Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai


Thì ra là cảm giác bị nhốt trong một chiếc rương bằng vàng như thế, bên ngoài nhìn thấy sự hào nhoáng lấp lánh xa xỉ đó, nhưng người bên trong thì chỉ toàn thấy một màu tối đen, chỉ có thể quan sát thế giới này qua chiếc lỗ nhỏ của ổ khóa.

- Cô Vệ, tiên sinh đang chờ cô ngoài xe, mời cô nhanh chóng quay về biệt viên ạ.

- Tôi biết rồi, vậy chị về trước đây Mật Di, hẹn gặp lại em vào hôm sau nhé, tối rồi ăn ít bánh ngọt thôi.

– Mẫn Hoa vỗ nhẹ lên lưng của Mật Di rồi nói.

- Vâng, tạm biệt chị.

– Mật Di vẫy tay với chị ấy.

Xong Mẫn Hoa lại đặt thêm một chiếc hộp đựng bánh vào trong tay của Mật Di, xong nói bằng giọng có ý khác.

- Chắc “bạn ấy” cũng thích loại này, em đưa cho “bạn” nhé.

- À...à...em biết rồi, cảm ơn chị nhé...!– Mật Di vội trả lời.

- Tạm biệt em.

Chắc là chị ấy muốn nhờ đưa chiếc bánh này cho Duệ Khải gì đó, nhưng biết anh ấy đang ở đâu mà đưa, Mật Di hơi nhướn mày xong cũng mở cửa tiệm bước ra ngoài, chiếc Rolls Royce vẫn đang dừng ở đấy, nhưng không nhìn thấy được bên trong.

Mật Di mở cửa xe của cô xong mới đặt mấy hộp bánh, cùng túi xách và máy tính lên ghế phụ, xong mới đi vòng lại cửa xe bên ghế lái.

Trong chiếc xe Rolls Royce của Doanh Suyễn lúc này, Mẫn Hoa cố gắng giải thích mọi chuyện trong sự nghi ngờ của người đàn ông này.

- Em đã nói là chỉ cùng đồng nghiệp đến đây mua bánh thôi, vì cô ấy đã giúp đỡ em rất nhiều trong hai tháng qua, anh đừng có dùng ánh mắt dò xét đó nhìn em?

- Em nên cân nhắc cho cẩn trọng những hành vi trong thời gian gần đây.

– Doanh Suyễn đang ngồi bắt chéo chân, người hơi dựa vào thành ghế, biểu cảm không lạnh không nhạt đáp.

- Anh nói như thế là ý gì chứ? – Mẫn Hoa thấy sợ hãi trước sự điềm tĩnh của anh.

- Em làm gì anh đều biết, lần cuối cùng anh nhắc nhở, nếu em cố tình vi phạm thêm một lần nữa thì hậu quả tự gánh, cả người đó.

Doanh Suyễn nhẹ nhàng đáp, nhưng lời nói thì đầy sự uy hiếp, tạo sự căng thẳng trực tiếp cho người nghe.

Mẫn Hoa cúi gằm mặt nhìn xuống bàn tay đang bấu chặt lên phần chân váy màu trắng, run rẩy vì nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra nếu không nghe lời Doanh Suyễn.

Quay trở lại chỗ lúc nãy dừng xe rồi gặp Mẫn Hoa và Duệ Khải, lại hạ kính xe rồi nhìn ngó xung quanh một chút, Mật Di hơi nhún vai vì không thấy chiếc xe đó nữa, cô định lấy điện thoại để gọi hỏi thử, nhưng chưa kịp mở khóa thì đã nghe tiếng ai đó gõ nhẹ lên kính xe.

- Xin lỗi, chúng tôi lại làm phiền đến em rồi.


- À, xin chào...không phiền chút nào đâu ạ...Đúng rồi, chị Mẫn Hoa có nhờ tôi gửi chiếc bánh cho anh...!– Mật Di ấp úng nói xong chồm người qua bên ghế phụ lấy hộp bánh.

Hạ cửa kính xe xuống hoàn toàn, xong đưa đến tay Duệ Khải, nhìn anh ấy từ khoảng cách này thật sự càng điển trai hơn.

Nhận lấy chiếc bánh xong, Duệ Khải mỉm cười rồi lên tiếng.

- Cảm ơn, anh tên Duệ Khải, là hôn phu của Mẫn Hoa, xin chào em.

- Em là La Mật Di, nhưng mà khoan đã...anh là hôn phu của chị ấy...nhưng tại sao chị ấy lại đang ở cùng người kia??? – Mật Di ngạc nhiên hỏi lại.

- Trường hợp bất khả kháng thôi, bọn anh cũng đang rất khổ tâm, đụng chạm nhiều vấn đề lớn nên đôi khi mọi thứ không được như ý muốn.

– Duệ Khải trả lời.

- Ừm, đúng là nhiều lúc cuộc đời rất trớ trêu, nhưng anh cũng không nên để chị Mẫn Hoa như thế này, người chị ấy đang ở cùng thật sự rất vô liêm sỉ.

– Mật Di bất giác nói xấu Doanh Suyễn, mà thật ra là nói đúng.

- Em biết hắn à? – Duệ Khải cũng ngạc nhiên không kém.

- Không...không phải, chắc do em bị mấy bộ phim có nhân vật kiểu như vậy nên em suy diễn lung tung thôi...cũng muộn rồi, tạm biệt anh nhé.

– Mật Di lúng túng giải thích.

- Ừ nhỉ, vậy cảm ơn em một lần nữa nhé, tạm biệt.

– Duệ Khải đứng lùi lại hai bước, vẫy tay về phía Mật Di rồi nói.

Định sáng chủ nhật sẽ dậy trễ một chút vì tối hôm qua vừa dạy xong lớp tiếng Đức của sinh viên năm cuối, xong lại quay về biệt thự ở Thông Châu để ăn tối cùng chị Thục Tâm và anh Quân Hạo, ngồi nghe hai người họ bàn luận rôm rả về các thiết kế trong buổi tiệc mà chóng cả mặt.

Mật Di liền viện cớ hôm nay còn tiết dạy bù để về lại căn hộ trong đêm, quyết định ngủ bù thì điện thoại lại đỗ chuông, hai lần rồi.

- Xin...xin chào...tôi là La Mật Di...cho hỏi ai vậy ạ?

- Xin chào cô La, tôi là dì Vương bảo mẫu của tiểu thư Thi Tịnh.

– Giọng bà ấy rất từ tốn.

- Hửm...à...cháu xin lỗi, chào dì ạ...Tiểu Tịnh đến thư viện Institut Francais rồi sao? – Mật Di vội choàng tỉnh, gãi gãi đầu tóc đang rối bù.

- Không phải, hai hôm nay cô chủ bị sốt cao, liên tục đòi gặp cô La cho bằng được, cũng đã chuẩn bị rất nhiều tranh để tô màu cùng cô, thêm nữa là ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô để cảm ơn lần trước.

– Bà ấy giải thích cặn kẽ.

- Tiểu Tịnh bị sốt sao ạ, thế hiện tại cô bé sao rồi dì? – Mật Di vội hỏi thăm.


- Đỡ một chút, nhưng cứ khóc không chịu uống thuốc, xin lỗi vì làm phiền cô...nhưng mong cô hãy đến thăm cô chủ nhỏ mợt lát.

– Bà ấy nhẹ giọng như đang cầu xin.

- Vậy...vậy dì gửi địa chỉ đến chỗ cháu đi, cháu sẽ ghé thăm Tiểu Tịnh một chút.

– Mật Di ngập ngừng vài giây rồi đáp.

- Tôi mừng quá, rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô, xin cảm ơn...!– Giọng của dì Vương đột nhiên phấn khích hẳn ra.

Vài phút sau thì có tin nhắn được gửi đến, đọc xong địa chỉ nhà của Tiểu Tịnh, Mật Di thấy hơi sốc, vì khu đó chỉ dành cho giới thượng lưu siêu giàu.

Liệu đến thế này có kỳ cục quá không, nhưng lúc nãy lỡ hứa với dì Vương rồi...!Mật Di ngồi trên giường mà không biết nên đi hay là thất hứa nữa, nhưng rốt cuộc cũng phải đến thăm Tiểu Tịnh một chút, xong sẽ xin phép về nhà ngay.

Mở tủ lấy một chiếc váy liền thân xòe nhẹ phần chân váy, màu xanh dương, cổ và tay áo đều rất kín đáo xong đi thẳng vào phòng tắm.

Trước khi đến đó, Mật Di ghé thư viện Institut Francais chọn vài quyển sách thiếu nhi vừa được phát hành ngày hôm qua để làm quà thăm bệnh cho Tiểu Tịnh.

Đây là lần đầu tiên Mật Di đến khu Summer Palace Splendor của Bắc Kinh, dù có là người ở đây nhưng vẫn còn rất nhiều nơi cô chưa từng đến.

Phần tường vây bao quanh cao chắc phải ba mét là ít, hai nhân viên bảo an trực ngay cổng lớn lập tức xuất hiện, nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang ngồi trong chiếc Lexus màu trắng bắt mắt.

- Xin lỗi, phiền cô khai báo thông tin cũng như lý do đến biệt viên.

- À, tôi là La Mật Di, dì Vương bảo mẫu của tiểu thư Doanh Thi Tịnh đã gửi địa chỉ để tôi đến đây, giấy tờ xác nhận danh tính của tôi.

Vừa nói xong, Mật Di liền lấy giấy tờ cá nhân đưa ra cho bảo an kiểm tra, người kia thì nhấc điện thoại gọi cho người trong biệt viên xác nhận lại kỹ càng.

Phải năm phút mới xong, nhận lại giấy tờ, hai người bảo an mới chào hỏi cẩn trọng và mở cổng để Mật Di lái xe vào.

Rộng vô cùng, còn có cả khu nuôi thả ngựa, hay bên đường là những khu rừng cây nhân tạo xanh mướt, Mật Di hơi sợ vì không nghĩ là giữa lòng nội thành Bắc Kinh lại có những nơi mang phong cách thiên nhiên như thế này.

Chạy xe phải hơn mười lăm phút mới có thể nhìn thấy căn biệt thự lớn kia, thiết kế đẹp thật, theo phong cách Địa Trung Hải, mọi thứ hiện ra như khung cảnh trong truyện ngôn tình của mấy tác giả trên mạng thì đúng hơn.

Vừa dừng lại trước cửa lớn, đã thấy dì Vương cùng hai người giúp việc đang đứng chờ sẵn, giúp mở cửa xe để Mật Di bước xuống, làm cô thấy ngại ngùng vô cùng.

- Xin lỗi, cháu đã làm phiền đến gia đình của Tiểu Tịnh, xin được giúp đỡ.

– Mật Di vừa cầm túi xách, vừa ôm mấy quyển truyện, khẽ cúi đầu chào hỏi.

- Xin chào cô La, chúng tôi phải xin lỗi vì đã làm tốn thời gian cuối tuần quý báu của cô, xin mời đi lối này.


– Dì Vương vội cúi đầu nói rồi đưa tay hướng dẫn.

Không gian thật sự rất dễ chịu và gần gũi, nhìn những chiếc đèn chùm bằng gỗ tinh tế treo dọc khắp hành lang khiến Mật Di liền muốn thay đổi toàn bộ nội thất trong căn hộ của cô.

Đi một lúc thì lên cầu thang dẫn đến lầu một, cánh cửa căn phòng thứ hai được mở ra, dì Vương giữ cửa mở để Mật Di bước vào.

Đây chính xác là phòng công chúa trong mấy bộ truyện cổ tích rồi, mọi thứ đều là màu hồng, trắng, xanh ngọc, rất sặc sỡ và choáng ngợp.

Tiểu Tịnh đang ngồi chơi nhà búp bê cùng hai người bảo mẫu trẻ khác, thấy Mật Di đến liền chống tay đứng dậy và chạy một mạch đến ôm lấy ngang hông của cô, ngẩng đầu cười toe toét.

- Cô Di Di...cô Di Di...

- Con bị sốt sao còn ngồi chơi như thế, đã đỡ hơn chưa, chạm trán nhau để xem ai vẫn còn sốt nào?

Mật Di quỳ cả hai gối xuống, nắm lấy tay con bé rồi mỉm cười và đề nghị kiểm tra xem còn nóng không.

Tiểu Tịnh liền cụng nhẹ trán vào trán của Mật Di, xong lại cười nắc nẻ, không chịu đứng yên.

- Vẫn còn nóng nhé, cô có mang đến mấy quyển truyện mới ở thư viện, con thích quyển nào, chúng ta cùng đọc rồi tô màu, được không? – Mật Di giơ mấy quyển truyện ra.

- Vâng ạ...cô Di Di đến đây ngồi đi ạ...đến đây...!- Tiểu Tịnh liền kéo tay của Mật Di muốn dẫn đi.

Dì Vương quay sang dặn người giúp việc mau chuẩn bị trà và thức ăn nhẹ cho hai người họ, xong bà ấy cùng hai bảo mẫu trẻ kia cũng ngồi xuống chơi cùng.

Có thể do Mật Di là giảng viên dạy học, nên lời nói dễ tác động với Tiểu Tịnh hơn, con bé rất vui vẻ nghe lời và hợp tác.

Ngồi tô màu chán chê xong, lại chuyển qua chơi trò nhà búp bê, rồi ngồi đóng giả hai quý cô đang ngồi uống trà, Mật Di dở khóc dở cười nhìn mấy người bảo mẫu cũng bị cuốn vào trò chơi giả tưởng này.

- Tiểu Tịnh, cô thấy chúng ta chơi hơi lâu, con cũng mệt rồi kìa, giờ ăn một chút xong uống thuốc, sau đó ngủ một giấc, có được không? – Mật Di nhìn chiếc đồng hồ hình con thỏ màu hồng treo trên tường đang chỉ gần mười hai giờ trưa.

- Nhưng...nhưng con ngủ rồi, cô sẽ không ở đây đúng không ạ...!? – Tiểu Tịnh lại bắt đầu muốn mếu.

- Không có đâu, thế giờ chúng ta ăn trưa, rồi cô giúp con uống thuốc và kể chuyện ru con ngủ nhé, sau khi con thức dậy liền khỏe mạnh lại và chúng ta lại đến thư viện vừa đọc sách vừa tô màu, nhé.

– Mật Di nhẹ giọng dỗ dành.

- Vậy cô đừng về...đừng về có được không, nhà con có nhiều phòng trống lắm, cô ở lại đi mà...cô Di Di tùy ý chọn luôn ạ...!– Tiểu Tịnh giữ bàn tay của cô lại.

Nhìn ánh mắt như sắp khóc của con bé, giọng nói cầu xin thật sự rất đáng yêu và đáng thương, dì Vương và hai bảo mẫu kia cũng ra sức giải thích giúp Mật Di, nhưng con bé lại gạt đi, bắt đầu thút thít.

- Tiểu Tịnh, giờ thế này nhé, cô có nuôi một bé mèo tên Tiểu Mi, mà nó thì không ngoan chút nào cả, cô phải cho nó ăn, cho nó uống rất vất vả...nếu cô không về kịp thì Tiểu Mi liền đổ bệnh thì rất khó chịu, có đúng không?

Để thêm tính thuyết phục, Mật Di vội lục điện thoại trong túi xách rồi mở nhiều ảnh và video quay Tiểu Mi đang ăn hạt, đưa cho con bé xem, thế mà dụ dỗ được thật.

Tiểu Tịnh nhìn con mèo nâu dễ thương khá lâu rồi mới chịu nín khóc, ngước mắt nhìn Mật Di.

- Vậy cô đọc chuyện này cho con nghe được không ạ, khi nào con hết bệnh có thể gặp Tiểu Mi không ạ?

- Tất nhiên rồi, Tiểu Tịnh ngoan ngoãn như thế này thì chắc chắn sẽ nhanh hết bệnh thôi, vậy giờ chúng ta ăn trưa nhé.

– Mật Di xoa đầu con bé rồi khen ngợi.


- Vâng ạ.

Mấy người bảo mẫu thở phào nhẹ nhõm, không ngờ cô chủ nhỏ lại nghe lời Mật Di như vậy, bọn họ nhanh chóng mang thức ăn và thuốc đến, cẩn thận đặt lên bàn ăn nhỏ.

Thấy dì Vương định lấy muỗng giúp Tiểu Tịnh ăn, thì Mật Di liền ngăn lại, cô đưa muỗng cho con bé rồi ngồi bên cạnh trò chuyện và khen ngợi.

- Dù con bị ốm, nhưng phải biết chăm sóc bản thân nhé, có như thế mới là đứa bé ngoan và biết quan tâm người khác.

- Cô Di Di, cô làm mẹ con đi ạ, con nhất định sẽ ngoan và nghe lời mà...!– Tiểu Tịnh nói câu này khiến Mật Di cười khổ trong tim.

- Vậy thì con phải hết bệnh trước này, không được quấy khóc khi không được mọi người chiều theo ý của con này, có được không? – Mật Di vừa lột vỏ cam vừa nhìn con bé.

- Đồng ý, cô phải ngoắc tay mới được ạ...

Dì Vương cũng lắc đầu bó tay với sự tinh nghịch của cô chủ nhỏ, muốn lên tiếng giải vây nhưng Mật Di lại đồng ý ngoắc tay cùng con bé.

Vừa uống thuốc xong, dì Vương giúp Tiểu Tịnh nằm lên giường trước, xong kéo rèm và giảm độ sáng của căn phòng xuống một chút, nhưng vẫn đủ chiếu sáng để Mật Di đọc truyện, ru ngủ Tiểu Tịnh.

Ngồi trên chiếc ghế bập bênh ngay cạnh mép giường, Mật Di nhập vai từng nhân vật trong truyện cổ tích rồi kể cho Tiểu Tịnh nghe, con bé nằm yên, thi thoảng lại cười khúc khích.

Cùng lúc đó, dưới cửa chính biệt thự, Doanh Suyễn và Mẫn Hoa cũng vừa trở về, quản gia vừa mở cửa xe cho bọn họ bước xuống.

Nhìn chiếc Lexus màu trắng này, Mẫn Hoa cảm thấy rất quen mắt, rất giống xe của Mật Di, nhưng không biết có phải không.

- Khách của Tiểu Tịnh đến từ lúc nào ? – Doanh Suyễn hỏi.

- Thưa tiên sinh, cô ấy đến từ sáng sớm nay, bây giờ đang ở phòng cô chủ.

– Quản gia cúi đầu nói.

- Chuẩn bị bữa trưa.

– Doanh Suyễn nói xong liền đi thẳng lên lầu một.

Sợ bản thân nhận nhầm xe, nên Mẫn Hoa bước lại gần chỗ chiếc xe đang đậu, cố nhìn thử vào bên trong, thấy một số giấy tờ đang nằm trên ghế phụ, cô ấy nheo mắt để nhìn kỹ hơn, thì thấy bảng đeo tên giảng viên đại học Bắc Kinh đang nằm dưới sàn xe, tên La Mật Di.

Trong phòng ngủ của Tiểu Tịnh, dù đã đọc xong quyển truyện nhưng con bé cứ hỏi linh tinh không chịu ngủ.

- Bây giờ, con chỉ được phép hỏi một câu cuối cùng rồi nhắm mắt ngủ, nếu không cô sẽ rất buồn đấy.

– Mật Di ngồi lên giường theo ý muốn của con bé.

- Cậu của con tốt bụng lắm, chỉ cần con thích là cậu sẽ đồng ý để cô làm mẹ của con...!– Tiểu Tịnh xoay người ôm lấy chân của cô.

- Nhưng Tiểu Tịnh có nghe lời cô đi ngủ đâu...nếu con nghe lời cậu, nghe lời bảo mẫu và mọi người thì chắc chắn con là đứa nhỏ mà tất cả các người mẹ đều yêu thương.

– Mật Di xoa nhẹ lên đầu con bé.

- Con cũng muốn...muốn gọi mẹ...mẹ của con rất giống cô Di Di lúc ôm con trong xe...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận