ chuyển đi ngay...!còn về chỗ ở em sẽ báo lại với chị sau.
– Mật Di vội nói.
- Vậy cũng được, em cũng lớn rồi, chị tin chắc mọi quyết định của em đều rất đúng đắn, cố lên nhé.
Rất nhiều cảm xúc hỗn loạn đang diễn ra bên trong đầu của Mật Di, ngồi trò chuyện cùng chị gái khá lâu.
Cô cũng chỉ mơ hồ nói về những dự định trong tương lai sắp tới.
Tuy thật sự cuộc sống của cô rất đơn giản, nhưng nếu có thêm đứa bé này, Mật Di hy vọng mọi thứ sẽ thay đổi sắc màu một chút.
Doanh suyễn không cần, thì nó cũng là con của cô, trách nhiệm này thuộc về duy nhất một mình cô.
Chúc chị Thục Tâm ngủ ngon xong, Mật Di mới đóng cửa phòng ngủ và quay lại giường, nhưng vừa nằm xuống thì nước mắt của cô lại lặng lẽ lăn theo khóe mắt rơi xuống gối.
Không phải cô khóc vì chuyện mang thai ngoài ý muốn, cô thật sự rất buồn khi nhớ lại cảnh ba người họ cùng xuất hiện bên cạnh nhau, như là một gia đình, còn cô chỉ có một mình.
Không thể tâm sự giải bày cùng ai những khó chịu đau nhức đang dằn xé ở trong lòng.
TẬP ĐOÀN DJI
Đây là lần đầu tiên tất cả nhân viên của tập đoàn DJI nhìn thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và thanh lịch xuất hiện còn được đích thân Doanh Suyễn đưa đến, nhân viên bảo an vừa mở cửa xe liền bị nụ cười ma mị của Uyển Hi làm cho ngại ngùng phải cúi gằm mặt.
Mọi người đều hướng tất cả các ánh mắt về phía hai người họ, thầm trầm trồ và ngưỡng mộ vì thật sự rất đẹp đôi.
Vào đến phòng giám đốc, Doanh Suyễn để Uyển Hi ngồi xuống ghế sofa trước, sau đó anh tiến đến bàn làm việc, lấy một số hợp đồng đã được Trí Cao đưa đến vào ngày hôm qua và quay lại đặt lên bàn.
- Anh đã thông qua một số dự án mà em muốn nhưng công trình ở Hải Điến này, anh nghĩ không phù hợp với tài chính của công ty em, nên em hãy suy nghĩ lại.
– Doanh Suyễn vừa ngồi xuống bên cạnh Uyển Hi vừa nói.
- Thật ra em cũng đã xem xét rồi, em định xây dựng ở Phong Đài...!nhưng tình hình bên đấy em không nắm rõ, anh có ý kiến gì không? – Uyển Hi nhẹ nhàng lật tài liệu và hỏi.
- Phong Đài cũng được, anh có một số dự án đang thi công bên đấy, cũng rất phù hợp với mô hình hoạt động của công ty em, nếu muốn anh sẽ sang nhượng lại cho em với giá thương lượng.
– Doanh Suyễn đáp.
- Giá thương lượng...sao như thế được, những tập đoàn khác đang hợp tác với DJI sẽ phản đối ngay đấy, anh đừng mạo hiểm chỉ vì em, cứ để giá thị trường cho em cũng được mà.
– Uyển Hi vội từ chối và giải thích.
- Không sao, chỉ cần chúng ta thông báo đính hôn thì tất nhiên anh có thể sang nhượng lại với giá thương lượng cho em mà không bị những tập đoàn khác phản đối.
– Doanh Suyễn cười khẩy rồi nói.
- Cái gì...!đính hôn á ...!anh nghĩ đây là trò đùa sao...!anh đúng là điên thật đấy Doanh Suyễn...!– Uyển Hi cười nhẹ rồi đáp.
- Không, anh nói thật, chỉ thông báo đính hôn rồi sang nhượng cho em xong lại hủy hôn, em không cần phải quan trọng quá vấn đề này.
– Doanh Suyễn mỉm cười rồi đứng dậy nói.
- Bó tay với anh luôn đấy, nếu không ảnh hưởng đến anh thì tùy anh quyết định.
Vừa nói xong, Uyển Hi cũng đứng dậy đi đến bên cạnh bàn làm việc của Doanh Suyễn, cùng anh xem xét một số hợp đồng liên quan đến dự án xây dựng ở Phong Đài sắp tới.
Vì lúc trước từng có một giai đoạn Doanh Suyễn rất suy sụp khi cha mẹ anh cùng qua đời trong một tai nạn giao thông.
Nếu không phải nhờ Uyển Hi giúp đỡ thì anh đã không vực dậy được và sống bình thường đến tận bây giờ, Doanh Suyễn thật sự rất trân trọng tình bạn này của họ.
Nếu không phải vì được làm bạn với Doanh Suyễn thì Uyển Hi đã sớm tự vẫn vì bị cha dượng cưỡng bức, lần đó suýt chút là cả hai đã đi tù mọt gông nếu không vì muốn bảo vệ Uyển Hi, nên Doanh Suyễn đã dùng dao liều mạng lao vào tên khốn đó, người ngoài nhìn vào sẽ luôn nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ yêu nhau, nhưng Doanh Suyễn và Uyển Hi chỉ là quan hệ bạn thân.