Nếu đã quyết định đem đảo này làm nay ngắm cảnh nghỉ phép, thì lấy tài
lực hùng hậu của Hoắc thị đương nhiên sẽ đem nó quy hoạch thành thắng
địa nghỉ phép hoàn mỹ nhất, dù là cửa hàng, quán bar, hay khu vui chơi,
Villa tư nhân, khách sạn săn sao xa hoa, …….. cái gì cũng có.
Cho nên sau khi tới đảo phồn hoa, Quan Tử Ngâm quả thực là chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Kiều Di bồi cô đi lại cực kỳ hối hận, vì tuổi tác đã lớn nên thể lực không
được như người trẻ tuổi, hơn nữa còn phải lo lắng cho chân của Quan Tử
Ngâm sẽ nặng thêm.
Thật là, sớm biết như thế này thì dù có đắc tội
với Thiếu phu nhân tương lai, cô cũng không nên đồng ý cho tiểu thư rời
khỏi nhà đến đây chơi đùa.
“Tiểu thư, chúng ta nên trở về, có lẽ thiếu gia đã về đến nhà rồi.” Cô thúc giục lần thứ n.
“Xem chút nữa thôi, bên kia có cửa hàng rất đáng yêu, chúng ta tới đó xem đi.” Quan Tử Ngâm cũng từ chối lần thứ n.
“Nhưng …… “Kiều Di mở miệng muốn thử thuyết phục cô, nhưng Quan Tử Ngâm đã nhanh chân đi tới cửa hàng kia.
Kiều Di than nhẹ một tiếng, đành phải chạy nhanh đuổi theo.
“Tiểu thư, cô đừng đi nhanh như vậy, nên nghỉ ngơi một chút, chân của cô ……..”
“Chân của tôi tốt lắm, không có việc gì, yên tâm đi.”
“Lúc đi dạo phố tuyệt đối sẽ không có cảm giác đau và mệt, bình thường mấy
vấn đề này chỉ có lúc về nhà mới có.” Kiều Di rốt cuộc nhịn không được
lớn tiếng nói. Thân là một nữ nhân từng trải qua tuổi trẻ, cô rất hiểu
đạo lý này.
Không ngờ là Quan Tử Ngâm đột nhiên đừng bước, quay đầu nhìn lại, liền thấy Kiều Di vẻ mặt không đồng ý nhìn mình.
“Tiểu thư, trời sắp tối rồi, chúng ta nên về thôi.” Kiều Di nghiêm túc nói.
Quan Tử Ngâm quay đầu nhìn về phía chân trời, đã thấy có ráng ngũ sắc rồi.
Cô không ngờ là thời gian trôi nhanh như vậy. Đã đến lúc phải về nhà rồi.
“Được, chúng ta về nhà.” Cô đồng ý nói.
“Cám ơn trời đất.” Kiều Di vui mừng khôn xiết.
Quan Tử Ngâm nghe vậy nở nụ cười: “Thật xin lỗi, Kiều Di. Tôi ham chơi quá rồi, không để ý tới cảm giác của chị.”
“Hiện tại để ý cũng không muộn. Trước hết tìm một chỗ nghỉ chân, tôi sẽ gọi A Kham lái xe tới đây đón chúng ta.” Kiều Di nói xong liền rút điện thoại gọi lái xe.
“Trong lúc chờ A Kham, tôi qua cửa hàng kia xem thử.” Quan Tử Ngâm chỉ vào cửa hàng vừa rồi nói.
Vừa thấy Kiều Di gật đầu, cô lập tức xoay người đi đến cửa hàng kia.
Thật ra ở mỗi chỗ ngắm cảnh đều có những mặt hàng giống nhau, nhưng Quan Tử
Ngâm lại thích xem qua mỗi cửa hàng vì với cô mỗi chỗ có cách bài trí
khác nhau, rất đáng để tham quan.
Đi vào trong cửa hàng, nàng lướt
mắt nhìn qua một khách hàng, không chú ý tới đối phương sau khi lướt qua cô liền dừng chân lại nhìn về phía cô.
“Quan Tử Ngâm?”
Đột nhiên
nghe thấy tên mình bị người khác hô to lên, Quan Tử Ngâm theo trực giác
ngẩng đầu lên tìm kiếm người vừa nói, nhưng người đó lại khiến cô vô
cùng bất ngờ.
“Lý Thành Thị?” Đây là cái dạng nghiệt duyên gì, sao
lại gặp phải người đã hai năm không gặp, kẻ lúc trước đã từ bỏ cô mà
chọn kết hôn với một vị tiểu thư nhà giàu.
Nhưng cũng thật may mắn là cô ở trường luôn ăn mặc giản dị, làm cho người khác không biết thực ra
cô cũng xuất thân ở gia đình giàu có.
Cho nên vì bị chuyện chỉ phúc
vi hôn làm cho mệt mỏi nên cô mới lén kết giao cùng hắn, hắn chưa từng
tới nhà cô nên hắn mới có thể bỏ cô theo vị tiểu thư nhà giàu kia, thật
may cho cô là đã không phải lãng phí chân tình trên người kẻ kia.
Không đáng giá a …………….
“Thật sự là em sao? Đã lâu không gặp, em khỏe chứ?” Hắn hưng phấn đi tới chỗ cô.
Không gặpanh thì tốt lắm. “Cũng không tệ lắm.” Cô trả lời.
“Em cũng đến đây du lịch sao? Với người nhà, bạn bè hay là lão công? Em ……… đã kết hôn rồi sao?”
“Còn anh?” Cô không đáp mà hỏi lại: “Đi du lịch với lão bà sao? Lần hai! À không phải là hưởng tuần trăng mật lần ba mới đúng.”
Tuy rằng đã chia tay nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có thể nghe được một số tin
tức về hắn, nghe nói hắn bị vợ quản rất nghiêm, chính là thê nô. Nguyên
nhân rất đơn giản, kẻ có tiền là lão đại. Nhưng nghe nói cuộc sống rất
sung túc, ngày kỷ niệm kết hôn hàng năm đều đi du lịch.
Lý Thành Thị
đột nhiên trở nên có chút xấu hổ, hắn không biết cô biết bao nhiêu về
cuộc sống của mình nhưng cô đã nói như thế thì hẳn là biết không ít, hắn không muốn cho cô biết về một mặt vô dụng của mình.
“Anh…………” Hắn mới mở miệng, thanh âm bén nhọn của lão bà đã vang lên.
“Lý Thành Thị anh làm gì ở đó? Bảo anh đi mua đồ mà cũng lâu như vậy, anh mua ở Bắc cực sao?”
Hắn bỗng chốc cứng đờ cả người, không cần quay người cũng biết lão bà Ngô Nghi Linh đã đi tới phía sau.
“Mua được đồ chưa?” Cô ta hỏi hắn, hắn còn chưa kịp trả lời cô liền nghe
thấy: “Ồ, nhìn xem ai đây? Chẳng phải Quan Tử Ngâm tiểu thư sao? Thật sự là nơi đất khách gặp bạn cũ nha!”
“Khỏe chứ, đã lâu không gặp!”
“Phải nha, đã lâu không gặp. Cô đến đây công tác sao? Hắn là không phải du
lịch đi? Muốn tới đây cần rất nhiều tiền, cô làm sao trả nổi!”
“Nghi Linh!” Lý Thành Thị nhịn không được nhỏ giọng kêu lên.
“Sao, em nói sai sao?” Đừng tưởng rằng cô không biết lão công này của mình còn bao nhiêu tình cảm với tình cũ.
“Cô không nói sai, tôi không phải khách du lịch.” Quan Tử Ngâm bình tĩnh trả lời.
“Nhìn xem, em không nói sai nha, sao cô ta có thể tới những nơi như thế này du lịch.” Ngô Nghi Linh đắc ý nhướng mày.
“Thật xin lỗi!” Thanh âm Kiều Di đột nhiên chen vào.
Quan Tử Ngâm thấy nàng lướt qua đôi vợ chồng kia, trong nháy mắt đã tới trước mặt nàng.
“Tiểu thư, có thể đi được chưa?”
“A Kham tới rồi sao?”
“Không, chúng ta sẽ tới sân bay.”
“Sân bay?” Cô trừng mắt nhìn.
“Thiếu gia đáp máy bay trực thăng đến, chúng ta đến đó đợi cậu ấy.”
“Máy bay trực thăng?” Cô ngơ ngác nhìn Kiều Di.
“Thiếu gia nghe nói cô ở đây nên tới đón. A Kham đã lái xe đi trước rồi.” Vừa
mới dứt lời, liền nghe thấy thanh âm máy bay trực thăng.
“Thiếu gia tới rồi!” Kiều Di nhắc nhở.
“Sân bay ở đâu?” Quan Tử Ngâm nhanh chóng hỏi.
“Cách đây không xa, đi vài phút là tới.” Kiều Di nói cho cô.
“Vậy đi thôi.” Quan Tử Ngâm nói xong, vừa nhấc chân liền nhớ tới đôi vợ
chồng kia: “Thật có lỗi, lần sau có cơ hội sẽ lại tán gẫu, tôi phải đi
trước, xin lỗi không tiếp được.” Cô khẽ gật đầu với bọn họ rồi rời đi.
Vợ chồng hai người không khỏi ngơ ngác nhìn bóng dáng cô sau một lúc lâu sau mới hồi phục được tinh thần.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Ngô Nghi Linh hỏi lão công.
“Có chuyện gì vậy?” Lý Thành Thị hỏi lão bản cửa hàng.
“Đó là máy bay trực thăng của gia đình chủ đảo này, chỉ có chủ đảo mới có
máy bay trực thăng.” Lão bản trả lời: “Tôi nghĩ vị tiểu thư kia nhất
định là khách của chủ đảo hơn nữa còn rất quan trọng mới được thiếu gia
đích thân tới đón.”
” Thiếu gia?”
“Chính là con của chủ đảo này.”
Lý Thành Thị và Ngô Nghi Linh nhìn nhau, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Con của chủ đảo ……………….
Thanh âm của cánh quạt máy bay trực thăng quá lớn, Hoắc Duyên không muốn
côphải khản cổ nói chuyện nên lắc đầu dắt cô lên máy bay, ra dấu bảo
côđừng nói gì cả.
Quan Tử Ngâm cũng không rảnh nói chuyện cùng hắn bởi cô còn phải xem cảnh đẹp như vẽ ở bên ngoài.
Đang lúc hoàng hôn, hải âu trên biển tự do bay lượn, ráng chiều chiếu xuống
mặt biển xanh mát rượi, ánh chiều tà màu vàng lan tỏa khắp cồn cát
trắng, đẹp không sao tả xiết.
Trời ạ, đẹp quá!
Hắn đã không nhớ rõ chính mình đã bao nhiêu năm không có cảm giác này vì nữ nhân, thậm chí
đã quên cảm giác động tâm là gì, nhưng từ lúc cô tới đã thay đổi hoàn
toàn.
Lúc đầu, hắn chỉ là cảm thấy cô rất thú vị, nhưng dần dần, khi
hắn kìm lòng không được luôn muốn gặp cô, nghĩ muốn hôn cô, muốn đặt cô ở dưới thân cùng cô thân thiết, vì tưởng tượng mà cả người khô nóng, khi
giống thanh thiếu niên không thể khống chế chính mình, hắn chỉ biết
chính mình đã rơi vào tay giặc , tình yêu kỳ tích dường như tới cạnh hắn lần thứ hai, bất thình lình trói hắn lại làm hắn giãy dụa cũng không
ra.
Trên thực tế, hắn căn bản không hề giãy dụa, thậm chí thầm nghĩ càng lún sâu, vĩnh viễn trói cô ở bên người.
Một tuần trước, nếu có người nói hắn sẽ rơi vào bể tình, hắn tuyệt đối sẽ cười nhạt.
Nhưng bây giờ, khi hắn đã thử nghiệm được cái gọi là ‘một ngày không gặp như
cách ba thu’ hắn thầm nghĩ tạ ơn ông trời, cảm tạ đã cho cô tới bên cạnh hắn.
Có chút điên khùng đúng không? Chính hắn cũng cảm thấy như vậy, nhưng lại vô lực chống cự loại cảm giác điên cuồng vì yêu này.
Đây là lần đầu tiên hắn có loại cảm giác này, thì ra đây là yêu nha.
Máy bay lên thẳng trong nháy mắt đáp xuống nóc nhà, Quan Tử Ngâm còn chưa biết trên nóc nhà có sân bay.
Hoắc Duyên đợi lúc không khí bình ổn mới mở cửa nhảy xuống rồi đỡ cô xuống.
Lúc chân chạm đất, Quan Tử Ngâm không tự chủ được hơi co lại.
“Làm sao vậy?” Hắn lập tức phát hiện hỏi.
“A!” Cô không biết có nên trả lời hay không.
Kỳ quái, lúc đi dạo phố, rõ ràng chân một chút cũng không đau nha, sao bây giờ lại đau?
Cô lặng lẽ dời ánh mắt xuống cái chân bị thương của mình, mà đây thực sự
là một sai lầm rất lớn bởi vì cô lập tức nghe thấy hắn nói: “Đau chân?”
“Không ……… ” Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, mới nói một chữ thì cả người đã bị hắn ôm lấy, bị hắn ôm về phòng.
Tình hình đã định.
Quan Tử Ngâm nhịn không được thở dài trong lòng.
Cô nhất định sẽ bị hắn mắng đến thối đầu, nói cái gì bị thương mà không
nghỉ ngơi lại còn đi dạo phố, cô cảm thấy bị thương không đủ nặng hay
cảm thấy thương thế tốt quá nhanh, hay là người có vấn đề, cô chờ thụ
giáo đi, khẳng địnhlà sẽ rất dễ chịu, ai.
Nhưng mà không ngờ hắn chỉ ôn nhu kiểm tra vết thương ở chân cô, chứ không hề mắng……..
“Thoạt nhìn không có gì đặc biệt, rất đau sao?” Ngồi xổm trước người cô hắn ngẩng đầu hỏi.
“Emcũng không nói là chân em đau nha!” Cô lập tức lắc đầu, giãy dụa nói.
Hắn nhìn cô không chuyển mắt.
Cô có chút bối rối khi bị hắn nhìn sau đó chớp chớp mắt, mới lấy biểu tình có chút không cam lòng thừa nhận “Chỉ là lúc chạm đất có chút đau.”
“Gọi bác sĩ Phí Nam đến một chuyến.” Hắn đứng dậy phân phó quản gia một tiếng.
“Không cần!” Quan Tử Ngâm nhịn không được kêu lên.
“Để bác sĩ xem qua anh mới yên tâm.” Hắn quay đầu nói với cô.
“Thật sự không có việc gì, chỉ là đi dạo phố hơi lâu nên mới ……… ” Ý thức
được chính mình nói cái gì, trong nháy mắt cô lập tức im miệng, có xúc
động muốn tìm đồ vật nào đó che miệng mình lại. Chết chắc rồi, sao cô
lại chưa đánh đã khai? Ngu ngốc!
“Sao không nói tiếp?” Hắn khiêu mi nhìn cô.
” A ………. Em rất khát. Có đồ ăn gì không, em sắp chết đói, sắp chết đói rồi.” Côlập tức giả ngu mà nói.
Hoắc Duyên chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, còn có một loại cảm giác vô lực và bất đắc dĩ.
“Chân là của em, chịu đau cũng là em, em không thể ngoan ngoãn dưỡng thương sao?” Hắn sủng nịch nói.
“Em chỉ nhàm chán thôi. Ai bảo anh ra ngoài cũng không nói tiếng nào, em bị nhốt ở đây một tuần rồi, cũng muốn đi ra ngoài đi một chút.” Nhìn hắn
giống như không tức giận, cô nhịn không được oán giận, rồi lại tò mò
hỏi: “Hôm nay anh đi đâu vậy?”
“Đi gặp cha em.”
Quan Tử Ngâm cứng họng nhìn hắn, sau một lúc lâu mới hoài nghi hỏi: “Anh nói gì?”
“Anh đi gặp cha em.”
Cô nhìn hắn, trong đầu trống rỗng, sau đó, cô trừng mắt nhìn: “Anh đi gặp làm gì?”
“Đi cầu hôn.”
Cô lại trừng to mắt.
“Anh nói đùa!” Hắn bỗng nói.
Quan Tử Ngâm hoàn toàn không thể ngăn cản chính mình đột nhiên tức giận,
muốn tìm đồ vật nào đó ném hắn. Cô cởi giầy ra ném hắn, ném chân trái
rồi ném chân phải.
“Khốn nạn! Tên đáng giận!” Cô tức giận mắng.
Hoắc Duyên suýt nữa bị cô ném trúng nhưng hắn vẫn nhổ lông cọp mẹ.
“Sao em lại tức giận như vậy? Chỉ là đùa chút thôi mà.” Hắn tựa tiếu phi
tiếu nhìn cô: “Hay thực ra em rất hy vọng anh thật sự đi cầu hôn?”
“Anh chết đi!” Quan Tử Ngâm giận dữ hét lên.
Tức chết cô, tuy rằng cô cũng không biết tại sao mình giận nhưng ………. Ờ, rất tức, thật sự rất tức, tức chết người!
“Đời này em chết cũng sẽ không gả cho vương bát đản họ Hoắc.” Cô nghiến răng nghiến lợi tuyên bố.
“Tuy rằng anh họ Hoắc nhưng anh không phải vương bát đản. Hoàn hảo!” Hắn đột nhiên nhếch miệng nói.
“Anh đi chết đi!” Cô giận không thể nén, nổi giận đùng đùng đứng dậy quay đầu bước đi, giận đến ngay cả chân đau đều đã quên.
Nhưng Hoắc Duyên không quên.
“Em đang làm cái gì thế? Đừng quên là chân của em đang bị thương.” Hắn trong nháy mắt bắt lấy cô, đồng thời nhíu mày nói.
“Không cần anh quản.” Cô lạnh lùng nói.
“Em thật sự tức giận?” Hắn ôn nhu hỏi.
Cô dùng sức muốn bỏ tay hắn ra, lại đẩy không được: “Buông tay!”
Hắn nhìn cô không chuyển mắt, đương nhiên không buông tay.
“Anh nghĩ, trước khi cầu hôn cũng nên hỏi qua người đó, đây là sự tôn trọng
cơ bản nhất.” Hắn nói, sau đó đột nhiên hít vào một hơi thật sâu, còn
thật sự nghiêm túc nói: “Xin hỏi Quan Tử Ngâm tiểu thư, em nguyện ý gả
cho anh sao?”
“Không muốn.” Cô trả lời không chút do dự, tức giận còn chưa tan, ngược lại càng tức.
Khốn nạn, vương bát đản, dám trêu cô! Hắn nghĩ cô sẽ mắc mưu sao, tin tưởng hắn sao? Cho cô là kẻ ngu ngốc sao? Tên đáng giận!
“Anh nói thật.” Hắn cường điệu.
“Phải không? Em cũng vậy, không, nguyện, ý.” Cô một chữ một chữ nói.
Hoắc Duyên đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu. Tuy rằng tình huống này là
hắn tự làm ra nhưng hắn chỉ muốn vui đùa cùng cô một chút thôi không ngờ cô lại giận như vậy, thực đau đầu.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Có biện pháp nào có thể thay đổi hết thảy, làm cho cô tin tưởng hắn
không phải đùa mà thực sự muốn cầu hôn?
“Thiếu gia, bữa tối đã chuẩn
bị tốt.” Kiều Di đột nhiên xuất hiện báo cáo: “Mặt khác, bác sĩ Phí Nam
đang bận hắn nói bên này không vội nên phải xong việc đã.”
“Tôi biết rồi, cám ơn chị.” Hắn thật cao hứng khi Kiều Di đến ngắt lời lúc này, vừa lúc để hắn có thời gian nghĩ biện pháp.
“Ăn cơm trước, không phải em vừa mới kêu đói sao?” Hắn trực tiếp ôm lấy Quan Tử Ngâm đi hướng nhà ăn.
Lúc dùng cơm tuy rằng Hoắc Duyên cố gắng muốn làm Quan Tử Ngâm hết giận
nhưng cômặc kệ hắn, mặt lạnh nhanh chóng dùng xong cơm rồi trở về phòng
nghỉ ngơi, từ chối hắn hộ tống.
Bác sĩ Phí Nam ước chừng một giờ sau
khi bọn họ ăn xong thì tới, cô đi xem vết thương rồi lại về phòng mặc kệ hắn, làm cho hắn vô lực lại tức giận.
Chỉ là vui đùa một chút, cô có cần giận lâu thế không?
Hoắc Duyên nằm ngửa trên giường, gối đầu lên hai tay, phân tích nguyên nhân cô tức giận.
Hắn cảm thấy cô không phải một người không hài hước nhưng nguyên nhân thực sự là ở đâu?
