Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai


Về đến khu chung cư, cả hai cùng đi thang máy lên tầng mười, vào trong căn hộ của Mật Di xong, Doanh Suyễn cởi áo vest và cà vạt đưa cho cô rồi đi đến ghế sofa ngồi phịch xuống.

Mật Di không nói gì, đi thẳng về phòng ngủ để lấy đồ đi tắm, trong lòng không ngừng nghĩ về vài chuyện linh tinh dạo gần đây, chắc chiều mai ghé thăm Tố Cẩn xem thế nào đã, phụ nữ không có tài chính độc lập đúng là rất khốn khổ.

Ra khỏi phòng ngủ, Mật Di đi đến chỗ ghế sofa, tiện tay mở ti vi lên xem đại một chương trình gì đó để tạo tiếng động trong phòng.

- Ngày mai anh đi sớm không, em phải đến trường sớm vì có buổi thuyết giảng ở Thanh Hoa.

- Ngày mai anh phải đi công tác ở Thâm Quyến với đối tác, khoảng bốn ngày sẽ về lại Bắc Kinh.

– Doanh Suyễn vừa kéo Mật Di ngồi lên chân vừa trả lời.

- Đi công tác liên tục như thế, anh phải chú trọng bản thân đấy, tránh xa rượu nữa...!khi say thì chúng ta thường không kiểm soát được hành vi...

Câu từ khá mập mờ nhưng đang có ý nhắc khéo, hai tay thì đang chậm rãi vuốt ve từ cằm xuống yết hầu nam tính, Mật Di hôn nhẹ lên trán của Doanh Suyễn rồi cười khúc khích trêu ghẹo.

Doanh Suyễn nhìn cô rồi cười, muốn dụ dỗ sao, mấy lần cô chủ động trước thì y như rằng đang có âm mưu gì đấy.

- Mỗi lần em chủ động mời mọc thì anh lại hoài nghi không biết em định trêu đùa gì anh?

- Vậy để em chứng minh nỗi oan này...

Không chờ Mật Di nói hết câu, Doanh Suyễn đã ghì đầu cô đến gần sát để hôn lấy, hai tay thì luồn vào trong váy tìm kiếm.

Quyến luyến không muốn rời khỏi môi của đối phương, Mật Di bạo dạn lại rúc vào cổ của Doanh Suyễn rồi cố tình tạo vài dấu hôn chói mắt ngay vị trí mà ai nhìn vào cũng thấy ngay, cười đắc ý một chút.

- Thế này là em đã đánh dấu chủ quyền sở hữu anh sao?

- Anh chính là của em, không được sao? – Mật Di nhìn anh, tình ý ngập tràn.

Doanh Suyễn chỉ cười nhếch môi rồi liền cởi ngay chiếc váy ngủ trên người Mật Di, ném sang một bên và xoay người để cô nằm lên ghế sofa.

Lại cái tư thế hai chân bị giữ chặt, toàn bộ cơ thể trần trụi bị Doanh Suyễn nhìn như như muốn thiêu đốt.

Sự nuông chiều và càn quấy từ lưỡi cùng ngón tay kia đang làm Mật Di choáng ngợp, bị Doanh Suyễn yêu thương quá đà cũng có thể xem là một loại dày dò trong khoái cảm.

Bị kéo ngồi dậy, Mật Di thở hổn hển nhíu mày bò lên người của Doanh Suyễn, eo và hông bị anh giữ lấy và nâng lên để thứ nóng bỏng kia thuận lợi thúc mạnh vào trong cơ thể cô.

Không vội di chuyển, bàn tay đang giữ eo lại chậm rãi áp lên ngực của Mật Di, dùng chút sức xoa lấy.

- Cần gì run rẩy như thế...hạ sát eo xuống và cảm nhận hết sự hiện diện của anh đi nào, Mật Di...

- Đừng ghì xuống...em không chịu được...Doanh Suyễn...!– Mật Di muốn nâng cao phần hông một chút thì lập tức bị anh ghì xuống mạnh hơn.


- Đừng tránh nữa, anh chỉ muốn yêu thương em thôi.

