Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai


Sau khi quay lại Bắc Kinh từ chuyến phỏng vấn ở đại học Quảng Tây, Mật Di đã thành công được nhận vào làm việc với mức lương tương tự như ở Đại học Bắc Kinh, việc này khiến cô thật sự rất vui.

Cũng đã nhanh chóng tìm được một căn hộ mới ở gần khu vực trường đại học, thuận tiện cho việc di chuyển.

Mật Di cũng đã thuê bên vận chuyển để đưa xe của cô đến Quảng Tây, còn cô thì sẽ đi máy bay vào đầu tháng tới.

Giờ thì chỉ cần lên lấy giấy quyết định nghỉ việc ở đại học Bắc Kinh và chia tay cùng mọi người là đã có thể rời đi.

Mật Di đã sớm đặt bàn ở nhà hàng khách sạn AZUR để mời bữa tối cũng xem như chia tay với các đồng nghiệp, trong thời gian qua đã đồng hành cùng nhau.

Chị Thư Kỳ cùng chị Du Nhiên cũng vừa tới nơi, thấy Mật Di bước xuống từ xe taxi nên cũng hỏi lại ngay.
- Xe của em đâu Mật Di, bình thường chị thấy em toàn tự lái xe khi ra ngoài mà?

- À, sáng nay em vừa thuê dịch vụ chuyển xe đến chỗ ở mới rồi, giờ em phải đi taxi thay thế, mấy anh chị khác chưa đến sao ạ? – Mật Di cười xòa đáp.

- Sắp rồi, chị vừa gọi điện thoại cho anh Armin xong, khoảng năm phút nữa thôi, chúng ta vào trong đi.

– Chị Du Nhiên liền giơ điện thoại lên và nói.

- Vào thôi, chúng ta cùng ngồi chờ trước vậy, mà em nghe nói chị sắp đính hôn phải không? – Mật Di vừa bước song song hai chị ấy vừa hỏi.

- Ừm, sắp rồi, chắc hai tháng nữa thôi, lúc đấy em nhớ về Bắc Kinh tham dự đấy nhé.

– Chị Thư Kỳ cười vui vẻ trả lời.

Chỉ khoảng năm phút sau thì những người còn lại lần lượt kéo nhau đi vào khu vực nhà hàng, kiểm tra thông tin người đặt bàn xong mới được nhân viên phục vụ hướng dẫn đi vào trong.

Chào hỏi nhau xong thì bắt đầu chọn thực đơn, Mật Di chọn những món thanh đạm nhất có thể, vì sợ lại bị nôn nghén thì xấu hổ lắm.

Đang trò chuyện khá vui vẻ, Mật Di vừa đưa thư mời nhận việc ở đại học Quảng Tây đặt lên bàn cho mọi người xem thì chợt khựng lại, ánh mắt vừa ngước lên vô tình bắt gặp hai người vừa lướt qua khu vực bàn ăn mà cô đã đặt.

Người đàn ông thì diện suit đen, cà vạt màu xanh lá đậm, tóc cao gọn gàng cùng biểu cảm khuôn mặt không chút cảm xúc khi nhìn đến cô, phong thái ngạo mạn và xa lạ.

Bên cạnh là người phụ nữ lần trước đi cùng Doanh Suyễn và Tiểu Tịnh, hôm nay cô ấy diện một chiếc váy đen bó sát gợi cảm, hình như những người phụ nữ vây quanh anh đều rất xinh đẹp và có khí chất thanh tao, nhã nhặn, trừ cô.

Thôi bỏ đi, Mật Di tự cười chế nhạo bản thân khi dám có suy nghĩ so sánh bản thân với những người khác, tiếp tục cuộc trò chuyện cùng các đồng nghiệp còn hứng thú hơn.

Lúc ra về, Mật Di từ chối đi cùng xe với tất cả mọi người, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt xong mới bắt đại chiếc taxi để quay về căn hộ, nhìn ngắm đường phố thân quen mà hằng ngày cô đều di chuyển ngang qua, năm sau mới có thể quay lại, nhớ Bắc Kinh thật sự.

Đến khu chung cư, Mật Di trả tiền taxi xong mới chậm rãi đi vào thang máy, lên lầu mười và đến trước căn hộ, nhập mật khẩu xong đẩy cửa bước vào.

Không có Tiểu Mi thật buồn, đồ đạc cũng đã dọn dẹp rất gọn, phủi thêm khăn chống bụi.

Vào trong phòng ngủ, Mật Di mệt mỏi nằm xuống giường, xong lại nhớ phải uống thêm vitamin theo lời khuyên của bác sĩ, nên lại phải mò ra bên ngoài bếp.


Gần một tháng nay, Mật Di bận rộn đến mức không còn nhớ đến những chuyện làm cô không vui.

Sân bay quốc tế Bắc Kinh, Quân Hạo đang mở cốp xe để nhấc hành lý ra đặt xuống mặt đường, trước cửa vào sân bay và kéo đến chỗ Mật Di đang đứng nói chuyện cùng với Thục Tâm và mẹ Tôn.

Cô lúc này hơi xanh xao nên cả nhà ai cũng lo lắng nhưng Mật Di lại gạt đi và viện lý do rằng vì quá bận cho việc chuyển đi nên không ăn uống được gì nhiều, để trấn an mọi người.

Nhận lấy hành lý xong, Mật Di mới gật đầu cảm ơn, quay sang nhìn chị gái và nói.

- Sắp đến giờ bay rồi, em phải vào trong kiểm tra các thủ tục liên quan đây, chị và mẹ Tôn cùng anh Quân Hạo về trước đi, không cần tiễn em đâu.

- Chị biết rồi, nhưng mà em đến Quảng Tây thì nhớ thông báo cho chị biết một tiếng nhé, để mọi người đỡ lo cũng như là thông báo vị trí nơi em ở để có chuyện gì mọi người còn đến thăm.

– Thục Tâm ân cần căn dặn.

- Con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé Mật Di, nhớ ăn uống đầy đủ nữa, đừng làm việc nhiều quá...!từ đây đến Quảng Tây rất xa, mẹ thật sự không yên tâm mỗt chút nào.

– Mẹ Tôn lo lắng nhắc nhở.

- Con biết rồi mà, mẹ Tôn đừng lo lắng, chị Thục Tâm nhớ làm việc ít thôi đấy, kẻo anh Quân Hạo lại lo...khi nào em ổn định xong sẽ báo cho mọi người biết.

– Mật Di mỉm cười nhìn mọi người.

- Nhớ làm gì hay đi đâu cũng cẩn thận nhé, Mật Di, cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.

– Quân Hạo vừa ôm ghì lấy vai Thục Tâm an ủi vừa nhìn Mật Di.

- Em biết rồi, tạm biệt mọi người nhé.

Đứng nhìn và vẫy tay tạm biệt chị Thục tâm, Quân Hạo và mẹ Tôn bước vào xe và rời khỏi sân bay.

Tâm trạng của Mật Di liền chùng xuống ngay, vội kéo hành lý vào bên trong làm thủ tục để lên máy bay.

Di chuyển từ Bắc Kinh đến Quảng Tây bằng máy bay rất nhanh, cũng đã ổn định hết chỗ ở chỉ cần đến đó dọn dẹp một chút là xong.

Phải giấu chuyện đang mang thai rất mệt, không dám làm những gì khác biệt so với hằng ngày, sợ bị nhìn ra, nên trước mắt cứ tránh tạm đi một thời gian.

Có thể nhiều người sẽ cho rằng Mật Di ngu ngốc, chỉ cần đến bệnh viện rồi nói bác sĩ giúp cô bỏ đi đứa bé ngay lúc mới phát hiện xong dứt khoát chấm dứt với Doanh Suyễn là xong, nhưng bản tính của người đàn ông đó ngang ngược và cố chấp như thế nào, Mật Di quá hiểu, đôi khi còn không hiểu hết nữa.

Nhưng dù muốn hay không thì nó vẫn là một sinh mạng, cô cũng đủ trưởng thành và kinh tế để lo cho con một cuộc sống đầy đủ.

Doanh Suyễn quyết định không quan tâm đến Mật Di nữa, nhưng lần gặp mặt cô ở nhà hàng AZUR lại không kiềm chế được đưa mắt nhìn, rất gầy và xanh xao.

Ngồi trong thư phòng suốt từ chiều đến tận tối vẫn chỉ nghĩ đến Mật Di, xong lại nghĩ đến chuyện cái thai, Doanh Suyễn thở dài ra một hơi rồi mới đứng dậy rời khỏi thư phòng, lấy xe đến căn hộ của cô.


Nhìn đồng hồ đã thấy hơn mười giờ nhưng lại không thấy xe của Mật Di, lên đến căn hộ và nhập mật khẩu, đẩy cửa bước vào thì thấy phòng tối om.

Vừa bật đèn lên, Doanh Suyễn mới sững người khi nhận ra sự trống rỗng hiện tại, mở cửa phòng ngủ cũng như thế, không còn thứ gì liên quan đến Mật Di, trừ những nội thất bị phủ vải chống bụi.

Quay lại dưới lầu, Doanh Suyễn liền mở cửa xe ngồi vào ghế lái, ngay lập tức gọi điện thoại cho Trí Cao.

- Tôi nghe, thưa tiên sinh.

– Trí Cao vội trả lời ngay khi thấy ông chủ gọi đến.

- Kiểm tra xem cô La đã chuyển đi đâu.

– Doanh Suyễn nói.