Hắn hồi tưởng lúc ấy hắn nói hắn đi cầu hôn trước, tiếp theo nói là nói
đùa. Sau đó hắn nói không thể không hỏi cômà tự tiện thay cô quyết định
chung thân đại sự, như vậy là tôn trọng cô. Cho nên rốt cuộc vấn đề ở
đâu?
Cô không thích đùa? Hay chân cô đau nên không có tâm tình cùng hắn đùa cợt? Hay là hy vọng càng lớn – thất vọng càng nhiều!
Hoắc Duyên đột nhiên ngẩn ra, đột nhiên hiện ra những lời này, lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.
Sẽ sao?
Hắn đứng dậy, khó có thể tin suy nghĩ.
Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân cô tức giận, bởi vì có điều chờ mong, ngược
lại đã bị thương tổn? Cô kỳ thật hy vọng và chờ mong hắn đi gặp phụ thân thấy cô, đi cầu hôn?
Trời ơi, cô thích hắn!
Hơn nữa so với biểu hiện bên ngoài còn nhiều hơn, không, có lẽ bản thân cô cũng không biết nên mới tức giận.
Hắn nên nghĩ thông suốt sớm mới đúng.
Hắn suy nghĩ một lát rồi quyết định đứng dậy đi tìm nàng.
Đi tới trước cửa phòng cô, hắn gõ gõ hai lần nhưng trong phòng vẫn im lặng. “Tử Ngâm.”
Cô không muốn để ý tới hắn, hay là đã ngủ?
Nhưng bây giờ mới có hơn mười giờ, cô tuyệt đối không thể ngủ sớm như vậy,
bởi vì một tuần nay ngày nào cô cũng nói chuyện phiếm với hắn đến mười
một mười hai giờ.
Cô khẳng định là không muốn gắp hắn, mà hắn tuyệt không thích như vậy.
“Tử Ngâm.” Hắn gõ cửa, nói: “Nếu em không lên tiếng, anh sẽ vào.”
Cửa vẫn im lặng.
Hoắc Duyên trực tiếp mở cửa nhưng hắn có chút kinh ngạc, cửa phòng của cô không khóa.
Hắn vào phòng không nhìn thấy cô. Cũng khó trách hắn gõ cửa lâu như vậy mà không có phản ứng gì.
Vấn đề là, rốt cuộc cô chạy đi đâu?
Cô sẽ không lựa chọn đêm tối rời đi chứ?
Biết rõ là không thể vì không có phương tiện giao thông, không có sự cho
phép của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể giúp cô rời đi nhưng hắn
vẫn không tự chủ được cuống lên.
Vạn nhất cô tức quá, dù thế nào cũng muốn đi?
Hắn lòng dạ rối bời, sốt ruột xoay người đi tìm người nhưng không ngờ người hắn muốn tìm lại đang quấn khăn tắm, da thịt lộ rõ vẻ mê người, khêu
gợi đi ra từ phòng tắm.
Không ngờ sẽ gặp hắn, cô sửng sốt, dừng bước lại.
Tiếp theo hắn trừng mắt nhìn, lập tức bày ra biểu tình hiếu chiến.
“Có việc sao?” Cô lạnh lùng hỏi.
Hoắc Duyên thiếu chút nữa nói không ra lời, không chỉ bởi vì cô không rời đi, mà bởi vì bộ dáng gợi cảm mềm mại hiện tại của cô.
Một bọt nước đọng lại trên xương quai xanh, cô đi có chút cà nhắc làm cho nhũ hoa dưới lớp khăn tắm như ẩn như hiện.
Hắn đột nhiên có loại cảm giác miệng khô lưỡi khô, tế bào trên người kịch
liệt xôn xao, ánh mắt cũng không tự chủ trở nên nóng cháy.
Hắn muốn cô.
Quan Tử Ngâm trừng mắt nhìn, rốt cục nhớ tới trang phục chính mình không chỉnh tề, cũng phát hiện ánh mắt nóng cháy của hắn.
“Lại đây.” Hắn nhìn nàng không chuyển mắt, đột nhiên khàn khàn mở miệng nói.
Cô còn đang do dự có nên lui vào phòng tắm thì hắn đã đến trước người cô ôm cô vào trong ngực rồi cúi xuống hôn cô.