Kéo hai bàn tay của Mật Di đang chống trước lồng ngực của anh, rồi lại đan chéo hai bàn tay vào nhau, tạo điểm tựa để Mật Di có thể đưa đẩy chơi đùa trên thắt lưng anh.

Khung cảnh quá ái muội, thấy người trên đã thấm mệt, Doanh Suyễn liền ôm lấy cô đi vào phòng ngủ, tiếp tục hành động đang dang dỡ.

Hình như là đang cố ý làm lâu hơn mọi khi, Mật Di nhăn mặt thở hổn hển rồi đánh nhẹ lên vai lồng ngực của Doanh Suyễn.

- Hai chân em mất cảm giác...anh dừng lại đi...nếu không ngày mai...em không đứng nổi...

- Ngoan nào...anh chưa muốn dừng...

Chắc chắn là đang muốn khiến cô không thể tươi tỉnh đi làm đây mà, Mật Di mắng yêu một tiếng rồi lại tiếp tục chịu trận, Doanh Suyễn thì vẫn miệt mài vận động.

Dần dần thì mọi thứ cũng tĩnh lặng trở lại, cả hai lại ôm nhau ngủ, ngoài trời thì tuyết đã bắt đầu rơi lất phất.

Gần sáng, Doanh Suyễn dậy trước, rời khỏi giường rồi đi đến bàn làm việc của Mật Di, mở ngăn bàn và lấy ra sấp giấy kiểm tra sức khỏe của Mật Di, cẩn thận xem từng tờ và dừng lại ở phiếu kiểm tra gần đây nhất.

Xong đi ra ngoài phòng khách nhặt lại trang phục để mặc vào, quay lại phòng ngủ, Doanh Suyễn ngồi xuống giường, vỗ nhẹ lên mặt của Mật Di rồi nói.

- Mau dậy đi, em sắp muộn làm rồi kìa.

- Hả??? – Nghe vậy thì Mật Di cuống cuồng mở mắt ngay, vội muốn rời khỏi giường.

- Khoan đã, anh có chuyện muốn nói.

– Doanh Suyễn liền giữ cô lại.

- Nhưng em sắp muộn giờ làm...!- Mật Di hơi lúng túng.

- Nghe anh nói đã, em chưa trễ đâu.

Đang bần thần vì cứ nghĩ sắp muộn, Mật Di liền với tay lấy chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường để xem giờ, chưa được sáu giờ nữa.

Làm giật thót cả tim, Mật Di quay sang phàn nàn ngay.

- Không phải chứ...!em muốn ngủ thêm mà...đánh thức em sớm thế này...!anh quá đáng thật, có gì cũng có thể gọi cho em mà...

- Không được, ngồi ngay ngắn lại nào, nói xong anh phải ra sân bay ngay.

– Doanh Suyễn liền kéo tay cô lại và nói.

- Chuyện gì thế anh? – Mật Di thở hắt ra một hơi rồi ngước mắt nhìn anh.

- Không tránh thai nữa, đầu năm sau chúng ta kết hôn.


Cái gì kết hôn ấy nhỉ, Mật Di vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ trong suốt quãng đường lái xe từ căn hộ đến trường đại học, lúc sáng Doanh Suyễn dựng đầu bắt cô thức dậy là muốn nói hai vấn đề này sao, không phải nghe nhầm, Mật Di đã há hốc và trố mắt hỏi đi hỏi lại thì cũng chỉ nhận được duy nhất một câu trả lời như cũ, không tránh thai và đầu năm sau sẽ kết hôn.

Chưa nghĩ đến chuyện này, Mật Di thấy hơi lạ lẫm, đồng ý là cô và anh đang yêu nhau rất cuồng nhiệt nhưng mà để tiến tới hôn nhân thì hơi nhanh quá.

Buổi chiều, Mật Di ghé đến khách sạn để xem thử tình hình của Tố Cẩn như thế nào, vừa vào phòng liền suýt giật mình vì trông cô ấy rất tiều tụy, mặt nhợt nhạt và biểu cảm đang rất lo lắng.

Còn Tố Cẩn khi thấy cô đến liền bước nhanh đến, giữ chặt bàn tay của cô và cầu xin.

Chỉ hai ngày không nhìn thấy, nỗi sợ hãi trong ánh mắt của Tố Cẩn còn nhiều hơn nữa.

- Cô La, đưa tôi ra bến tàu hỏa được không...tôi phải rời khỏi đây thật nhanh, lúc nãy bọn người của Lâm Hàn đến tận cửa khách sạn tìm kiếm nhưng nhờ người đăng ký thuê phòng là cô nên mới thoát được một mạng...!nếu lần sau hắn mang ảnh đến thì tôi chỉ sợ...

- Khoan đã, nhưng nếu cô rời khỏi Bắc Kinh thì sẽ đi đâu...giấy tờ tùy thân không có, tiền và điện thoại cũng không...làm sao cô sống được, vẫn nên đi báo án.

– Mật Di khá bối rối trước tình huống này.

- Tôi không có tiền, không có quyền thì không làm lại bọn họ đâu...!thêm nữa công việc dơ bẩn mà tôi đang làm...thì thử hỏi ai sẽ giúp tôi...gặp được cô ở trung tâm thương mại, tôi không suy nghĩ mà lao đến cầu xin...tôi xin lỗi cô La.

Tố Cẩn khụy gối xuống ôm mặt khóc nấc liên tục, Mật Di vô cùng khó xử không biết phải làm thế nào, Doanh Suyễn thì đã đi công tác với lại nếu mang chuyện này nói ra thì thế nào cũng bị anh mắng cho là thích lo chuyện bao đồng và rước họa vào thân.

Nhưng lại không nỡ trơ mắt đứng nhìn, dù không thân quen gì, Mật Di vỗ nhẹ lên vai Tố Cẩn rồi cúi người nói tiếp.

- Bây giờ tôi giúp cô nốt lần này thôi nhé, điện thoại và tiền mua vé tàu hỏa thì tôi sẽ hỗ trợ trong khả năng...còn lại thì cô tự tính toán.

- Được...được, chỉ cần ra khỏi Bắc Kinh và đến một tỉnh thật xa rồi tôi sẽ tự tính tiếp...!cảm ơn cô rất nhiều, xin cảm ơn...!– Tố Cẩn mừng rỡ, vội ngẩng đầu nhìn cô và liên tục cảm ơn.

- Vậy giờ cô ở đây nhé, tôi ra ngoài mua điện thoại cũng như một ít quần áo cho cô, đừng ra ngoài nha.

– Mật Di liền nói.

- Được được...cảm ơn cô rất nhiều...!– Tố Cẩn vội nói rồi đứng dậy lau nước mắt.

Thôi lỡ rồi, đằng nào cũng chưa thấy phiền phức gì, Mật Di tự cho là vậy nên quay ra bên ngoài khách sạn, lái xe đến một cửa hiệu điện tử gần đó rồi mới ghé đến một cửa hàng bán trang phục dành cho nữ.

Đến lúc quay lại thì hơi giật mình vì thấy có ba gã đàn ông đang đứng trước quầy lễ tân, Mật Di đi ngang qua rồi liếc mắt nhìn thử xem thử đang có chuyện gì.

Nhân viên lễ tân chau mày vì đây là lần thứ hai đám người này xông vào đây tìm người.

- Đã nói là ở đây không có ai tên đó đến thuê phòng, mấy người còn làm loạn nữa thì tôi báo cảnh sát đấy.

- Ông chủ Mã muốn tìm cô gái này, nó đắc tội rất lớn...nếu mà khách sạn này bao che thì xem như hết đường làm ăn đấy nhé, đừng trách bọn này không báo trước.


– Một gã đập tay lên quầy rồi đe dọa.

- Ra là ông Mã tìm người sao, thế thì tiếc quá, không có ai tên này hết...!tôi có danh sách thuê phòng đây, không tin các anh có thể kiểm tra.

– Nhân viên lễ tân vội giải thích.

- Bọn tao có ảnh của nó đây, chờ một lát.

– Một gã vừa nói vừa lục tìm trong ví.

Đến đây thì Mật Di mới hoảng hốt, vội vàng đi thật nhanh vào thang máy ngay lập tức, không dám chậm bước để nghe thêm, lên đến lầu bốn, vội gõ cửa để gọi Tố Cẩn mau ra ngoài.

Thấy vẻ mặt đang hoang mang của Mật Di đang đứng trước cửa thì Tố Cẩn cũng đã đoán được có chuyện gì xảy ra.

- Đi thôi Tố Cẩn, lúc nãy tôi thấy có ba tên bặm trợn...hình như là đang muốn tìm cô đấy, chúng còn có cả hình nữa...!tôi sợ quá nên không kịp xem...!vội lên đây tìm cô ngay.

- Chắc chắn là bọn chúng rồi...làm sao đây, nếu bây giờ chúng ta xuống dưới sẽ gặp mặt ngay đấy.

– Tố Cẩn run rẩy hoảng sợ vội hỏi lại.

- Đi thang bộ...!mau lên chúng ta đi thang bộ...!càng nhanh càng tốt.

Mật Di vội kéo tay Tố Cẩn đi nhanh về phía cuối hành lang và xuống bằng cầu thang bộ, cả hai bước nhanh như đang chạy, từ một bậc thành hai bậc thang.

Xuống đến gần tầng trệt, Mật Di mới chặn Tố Cẩn lại và đích thân cô bước xuống thử vài bậc thang để ngó nghiêng xem ở quầy lễ tân có còn những người đó không, hình như là bọn chúng đã đi thang máy để lên tầng bốn tìm người, Mật Di vội ra dấu cho Tố Cẩn tiếp tục đi xuống tầng trệt và ra bên ngoài cửa khách sạn.

Nhân viên lễ tân nhìn thấy hai cô gái đang hối hả chạy xuống liền có ý muốn giữ lại ngay vì đã kịp nhận ra khuôn mặt của Tố Cẩn, nhưng bị Mật Di đẩy mạnh sang một bên.

Không thấy ai ở trong phòng, ba tên này liền chửi thề một tiếng rồi đá đổ một số đồ vật, sau đó chia nhau ra lục tìm xem còn sót lại gì không.

Xui xẻo thay số điện thoại của Mật Di đưa cho Tố Cẩn lần trước lại bị bỏ quên ở trên tủ đầu giường, kế bên chiếc điện thoại bàn.

Một tên nhặt được liền đưa cho tên khác, tên này cầm mảnh giấy ghi số điện thoại rồi trầm ngâm khoảng mười giây mới nói tiếp.

- Điều tra xem thử số điện thoại này của ai và báo cho ông chủ Mã biết, con khốn đó dám làm vì thương ông Mã, nếu không tìm được thì chúng ta chết chắc.

- Nhưng lúc nãy lễ tân nói là cô ta vẫn còn ở trong phòng mà...!nhưng sao bây giờ thì lại không thấy nữa? – Một tên thắc mắc.

- Cô ta đã đi cầu thang bộ để chạy thoát, vì biết chúng ta sẽ đi bằng thang máy.

– Tên kia liền nói thêm.

- Chắc chắn là vậy rồi, lúc nãy bọn mày thấy tên của người thuê phòng là ai, nếu tìm ra được cô ta thì chắc chắn sẽ bắt được con khốn Tố Cẩn.

– Tên đại ca liền nói.

- La Mật Di, tôi nhớ rõ là tên cô ta là La Mật Di...!vậy khả năng cao số điện thoại này chính là của cô ta rồi, mau điều tra thôi.

– Tên kia liền nói ngay.

- Mau quay xuống quầy lễ tân ngay, chắc chắn chưa chạy xa được đâu, gọi thêm người chặn ở mấy trạm tàu hỏa nữa, không có giấy tờ tùy thân thì không thể mua vé tàu đâu.


Ông chủ Mã mà Tố Cẩn lỡ đắc tội chính là Mã Giang Thành, chủ nhân của khu chợ đồ cổ Phan Mã khét tiếng ở một khu vực trong quận Phong Đài, cực kỳ biến thái nhưng lại rất chịu chi tiền, chính Lâm Hàn đã đứng ra nhận số tiền để Tố Cẩn đến phục vụ ông ta, xong khi đang ăn tối trong Parkview Green thì lão lại có những hành vi không thể chấp nhận được nên Tố Cẩn đã không may làm đổ thức ăn nóng lên chân ông ta và bị tát thẳng vào mặt, trong lúc hoảng sợ thì Tố Cẩn đã bỏ chạy ra khỏi đó và may mắn bắt gặp Mật Di.

Sau khi nghe được đầu đuôi câu chuyện, Mật Di mới hiểu được hết sự tình dẫn đến sự hoảng loạn của Tố Cẩn ở hiện tại.

Mật Di thì tập trung lái xe, còn cô ấy thì cứ liên tục nhìn dáo dác ra bên ngoài, cứ sợ bị nhìn thấy.

- Cô đừng sợ nữa, tôi nghĩ là không có ai đuổi theo kịp đâu, cũng sắp đến ga tàu rồi.

- Tôi chỉ lo lắng liên lụy đến cô...!xin lỗi cô Mật Di.

– Tố Cẩn thấp giọng trả lời.

Thôi chết, giờ Mật Di mới chợt nhớ ra chuyện này, người đăng ký thuê phòng là cô mà, chắc chắn bọn người đó sẽ truy ra thông tin.

Không phải chứ, Mật Di bắt đầu hoảng loạn khóc thét trong suy nghĩ, ai đời lại tự tìm đường hại bản thân như cô.

Doanh Suyễn thì còn nương tay vì có tình cảm, rồi lỡ bị mấy người của ông Mã gì đấy tóm được trước khi báo cảnh sát thì chết chắc.

Đến ga tàu, Mật Di đi xuống xe trước để đến chỗ quầy bán vé, mua vé đi Trùng Khánh cho cô ấy nhưng do Tố Cẩn không có giấy tờ tùy thân nên Mật Di bắt buộc phải mua thêm một vé cho cô để xác nhận có người đi cùng bảo lãnh.

Tối muộn rồi mà cũng không được yên thân, Mật Di đưa vé tàu, điện thoại có sẵn sim và túi giấy đựng vài bộ đồ cho Tố Cẩn.

- Khoảng nữa tiếng nữa tàu sẽ khởi hành, tôi sẽ nán lại chờ cô lên tàu rồi sẽ về và đây là một vạn, cô giữ lấy mà xoay sở.

- Mật Di, tôi rất biết ơn cô đã không nề hà rắc rối mà giúp tôi...nếu có cơ hội gặp lại, tôi nhất định sẽ báo ơn cô...cảm ơn cô.

– Tố Cẩn bật khóc cảm ơn lia lịa.

- Không cần đâu, tôi sợ rắc rối lắm, mà có một chuyện tôi muốn hỏi cô.

– Mật Di trầm ngâm một lúc rồi hỏi.

- Cô cứ hỏi đi, nếu biết là tôi trả lời ngay...!– Tố Cẩn vội trả lời ngay.

- Lúc cô được Doanh Suyễn giữ bên cạnh, anh ấy đối xử với cô có giống như những lời mà tôi từng nói hay không?

Thật sự đây là khúc mắc mà Mật Di luôn giấu kín trong đầu, rất muốn hỏi nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, giờ gặp lại Tố Cẩn thì bât giác muốn hỏi thử, chỉ đơn giản là muốn biết lúc trước Doanh Suyễn từng đối xử với người phụ nữ khác như thế nào thôi.

- Rất thất thường, không nhìn tới cảm giác của người khác...thậm chí là nói những lời xúc phạm tôi rất nặng...!tôi sợ anh ta lắm...!rất khó diễn tả...

- Cảm ơn cô, sắp đến giờ rồi đấy, cô mau đi kiểm tra lại vé tàu đi.

– Mật Di vội hối thúc cô ấy.

- À...à đúng rồi, vậy tôi đi nhé, tạm biệt cô, Mật Di.

Ngồi trong xe, Mật Di hướng ánh mắt theo bóng lưng của Tố Cẩn đang rời đi, nhìn thấy cô ấy lên tàu an toàn và tàu xuất phát thì Mật Di mới chậm rãi khởi động xe, trở về căn hộ.

Nhưng mà trong lòng thì thấp thỏm lo lắng, biết chắc thế nào cũng sẽ có rắc rối tìm đến, phải cầu cứu Doanh Suyễn hay báo cảnh sát đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận