Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai


Buổi chiều muộn, Mật Di chậm rãi bước xuống bãi đậu xe của trường đại học, vẫn còn sớm nên muốn đi dạo và mua sắm ở trung tâm thương mại một chút.

Lâu rồi cũng không có thêm chiếc váy nào xuất hiện trong tủ quần áo, ngoài thời gian làm việc và đi cùng Doanh Suyễn, về thăm gia đình thì đi dạo tiêu tiền chính là một sở thích nhỏ của cô.

Trung tâm Parkview Green vào giờ này rất đông người, Mật Di đi thang cuốn lên tầng ba trước, dạo trước một vài vòng để xem cửa hiệu nào phù hợp với gu thời trang của bản thân.

Vừa định bước vào thì liền bị ai đó kéo tay giữ lại, làm cô lảo đảo bước giật lùi lại, quay sang nhìn thử là ai.

- Cô La...là tôi...là tôi...

- Cô Tố Cẩn...sao lại kéo tay tôi...!- Mật Di thảng thốt nhìn người trước mặt.

- Lâu quá không gặp lại...làm phiền cô quá, nhưng có thể giúp tôi một chút không...!- Tố Cẩn khá lo lắng nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó.

- Chuyện gì chứ...tôi và cô đâu còn liên hệ gì nhau nữa...!- Mật Di vội rút tay lại.

- Làm ơn đi cô La...có thể cho tôi vay hai nghìn tệ được không...tôi cần phải trốn khỏi gã bạn trai đốn mạt ...!hắn...

Chưa nói dứt câu thì Tố Cẩn hình như đã nhìn thấy gì đấy, vội kéo tay Mật Di đi nhanh vào một cửa hàng quần áo mà lúc nãy cô cũng định bước vào.

Xông thẳng vào trong phòng thay đồ rồi trốn trong đấy, Mật Di vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn chằm chằm Tố Cẩn bằng ánh mắt khó hiểu.

- Cô không nói rõ thì đừng lôi kéo tôi như thế...!tôi ra ngoài đây...

- Không...không phải tôi muốn xin xỏ gì đâu...!nhưng làm ơn giúp tôi thoát khỏi mấy tên ngoài kia với...cầu xin cô...!- Tố cẩn hoảng hốt vội năn nỉ cô.

- Mấy người mặc áo khoác jean phải không, họ đang muốn tìm cô sao? - Mật Di dò hỏi.

- Đúng...đúng, bọn họ muốn tôi tiếp đàn ông..

tôi không muốn thì bị đánh rất nhiều...!lúc nãy tôi lỡ đắc tội với một lão nhà giàu ở khu vực nhà hàng nên giờ bọn chúng đang tìm bắt tôi...

Thở dài ra một hơi, Mật Di liền vươn tay vén chiếc rèm trước cửa phòng thay đồ hé ra rồi gọi nhân viên mang vài chiếc váy đến để cô thử, tiện quan sát bên ngoài thì đúng là có vài gã mặc áo khoác jean đang ngó nghiêng xung quanh, có một gã đang tiến vào bên trong cửa hàng để dòm ngó.

Nhân viên phục vụ vừa đưa váy đến, Mật Di nhận lấy rồi nhíu mày nhìn về phía gã đàn ông đang lởn vẫn trong cửa hiệu chuyên trang phục của nữ rồi nhắc khẽ nhân viên.

Gã đó còn bạo gan hơn khi dám vén rèm những phòng thay đồ ngay bên cạnh để kiểm tra xem có ai trốn trong này không, Mật Di đang đứng trong phòng thay đồ, đưa đầu ra ngoài, cầm váy trên tay và trò chuyện với nhân viên rồi phản ánh.

- Này...đừng có mất lịch sự, đàn ông gì không ý tứ vào vén rèm phòng thay đồ của phụ nữ vậy...!- Mật Di giả vờ phàn nàn.

- Xin lỗi anh, chúng tôi giúp được gì không ạ, đừng tùy tiện hành động như thế.


– Nhân viên cửa hàng vội chặn lại và giải thích.

- Có thấy một cô gái mặc váy đen nào chạy vào đây thử đồ hay gì không? – Gã ấy liền hỏi lại.

- Xin lỗi, chúng tôi không thấy ạ.

Chờ một chút thì gã đó rời đi ngay, Mật Di nhìn nhân viên cửa hàng rồi mỉm cười gật đầu cảm kích, lúc nãy do Tố Cẩn đi nhanh quá nên chỉ có mỗi cô gái nhân viên này nhìn thấy, xong lại thấy dáng vẻ bặm trợn của tên đàn ông đó nên đoán là có chuyện và tìm cách giúp đỡ.

Tố Cẩn sợ hãi ngồi thụp ôm đầu từ nãy giờ, Mật Di mới khẽ cúi người nhìn cô ấy và hỏi thăm.

- Giờ cô ra ngoài được chưa, tôi nghĩ bọn họ đi hết rồi.

- Cô La, xin cô giúp tôi ra khỏi trung tâm thương mại với, bọn người đó nếu chưa tìm được tôi thì không chịu bỏ đi đâu...!giấy tờ tùy thân và điện thoại của tôi đều bị tên khốn Lâm Hàn giữ hết rồi...!- Tố Cẩn vội giữ tay của Mật Di và liên tục cầu xin.

- Lâm Hàn là ai, sao lại giữ được giấy tờ tùy thân của cô chứ...!hay tôi đưa cô đi báo cảnh sát...!- Mật Di lúng túng hỏi lại.

- Người mà tôi đắc tội là kẻ có tiền...!tôi không làm gì được bọn họ đâu...xin cô hãy giúp tôi...

Thấy vẻ mặt và ánh mắt đang sợ hãi tột độ, thân thể không ngừng run rẩy của Tố Cẩn, thật giống bản thân Mật Di lúc trước khi bị Doanh Suyễn tìm đến tận cửa nhà để đe dọa, thật đáng thương.

Nghĩ ngợi thêm một chút, Mật Di mới quay ra ngoài nhờ nhân viên lấy một chiếc váy màu vàng nhạt vừa với Tố Cẩn, giày đế thấp để thay cho đôi cao gót kia, còn mua cả một chiếc kính mắt.

- Cũng may là hôm nay tôi để xe dưới tầng hầm, nên giờ cứ vào thang máy rồi đi thẳng xuống đấy, cô mau xõa tóc ra đi, kính đây nữa.

- Trông tôi có khác không, nếu không may bị bắt lại...chắc chắn tôi sẽ bị đánh chết mất thôi...cô La...xin hãy giúp tôi...!– Tố Cẩn thấp thỏm lo lắng nhìn bản thân trong gương.

- Mau ra ngoài đi, giờ bọn họ chỉ tập trung tìm người phụ nữ cao ráo đi giày cao gót và mặc váy đen thôi...!cứ đi lại tự nhiên, thang máy ngay chỗ đối diện với thang cuốn mà...!- Mật Di nói tiếp.

Để thêm phần yên tâm, Mật Di bước ra bên ngoài quan sát thật nhanh một lượt rồi gọi Tố Cẩn mau rời khỏi phòng thay đồ, thấy cô ấy run rẩy không dám bước đi tự nhiên thì Mật Di liền tiến lại gần, nắm lấy cánh tay dẫn đi nhanh về phía thang máy.

Hình như bọn chúng chia nhau ra đi tìm ở từng tầng, chỉ có hai gã đang đứng nhìn ngó cách chỗ Mật Di khá xa, cả hai cô gái thuận lợi đi vào thang máy và xuống được tầng hầm.

Vào bên trong xe rồi mà Tố Cẩn vẫn còn hoảng loạn, Mật Di để cô ấy ngồi ở hàng ghế sau.

- Cô không yên tâm thì cứ cúi thấp đầu xuống đi, ra khỏi đây rồi ngồi lại ngay ngắn.

- Cảm...cảm ơn cô rất nhiều...!- Tố Cẩn nói xong liền cúi thấp đầu xuống.

Lại cảm thấy như bản thân vừa tiếp tục lo chuyện bao đồng của người khác, Mật Di vừa lái xe rẽ về hướng ngược lại với căn hộ, vừa không quên nhìn ngó Tố Cẩn qua kính chiếu hậu trong xe.

Định bụng là không muốn dính líu gì đến chuyện này, nhưng thấy bộ dạng tội nghiệp của Tố Cẩn khi liên tục cầu xin thì Mật Di lại thay đổi quyết định, lúc nào cũng không nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra.


- Giờ cô muốn đến đâu, nếu tiện đường thì tôi đưa cô đến đó...

- Tôi giờ không có chỗ để qua đêm...lại không có giấy tờ tùy thân, tiền cũng không có một đồng...!– Tố Cẩn vẫn đang lo sợ.

- Giờ cô đến nhà bạn bè gì đó cũng được mà...nếu bí bách quá thì tôi có thể đưa cô một ít tiền để đi xe...!– Mật Di ngập ngừng trả lời.

- Tôi không dám đến gặp người quen...vì bọn họ sẽ khai ra hết với tên khốn Lâm Hàn...!lúc đó tôi có chạy đằng trời cũng sẽ bị tóm lại.

– Tố Cẩn nói xong lại ôm mặt khóc lóc.

Tự nhiên rước phiền phức vào người, Mật Di điều khiển xe đến một chỗ cho phép đậu xe ở phía trước rồi dừng lại, cô quay người ra sau rồi nhìn Tố Cẩn và nói.

- Thế gia đình cô ở đâu, nói họ đến đón đi...tôi không thể đưa cô đi cùng được đâu...

- Cô La, có thể nhờ người làm cho tôi giấy tờ giả được không...!để tôi có thể trốn đi khỏi nơi này...!– Tố Cẩn nước mắt giàn dụa nhìn cô.

- Giấy tờ giả gì chứ...mấy cái này phạm pháp đó, tôi không biết gì đâu...cô tìm người khác giúp đỡ đi.

– Mật Di vội từ chối ngay.

- Tôi...tôi thật sự không còn chỗ nào để đi...giờ tôi xuống xe thì nhất định sẽ phải đi lang thang bên ngoài đường...!– Tố Cẩn lại run rẩy nhìn ra bên ngoài.

- Vậy bây giờ tôi tìm một phòng khách sạn ở gần đây cho cô tá túc trước rồi cô tự tính toán tiếp theo nhé, tôi cũng rất sợ dính vào rắc rối của người khác.

Rốt cuộc cũng là không đành lòng giương mắt nhìn người khác rơi vào bế tắc, Mật Di liền nhìn ngó xung quanh rồi tìm được một khách sạn hạng trung và đứng ra thuê phòng cho Tố Cẩn, thời gian là một tuần.

Cũng không quên để lại số điện thoại liên lạc cho cô ấy và thêm một nghìn tệ để ăn uống.

Tố Cẩn cúi đầu cảm ơn Mật Di xong mới nhanh nhẹn đi theo nhân viên khách sạn lên nhận phòng.

Nhìn thế nào cũng thấy rất tội, Tố Cẩn xinh đẹp như thế nhưng lại không thể chọn một con đường phát triển bản thân tích cực hơn.

Quay lại xe, Mật Di liền khởi động và trở về căn hộ, trưa mai Doanh Suyễn về Bắc Kinh và đến chiều thì sẽ cùng nhau về Thông Châu.

Biệt thự ở Thông Châu, sau khi nghe Mật Di gọi về thông báo sẽ đưa bạn trai đến ăn tối, mẹ Tôn đã rất hào hứng và vui vẻ, căn dặn người giúp việc phải dọn dẹp sạch sẽ và chuẩn bị thật nhiều món ăn để tối thứ bảy có thể tiếp đón thật chu đáo.

Thục Tâm và Quân Hạo cũng đã tranh thủ xong công việc là lái xe về đây ngay, không muốn để khách phải chờ đợi.

Mật Di đang định xuống tầng hầm lấy xe thì đã thấy Doanh Suyễn đến đón, vài hôm không gặp mà làm như cả tháng không bằng.


Vừa bước xuống xe liền hất cằm về phía Mật Di, vẻ mặt đầy phấn khích, giọng trầm ấm dễ chịu, còn giơ điện thoại lên đưa tin nhắn kia đến.

- Mật Di, em có biết là sau khi em gửi tin này thì anh đã phải sặc sụa vì nước trà ngay giữa phòng họp không?

- Không liên quan đến em, là do anh tự gây ra thôi...!trời lạnh rồi sao anh không mặc thêm áo khoác, phần cổ ửng đỏ rồi này.

– Mật Di cười vui vẻ ngẩng đầu nhìn anh xong còn đặt cả hai bàn tay lên cổ anh.

- Vào trong xe đi, chúng ta cùng đến nhà em.

Bên ngoài trời rất lạnh, không chừng vài hôm nữa sẽ rơi tuyết đầu mùa, Doanh Suyễn liền mở cửa xe để Mật Di ngồi vào trong trước, sau đó anh đi vòng đầu xe qua bên ghế lái.

Thắt dây an toàn xong mới khởi động xe, Mật Di quay lại nhìn hàng ghế phía sau, rất nhiều quà được gói cẩn thận trong những chiếc hộp gỗ hoặc túi vải bằng nhung màu đỏ thẫm, sặc mùi đắt đỏ.

- Chỉ đến ăn bữa cơm thôi, anh không nên mua nhiều quà như thế?

- Phía sau xe đặt không hết nên người giúp việc mới đặt ở đây, em không cần quan tâm, giờ thì giải thích chuyện tin nhắn nào.

– Doanh Suyễn vuốt ve khuôn mặt của cô một chút rồi đặt tay về lại vô lăng.

- Anh không thích em bày tỏ tình cảm ạ...vậy thì sau này em không làm thế nữa...!– Mật Di nhìn anh, giả vờ buồn bã.

- Không, anh rất thích, đừng có giận...nên có quà cho em đây.

Ho khan vài tiếng vì xấu hổ xong, Doanh Suyễn mới vươn tay lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ xinh màu đen được đặt trong hộc đựng đồ linh tinh ở trong xe và đưa cho Mật Di.

Hơi ngạc nhiên, nhưng cô cũng chậm rãi mở ra xem, là một chiếc lắc tay rất đẹp và tinh xảo màu bạc, Mật Di mỉm cười nhìn Doanh Suyễn rồi lên tiếng.

- Cảm ơn anh, Doanh Suyễn.

- Thích không, là anh tự chọn cho em đấy.

– Doanh Suyễn cười nhẹ rồi đáp.

- Ừm, anh chọn rất hợp với sở thích của em.

Đeo vào tay thì càng xinh xắn hơn, Mật Di giơ cổ tay lên lắc lư cho Doanh Suyễn xem rồi cười khúc khích nhìn anh, vẻ mặt cả hai đều rất hạnh phúc, cảm giác được sống thật với mọi cung bậc tình yêu thật thoải mái.

Yêu và được yêu, chính là loại hạnh phúc nhất mà hai con người có thể tạo ra, từ xa lạ đến thân thuộc.

Thi thoảng Doanh Suyễn lại đưa mắt nhìn nhanh sang Mật Di, thấy cô cúi mắt cứ chạm vào chiếc lắc tay rồi khẽ cười một mình, yêu chết đi được.

Dừng xe lại trước cửa chính biệt thự, mẹ Tôn đã vội vàng chạy ra giúp mở cửa xe để Mật Di bước xuống, Doanh Suyễn thì tự đẩy cửa bước ra.

Mẹ Tôn ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên kia, xong lại nhìn đến Mật Di và khen gu chọn bạn trai của cô thật xuất sắc, vẻ ngoài không có điểm nào để chê.

Quân Hạo và Thục Tâm đang đứng ngay cửa để đón khách, người giúp việc lần lượt mang quà đến thăm nhà ra khỏi xe.


Doanh Suyễn bước đến và bắt tay hai người họ trước.

- Xin lỗi đã làm phiền vào lúc muộn thế này.

- Không cần khách sáo, xin mời Doanh tổng vào trong.

– Quân Hạo vội nói.

- Lại đây nhanh nào Mật Di.

– Chị Thục Tâm nhìn em gái và nói.

- Chị vẫn khỏe chứ, nhìn sắc mặt hơi nhợt nhạt đấy...!– Mật Di nhìn chị gái rồi hỏi thăm.

- Không sao, mau vào nhà thôi em, ngoài này lạnh quá.

Cả bốn người cùng ngồi ở phòng khách uống trà và trò chuyện một lúc, không khí hơi cứng nhắc cho đến khi mẹ Tôn bước ra mời bọn họ vào phòng ăn để dùng bữa tối.

Ngoài nói về những vấn đề công việc ra thì hầu như không có gì đặc biệt, Doanh Suyễn cũng kiệm lời, à không phải...bình thường anh cũng như vậy thôi, chỉ nói nhiều cùng Mật Di.

Cuộc sống luôn đơn giản như thế, người ngoài không thể đánh giá được gì trong chuyện riêng của người khác, thay vì chỉ trích thì hãy tôn trọng sự quyết định của họ.

Trên đường trở về lại nội thành, Doanh Suyễn trầm tư khá lâu rồi mới quay sang nhìn Mật Di, sau vài giây thì lại nhìn về phía trước để lái xe.

- Mật Di, cha mẹ em đều không còn sao?

- Vâng, hơn hai mươi năm trước, họ đã không may qua đời trong một tai nạn trên biển, nên chỉ còn em và chị gái ở đây, họ hàng đều ở nước ngoài...!còn anh? – Mật Di nhìn anh và hỏi lại.

- Cha mẹ anh cũng mất vì tai nạn, sau đó thì đến chị gái anh...nên người thân thiết duy nhất mà anh còn là Tiểu Tịnh, bây giờ thì có thêm em.

Thật giống hoàn cảnh của nhau, nhưng chắc chắn Doanh Suyễn sẽ cảm nhận nỗi đau gấp nhiều lần hơn khi nhìn người thân ruột thịt lần lượt rời đi.

Mật Di vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của anh, xoa nhẹ như đang khích lệ cuộc sống hiện tại của cả hai.

- Doanh Suyễn, cả hai chúng ta đều không dám nghĩ lại quá khứ mất mát đó, nhưng hiện tại hãy sống thật vui vẻ nhé.

- Anh rất sợ một ngày nào đó, không thể bảo vệ những người quan trọng trước biến cố, lâu dần tính cách lại trở nên khó kiểm soát cảm xúc...dễ nổi nóng khi đối diện với ai nhìn thấu bản thân, anh đúng là tệ hại.

– Doanh Suyễn trả lời.

- Không sao, từ giờ anh hãy bỏ hết những cảm xúc tiêu cực đi, như em đây...!dù anh từng đối xử thô bạo với em, nhưng chưa khi nào em giận hay căm ghét gì quá hai tiếng...!– Mật Di mỉm cười nhìn anh.

- Mỗi lần xuống tay với em, cảm giác của anh sau bình tĩnh lại thật sự rất kinh khủng, nhưng lại không biết phải xin lỗi em như thế nào...!như sắp chết đến nơi...

Tính tình của một người vốn dĩ từ ban đầu là thiện lành, nhưng trong quá trình trưởng thành và đương đầu với nhiều biến cố lớn thì sẽ định hình lại bản tính của họ, tích cực hay tiêu cực cũng sẽ dần hình thành.

Nếu ý chí đủ mạnh mẽ để thay đổi thì luôn luôn có người sẵn lòng tha thứ, chỉ sợ họ không có đủ bản lĩnh đó thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận