Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai


Bất cứ là chuyện gì thì chúng ta đều có thể kiên trì duy nhất một quyết định từ ban đầu để cố gắng thực hiện, song khi đụng đến vấn đề liên quan đến tình cảm thì lại rất khó quyết tâm, chỉ cần một trong hai người nhún nhường thì đối phương liền lập tức dao động.

Mật Di nhập mật khẩu căn hộ rồi đẩy cửa bước vào, đặt túi xách cùng máy tính lên ghế sofa trước, xong đi vào bếp nấu ly miến khoai lang để ăn tối, gọt thêm ít táo để ăn cùng.

Đang dán mắt vào bộ phim tình cảm trên màn hình máy tính thì nghe thông báo có tin nhắn đến, Mật Di mở túi xách lấy điện thoại ra kiểm tra.

“Anh biết nhắn tin thế này có thể sẽ làm em khó chịu, nhưng anh rất nhớ em.” – Doanh Suyễn.

Miếng táo đang nhai giữa chừng trong miệng cũng vì vài chữ này mà dừng đột ngột, Mật Di trố mắt đọc đi đọc lại vài lần.

Ý là Doanh Suyễn nói nhớ cô sao, ôi mẹ ơi, Mật Di tự hét lên trong suy nghĩ, tự nhiên thái độ xoay chuyển 180 độ thế này, không thể nào tiếp thu kịp.

“Anh uống rượu rồi hả?” - Mật Di.

“Anh đang ở công ty, sợ em quên mất anh, nên anh thử nhắn tin.” – Doanh Suyễn.

“Quên anh thì chắc chắn không thể, nhưng thật lòng em vẫn chưa thể hiểu hết những lời anh nói lúc tối, anh yêu điều gì ở em...có chắc là yêu không?” - Mật Di.

Nếu để nói chuyện trực tiếp thì Mật Di không dám mở lời để chất vấn, nhưng khi nhắn tin thì lại dễ dàng hơn đôi chút.

Nhưng đã năm phút trôi qua, Doanh Suyễn vẫn chưa phản hồi lại tin nhắn.

Mật Di định đặt điện thoại xuống ghế thì giật thót tim khi thấy cuộc gọi đến của anh, làm cô lúng túng không biết nên nghe hay từ chối qua tin nhắn.

Phân vân hơn mười lăm giây, Mật Di cũng đành nhận cuộc gọi, nhưng không nói gì hết, Doanh Suyễn cũng im lặng khoảng mười giây trước khi trả lời.

- Anh xin lỗi vì phải suy nghĩ, nhưng thật sự anh không nghĩ ra, chỉ biết là nếu không có em thì anh không chịu được, nếu không có gì để anh tập trung thì trong đầu chỉ có em.

- Từ khi nào? - Mật Di nhỏ giọng hỏi lại.

- Lần đầu em đến nhà anh thăm Tiểu Tịnh.

– Doanh Suyễn trả lời.

- Không thể nào, lúc đấy trong mắt anh chỉ toàn là người phụ nữ khác thôi.

- Mật Di không tin nên nói lại ngay.

- Trong đầu anh mới tính.

Doanh Suyễn khẽ thở ra một hơi để đè nén cảm xúc lúc này trong lòng xuống, cũng đã suy ngẫm rất nhiều ngày liền, lúc trước anh từng cố ép buộc Mẫn Hoa lên giường nhưng vô thức thật sự không có ý nghĩ ham muốn đó nên khi bị khước từ anh cũng thấy rất bình thường.

Nhưng chỉ cần thấy được Mật Di liền có suy nghĩ cuồng nhiệt đến mức phải dùng mọi cách để cưỡng ép cô, nên bị chửi mắng thậm tệ cũng không có gì sai.

Cái tôi của lòng tự trọng quá cao ngạo nên Doanh Suyễn đã không kiềm chế được nóng giận, lấn át đi mọi cảm giác thật bản thân dành cho Mật Di, thậm chí là điên cuồng.


- Để em về Bắc Kinh rồi chúng ta sẽ nói chuyện này sau, trong thời gian này anh đừng đến đây tìm em.

- Mật Di nói.

- Vậy em đừng từ chối cuộc gọi của anh, được không? – Doanh Suyễn hơi thấp thỏm khi nghe cô nói.

- Được, cũng trễ rồi, em phải chuẩn bị giáo trình để ngày mai còn đi dạy, tạm biệt anh.

- Mật Di đáp.

- Em cũng ngủ sớm đi, Mật Di.

Cuộc gọi đã kết thúc từ năm phút trước, nhưng ánh mắt của Mật Di vẫn còn dán chặt vào nhũng tin nhắn lúc nãy, nên nói thế nào nhỉ, hay có thể không ở gần nên Doanh Suyễn mới dịu dàng ôn nhu như thế và đến khi cô về lại Bắc Kinh thì mọi thứ sẽ lại tiếp diễn như lúc trước.

Muốn dứt khoát với người đàn ông này sao mà khó khăn thật, không lẽ cái này người ta gọi là oan gia ngõ hẹp, duyên phận hay sao...!Mật Di đặt điện thoại xuống ghế sofa rồi lại tiếp tục xem phim, giáo trình thì đã hoàn thành từ sớm, vì không biết phải nói chuyện gì với Doanh Suyễn nữa nên mới viện cớ này để tắt máy.

TẬP ĐOÀN DJI

Đẩy nhẹ sấp tài liệu trên bàn về phía Việt Vũ, sau khi đã ký tên thông qua, Doanh Suyễn đóng nắp bút lại rồi quay sang kéo mở ngăn tủ ra, lấy hai hợp đồng thi công nội thất cho toàn bộ công trình khách sạn Mojo II ở Bắc Kinh đặt lên bàn.

Doanh Suyễn nhìn lại một lượt xong mới lên tiếng, sắc mặt dạo này cũng đã tươi tỉnh hơn, cả tháng không hề to tiếng cãi nhau vô lý cùng Mật Di.

- Chuyển hai hợp đồng này cho công ty của La Thị, tôi đã thông qua, nếu bên đó muốn thêm thỏa thuận gì thì báo lại để tôi duyệt.

- Vâng thưa tiên sinh, đầu năm nay bên đó đã thực hiện rất tốt sau khi nhận được đề xuất hợp tác của ngài, nhưng lần này dự án lớn như thế...tiên sinh vẫn muốn giữ ạ? - Việt Vũ ngập ngừng hỏi lại.

- Cứ thực hiện đi, nói Trí Cao chuẩn bị các thủ tục cần thiết để thay đổi quyền sở hữu Mojo II.

– Doanh Suyễn nói.

- Vâng, thưa tiên sinh, tôi xin phép ra ngoài làm việc.

Việt Vũ vừa rời khỏi phòng giám đốc thì liền thấy Uyển Hi cùng trợ lý riêng cũng vừa mới đến, khẽ cúi đầu chào hỏi rồi tiếp tục bước đi.

Sau khi thông tin đính hôn kia truyền ra thì Doanh Suyễn đã lập tức hoàn thành các thủ tục pháp lý sang nhượng các công trình ở Phong Đài mà Uyển Hi đang cần để xây dựng công ty, xong liền tuyên bố hủy hôn ngay lập tức, không để thông tin này tràn lan thêm.

Uyển Hi vừa bước vào, mỉm cười nhìn Doanh Suyễn rồi quay sang dặn trợ lý ở ngoài đợi.

- Thế nào rồi, không gặp cả tháng lại thấy anh có vẻ dễ chịu hơn rồi đấy, chuyện thế nào rồi?

- Không cho gặp mặt, chỉ được liên lạc qua điện thoại, tháng sau cô ấy về Bắc Kinh, không biết có chịu bỏ qua cho anh không.

– Doanh Suyễn vừa nhìn màn hình máy tính vừa trả lời.


- Sợ anh thật đấy, nếu cô La mà là em gái của em, chắc chắn anh sẽ chết rất khó coi.

- Uyển Hi chậm rãi ngồi xuống ghế rồi nói.

- Thế anh thà chết trong tay Mật Di còn tốt hơn.

– Doanh Suyễn cười khẩy.

Nhân viên lễ tân mang trà vào cho hai người họ, đặt lên bàn xong mới rời đi ngay, Uyển Hi cầm tách trà lên ngửi mùi thơm dịu nhẹ của trà, xong không uống vội mà quay sang nhìn người đang ngồi ở bàn làm việc.

Mà cũng đúng, thử tưởng tượng nếu em gái hoặc người thân thiết của mình bị người khác bạo hành như thế thì ai mà không điên tiết lên chứ, nhất định sẽ kéo đến xử lý kẻ bạo hành đó, không chút thương tiếc.

- Khi nào gặp mặt thì em cũng phải xin lỗi cô La mới được, đúng là anh luôn biết cách tạo ra rắc rối đấy, Doanh Suyễn.

- Anh không dám tưởng tượng ra cảnh bị Mật Di từ chối, chỉ nhắc đến thôi mà anh đã muốn điên máu...!– Doanh Suyễn thở dài quay sang nhìn cô ấy.

- Thôi đi, nếu cô La từ chối quay lại với người bạo lực như anh thì đó là quả báo xứng đáng dành cho anh, cũng đừng cố chấp làm phiền cô ấy nữa.

– Uyển Hi chau mày khuyên giải.

- Không được, cùng lắm anh đến chờ trước cửa nhà.

– Doanh Suyễn nói.

- Anh điên thật đấy, không nói chuyện này nữa, mau bàn về mấy dự án sắp tới đi.

Nếu khả năng bị Mật Di từ chối, cũng rất cao, chỉ cần nghĩ đến chuyện này thì trong lòng Doanh Suyễn lại bồn chồn không yên, dù cả tháng nay, ngày nào anh cũng gọi điện và nhắn tin cho cô, dù không hiểu suy nghĩ tiếp theo sau khi về Bắc Kinh của cô sẽ là gì.

Rất muốn đến Quảng Tây, nhưng lỡ hứa rồi nên phải kiềm nén sự bức bối xuống khi chưa nhận được câu trả lời, kiên nhẫn thêm ít hôm nữa là được.

Mật Di định nghỉ ngơi khoảng một tháng sau khi hoàn thành hợp đồng giảng dạy hiện tại, trong thời gian này cũng chờ thư mời quay lại làm việc ở đại học Bắc Kinh hoặc đại học Thanh Hoa, cũng đã thuê người đến dọn dẹp căn hộ cũ, còn phải chuyển xe về nữa, mệt mỏi thật.

Đúng là không nên chuyển đi quá hấp tấp như thế, vừa cực vừa tốn thời gian, Mật Di thở dài ra một hơi xong mới cầm túi xách đi xuống bãi lấy xe để ra về, mỉm cười tạm biệt một số đồng nghiệp và sinh viên trong trường rồi mới mở cửa xe bước vào.

Điện thoại lại reo, không cần nhìn cũng biết là ai đang gọi đến, ngày nào cũng hai lần đều đặn, có khi gửi cả tin nhắn, giọng điệu rất ân cần hỏi han.

- Em nghe đây Doanh Suyễn.

- Tan làm chưa em? – Doanh Suyễn thấp giọng hỏi cô.

- Vừa ra đến xe thôi, anh...ừm...anh đang làm gì thế? – Mật Di ấp úng hỏi lại.

- Đang chuẩn bị đi Thượng Hải, anh có vài dự án đấu thầu ở đấy, khi nào em về Mật Di...!? – Doanh Suyễn từ tốn đáp lại.


- Cuối tháng này em về Bắc Kinh...nhưng có chuyện gì không anh? – Mật Di ngập ngừng hỏi tiếp.

- Không có gì, do anh muốn nhìn thấy em, thật sự anh nhớ em rất nhiều...xin lỗi vì ngày nào cũng gọi đến em...!– Giọng của Doanh Suyễn hơi chùng xuống khi trả lời.

- Doanh Suyễn...em...à không...!anh mau chuẩn bị đi đi...!giờ em cũng phải về căn hộ đây, ngày mai sinh viên bắt đầu thi kết thúc học phần rồi, chấm thi xong em về Bắc Kinh...!tạm biệt anh...

Vội tắt điện thoại, Mật Di liền ném ngay vào trong túi xách, khuôn mặt nhỏ của cô lúc này đã ửng đỏ vì nghe những lời bộc bạch của Doanh Suyễn.

Trong thời gian hơn một tháng này, đây không hẳn là lần đầu tiên nghe anh nói nhớ...!nhưng từ hôm anh nói yêu cô thì luôn nói những lời ngọt ngào như thế này làm Mật Di vô cùng bối rối không biết phải trả lời như thế nào, đành chọn cách tìm lý do nói dối cho qua tạm thời.

Vừa lái xe, Mật Di vừa không ngừng nghĩ đến hình ảnh của Doanh Suyễn ngồi xổm chờ trước cửa căn hộ suốt hai tiếng đồng hồ, sau đó là dẹp hết lòng tự trọng cùng thái độ ngạo mạn để quỳ gối cầu xin cô tha thứ.

Nhiều người sẽ nghĩ Mật Di thật điên rồ khi có thể chấp nhận quay lại với người từng dày vò cả thể xác lẫn tinh thần của cô trong suốt thời gian dài như thế.

Nhưng đây là tình cảm, thì không thể nói trước được điều gì, người ngoài cuộc có thể minh mẫn đưa ra quyết đoán cứng rắn, còn người trong cuộc thì không tài nào quyết đoán được như thế chỉ có thể chấp nhận buông xuôi theo cảm xúc của trái tim, ngay cả lý trí cũng phải xuôi theo.

Ngày thi môn ngoại ngữ của sinh viên năm ba đã bắt đầu, Mật Di phải tập trung rất cao độ để không xảy ra bất kỳ sai sót nào trong quá trình canh thi cũng như chấm thi, là một thời gian rất nhạy cảm và cô không muốn bản thân gây ra lỗi gì.

Chỉ cần vài hôm nữa thôi là sẽ hoàn thành hết tất cả cũng như kết thúc thời hạn hợp đồng giảng dạy ở đại học Quảng Tây.

Rất nhanh cũng đã đến ngày Mật Di phải trở lại Bắc Kinh để tiếp tục cuộc sống trước đây, nhưng chắc chắn sẽ có thứ gì đó thay đổi trong mối quan hệ với Doanh Suyễn.

Mấy hôm nay có thể là anh đi công tác quá bận nên cũng không liên lạc được gì nhiều, có khi nữa đêm Mật Di mới nhận được tin nhắn từ anh, chủ yếu là hỏi thăm và nói nhớ nhung cô rất nhiều.

Lần nào đọc xong tin nhắn, Mật Di cũng đỏ bừng khuôn mặt, chỉ đành trả lời qua loa cho xong.

Đang định kéo hành lý đặt ra ngoài cửa trước, để sáng mai ra sân bay sớm thì điện thoại của Mật Di đổ chuông, là chị Thục Tâm gọi đến.

- Em nghe đây chị Thục Tâm.

– Mật Di trả lời.

- Ngày mai mấy giờ em sẽ về đến Bắc Kinh vậy, để chị nói ông quản gia ra sân bay đón em về Thông Châu, ở lại đây vài hôm để chị xem rốt cuộc là em gầy đi bao nhiêu? – Chị Thục Tâm vừa cười vừa nói.

- Không cần, sáng mai em tự bắt taxi về biệt thự ở Thông Châu cũng được rồi...!chị không cần nói bác quản gia ra đón em đâu.

– Mật Di cười nhẹ rồi đáp lại.

- Vậy cũng được, thế xe của em bao giờ họ sẽ chuyển về đến đây vậy? – Chị Thục Tâm hỏi tiếp.

- Chiều mai ạ, dạo này công việc của chị thế nào rồi?

Mật Di đang khá hào hứng khi ngày mai đã có thể quay lại Bắc Kinh, trong lòng cô đang rất nôn nao vì vừa có thể gặp lại mọi người vừa có thể đón Tiểu Mi về lại căn hộ cũ, tiếp tục chăm sóc nó.

Cô cũng không nghĩ ngợi gì nên vẫn như mọi lần đều hỏi thăm công việc của chị Thục Tâm.

- Hai tháng trước, bên tập đoàn DJI gửi hai dự án nội thất khách sạn Mojo cho chị...!chị và Quân Hạo thật sự rất bất ngờ vì không nghĩ họ lại đưa ra đề xuất như thế, bây giờ công ty của chị đang hoạt động rất tốt, ngày nào cũng phải làm việc đến tận tám giờ tối...!Quân Hạo đang hét ầm lên đây.

– Chị Thục Tâm vui vẻ trả lời.

- Tập đoàn DJI đề xuất dự án lớn với công ty của chị hả...!thật không...!– Mật Di cũng ngạc nhiên vô cùng.


- Thật chứ, chuyện kinh doanh đâu phải nói đùa là đùa đâu em, nhưng cũng tốt lắm, thêm nữa công ty của Quân Hạo cũng đã đền bù hết tất cả các sai phạm cũng như thiệt hại nên bây giờ không còn gặp trở ngại gì, mọi thứ đều diễn ra rất tốt, em đừng lo.

– Chị Thục Tâm vội giải thích.

- Vậy...vậy được rồi...!em phải đi ngủ sớm đây...!tạm biệt chị nhé.

– Mật Di vội vàng nói rồi cúp máy.

Nhìn chiếc điện thoại trên tay, Mật Di ngớ người khi nghe được thêm những chuyện mà Doanh Suyễn làm ra, cô không hiểu về chuyên kinh doanh nhưng cũng có thể hiểu đôi chút về cách anh ưu ái công ty của gia đình cô.

Đúng là phong cách làm việc của người có tiền, không biết có còn điên hay không thôi.

Mật Di ngẫm nghĩ một lúc lâu, quyết định chủ động gọi cho Doanh Suyễn để hỏi chuyện, cảm giác ngại ngùng này làm cô toát mồ hôi trán, cũng chỉ hơn mười giờ một chút, hi vọng không làm ảnh hưởng lúc anh nghỉ ngơi.

Rất nhanh thì giọng nói trầm thấp êm tai truyền đến, thanh âm nghe rõ sự vui mừng, nhưng cố nén lại.

- Anh nghe đây, Mật Di.

- Không định gọi anh...không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ...!– Mật Di ấp úng trả lời.

- Không, anh vừa kết thúc cuộc họp thôi, bây giờ đang trên đường về khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai em về Bắc Kinh phải không? – Doanh Suyễn hỏi lại.

- Ừm, mai em về thẳng Thông Châu...vài hôm mới về lại nội thành...Doanh Suyễn, em có chuyện muốn hỏi...!– Mật Di lúng túng trả lời.

- Em hỏi đi, anh biết sẽ trả lời em ngay.

– Doanh Suyễn đáp.

- Là anh giúp công ty nội thất của chị gái em nữa phải không? – Mật Di hỏi.

- Ừ, có chuyện gì sao em?

Cái tính của Doanh Suyễn thẳng như ruột ngựa, làm gì cũng âm thầm mà làm, tới khi được hỏi lại thì bình thản thừa nhận, kiểu “anh làm đấy, thì sao nào”.

Nếu chỉ mới bắt đầu giúp dạo gần đây thì Mật Di sẽ chắc chắn rằng Doanh Suyễn vì muốn lấy lòng nịnh nọt cô quay lại, nhưng ngay lần gặp mặt đầu tiên của hai người ở Pangu Residences thì anh đã nhân nhượng giúp đỡ rồi.

Bây giờ chỉ là thêm hoa vào trong vườn, Mật Di thở nhẹ ra một hơi rồi mới nhẹ nhàng trả lời anh.

- Không có gì, nhưng anh cũng đừng ưu ái công ty của gia đình em như thế...lỡ xảy ra chuyện gì thì ảnh hưởng đến tập đoàn của anh...

- Anh làm kinh doanh, tất nhiên sẽ phải tính toán rất cẩn thận, em đừng lo.

– Doanh Suyễn cười nhẹ, trả lời cô.

- Khi nào em về căn hộ ở nội thành...!em sẽ nhắn tin cho anh sau...!anh nghỉ ngơi sớm đi...!em tắt máy đây...!– Mật Di ấp úng trả lời.

- Em cũng ngủ sớm đi, anh chờ em về.

Giọng của Doanh Suyễn nghe thật sự rất êm tai, mỗi lần anh nói ra những từ đầy tình ý thì Mật Di sẽ không tự chủ được mà đỏ bừng cả mặt, hành động cũng vụng về hơn.

Nghĩ lại thì chính Doanh Suyễn cũng đã từng đối với cô rất tốt, trừ những lúc cãi nhau, Mật Di cũng biết rằng những lời xúc phạm đó rất nặng nề, người bị sỉ vã lại là một kẻ ngạo mạn và tự ái lớn ngất trời như Doanh Suyễn thì làm sao nuốt được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận