Mỗi lời nói sắp sửa phun ra chắc chắn sẽ chọc tức Doanh Suyễn, hoàn toàn không có điểm nào có thể tránh khỏi, nhưng nếu không nói ra thì người bị bức điên chính là Mật Di.
Thật sự không hiểu suy nghĩ của người đàn ông này, mọi thứ vốn dĩ rất bình thường cho tới khi bị Doanh Suyễn nhìn trúng.
Mật Di hối hận vô cùng, không dưới trăm lần từng thầm cầu xin ông trời hãy cho cô có năng lực quay ngược lại thời gian, ngăn chặn bản thân đến khách sạn Pangu Residences, rồi chuyện gì xảy ra cũng mặc kệ, muốn thử sống ích kỷ một lần để xem có thể nào thoát khỏi tình cảnh bây giờ hay không.
- Doanh Suyễn, tôi hối hận nhất là gặp anh ở khách sạn Pangu, sau đó là từng dành tình cảm cho anh, để rồi thứ tôi nhận lại là gì chứ...!tình cảm bị đùa cợt, bị xem thành người thay thế, bị anh đánh đập đến thừa sống thiếu chết...!anh có khi nào tự vấn bản thân rằng, tại sao lại đối xử như thế với tôi hay không?
Mật Di chỉ tay vào trước ngực trái của Doanh Suyễn, lớn tiếng chất vấn xong lại bật khóc, dù biết tâm trạng kích động thế này không tốt nhưng thật sự cô rất phẫn uất và tức giận.
Doanh Suyễn sững người, cúi đầu nhìn chằm chằm vào Mật Di, anh sớm đã quên mất lý do đối xử khắc nghiệt với cô, cũng đã không còn nhớ đến Mẫn Hoa hay người có gương mặt như cô ấy.
Mật Di càng kích động hơn, đẩy cả hai tay lên người Doanh Suyễn, đuổi anh ra khỏi phòng ngủ.
- Anh đi đi, đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa...đi đi...
- Mật Di...bình tĩnh lại...
Doanh suyễn lúng túng vội vàng ôm ghì lấy Mật Di để cô bình tĩnh hơn lại, vì anh cũng biết sự kích động lẫn tức giận của Mật Di sẽ làm ảnh hưởng đến cái thai.
Đang định dỗ dành thì điện thoại lại đổ chuông, Doanh Suyễn không muốn nghe nhưng điện thoại vẫn cứ reo liên tục.
Anh ghì đầu Mật Di vào sát lồng ngực rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu tóc của cô.
Tay kia thì lấy điện thoại trong túi quần và đưa lên xem là ai gọi đến, Uyển Hi đang gọi.
- Anh nghe đây Uyển Hi, có chuyện gì không em? – Doanh Suyễn hỏi.
- Em đang định nói với anh về chuyện thông tin đính hôn của chúng ta vừa được thông báo ngày hôm qua, có một số tập đoàn lớn đang thắc mắc về giá thương lượng công trình ở Phong Đài mà anh sang nhượng cho em, anh mau về xử lý đi nhé.
– Uyển Hi nhẹ giọng trả lời.
- Được rồi, chuyện đính hôn của chúng ta, em cũng mau truyền ra ngoài đi, còn lại anh sẽ xử lý ngay sau khi quay lại Bắc Kinh.
– Doanh Suyễn trả lời.
Dù không nghe được toàn bộ câu chuyện nhưng khi Mật Di nghe chính miệng Doanh Suyễn nói đến chuyện đính hôn của anh cùng người tên Uyển Hi kia thì cô càng sốc hơn, sốc đến mức chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng bàng hoàng.
Lần trước nói thích anh thì anh lại giữ Tố Cẩn thay thế chị Mẫn Hoa ở bên cạnh, song song với việc đùa cợt tình cảm của cô.
Bây giờ khi cô đang mang thai, anh đến làm dáng vẻ như đang quan tâm và ngay sau đó anh lại thẳng thắn nói chuyện đính hôn cùng người phụ nữ khác.
Mặc cho Doanh Suyễn đang nói chuyện điện thoại, Mật Di liền đẩy mạnh anh ra, cô quát lớn.
- ANH KHỐN NẠN THẬT ĐẤY DOANH SUYỄN...CÚT KHỎI NHÀ TÔI NGAY...
- Chúng ta nói chuyện sau đi Uyển Hi, anh xử lý rắc rối trước mắt đã.
– Nói xong, Doanh Suyễn liền tắt máy và cho điện thoại vào túi quần ngay.
- Ra ngoài...mau ra ngoài...
Chưa nói hết câu thì Mật Di đã đặt hai tay chặn trước ngực, khụy gối như sắp đổ gục xuống, Doanh Suyễn vội giữ lấy rồi càng hoảng hốt hơn khi thấy cô đã ngất đi.
Ôm Mật Di lên rồi đi nhanh ra khỏi khu căn hộ, Trí Cao nhìn thấy từ xa liền vội vàng mở cửa xe để Doanh Suyễn đưa Mật Di vào trong, đóng cửa xong liền chạy nhanh đến chỗ cửa bên ghế lái.
Khởi động xe trực chỉ hướng bệnh viện gần nhất, nhìn biểu cảm như sắp phát điên của ông chủ, Trí Cao cũng muốn thở dài lắc đầu.
Do bị kích động mạnh nên gây ra hiện tượng khó thở, bác sĩ cũng quở trách Doanh Suyễn rất nhiều, khuyên anh nên kiềm chế bản thân không chọc giận phụ nữ đang mang thai, cực kỳ nguy hiểm.
Đứng bên ngoài hành lang, Doanh Suyễn trầm tư rất lâu, thi thoảng lại đưa mắt nhìn vào bên trong nhìn người đang nằm ngủ trên giường, xong lại nghiến răng kèn kẹt.
Trí Cao đứng gần đó, nhìn ông chủ xong lại nhìn vào trong phòng, đi theo Doanh Suyễn hơn mười năm, còn có Việt Vũ, cũng đôi lúc tài nào hiểu được tính tình của ông chủ.
Thấy người bị đối xử thô bạo và bị làm phiền nhiều nhất trong mười năm qua chỉ có mỗi Mật Di, trước kia có Vệ Mẫn Hoa nhưng cũng không bằng một góc.
- Tiên sinh, tôi biết không nên nói ra những lời này, nhưng nhìn ngài và cô La cứ thế này thì không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra chuyện với cô ấy...!– Trí Cao thấp thỏm lên tiếng.
- Nói đi.
– Doanh Suyễn quay sang nhìn Trí Cao.
- Tôi thấy cô La yêu tiên sinh, nhưng ngài hết lần này đến lần khác làm cô ấy đau khổ, như chuyện cô Tố vừa qua...!xin lỗi tiên sinh...tôi có gì không đúng, mong ...!– Trí Cao ấp úng không dám nói tiếp.
- Không sao, cậu nói hết những gì cậu nghĩ đi.
– Doanh Suyễn nói.
- Ngài đã sai rồi, nếu ngài có tình cảm với cô La thì phải chấp nhận duy nhất một mình cô ấy, không thể thêm bất kỳ người khác...
Nghe xong những lời này, Doanh Suyễn im lặng rất lâu, phẩy tay ra dấu để Trí Cao rời đi.
Còn anh thì mở cửa phòng đi vào, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Mật Di, luồn tay vào chăn rồi áp lên bụng cô, không phải anh không muốn đứa con này, nhưng lại có cảm giác như chính vì điều này mà Mật Di lại chạy trốn.
Càng cố giữ chặt thì lại càng đẩy xa khoảng cách giữa cả hai, thật sự đã sai rồi sao.
Nắm nhẹ lấy bàn tay của Mật Di, từ từ áp lên môi rồi lại lướt lên mặt, Doanh Suyễn nhìn rất lâu vào cô, ánh mắt cũng trở nên khác biệt hơn mọi khi.
Gần khuya, Mật Di mới lọ mọ chống tay ngồi dậy, đưa tay vỗ lên đầu để tỉnh táo hơn nhưng vẫn nhớ như in chuyện vừa xảy ra lúc chiều, vội đặt tay lên bụng để kiểm tra xong mới thở dài ra một hơn.
Thấy Doanh Suyễn từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, không muốn nhìn thấy khuôn mặt và dáng vẻ này, Mật Di liền nhanh chóng rời khỏi giường, định quay về căn hộ.
- Anh sẽ không làm gì quá đáng với em nữa, nên làm ơn đừng tức giận, giờ có thể nói chuyện đàng hoàng không? – Doanh Suyễn đứng chặn ngay cửa.
- Sẽ không có thêm cuộc trò chuyện tử tế nào giữa anh và tôi, giờ thì tránh ra để tôi đi về.
- Mật Di ngẩng đầu nhìn anh, rõ ràng là đang tức giận.
- Em ở Quảng Tây một mình không an toàn đâu, nếu như nữa đêm có chuyện em không có ai giúp đỡ thì làm thế nào, hãy về Bắc Kinh...!à không, hay để anh cho người đến chăm sóc em.
– Doanh Suyễn giải thích.
- Tránh ra.
Nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi của Doanh Suyễn cùng người tên Uyển Hi kia, xong lại nhớ đến thông tin đính hôn của họ sắp được truyền ra, làm Mật Di nhìn anh bằng ánh mắt càng phẫn uất hơn.
Thầm nghĩ, Doanh Suyễn thực sự rất trơ trẽn đến mức không thể tin được, nhưng bây giờ cô không có tâm trạng để cãi nhau.
Càng không muốn phải tức giận thêm nên đã nhanh chân bước đến gần cửa, đẩy mạnh Doanh Suyễn lùi sang một bên để mở cửa và đi nhanh ra bên ngoài, vào tháng máy bấm xuống tầng trệt.
Không ngoảnh đầu lại nhìn anh đang đi theo phía sau, vào chung một thang máy nhưng không ai nói thêm gì nữa.
Xuống đến cửa chính bệnh viện, Mật Di tỏ thái độ cáu gắt ra ngoài mặt, đang định vẫy một chiếc taxi thì lập tức bị Doanh Suyễn kéo tay lại, anh nhăn mặt cúi đầu nhìn cô rồi nhìn về phía Trí Cao đang đứng đợi cùng chiếc xe đang được mở sẵn cửa.
- Mau vào trong xe, anh đưa em về căn hộ, đã khuya rồi không thể đi taxi được.
- Tôi thà đi taxi còn hơn là ngồi trong xe của anh, hít cùng một bầu không khí với anh...!mau buông tay ra...!– Mật Di dùng hết sức giật cánh tay ra khỏi tay anh.
- Em có thể thôi bướng bỉnh một cách ngu ngốc như vậy không Mật Di, lập tức lên xe anh đưa em về sau đó muốn mắng muốn chửi gì anh cũng được.
– Doanh Suyễn bước đến chặn trước mặt cô lại và nói.
- Anh đừng làm như thế, tôi thật sự rất mệt mỏi Doanh Suyễn...!anh không nghĩ cho tôi thì anh cũng phải nghĩ đến đứa con này chứ? – Mật Di ngẩng đầu nhìn anh, nữa giận nữa cầu xin.
Nói xong Mật Di liền bước sang phải hai bước tránh khỏi sự ngăn cản của Doanh Suyễn và tiếp tục bước nhanh ra bên ngoài đường để bắt một chiếc taxi khác.
Nhưng Doanh Suyễn lại tiếp tục đi theo phía sau, anh giữ tay Mật Di lại, ánh mắt đầy giận dữ nhìn cô nhưng không dám làm gì mạnh tay, cả hai lại tiếp tục dùng dằn cãi nhau không ai chịu nhường ai.
Thấy tình hình không ổn nên Trí Cao nhanh chân chạy đến để can ngăn, đứng chặn trước mặt Mật Di để ngăn cô không tiếp tục đi ra bên ngoài đường lớn.
- Cô La xin hãy dừng bước,vì thật sự bây giờ đã rất khuya, cũng nguy hiểm trong khi cô lại đang mang thai, không nên đi taxi vào thời điểm này...!xin hãy nghe lời tiên sinh.
- Tránh ra...!hai người mau tránh ra...tôi không muốn nhìn thấy người đàn ông này thêm giây phút nào.
– Mật Di quát ầm lên.
- Em có thôi đi không, Mật Di, anh chỉ muốn tốt cho em và con còn em thì hành xử ngu ngốc một cách khó hiểu, muốn gì thì về căn hộ chúng ta cãi nhau tiếp.
– Doanh Suyễn quát ầm lên.
- Tiên sinh xin ngài hãy bình tĩnh...đừng tức giận...không nên...!– Trí Cao ngập ngừng cố can ngăn nhưng xem ra tất cả đều vô ích.
Thấy Doanh Suyễn quát lớn, càng khiến Mật Di không khống chế được tâm trạng của bản thân, đẩy mạnh cánh tay của Trí Cao sang một bên rồi bước nhanh hơn đi về phía trước.
Doanh Suyễn thì điên máu hơn, lập tức bước nhanh đến chặn trước mặt Mật Di, xong giữ chặt hai vai, cúi đầu nhìn cô và hít một hơi thật sâu để giữ chút bình tĩnh còn xót lại trong đầu.
Mãi cãi nhau nên Doanh Suyễn và Mật Di không nhận ra cả hai đang đứng giữa con đường gần trục đường chính rẽ vào trong bệnh viện.
Trí Cao đứng bên cạnh bối rối và lúng túng không biết làm gì để ngăn cản hai người trước mặt thôi hành hạ và giằng xé nhau.
Doanh Suyễn bị đẩy tay ra thì lại tiếp tục bước đến chặn trước mặt Mật Di, anh đang cố kìm nén bản thân để không làm đau cô nhưng cô thì không chịu nghe.
Vừa đến ngã rẽ để từ trục đường chính vào trong con đường đến trước cửa bệnh viện, Mật Di lại bước nhanh hơn nhằm cố thoát khỏi sự đeo bám của Doanh Suyễn, không muốn nghe theo sự áp đặt gì nữa, dù là nhỏ nhất.
Nhưng đôi chân của Doanh Suyễn rất dài, chỉ cần vài bước đã chặn ngang trước mặt cô.
Ngay lập tức phía sau lưng anh lóa lên một luồng ánh sáng rất chói mắt, xuất phát từ đèn pha của một chiếc xe cứu thương đang quẹo vào với tốc độ rất nhanh.
Làm cả ba người họ đều sững sờ, Trí Cao bị lóa mắt nên không kịp phản ứng.
Mật Di cũng vậy vội nhắm chặt hai mắt lại muốn bỏ mặc người đang đứng chặn trước mặt, nhưng trong vài giây ngắn ngủi lại không nghĩ ngợi gì nhiều dùng hết sức lực còn lại của bản thân mà đẩy mạnh Doanh Suyễn tránh sang một bên.
Trong tích tắc, sự va chạm mạnh mẽ lại trực diện làm Mật Di không còn tỉnh táo nữa, tài xế xe cứu thương cũng vì đang vội quay lại bệnh viện nên đã lái xe với vận tốc rất nhanh, đến ngã rẽ lại chủ quan không giảm tốc độ bao nhiêu, không nghĩ lại đụng trúng người.
Bất ngờ bị đẩy mạnh nên Doanh Suyễn loạng choạng suýt ngã, cảnh vừa diễn ra trước mắt quá chân thực, một cách đến khó hình dung ra.
Trí Cao cũng vội chạy đến xem xét tình hình, hoảng hốt khi nhìn đến Mật Di, máu ở đầu và ở phần dưới thân váy đang dần dần loang ra.
Doanh Suyễn nhào đến, quỳ gối xuống bế sốc Mật Di lên rồi chạy nhanh quay lại cửa chính bệnh viện.
Đội ngũ bác sĩ và nhiều y tá lập tức xuất hiện để giúp đỡ ngay, rất nhanh chóng Mật Di đã được đưa vào phòng cấp cứu, Doanh Suyễn sững sờ đứng chờ trước cửa.
Trí Cao rất nhanh đã mang khăn ướt đến cho Doanh Suyễn lau máu trên tay, giúp anh cởi áo vest bên ngoài xong mới lặng lẽ đứng một góc chờ đợi.
Ngồi phịch xuống hàng ghế gần đó, biểu cảm trên khuôn mặt của Doanh Suyễn lúc này tối sầm lại, chưa từng nghĩ đến việc này sẽ xảy ra nhanh chóng đến như vậy, Mật Di liều mạng để cứu anh...!trong khi hết lần này đến lần khác bị anh đối xử rất tàn bạo.
- Tiên sinh, trông ngài không ổn lắm, có cần gọi bác sĩ không ạ? – Trí Cao cũng nhận ra thần sắc của ông chủ đang có vấn đề, nên thấp giọng hỏi thăm.
- Là cô ấy liều mạng đẩy tôi ra đúng không, Trí Cao? – Doanh Suyễn cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn gạch và hỏi.
- Tiên sinh, tôi nghĩ khi vào trường hợp nguy hiểm cận kề thì con người ta sẽ không suy nghĩ mà chọn bảo vệ người mình xem trọng và quan tâm nhất.
– Trí Cao từ tốn đáp.
Sự im lặng kéo dài cả hành lang dài rộng lớn, sau khi nghe những lời của Trí Cao nói, càng khiến trong đầu Doanh Suyễn như đang có từng trận sóng thần ập mạnh vào.
Phải làm gì để đối diện với Mật Di đây, không lẽ sau tất cả những chuyện điên loạn, cãi nhau từ Bắc Kinh đến tận Quảng Tây đến cuối cùng thì tình cảm của Mật Di dành cho anh vẫn không thay đổi sao...!càng suy nghĩ thì Doanh Suyễn càng muốn xông vào bên trong phòng cấp cứu để hỏi rõ hơn mọi khúc mắc trong đầu.
Không biết bản thân đang trôi dạt ở đâu nữa, Mật Di đứng thẩn thờ trong chính giấc mơ của bản thân, phóng tầm mắt ra xa nhưng cũng là đường chân trời kéo dài đến vô tận.
Nghe giọng nói êm tai và thân thương truyền đến từ bên cạnh, phải hơn hai mươi năm rồi mới có thể nghe lại, là mẹ và cha của Mật Di.
Vui mừng đến phát khóc, muốn chạy đến ôm nhưng hai chân lại không thể cử động được, xong lại trơ mắt nhìn cha mẹ ôm theo một đứa bé và vẫy tay tạm biệt với cô, chuyện gì xảy ra vậy...!Không được, Mật Di rất muốn hét lớn để giữ chân những người thân của cô lại, lúc bị xe đâm trúng, bản thân cũng đã thầm hiểu sẽ không thể giữ được đứa con...nhưng lại không tài nào để yên cho Doanh Suyễn đứng đấy.
Bụng rất đau, đầu cũng rất đau, cơ thể nặng nề và nhức nhối là những cảm giác đang vây hãm lấy toàn bộ mọi giác quan của Mật Di ngay lúc này, rất muốn mở mắt nhưng lại không tài nào làm được.
Kệ đi, thầm xin lỗi đứa con tội nghiệp vừa phải thay cha nó mà biến mất khỏi thế giới này, xin lỗi vì không giữ được con...!Mật Di bật khóc tức tưởi trong lúc mê sảng.
Doanh Suyễn ngồi bên cạnh, thấy Mật Di đang khóc liền đưa tay lau nước mắt cho cô, không ngừng gọi tên để đánh thức cô.
- Mật Di...Mật Di...em không sao chứ...đừng khóc...
Mật Di ngừng khóc, nhưng vẫn ngủ li bì không tỉnh dậy, bác sĩ vào kiểm tra thì thông báo cô không sao, chỉ đang ngủ mê vì tác dụng của thuốc gây mê thôi, sẽ tỉnh táo lại sau vài tiếng, sau đó rời đi.
Doanh Suyễn ngồi xuống ghế, nhìn chăm chú vào Mật Di, lúc nghe bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra và thông báo không thể giữ được đứa con, anh gần như là muốn khụy gối vì sợ không biết khi cô biết chuyện này sẽ phản ứng gay gắt đến cỡ nào.