- Vâng, thưa tiên sinh, tôi sẽ làm ngay ạ, ngài chờ một lát.

– Trí Cao liền đáp.

Gọi cho số điện thoại của Mật Di thì không liên lạc được, ném điện thoại sang một bên, Doanh Suyễn thấy khó chịu trong lòng cực kỳ, không biết cô lại chạy đi đâu rồi.

Khoảng hai mươi phút sau thì Trí Cao lại gọi đến, sau khi đã tra hỏi thông tin xong.

- Tiên sinh, cô La đã chuyển đến Quảng Tây vào đầu tháng này, hiện đang làm việc ở trường đại học Quảng Tây, địa chỉ thì sáng mai tôi mới nhận được ạ.

- Được rồi, ngày mai gửi địa chỉ cho tôi.

– Doanh Suyễn nói xong liền tắt điện thoại.

Không lẽ vì muốn giấu giếm chuyện mang thai mà chấp nhận từ bỏ công việc ở Bắc Kinh, một thân một mình đến tận Quảng Tây để sống, Doanh Suyễn vừa lái xe vừa suy nghĩ đến tình hình hiện tại của Mật Di.

Tính đến lúc này thì cô đã có thai gần ba tháng, đập mạnh tay vào vô lăng xe, Doanh Suyễn như vừa nhận ra điều điên rồ nhất mà anh đã làm với Mật Di.

Chính anh ngang ngược dày vò cô, đến lúc phát hiện có thai thì cũng chính anh thẳng thừng từ chối nhận trách nhiệm, thầm mắng bản thân khốn nạn xong, Doanh Suyễn quay lại biệt viên.

Trường đại học Quảng Tây không lớn bằng đại học Bắc Kinh, nhưng chất lượng giảng dạy ở đây rất cao, thiếu giảng viên chuyên ngành tiếng Đức và Pháp nên khi thấy hồ sơ lý lịch của Mật Di được chuyển đến, hiệu trưởng đã mừng như bắt được vàng, không ngần ngại liên hệ bộ để ký hợp đồng giảng dạy trong thời gian bốn tháng cho các ngành khối liên quan.

Mật Di cũng rất nhanh đã hòa nhập được môi trường làm việc mới, vừa vặn chỉ cần giảng dạy bốn tháng xong cô sẽ nghỉ ngơi chờ sinh con.

Để tránh làm chị Thục Tâm lo lắng nên Mật Di rất thường xuyên liên lạc về nhà, lỡ mà chị ấy bay đến đây thì thế nào cũng làm ầm lên cho mà xem.

Tạm biệt tất cả các giảng viên khác, Mật Di liền cầm túi xách và máy tính đi xuống bãi đậu xe, đang đứng tìm chìa khóa xe thì lại bị giọng nói trầm thấp phía sau làm cho lạnh toát dọc sóng lưng, không nghĩ đến trường hợp này.

- La Mật Di.


Quay phắt lại nhìn người sau lưng vừa gọi tên đầy đủ của bản thân, Mật Di vội bước lùi lại dựa sát vào cửa xe, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt của Doanh Suyễn, giọng nói ấp úng và thảng thốt.

- Anh...anh đến đây làm gì...!đừng làm phiền tôi...

- Vào trong xe, anh cần nói chuyện.

Doanh Suyễn bước đến, định kéo tay Mật Di nhưng lại bị cô né tránh, gương mặt xinh đẹp lúc nãy khi chưa thấy anh đang dần chuyển sang trắng bệch.

Thay vì tiếp tục giữ lấy tay Mật Di thì bàn tay của Doanh Suyễn đã áp lên bụng cô, nhìn bình thường thì không thấy thay đổi rõ rệt, nhưng khi chạm vào thì cảm thấy rõ ràng.

Mật Di vội đẩy bàn tay của Doanh Suyễn ra, tự đưa tay chặn trước bụng, nhìn anh đầy đề phòng.

- Con của anh ở đây đúng không?

- Không phải, là con của tôi.

– Mật Di nói nhanh.

- Vào trong xe nói chuyện, hay em muốn đứng ngoài này bàn chuyện xem ai làm em có thai? – Doanh Suyễn cười nhếch môi, cúi đầu nhìn cô.

Đưa mắt nhìn một lượt, Mật Di mới nhận ra đã đến giờ tan trường, rất nhiều nhóm sinh viên đang đi về phía bọn họ, cả những giảng viên trong các khoa ngành đang đổ dồn xuống khuôn viên bãi đậu xe.

Mật Di mở cửa xe ở hàng ghế sau bước vào trước, Doanh Suyễn cũng chậm rãi ngồi vào sau, đóng cửa xe lại.

Thấy Mật Di ngồi sát về phía cửa, Doanh Suyễn không muốn lôi kéo nên anh chỉ ngồi yên bên cạnh và lên tiếng.

- Em định đến đây một mình rồi sinh con?

- Có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải về căn hộ.

– Mật Di vội trả lời.

- Anh sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé này, nên em hãy về Bắc Kinh tịnh dưỡng đi.

– Doanh Suyễn nhìn cô, thấp giọng đề nghị.

- Không bao giờ.

– Mật Di thẳng thừng từ chối.

- Muốn lấy đứa con làm khó anh? – Doanh Suyễn nhìn cô, ngữ điệu có chút khó chịu.

- Quên đi, đây là con của tôi, không liên quan gì đến anh, giờ thì ra khỏi xe của tôi.

Thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Doanh Suyễn đang chuyển sang tức giận, Mật Di sợ đến mức không dám thở mạnh, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích nổi, nhưng chắc chắn anh sẽ không xuống tay gây chuyện.

Doanh Suyễn tức giận nhưng không dám làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ của cô.

- Nói chuyện tử tế em không nghe, muốn anh điên lên đúng không?

- Tôi không còn gì để nói nữa, anh muốn hỏi gì thì hỏi, biết thì tôi sẽ trả lời.


– Mật Di trả lời, nhưng mắt không nhìn lên.

- Em có bốn tháng ở Quảng Tây, sau đó theo anh về Bắc Kinh, sau đó chờ sinh con, yên tâm, anh sẽ không để ai biết chuyện.

– Doanh Suyễn chậm rãi nói.

- Không, nếu anh còn ép buộc tôi phải sống như ý anh thì đừng mong đứa con này ra đời.

– Mật Di quay sang nhìn người đàn ông ngang ngược này.

- Nói chuyện cho cẩn thận, em mà làm gì ngu ngốc đến con anh thì...!– Doanh Suyễn lại cười, một nụ cười gây mất thiện cảm.

Cứ tưởng đã có thể sống bình thường trong tương lai, nhưng Mật Di không ngờ rằng Doanh Suyễn lại tìm đến tận Quảng Tây chỉ để bắt ép cô phải nghe theo mọi sắp đặt của anh ta.

Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này, ánh mắt của Mật Di trở nên hoảng loạn vì không thể thoát khỏi sự kèm kẹp vô lý này.

Căn hộ mới của Mật Di cũng đã được Doanh Suyễn tra đến, thấy cô ngồi thất thần nên anh đã đích thân lái xe đưa về tận nơi.

Trí Cao thì điều khiển chiếc xe khác chạy theo phía sau hai người bọn họ.

Vào đến căn hộ, Mật Di chán ghét đi thẳng vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại, Doanh Suyễn bước vào ngay sau đó, nhìn một lượt rồi chau mày vì nơi này hơi nhỏ nếu so với căn hộ ở Bắc Kinh của Mật Di.

Vài tấm ảnh siêu âm khi đi khám thai đang được đặt ngay ngắn trên bàn ở phòng khách, phía dưới còn có sổ thăm khám hàng tuần, Doanh Suyễn ngồi xuống ghế sofa xong mới cầm lên xem, tất cả các chỉ số xét nghiệm đều bình thường.

Lấy một ảnh cho vào trong ví xong, Doanh Suyễn mới đứng dậy đi vào phòng ngủ, thấy Mật Di đang ngồi trên giường, thái độ không vui.

- Ngày mai anh cho người đến chuyển chỗ ở mới cho em, không ở chỗ nhỏ như thế này.

- Tôi không chuyển đi đâu hết, anh đừng tự ý quyết định, nếu làm tâm trạng tôi không ổn định thì ảnh hưởng đến đứa con, lúc đó anh đừng đổ lỗi.

– Mật Di ném quyển sách trên tay sang một bên rồi nói.

- Vậy bây giờ em muốn cái gì, nói thẳng đi, nhớ là đừng nói chuyện không suy nghĩ với anh.

– Doanh Suyễn cúi đầu nhìn cô rồi hỏi.

- Tôi không muốn gì hết, chỉ xin anh đừng đến làm phiền tôi nữa...!tôi rất mệt mỏi mỗi lần nhìn thấy anh...!cảm giác như thế giới cho sắp sụp đổ trước mắt.

– Mật Di ngập ngừng trả lời.

- Em nói cái gì thế Mật Di? – Doanh Suyễn nghiến răng kiềm chế cơn giận.

Cảm thấy đã quá đủ rồi, Mật Di chi không thể nào chịu đựng thêm sự ngang ngược của Doanh Suyễn.

Bất chấp sự tức giận của người đang đứng trước mặt, Mật Di liền đứng phắt dậy rời khỏi giường, bước đến trước mặt anh.

Mặc kệ tất cả, nếu sau khi nói ra hết rồi muốn đánh hay làm gì thì xin mời.

Còn nếu muốn ép buộc cô phải sống theo cách anh muốn thì đừng hòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận