Sau khi nghe Doanh Suyễn nói chuyện khá mập mờ về những điều tồi tệ có thể xảy ra vì hành động làm chuyện vớ vẩn của cô, Mật Di đứng dạy học mà tâm trạng còn đang thấp thỏm lo lắng ở đâu không phải ở đây.
Đến tận chiều, khi thấy tài xế riêng đến đón thì cô càng hoảng hơn, cứ tưởng là Doanh Suyễn đến nhưng không phải, thế là đầu óc cô lại tự suy diễn lung tung loạn hết lên, vội vàng lấy điện thoại để gọi cho anh.
- Anh không sao chứ...!Doanh Suyễn...!- Mật Di sợ hãi hỏi ngay.
- Không sao, nhưng anh cần quay lại Thượng Hải xử lý công việc đang làm dỡ, em về nhà chưa? – Doanh Suyễn thấp giọng hỏi lại.
- Em đang về, nhưng chắc em phải về căn hộ để chăm Tiểu Mi nữa...!anh không sao chứ, có chuyện gì xảy ra không anh??? – Mật Di hỏi tiếp.
- Ừ, có một chút phiền phức thôi nhưng em không cần lo, cứ đi làm bình thường.
– Doanh Suyễn trả lời, nhưng cố nén nụ cười đắc ý.
- Thật...thật không anh...!em xin lỗi vì gây ra chuyện, từ giờ em sẽ không bao giờ làm mấy hành động dại dột như thế này...!– Mật Di ấp úng trả lời.
- Chỉ cần em đừng dính đến mấy chuyện của những người không thân thiết, tập trung vào an toàn của bản thân là được rồi.
– Doanh Suyễn thấp giọng căn dặn.
- Em biết rồi, nhưng khi nào anh về Bắc Kinh? – Mật Di hỏi thêm.
- Vài hôm nữa, giờ anh bận việc, tối sẽ gọi cho em sau, nhớ ăn uống đầy đủ, yêu em.
– Doanh Suyễn nói xong liền tắt máy.
Mang theo suy nghĩ bồn chồn khi không thể nhìn thấy Doanh Suyễn ngay lúc này, hoài nghi không biết anh có bị làm gì không, còn tưởng tượng ra viễn cảnh anh bị bọn người kia dần cho một trận mà lo sốt vó.
Nhưng Doanh Suyễn cứ liên tục bảo không sao, không phải lo thì Mật Di càng ân hận nhiều hơn, chỉ mong anh đi công tác về thật nhanh.
Về đến căn hộ, Mật Di liền cho thức ăn vào máy ăn tự động, tỉa lại lông cho Tiểu Mi xong mới đi tắm, tối nay có hẹn với các anh chị đồng nghiệp trong khoa ăn tối.
Đúng là không còn cảm giác như bị ai theo dõi nữa, Mật Di cũng đã yên tâm hơn rất nhiều.
Nói về chuyện kết hôn, Mật Di vẫn còn khá lăn tăn trong lòng, nói thế nào nhỉ, đúng là hai người yêu nhau thật nhưng liệu có sớm quá không.
Mật Di chợt khựng lại các ngón tay trên bàn phím máy tính ở phòng làm việc của giảng viên, cô đã ba mươi tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, luận án học vị giáo sư vẫn đang dang dỡ vì chỉ mới hoàn thành chín mươi phần trăm.
Nhưng giờ cũng đâu còn gì vướng mắc nữa, Mật Di thở dài ra một hơi nhẹ, xong mới tiếp tục soạn giáo trình.
Hôm nay Doanh Suyễn về, nên phải tranh thủ tan làm sớm đến biệt viên tìm anh, nói đi vài hôm thì hơn mười ngày mới về.
Vừa lái xe ra khỏi cổng trường thì đã bị xe của Doanh Suyễn chặn ngang, Mật Di phải đạp thắng gấp rồi hạ kính xe xuống nhìn người vừa đẩy cửa hàng ghế sau bước xuống, miệng còn mỉm cười nhìn cô.
- Muốn gây ra tai nạn với xe em phải không? – Mật Di nói.
- Không phải, em qua ghế phụ đi.
– Doanh Suyễn bước đến gần và nói.
- Biết em lo cho anh lắm không, mười ngày mới được gặp anh.
Mật Di vừa nói vừa ngồi nhích sang bên ghế phụ, nhường ghế lái lại cho Doanh Suyễn ngồi vào.
Cả hai tiếp tục lái xe rời khỏi đây, lúc này Doanh Suyễn mới thấp giọng lên tiếng.
- Mật Di, anh nhớ em thật đấy.
- Em cũng rất nhớ anh...!– Mật Di đỏ bừng mặt nhìn anh.
Doanh Suyễn nhìn cô vài giây rồi lại tập trung nhìn về phía trước, cười rất vui vẻ, còn đưa tay xoa nhẹ lên mặt cô đầy nuông chiều.
Thấy Doanh Suyễn rẽ lái sang hướng khác, không về căn hộ hay biệt viên, Mật Di cũng không hỏi gì thêm.
Thì ra là anh muốn đến bờ hồ đối diện nhà hát lớn, hoàng hôn ở đây rất đẹp.
Ngồi trong xe, Doanh Suyễn đăm chiêu vài phút mới nói chuyện.
- Mật Di, anh biết là em chưa muốn lấy anh, hơn nữa năm là quá ngắn để em có thể hoàn toàn tin tưởng vào anh, nhưng anh thật lòng rất yêu em.
- Đúng là nếu kết hôn thì em thấy khá là nhanh, không phải em không muốn...!em cũng rất yêu anh, Doanh Suyễn.
- Mật Di nhẹ nhàng đáp lại.
- Em có thể để anh dùng cả cuộc đời còn lại của bản thân chứng minh điều này không Mật Di? – Doanh Suyễn nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
- Điều gì? - Mật Di nhìn anh.
- Thương em.
Chỉ với hai từ này, Mật Di đã rơi nước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cảm giác như bản thân vừa đạt được mục tiêu lớn nhất trong một cuộc thi, xúc động xen lẫn sự vui mừng trong suy nghĩ.
Doanh Suyễn đưa tay gạt đi giọt nước mắt của cô, chậm rãi nắm lấy tay cô áp lên môi và hôn nhẹ, xong mới lấy một chiếc nhẫn trong túi áo vest ra.
- Mật Di, đồng ý lấy anh nhé.
- Em đồng ý.
Nhìn chiếc nhẫn đang được Doanh Suyễn đeo vào tay, Mật Di mỉm cười nhìn anh rồi lại nhìn ngón tay, thật ra cũng không có cảm giác quá tệ như cô đã từng tưởng tượng thái quá.
Doanh Suyễn không cần cô phải vội vàng kết hôn với anh, chỉ cần nhận lời cầu hôn này để anh thấy vững tâm hơn là đủ rồi.
- Em nghĩ chúng ta ở kiếp trước đã mắc nợ nhau rồi, đúng ra là em mắc nợ anh không trả, nên kiếp này bị anh đòi gấp mấy lần.
- Thế giờ chúng ta huề, Mật Di...anh xin lỗi vì thời gian qua đã không trân trọng em, yêu em nhưng chỉ làm em đau, phần đời còn lại của Doanh Suyễn này là của em.
– Doanh Suyễn hôn lên tay cô và nói.
- Em chỉ muốn sống bình yên bên những người yêu thương, để khi có chuyện tồi tệ xảy ra thì ít nhất chúng ta cũng đã hạnh phúc thật sự.
- Mật Di chạm tay vào mặt anh và nói.
- Đừng rời xa anh, nếu không có em, anh sẽ không thể nào là Doanh Suyễn.
Nói sao nhỉ, Mật Di khẽ véo má của Doanh Suyễn rồi cười khúc khích nhìn anh, chồm người sang hôn lên chỗ đau đó rồi lại tiếp tục véo lên thêm.
Doanh Suyễn không phản kháng, chỉ ghì đầu cô lại sát để hôn, Mật Di từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên bản ngã của cô ấy, chỉ có anh phải thay đổi để sống thật tốt và xứng đáng với tình yêu của cô.
Hoàng hôn cũng đã lặn, đổi chỗ cho những ngôi sao sáng rực giữa bầu trời đêm, ánh đèn soi sáng từ nhà hát cũng vừa được bật lên, nhộn nhịp và hào nhoáng.
Ngồi trong xe, Doanh Suyễn khẽ thở ra một hơi khi bị Mật Di đẩy mạnh đầu ra, không muốn bị hôn tiếp.
- Chờ em bảo vệ luận án xong, chúng ta kết hôn.
- Vậy đăng ký kết hôn trước đi, nếu không thì anh sẽ thấp thỏm không yên vì không có gì ràng buộc với em.
– Doanh Suyễn nhìn cô.
- Thỏa thuận duy nhất có hiệu lực pháp lý với anh mà em có thể tự nguyện ký tên là giấy đăng ký kết hôn.
- Mật Di nhìn anh, mỉm cười vui vẻ.
- Tuyệt vời, rất vừa ý anh.
Ngày hôm sau, Mật Di đã bị Doanh Suyễn lôi đi làm giấy đăng ký kết hôn, anh rất phấn khích muốn nhanh chóng hoàn thành nên tự thân đến cục dân trí để làm các thủ tục, không quan tâm việc kê khai tài sản gì cả.
Sau đó là cùng Tiểu Tịnh đến biệt thự ở Thông Châu để gặp mặt gia đình hai bên cũng như bàn chuyện cưới xin.
Vào một ngày cuối tuần trong xanh, Doanh Suyễn đã dặn người đến thu dọn tất cả đồ đạc của Mật Di lẫn Tiểu Mi, chuyển đến biệt viên, giờ chưa cử hành được hôn lễ thì bọn họ cũng đã là vợ chồng hợp pháp, ai đời mỗi người ở một nơi.
Mật Di cũng không biết nói gì nữa, đứng một bên ôm Tiểu Mi và chờ đợi, Doanh Suyễn liền khoác vai cô xoay người rời khỏi căn hộ quen thuộc này.
Anh cũng đã mua toàn bộ khu chung cư, để Mật Di sở hữu và cũng là quà cưới cho cô, sau tất cả, bây giờ cũng đã có thể bình yên ở bên cạnh nhau.
Tình yêu thì không có đúng hoặc sai, chỉ có yêu hoặc không yêu...
HẾT