Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai


Mã Giang Thành, chủ nhân của khu chợ đồ cổ Phan Mã khét tiếng là chịu chơi dù tuổi đã ngoài năm mươi, rất thích gương mặt xinh đẹp của Tố Cẩn nên thường xuyên kêu Lâm Hàn đưa cô ấy đến chỗ hắn chơi đùa nhưng vì quá biến thái và thô bạo nên hầu như những phụ nữ kể cả Tố Cẩn đều khiếp sợ khi phải hầu hạ lão ta.

Đang ngồi gác cả hai chân lên bàn làm việc trong một căn phòng có rất nhiều đồ cổ được bày trí lộng lẫy, Mã Giang Thành thong thả nhấm nháp ly rượu trên tay và nghe mấy tên thuộc hạ đứng khom lưng cúi đầu thưa chuyện.

- Ông Mã, bọn em đã đuổi đến các ga tàu nhưng vẫn không bắt kịp Tố Cẩn, cô ta đã lên tàu sớm hơn một chút, không biết là đã mua vé đi đến đâu?

- Tụi bây ngu phải không, có một con đàn bà mà cũng không bắt được...!– Mã Giang Thành chọi ly rượu vào tên vừa nói.

- Xin ông chủ đừng tức giận, cô ta trốn được đến tận giờ là vì có người giúp đỡ...!bọn em đã tìm ra thông tin của cô gái này...!đang định đến tẩn cho một trận để khai ra đích đến của Tố Cẩn.

– Tên đàn em này vội nói.

- Là ai thì cũng phải cạy mồm nó ra, mà có xinh đẹp không...làm công việc gì? – Mã Giang Thành nhăn mày hỏi lại.

Một tên khác liền đặt ảnh và phiếu thông tin về Mật Di lên bàn cho lão ta xem, vừa nhìn ảnh thì tấm tắc khen ngợi sự xinh đẹp thanh tao nhã nhặn của cô ngay, khi lướt đến công việc là giảng viên đại học thì lão ta càng đắc ý hơn.

Bỏ hai chân xuống trước rồi chậm rãi đứng dậy và chắp tay ra sau lưng, đi qua đi lại vài vòng.

- Mang cả cô ta và Tố Cẩn về cho tao.

- Vâng, ông Mã, bọn em sẽ lập tức làm ngay.

Vừa ra khỏi khuôn viên trường đại học, Mật Di liền bước nhanh về phía bãi đậu xe như thường lệ, trong đầu vẫn lởn vởn những điều mà Doanh Suyễn nói vào sáng hôm qua, đang đứng tra chìa khóa vào cửa xe liền cảm thấy như có ánh mắt sắc bén của ai đó đang rình rập phía sau lưng.

Mật Di cũng hơi hoảng sợ sau khi đã ra tay giúp đỡ Tố Cẩn rời khỏi Bắc Kinh, cũng không biết người mà cô ta đắc tội có phải đang muốn tìm đến cô để tính sổ hay không, không được rồi, nghĩ đến đây thì Mật Di liền mở cửa xe ngồi vào bên trong ngay.

Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt nhưng lại không thấy có ai cả, vội cúi đầu lục tìm điện thoại trong túi xách, dù thế nào thì cũng phải nói Doanh Suyễn biết, sau đó anh muốn mắng chửi kiểu gì cũng được.

Vội vàng ấn gọi và đặt điện thoại áp lên tai, ánh mắt sợ sệt vẫn đang nhìn ra bên ngoài cửa kính, rất nhanh thì đã nghe giọng trầm thấp quen thuộc truyền đến.

- Anh nghe đây.

- Doanh Suyễn, em có một chuyện muốn nói...thật ra là em hình như đã gây ra rắc rối cho bản thân rồi...!cảm giác như có người đang theo dõi em...!– Mật Di ấp úng trả lời.

- Khoan đã, em lại lo chuyện bao đồng rồi rước họa vào thân? – Doanh Suyễn nghiêm giọng hỏi lại.

- Em...em xin lỗi...!tại lúc đó em thấy Tố Cẩn bị đánh và hành hung...cô ấy còn khóc cầu xin em giúp đỡ nên em mới liều lĩnh làm...!– Mật Di đáp.

- Đến biệt viên của anh trước, không ra ngoài một mình, xong việc thì anh bay về ngay.

– Doanh Suyễn nói.

- Em...em biết rồi...vậy em tắt máy nhé...!– Mật Di trả lời.

- Về nhanh đi, trời còn sáng, có chuyện gì phải gọi anh biết ngay.

– Doanh Suyễn nhắc nhở.


Đặt điện thoại vào túi xách lại, Mật Di liền khởi động xe rời khỏi đây trước, bây giờ cứ tạm thời đến biệt viên của Doanh Suyễn rồi chờ anh về sẽ giải thích rõ ràng hơn, không biết có cách nào giải quyết êm đềm không.

Mật Di cảm thấy rất áy náy vì lại tự gây ra phiền phức rồi lại làm ảnh hưởng đến anh, thật là ngu ngốc mà.

Đang di chuyển trên đường, Mật Di đều cẩn thận quan sát phía sau do từ nãy giờ luôn có một chiếc xe hơi màu đen bám sát đuôi xe cô từ trường đến tận lúc này, không muốn nghi ngờ gì nhưng hiện tại thì cũng phải chịu thôi.

Đến trước cổng lớn rẽ vào khu vực Summer Palace dành riêng cho những biệt viên của giới thượng lưu thì Mật Di mới yên tâm và cô đã chắc chắn chiếc xe đó theo dõi cô, không thể chạy theo tiếp nên đã dừng lại ở bên ngoài đường lớn.

Vào đến biệt viên, người giúp việc liền chạy ra mở cửa xe, Mật Di bước xuống rồi đi thẳng lên lầu hai giờ này Tiểu Tịnh đang có tiết học ngoại ngữ với gia sư nên cô định tắm trước, chờ con bé học xong mới vào tìm.

Quay lại căn biệt thự ở chợ đồ cổ, ba tên chịu trách nhiệm lái xe theo dõi Mật Di tìm cơ hội để tóm người nhưng khi thấy cô rẽ vào khu biệt viên đó thì bọn chúng cảm thấy thân thế của cô nhất định không phải hạng tầm thường, nếu đơn thuần chỉ là giảng viên đại học thì chúng đã lao vào bắt người rồi, nên quyết định về báo cáo lại.

Mã Giang Thành vừa đi ra khỏi căn phòng phía sau vừa phì phèo điếu thuốc trên miệng, mặt mày hớn hở ngồi phịch xuống ghế ngay bàn làm việc rồi ngước mắt nhìn ba tên trước mặt, đang đứng khom khom.

- Người đâu, bắt được nó chưa?

- Ông Mã, cô La Mật Di đó không phải sống ở căn hộ trong nội thành, chiều nay bọn em có bám sát thì thấy cô ta đã vào khu Summer Palace, nên giờ muốn xin lệnh của ông Mã...!có nên bắt người sống trong khu đó không? – Tên đàn em nói.

- Chắc nó cặp kè qua lại với đàn ông giàu có trong đó rồi, bọn mày không biết canh lúc nó ra ngoài mà bắt à, ngu gì dữ vậy? – Mã Giang Thành quát.

- Vậy...vậy lỡ cô ta có quan hệ mật thiết với mấy gã có tiếng tăm trong kinh doanh thì chúng ta vẫn phải bắt người ạ...!ông chủ có nên suy xét lại...!– Tên đàn em lo lắng.

- Tóm nó về đây, rồi tao xem thử là thằng nào đứng sau chống lưng cho nó làm càn, dám giúp con khốn Tố Cẩn bỏ trốn.

Nhận lệnh xong, bọn chúng liền xoay người rời đi thực hiện ngay, dù có chuyện gì thì cũng là do Mã Giang Thành sai khiến, giờ cứ đến đó trực chờ có sơ hở thì tóm người thôi.

Quay lại biệt viên, đến gần sáng thì Doanh Suyễn mới về đến, bộ dạng anh hớt hải và gấp gáp vô cùng, Việt Vũ vừa dừng xe trước cửa chính thì anh đã đẩy cửa bước nhanh ra bên ngoài.

Người giúp việc vội cúi chào ngay, Doanh Suyễn đi thẳng lên phòng ngủ ở cuối hành lang lầu hai, đẩy cửa vào thì thấy Mật Di vẫn đang ngủ.

Nghe tiếng bước chân, có ai vừa vào phòng ngủ, rất gần nên Mật Di giật mình và nhổm đầu cao một chút nhìn thử.

- Anh làm em thức sao? – Giọng Doanh Suyễn rất trầm, anh đang đứng cởi áo vest và cà vạt.

- Không phải, em thấp thỏm lo lắng từ tối hôm qua đến gần sáng mới ngủ được...!sao anh lại về sớm như thế...!tại em phải không? – Mật Di nhìn anh và hỏi.

- Anh lo cho em, nên tranh thủ về sớm, nằm đấy đi.

– Doanh Suyễn cởi nốt áo sơ mi rồi nói.

Xong rồi lại mò lên giường, nằm bên cạnh Mật Di, kéo cô đến gần hơn và ôm chặt vào lồng ngực, hôn lên tóc và trán cô đầy nhớ nhung.

Mật Di cũng choàng tay ôm thắt lưng anh, ấm áp thật, giờ mà nói ra hết chắc bị mắng nhưng không nói thì chỉ sợ xảy ra chuyện khác làm phiền Doanh Suyễn hơn.

- Chuyện gì thế, nói anh nghe thử?

- Anh đừng giận em, được không? – Mật Di nhỏ giọng lên tiếng.


- Anh không giận, nhưng không muốn em gặp thêm chuyện gì khi anh không ở bên.

– Doanh Suyễn vỗ nhẹ lên lưng cô rồi nói.

- Mấy ngày trước, em gặp Tố Cẩn ở trung tâm thương mại, lúc đó cô ấy bị đám người của ông Mã...nghe bảo là ông chủ của phố đồ cổ ở Phong Đài đuổi bắt vì làm ông ta bị thương, mất mặt gì đấy...!– Mật Di kể lại.

- Mã Giang Thành đúng không? – Doanh Suyễn hỏi lại.

- Anh biết ông ta sao, đúng là Tố Cẩn nói tên ông ta là Mã Giang Thành? – Mật Di ngước mắt nhìn anh.

- Có biết, sau đó em giúp cô ta bỏ trốn và giờ thì lão ta tìm được người giúp làm chuyện đó là em? – Doanh Suyễn hỏi tiếp.

- Chiều hôm qua em bị một chiếc xe theo dõi đến tận cổng vào khu Summer Palace, sau đó bọn chúng bị chặn lại...!nên em mới đỡ sợ một chút, sáng nay còn nghĩ không biết đi làm kiểu gì.

– Mật Di thấp thỏm trả lời.

- Không sao, để anh đưa em đi làm, còn lại để anh giải quyết.

Nói xong Doanh Suyễn liền ôm ghì lấy Mật Di vỗ về trấn an, còn sợ cô nàng đụng vào mấy bọn máu mặt nguy hiểm thì anh lo lắng thật, còn nếu là Mã Giang Thành thì dễ nói chuyện giải quyết vấn đề này hơn.

Nhưng cần phải nghiêm túc khiến Mật Di bỏ cái tính hay lo mấy chuyện bao đồng, cứ tiếp tục thế này thì không sớm cũng muộn sẽ xảy ra chuyện lớn.

Đến sáng, Doanh Suyễn và Mật Di cùng nhau đi xuống lầu, ngang qua phòng Tiểu Tịnh rồi chờ con bé để đưa đến trường học.

Việt Vũ đã đến chờ từ sớm, thấy ba người kia đi ra liền mở cửa xe, sau đó quay lại ghế lái, khởi động xe rời khỏi biệt viên.

Đến trường thực nghiệm Bắc Kinh, Doanh Suyễn liền dẫn con bé đi vào cổng giao cho giáo viên phụ trách đón, rồi mới bước lại chỗ xe, ngồi vào trong.

Mật Di vẫn thấp thỏm, thỉnh thoảng lại nhìn ngó xung quanh, Doanh Suyễn phải giữ tay cô, vỗ nhẹ để cô yên tâm.

- Không có chuyện gì đâu, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh, đừng ra khỏi khuôn viên trường đại học.

- Nhưng anh định làm gì...!– Mật Di nhìn anh, rất áy náy.

- Đi gặp Mã Giang Thành thương lượng, ít nhất là không được làm ảnh hưởng đến em, hậu quả thì để anh gánh.

– Doanh Suyễn đáp.

- Hậu...hậu quả gì vậy anh...!có nghiêm trọng lắm không...!– Mật Di hoảng hốt hỏi lại.

- Ông ta cũng là người có máu mặt và tiếng tăm lớn trong giới, ít nhiều thì anh cũng phải kiêng dè...!nên anh nghĩ thế nào cũng có chuyện, em đừng lo.

– Doanh Suyễn nói.

- Nhưng...nhưng...


Mật Di định nói tiếp nhưng lại ngập ngừng không biết phải thốt ra từ nào, bản thân gây họa giờ lại để Doanh Suyễn đứng ra gánh chịu, làm cô thấy bản thân quá tệ hại rồi.

Còn Doanh Suyễn thì chỉ im lặng nhìn cô, ra sức an ủi, đến tận cổng trường đại học mới bước xuống và căn dặn thêm rất kỹ.

Sau đó anh quay lại trong xe khi đã thấy bóng Mật Di đi khuất vào trong khuôn viên trường, dặn Việt Vũ lái xe đến thẳng biệt thự của Mã Giang Thành ở Phong Đài.

- Tiên sinh, sao ngài lại hù dọa cô La vậy ạ, tôi thấy cô ấy sắp khóc đến nơi ? – Việt Vũ thấp giọng hỏi lại.

- Muốn tốt cho cô ấy thôi, Trí Cao đã đến đó trước chưa? – Doanh Suyễn cười khẩy rồi nói.

- Vâng, Trí Cao đã đến trước rồi ạ.

– Việt Vũ đáp.

Dù thế nào thì Mã Giang Thành cũng là người có địa vị ở Phong Đài, không quan trọng gì nhưng cũng phải nể mặt một chút, cũng không muốn tiếp xúc hay qua lại gì quá nhiều.

Khoảng ba mươi phút thì đến nơi, Trí Cao đang ngồi trong xe chờ đợi, thấy xe của Doanh Suyễn vừa xuất hiện lướt qua thì vội khởi động xe chạy theo sau ngay.

Hai tên giữ cổng trông khá bặm trợn, nhìn hai chiếc Rolls Royce màu đen sang trọng trước mặt thì tò mò, lập tức kiểm tra xem người bên trong là ai.

- Các vị là ai, đến đây có mục đích gì?

- Xin chào, đây là danh thiếp của chúng tôi.

Việt Vũ liền đưa ra một tấm danh thiếp màu đen về phía hai tên này, xong không nói thêm bất kỳ điều gì nữa.

Sau khoảng ba phút gọi điện thoại thì hai tên này vội mở cổng lớn cho hai chiếc xe này lái vào bên trong khuôn viên biệt thự, không quên cúi chào liên tục và xin lượng thứ.

Mã Giang Thành đang nằm ngủ trên giường, bên cạnh còn có hai người phụ nữ đang quấn lấy ông ta, sau khi nghe thuộc hạ thông báo thì đã bật dậy ngay lập tức, vội vàng mặc lại trang phục rồi đi nhanh ra bên ngoài, xuống thẳng cửa lớn biệt thự, đích thân tiếp đón vị khách này.

Bọn đàn em của lão cũng trố mắt ngạc nhiên khi không biết là ai mà có thể khiến Mã Giang Thành phải chộn rộn như thế này.

Hai chiếc xe lần lượt dừng lại, Mã Giang Thành liền phẩy tay ra dấu tên đàn em mau bước đến mở cửa xe hàng ghế sau của chiếc xe đầu tiên.

Người đàn ông bên trong xe khiến Mã Giang Thành và đám thuộc hạ thấy rất áp lực, Doanh Suyễn chậm rãi bước xuống cùng dáng vẻ và phong thái uy nghiêm trong bộ suit đen càng thêm quyền lực.

- Xin chào, ông chủ Mã, sáng sớm đã đến làm phiền.

- Xin chào Doanh tiên sinh, rất lâu rồi mới gặp lại ngài, còn được ngài đích thân đến tận đây, rất vinh hạnh cho tôi, xin mời vào.

– Mã Giang Thành cười cười, khép nép trả lời.

- Mời.

– Doanh Suyễn chủ động đưa tay ra bắt.

Thấy vậy thì Mã Giang Thành cũng vội bắt tay ngay, điệu bộ hèn nhát rất khó coi, Doanh Suyễn thu tay lại rồi cùng ông ta bước vào bên trong phòng khách của biệt thự.

Người giúp việc liền mang hai tách cà phê đặt lên bàn, nhẹ nhàng xoay người rời đi ngay.

Sau khi ngồi xuống ghế, Doanh Suyễn bắt chéo chân, hai tay đặt trên đùi, nhìn về phía Mã Giang Thành.

- Không biết hôm nay tiên sinh ghé đến chỗ tôi có chuyện gì quan trọng phải không ạ?


- Có một chút rắc rối muốn làm phiền ông Mã lưu tâm.

– Doanh Suyễn đáp.

- Ấy, tiên sinh thật biết nói đùa, tôi chỉ là người làm ăn nhỏ lẻ ở khu chợ này thôi, có dám đụng chạm gì đến DJI cũng như là những công trình hay công ty hợp tác dưới trướng ngài đâu.

– Mã Giang Thành toát mồ hôi trán vội nói.

- Liên quan đến phụ nữ của tôi.

– Doanh Suyễn nói tiếp.

- Tôi...tôi làm sao dám đụng chạm gì đến người của tiên sinh chứ...!hay ngài nhầm lẫn gì rồi ạ? – Mã Giang Thành giật thót hỏi lại ngay.

- Người của ông Mã đang theo dõi La Mật Di, hôn thê của tôi.

Lúc vừa nghe xong cái tên này thì mồ hôi trên trán Mã Giang Thành đã sắp chảy thành dòng xuống tận cằm, đám thuộc hạ vội đưa khăn tay cho ông ta lau đi.

Mới chiều hôm qua còn lớn tiếng kêu đám đàn em phải bắt cho được người, nhưng có ngờ đâu lại là đàn bà của Doanh Suyễn, thậm chí là vợ sắp cưới.

Mã Giang Thành thấy hoảng hốt trong đầu, vội phẩy tay gọi tên đàn em đang đứng gần nhất đến, thì thầm vào tai hắn ta một chút xong quay lại nhìn người trước mặt.

Tên đàn em kia liền xoay người rời đi ngay, bộ dạng hối hả như bị ma đuổi.

- Tôi...tôi nghĩ là có hiểu lầm một chút thôi thưa tiên sinh, chỉ là cô La đã vô tình giúp đỡ một kẻ mà tôi đang muốn tìm kiếm bỏ chạy...nên tôi mới định nhờ cô ấy chỉ ra chỗ kẻ kia đang trốn...!– Mã Giang Thành đáp trong giọng điệu thấp thỏm.

- Ông Mã không bắt được người thì là do thuộc hạ của ông quá kém, hôn thê của tôi chỉ là giúp đỡ một người quen gặp khó khăn, không liên quan gì đến chuyện khác.

– Doanh Suyễn nói, ngữ điệu trầm ổn nghe rất áp bức.

- Vâng...vâng, đúng là hai chuyện không liên quan đến nhau, xin lỗi vì đã làm phiền tiên sinh phải đến tận đây căn dặn.

– Mã Giang Thành vội nói.

- Cảm ơn ông Mã đã thông tỏ mọi việc, tôi xin phép.

– Doanh Suyễn nói xong liền đứng dậy ngay.

- À...vâng...vâng, xin tiên sinh thứ lỗi vì những rắc rối này...

Mã Giang Thành cũng vội đứng dậy, cúi đầu thấp một chút rồi rối rít xin lỗi với Doanh Suyễn, tiễn anh ra tận xe và chờ khi đi khuất hẳn mới dám thở phào ra một hơi an tâm.

Tên thuộc hạ đứng phía sau thấy vậy liền bước lên, hỏi nhỏ với ông chủ.

- Ông chủ, tại sao lại phải nhân nhượng người này nhiều như thế ạ?

- Mẹ kiếp, kêu ba đứa kia về ngay, lớ ngớ là nguyên cái chợ đồ cổ của tao sẽ biến mất bây giờ, đụng phải thứ dữ rồi.

– Mã Giang Thành gắt gỏng.

- Vậy...vậy là không bắt con nhỏ đó nữa ạ??? – Tên đàn em hỏi tiếp.

- Bọn mày ngu hết rồi à, là đàn bà của Doanh Suyễn đó, đụng vào có mà chết không kịp trăn trối...
Mã Giang Thành tức tối quát mắng đám thuộc hạ rồi bỏ lên lầu, tiếp tục cuộc vui đang dang dở lúc nãy, cũng may là chưa làm mấy hành động dại dột, không thì hậu quả sẽ khó lòng mà gánh chịu được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận