Edit: Mei Mei ~
⛅️⛅️⛅️⛅️⛅️⛅️
Cảnh Tố đưa danh sách đặt lên tay cô, Nghê Hạ rũ mắt thoáng nhìn, vừa vặn thấy được cái tên đó, đồng tử cô co rút lại, bàn tay dần dần nắm chặt.
"Nghê Hạ, làm ơn làm ơn, người tốt làm đến cùng."
Cảnh Tố cũng rất bất đắc dĩ, kỹ thuật diễn của Nghê Hạ hơn chị cô một bậc, cô ấy thật sự hy vọng cô có thể đi diễn xuất, nhưng mà Nghê Hạ đã từ chối.
Rốt cuộc lúc trước cô chưa từng nói sẽ tham gia một bộ phim khác.
Thời điểm Cảnh Tố sắp mất mát tuyệt vọng bỗng nghe Nghê Hạ nói: "Em thử."
Trong mắt Cảnh Tố lộ ra vẻ kinh hỉ: "Thật hay giả vậy!"
"Ừm, khi nào?"
"Ba tuần sau!"
"Được."
Thời điểm Cảnh Tố rời đi vẫn còn vui tìm không ra Bắc*, Nghê Hạ ngồi ở trên giường, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, cô thế mà đồng ý rồi, cô mở miệng đồng ý khi nhìn thấy ba chữ "Hạ Tông Nguyên".
*Tìm không ra Bắc: Lạc đường
Nghê Hạ chậm rãi nhắm mắt lại, nói không rõ là hận ông, hay là nhớ ông.
Sau ba tháng, "Mê Thành" cuối cùng cũng đóng máy, bởi vì tuần sau còn phải đến thử vai ở đoàn phim 'Đế Hoàng Huyết' cho nên Nghê Hạ theo Cảnh Tố trở về Thượng Hải.
Hạ Dĩ San có nhà riêng ở Thượng Hải, Nghê Hạ xuống máy bay liền trực tiếp đến địa chỉ của Hạ Dĩ San.
Ba tháng nay ngủ không đủ giấc, Nghê Hạ tắm rửa, sau khi thay đồ ngủ trong tủ liền nằm trên giường ngủ một giấc, thức dậy đã là trưa ngày hôm sau.
Buổi tối có tiệc đóng máy của đoàn phim "Mê Thành", lát nữa cô còn phải ra ngoài.
Nghê Hạ nhìn tủ quần áo của Hạ Dĩ San, hầu hết là những bộ quần áo đắt tiền chưa được sử dụng, dáng người các cô giống nhau, Nghê Hạ hoàn toàn có thể mặc quần áo của chị ấy.
Gu ăn mặc của Hạ Dĩ San không tồi, Nghê Hạ lấy một chiếc váy bên trong, đang chọn thêm một chiếc áo khoác lông mặc vào.
Dù sao cũng là tiệc đóng máy, cô không thể để mặt mộc được, trông rất không lễ phép, vì thế Nghê Hạ lại trang điểm nhẹ thêm cho mình, sửa sang xong đứng ở trước gương, hài lòng nhìn mình trong gương.
Ra trước cửa, trước tiên cô gọi điện cho mẹ ở cách bên kia đại dương.
Sau khi lên nghiên cứu sinh cô rất bận, mẹ cô cũng bận, cho nên hai người rất lâu không thấy mặt là một chuyện vô cùng bình thường, điều này cũng tạo một vòng bảo vệ cho cô trở về nước.
Sau khi nói chuyện xong thì trùng hợp nhận được điện thoại của Hạ Dĩ San, Nghê Hạ ấn nhận, ngữ khí bình thản: "Thế nào, khá hơn chưa?"
"Vết sưng biến mất rồi, nhưng dấu vết của cuộc phẫu thuật vẫn chưa khá lên." Hạ Dĩ San ở đầu dây bên kia hình như đang ăn, rất nhàn nhã: "Thế nào, ngày hôm qua đóng máy rồi nhỉ?"
"Ừm, tối nay có tiệc đóng máy, em sắp ra ngoài."
Hạ Dĩ San: "Dĩ Hàm, có phải cảm thấy đã ghiền quá không, chị gái cho em cơ hội này, muốn báo đáp chị như thế nào đây."
Nghê Hạ trợn mắt: "Chị cũng đừng quên là chị cầu em tới, báo đáp? Không nói cho ba mẹ về tai tiếng của chị chính là báo đáp của em."
Nhắc tới chuyện này Hạ Dĩ San liền yếu đi: "Thôi mà thôi mà, thật là biết xoa chỗ đau của chị......"
"Được rồi, chị dưỡng thương thật tốt, tranh thủ trở về."
"Cảnh Tố nói cho em nhận 'Đế Hoàng Huyết' đúng không?"
"Ừm, chẳng qua chỉ là thử vai, có thể diễn hay không còn chưa định."
"Được đó, em như vậy khẳng định không thành vấn đề.
À đúng rồi......." Hạ Dĩ San đột nhiên nghiêm túc: "Em và Lâm Ngộ Thành, ở chung như thế nào?"
Nghê Hạ ngừng lại: "Chuyện của chị với anh ta không liên quan đến em, chị nghĩ em ở chung như nào?"
"Anh ấy, có phải rất ghét em không.......À, ý chị chính là ghét chị."
Nghê Hạ phát hiện khi Hạ Dĩ San nói đến Lâm Ngộ Thành, cả người đều thay đổi, nói đến chữ "ghét" lại càng có chút nhút nhát sợ sệt, điều này làm cho Nghê Hạ có chút đau lòng.
"Chị, chị còn thích anh ta?"
Hạ Dĩ San ấp úng không chịu nói, Nghê Hạ cau mày: "Chị chán chị thì cũng đừng nhớ đến anh ta.
Khi nào mà Hạ Dĩ San chị lại trở nên thiếu quyết đoán như vậy?"
"Chị.....Đó là vì em chưa gặp được người mình thích thật lòng, trước kia chị cũng cảm thấy chị sẽ không như thế này vì một người đàn ông." Hạ Dĩ San nói rất nhỏ, trong lòng Nghê Hạ lại chấn động, trong đầu tự giác hiện lên dáng vẻ của Hoắc Thiệu Hàng.
Cô lắc đầu dữ dội, nói với đầu dây bên kia: "Nghĩ đến anh ta thật sự không thích chị, chị à, sau này sẽ gặp được người tốt hơn, đừng quấn lấy người ta để muốn quay lại như lúc trước nữa, mất mặt."
Hạ Dĩ San nức nở vài tiếng: "Em đừng đả kích chị nữa....."
"Được rồi được rồi, em không nói với chị nữa, chờ lát nữa sẽ không đến kịp, đi trước đây."
"Ừm, đi đi, thay chị biểu hiện thật tốt."
Trợ lý đến đón Nghê Hạ, sau khi đến khách sạn Nghê Hạ xuống xe, trong khách sạn có nhân viên chuyên ngành đến đón cô đến phòng bao.
Khi Nghê Hạ đến thì hầu như tất cả mọi người đều đã có mặt ở đó, Đại Béo và Tống Phỉ Nhi nhìn thấy cô đến liền vội vàng tiếp đón cô ngồi xuống.
Ở đoàn phim này, Nghê Hạ chơi thân nhất chính là Đại Béo và Tống Phỉ Nhi, ba người luôn có chuyện để nói đùa.
Bữa tiệc bắt đầu, thông qua ba tháng ở chung mọi người đã thân thiết với nhau, khi uống rượu đều rất vui vẻ.
"Này này này, mỗi người chúng ta đều kính nam chính một ly có được không!" Không biết ai mở đầu như vậy, trong nháy mắt Hoắc Thiệu Hàng trở thành đối tượng bị mọi người công kích.
Nghê Hạ vẫn luôn bị Tống Phỉ Nhi quấn lấy nói chuyện, tối nay tiến vào còn chưa đánh giá thật kỹ Hoắc Thiệu Hàng, giờ phút này ánh mắt mọi người đều dừng trên người anh, vừa lúc cô cũng có thể quang minh chính đại nhìn anh.
Tối nay anh mặc áo sơ mi cùng áo khoác lông, kiểu dáng của áo khoác đó......Nghê Hạ cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, quần áo của anh có chút giống với của cô, có cảm giác như đồ đôi.
Hoắc Thiệu Hàng tuy thường ngày có chút lạnh lùng nhưng đối nhân xử thế rất tốt, mặc kệ là đại bài hay nhân vật nhỏ đều luôn đối xử bình đẳng, bây giờ mọi người kính rượu anh cũng không thấy anh có nửa điểm không kiên nhẫn.
"Này, đến phiên chúng ta rồi, đi thôi." Một vòng người đều kính rượu Hoắc Thiệu Hàng, không lý gì mà Nghê Hạ không đi, cho nên khi Tống Phỉ Nhi kéo cô Nghê Hạ cũng không kháng cự.
"Hoắc tiên sinh, tôi kính anh, cảm ơn anh trong khoảng thời gian qua đã giúp đỡ tôi." Nghê Hạ nói thật lòng, Hoắc Thiệu Hàng đã cho cô rất nhiều lời khuyên về phương diện diễn suất.
Hoắc Thiệu Hàng vừa mới uống xong một ly với người chế tác, khi quay đầu lại thì thấy vẻ mặt chân thành của Nghê Hạ đứng cạnh anh, anh cong môi, mặt mày ôn nhuận: "Ừm."
Ly rượu chạm vào nhau, Nghê Hạ liếc nhìn ánh mắt sâu như mực của anh, uống một hơn cạn sạch.
Nghê Hạ lùi về phía sau một bước, Tống Phỉ Nhi cũng bước lên kính rượu Hoắc Thiệu Hàng, nhưng uống rượu xong không rời đi ngay, mà đột nhiên dùng một âm thanh rất kinh ngạc nói: "Ôi, Nghê Hạ, quần áo của cậu giống Hoắc tiên sinh thế?"
Ánh mắt mọi người ban đầu đều tập trung bên người Hoắc Thiệu Hàng, cho nên khi mọi người nghe được Tống Phỉ Nhi kêu lên như vậy, sau đó chuyển qua trên người Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng: "Này, thật là, hai người mặc đồ đôi khi nào vậy?"
"Đây không phải hẹn nhau đó chứ?" Uống rượu nhiều, cũng dễ nói đùa hơn.
Huống hồ Nghê Hạ lớn lên xinh đẹp, nhân duyên ở đoàn phim cũng tốt, cùng với Hoắc Thiệu Hàng cũng có thể gọi là tuấn nam mỹ nữ.
Mọi người đều mang theo ý cười nhìn hai người như đang xem kịch.
Mà Thẩm Tòng Ngưng nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong ly, ánh mắt rũ xuống có chút ảm đạm.
Lâm Ngộ Thành vẫn luôn chú ý đến Nghê Hạ, nhưng không nhìn thấy kiểu dáng và màu sắc áo khoác của cô và Hoắc Thiệu Hàng giống nhau, mọi người vừa nói anh ta mới nhìn đến Hoắc Thiệu Hàng một cái, sau đó lại chuyển lên người Nghê Hạ.
Cô nở nụ cười trên gương mặt, rất dịu dàng rất bình tĩnh, không nhìn thấy quá khứ chút nào, cô nghe được mấy lời này cũng chỉ hơi nhướng mày, gương mặt thuần khiết tinh xảo mang một loại vẻ đẹp hút hồn.
"Mọi người đừng náo, tôi chỗ nào có thể hẹn được chuyện tốt như vậy." Nghê Hạ nói đùa bác bỏ trêu ghẹo của mọi người: "Chỉ do trùng hợp."
Mọi người nghe như vậy, đều buồn cười: "Vậy chính là duyên phận đó."
Nghê Hạ cong nhẹ khoé môi, theo bản năng nhìn qua Hoắc Thiệu Hàng, cô sợ anh không thích nói như vậy, cô không ngờ tới thời điểm nhìn qua Hoắc Thiệu Hàng cũng đang nhìn cô, ánh mắt trong veo hàm chứa ý cười nhẹ.
Nghê Hạ hơi ngẩn ra, nhỏ giọng nói: "Hoắc tiên sinh, tôi thật sự không biết hôm nay anh mặc cái này."
Hoắc Thiệu Hàng nhìn biểu cảm giảo hoạt của cô, cảm thấy có chút thú vị: "Đã biết thì còn mặc không?"
Nghê Hạ hơi mở to hai mắt: "Ừm......Sẽ không."
"Sao, cảm thấy mất mặt khi đụng hàng với tôi?" Hoắc Thiệu Hàng nói không lớn, cũng chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được.
Chẳng lẽ, Hoắc Thiệu Hàng đây là đang nói đùa với cô? Nghê Hạ có chút không kịp phản ứng: "Đương nhiên không phải, tôi vinh hạnh đến cực điểm."
"Vậy thì tốt, cho phép em mặc giống."
"........."
Nghê Hạ kéo Tống Phỉ Nhi về vị trí của mình, vẫn còn hơi ngốc khi nghĩ đến lời đùa mà Hoắc Thiệu Hàng vừa nói, phải biết rằng trong khoảng thời gian qua bản thân chưa từng nói chuyện với anh như vậy.
Chẳng qua Nghê Hạ cũng không có thời gian nghĩ quá nhiều, bởi vì mới vừa ngồi xuống liền có liên tiếp người không ngừng đến tìm cô uống rượu.
Mấy lần tiếp, Nghê Hạ đã chóng mặt.
"Nghê Hạ, đến đây đến đây, tôi kính em một ly." Đạo diễn võ thuật của đoàn phim tiến lên, Nghê Hạ nâng mắt, vươn tay cầm lấy ly rượu.
"Đạo diễn, tôi uống một ly với cậu." Lâm Ngộ Thành đặt tình trạng của Nghê Hạ trong mắt, cả anh ta cũng không biết tại sao mình lại tiến lên chắn rượu cho cô.
"Ngộ Thành, anh hùng cứu mỹ nhân à." Đạo diễn võ thuật lập tức nhìn ra: "Haiz, vẫn là mỹ nữ tốt, luôn có soái ca đến giúp."
Lâm Ngộ Thành cười cười, cũng không phủ nhận: "Tối nay tôi còn chưa uống cùng cậu, đạo diễn cậu cho tôi mặt mũi nhé."
"Đúng rồi ha, cậu không nói thì tôi quên mất, lại đây, uống một ly."
Đạo diễn võ thuật câu vai Lâm Ngộ Thành kéo sang bên cạnh, Lâm Ngộ Thành quay đầu lại nhìn Nghê Hạ, cô đã mơ mơ màng màng dựa lưng vào nghê ngồi.
Trong phòng bao có rất nhiều người, Nghê Hạ uống quá nhiều, ngực có hơi khó chịu, cô lắc lắc đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Không khí mát mẻ bên ngoài phòng lập tức khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ý thức của Nghê Hạ vẫn còn tỉnh táo, biết bản thân đứng ở nơi này bị người qua đường nhìn thấy sẽ không tốt, cho nên cô dựa trên cầu thang lầu một, nơi này rất ít người đến, ánh đèn khá tối, cô đứng trên lan can và nhìn ánh đèn neon nhấp nháy bên ngoài cửa sổ, vỗ nhẹ lên đôi má ửng hồng của mình.
"Nóng chết mất......."
Nghê Hạ lẩm bẩm, dưới chân lảo đảo, lập tức đứng không vững ngã sang bên cạnh.
Không ngã trên mặt đất như đã dự đoán, Nghê Hạ trực tiếp nhào vào trong một vòng tay ấm áp, một bàn tay vững vàng đỡ lấy cánh tay cô.