Edit: Mei Mei ~
⛈⛈⛈⛈⛈⛈
Sáng sớm đẩy nhanh tốc độ, sau khi quay phim cả buổi sáng mọi người mới ngồi xuống ăn cơm hộp do đoàn phim phát.
Tống Phỉ Nhi sợ béo, bỏ hết món ăn mặn vào bát Nghê Hạ, Nghê Hạ bất lực nhìn cô ấy: "Phỉ Nhi, không phải tớ ăn không béo ok?"
Tống Phỉ Nhi nghiêm túc nói: "Cậu gầy như vậy nên ăn nhiều một chút, không thôi bị suy dinh dưỡng đó."
Tôi cảm ơn cậu.
Nghê Hạ âm thầm trợn mắt.
"Phỉ Nhi, cậu nói như vậy không đúng rồi, các nữ diễn viên trong giới rất ít ai dám ăn thịt đấy." Nam diễn viên đóng vai Đại Béo trêu chọc nói.
Nghê Hạ cho anh ta một ánh mắt tán đồng: "Đại Béo, cậu nói không sai, thịt này vẫn nên cho nam diễn viên là cậu ăn đi."
Đại Béo nghẹn một cái: "Cậu đừng thấy tôi béo liền khi dễ tôi, tôi cũng đang giảm cân đó."
Nghê Hạ liếc anh ta từ trên xuống dưới một cái: "Cậu dựa vào cái cơ thể này mới có thể tung hoành giới giải trí, giảm gì mà giảm, không hiểu chuyện."
Dứt lời, vẻ mặt "tôi nói có lý, cậu nên nghe" đưa thịt cho đồng chí Đại Béo.
Đại Béo khóc không ra nước mắt: "Cậu có bản lĩnh thì bỏ thịt vào bát Thiệu Hàng, đừng chọn tôi cái quả hồng mềm này*."
*Quả hồng mềm: Người hay bắt nạt
Quan hệ của diễn viên trong đoàn phim không tồi, cho nên mọi người đều ăn cơm cùng phòng nghỉ, bị Đại Béo trêu chọc như vậy, mọi người cũng rất có hứng thú nhìn về phía Nghê Hạ.
Nghê Hạ dừng lại, ánh mắt vô thức lướt trên người Hoắc Thiệu Hàng.
Người sau cũng nhướng mắt lên khi nghe được tên của mình, vừa lúc chạm nhau trong không khí với ánh mắt Nghê Hạ.
Trong lòng Nghê Hạ rùng mình, mơ hồ dời đi.
Cô "bình tĩnh" cười cười: "Đại Béo, cậu có phải ghen tị với người ta hay không? muốn huỷ đi dáng người này của người ta à?"
Đại Béo: ".....Oan uổng quá."
Mọi người đều buồn cười khi thấy vẻ mặt khó chịu của Đại Béo, trong mắt Hoắc Thiệu Hàng cũng có một tia ý cười.
Sau khi ăn cơm xong Tống Phỉ Nhi nhàn rỗi nhàm chán, cầm một cuốn sách bị lộ trong góc túi xách của Nghê Hạ ra: "Nghê Hạ, đây là gì vậy? Cậu còn mang sách đến đoàn phim à? Nội dung quan trọng của sinh học phân tử nâng cao....."
"Cậu xem cái gì thế này? Có vẻ thần bí thế....." Tống Phỉ Nhi không hiểu sao cầm sách lật ra xem, điều khiến cô ấy kinh ngạc chính là, trong sách còn có rất nhiều ghi chú viết bằng tiếng Anh.
Đây là sách tham khảo cho một bài luận văn chuyên môn mà Nghê Hạ sẽ hoàn thành trong khoảng thời gian này.
Cô nghĩ khi chờ đợi cảnh quay trong hiện trường sẽ buồn chán nên đem theo để nhìn một cái, nhưng giờ phút này đây nhìn thấy ánh mắt của mọi người cô mới kinh ngạc phát hiện, là một diễn viên xuất thân từ trường nghệ thuật, xem cái này cũng quá kì lạ rồi?!
Nghê Hạ cau mày, giả vờ lấy cuốn sách từ Tống Phỉ Nhi một cách ngẫu nhiên: "Ặc, không phải là lấy xem, là lấy để lót góc bàn......ha ha ha."
"Lót góc bàn? Nơi nào cần......." Tống Phỉ Nhi chưa kịp dứt lời, Nghê Hạ nhanh tay lẹ mắt đưa một chiếc đũa thịt nước nhét vào trong miệng Tống Phỉ Nhi.
Vẻ mặt của Tống Phỉ Nhi đanh lại trong ba giây, cắn xé trong sự tra tấn và hưởng thụ: "Tớ đang giảm cân mà.....huhu huhu."
Hoắc Thiệu Hàng đặt đũa ăn cơm xuống, ánh mắt dừng vài giây nhìn hai cô gái đang làm loạn, sau đó liền đứng dậy rời đi.
Thẩm Tòng Ngưng vẫn luôn ngồi cạnh anh, thấy anh đứng dậy cũng vội vàng buông bát đũa xuống: "Thiệu Hàng, em đi cùng anh."
Hoắc Thiệu Hàng thấp giọng đáp lại, Thẩm Tòng Ngưng đi theo ra ngoài.
Đại Béo nhìn hai người đi rồi mới nói: "Giới giải trí này thực sự rất thú vị đối với CP ha."
Mọi người sau khi nghe xong tâm trạng bát quái liền bị treo lên: "Haiz, mấy người nói xem Hoắc Ảnh đế và Thẩm nữ thần có phải thật sự đang ở bên nhau không, tôi thấy bọn họ ra vào cùng nhau, quan hệ không bình thường."
Tay cầm đũa của Nghê Hạ cứng đờ, nhớ tới câu chuyện về sự kết đôi của cả hai trên các phương tiện truyền thông và cư dân mạng trong một năm qua, trong lòng có chút khó chịu.
"Đúng đó đúng đó, một soái một mỹ, hợp chết mất." Tống Phỉ Nhi đáp.
"Nhưng mà trong ngành giải trí, việc công bố mối quan hệ cũng là một trở ngại."
"Tôi cảm thấy vẫn tốt mà, chúng ta hiện tại không phải có rất nhiều người đều công khai mối quan hệ sao, hơn nữa kết hôn sự nghiệp còn có thể phát triển thuận buồm xuôi gió." Tống Phỉ Nhi nói.
Nghê Hạ liếc cô ấy một cái: "Cậu thử công bố một cái xem?"
Sắc mặt Tống Phỉ Nhi kinh sợ: "Vậy cũng phải có bạn trai mà......"
Nghê Hạ hung hăng cắn một miếng thịt, nhỏ giọng nói: "Không nhất thiết là bạn bè nam nữ, CP cái gì.....Không hợp."
"Hả? Nghê Hạ cậu nói gì thế?" Tống Phỉ Nhi nghe được cô đang nói thầm, nhưng không nghe được cô nói gì.
Nghê Hạ buông cơm hộp: "Không có gì, tớ phải đi trang điểm lại, chờ lát nữa còn phải quay."
Nói xong, thân ảnh mảnh mai cũng biến mất ở cửa phòng nghỉ.
Lâm Ngộ Thành buổi chiều mới có cảnh diễn, cho nên sau giờ nghỉ anh ta mời đến trường quay.
Khi trang điểm xong đã thấy Nghê Hạ ngồi bên cạnh xem kịch bản.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông dài màu đen, bên trong là trang phục diễn của Huyền Hoả, cô cúi đầu rũ mắt, hàng mi dài cong in bóng trên khuôn mặt trắng trẻo trong ánh nắng mùa đông yếu ớt.
Lâm Ngộ Thành đột nhiên nhớ tới cảnh quay ngày đó, lần đầu tiên cô lấy tạo hình này diễn cùng với Hoắc Thiệu Hàng, Nghê Hạ lúc ấy, có chút kinh tâm động phách*.
*Kinh tâm động phách: Mất hồn mất vía.
Buổi chiều hai người bọn họ có cảnh quay chung, Lâm Ngộ Thành đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, nhấc chân đi qua.
Nghê Hạ đang nghiêm túc ôn lại lời thoại của mình, đột nhiên có một bóng đen bên cạnh che đi ánh mặt trời của cô, cô tưởng trợ lý nhỏ giúp cô mua cà phê đã quay lại, đầu cũng không ngẩng lên, vươn tay nói: "Lạnh chết chị rồi, mau đưa cà phê cho chị ủ ấm tay."
Đợi một lát không thấy người trả lời, Nghê Hạ lúc này mới nghi hoặc ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn thấy Lâm Ngộ Thành ăn mặc thư sinh, cực kì đẹp trai nho nhã.
Cô ngẩn người mới nói: "Ngại quá, tôi tưởng là trợ lý của tôi."
Lâm Ngộ Thành ừ một tiếng, đột nhiên ném đồ làm ấm tay cho cô: "Dùng cái này ấm hơn."
Nghê Hạ chần chờ một lát, có chút không biết nên nhận hay không: "Cái đó, anh không cần?"
"Vẫn ổn, tốt không lạnh mấy." Lâm Ngộ Thành không biểu hiện quá nhiều, xem ra đối với cô vẫn còn rất nhiều khúc mắt.
Nghê Hạ nghĩ lại anh ta tranh cãi với Hạ Dĩ San, lại nghĩ đến lời nói của mình lần trước, suy nghĩ một lát nói: "Lâm tiên sinh, lần này tôi cũng không biết anh là diễn viên trong đoàn, vậy.....Không tính là tôi nuốt lời nhỉ?"
Lâm Ngộ Thành dừng lại, nhớ lại những gì cô đã nói khi anh dừng lại ở quán cà phê đó: Đường ai nấy đi, xem nhau như người lạ.
"Chỉ là đóng phim mà thôi." Lâm Ngộ Thành có chút mất tự nhiên nói.
Nghê Hạ gật đầu, biết anh ta nói như vậy chính là không ngại mình lắc lư trước mặt anh ta.
Chỉ là điều khiến cô khá kinh ngạc chính là, Lâm Ngộ Thành thế mà lại ngồi xuống bên cạnh cô.
Lâm Ngộ Thành khẽ cau mày khi nhìn thấy ánh mắt có phần ngạc nhiên của Nghê Hạ: "Buổi chiều có cảnh quay chung, đối thoại một chút đi."
Nghê Hạ đã rõ, khó trách, bằng không Lâm Ngộ Thành bài xích trình độ của mình sao có thể tiếp cận riêng được.
"Nghê Hạ, Vanilla latte của chị." Trợ lý Tiểu Du mua cà phê gần đó, Nghê Hạ nhận lấy: "Cảm ơn nhé."
Lâm Ngộ Thành có chút kì lạ nhìn cô một cái: "Trước kia không phải cô nói latte quá ngọt, không thích uống sao?"
Nghê Hạ nhấp một ngụm cà phê, biết anh ta nói chính là khẩu vị của Hạ Dĩ San, cô yếu ớt nói: "Người đều thay đổi, trước kia không thích nhưng hiện tại thích, trước kia thích nhưng hiện tại không thích."
Lâm Ngộ Thành sửng sốt, lời cô nói làm anh ta cảm thấy có chút không thoải mái, cho nên nói, cô cũng thay đổi rồi có phải không?
Trong lòng thế mà lại tích tụ chút buồn khổ, Lâm Ngộ Thành nở một nụ cười gượng, bản thân làm gì thế này, Nghê Hạ không thích anh ta nữa vốn dĩ là chính anh ta muốn, bây giờ xem ra cô thật sự không còn yêu anh ta nữa, sao lại có cảm giác mất mát?
..........
"Ngộ Thành, Nghê Hạ, qua đây đi." Phó đạo diễn ở đằng kia vẫy tay kêu họ đi qua, Nghê Hạ nhanh chóng uống thêm một ngụm cà phê, cảm thấy cơ thể đã ấm lên mới đứng dậy, cô trả lại đồ làm ấm tay cho Lâm Ngộ Thành: "Cảm ơn."
Lâm Ngộ Thành ừ một tiếng, cũng đứng dậy đi quay phim.
Sau khi kết thúc công việc đã hơn sáu giờ tối, Nghê Hạ tẩy trang xong liền vào phòng sửa lại luận văn, vừa rồi đàn anh trong trường hỏi tiến độ luận văn của cô, cô giải thích có thể sẽ hoàn thành vào ngày mốt, vì thế bây giờ cô phải làm gấp.
Lại nói tiếp, đây là lần nghỉ phép lâu nhất của Nghê Hạ, cô nói dối rằng trong nhà có việc phải về nước, công việc cùng việc học bên kia tất cả đều phải dừng lại.
Bởi vì Nghê Hạ đã cống hiến rất nhiều cho viện nghiên cứu, hơn nữa bởi vì nhảy lớp gì đó nên cô nhỏ hơn vài tuổi so với các bạn học nghiên cứu sinh, cho nên mọi người khá khoan dung với cô.
Nhưng mà, luận văn thật sự không thể dời lại thêm được nữa.
Cỡ tám giờ hơn, Cảnh Tố gọi điện kêu cô ra ngoài cùng nhau ăn cơm, Nghê Hạ kẹp điện thoại: "Tôi rất bận, nếu không chị mua về mang đến đây cho tôi đi."
"Không được không được, cô mau ra đây, ở nhà hàng XX, nhanh lên đó, chị chờ cô." Nói xong trực tiếp cúp điện thoại cô.
Nghê Hạ buồn bực, thật là bá đạo.
Nghê Hạ không có cách nào, tuỳ tiện buột tóc đuôi ngựa, để mặt mộc, đeo ba lô vào, lại tiện tay cầm một chồng tư liệu luận văn rồi đi ra cửa.
Nghê Hạ vừa đi vừa cầm điện thoại gọi cho đàn anh ở bên kia Thái Bình Dương, bảo tối nay anh ấy nhớ nhận email của cô, điện thoại vừa thông còn chưa kịp nói gì đã chạm trực diện với một người ở khúc cua.
Nghê Hạ kêu lên một tiếng, chồng tư liệu trong lòng rơi xuống như tán hoa rơi đầy đất.
"Xin lỗi." Một giọng nói hơi trầm thấp từ người đàn ông đối diện, động tác cúi người của Nghê Hạ dừng lại, ngẩng đầu lên: "Hoắc......"
Hoắc Thiệu Hàng đỡ cánh tay cô, nói: "Để tôi."
Nghê Hạ vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt anh: "Không cần không cần, để tôi tự nhặt là được." Trong lòng ôm chồng tư liệu vừa rơi lung tung trên mặt đất, Nghê Hạ đứng dậy xin lỗi: "Xin lỗi, là do tôi không thấy đường."
Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười: "Là do tôi không nhìn thấy cô."
Nghê Hạ nhìn nhìn nụ cười dịu dàng của anh, khuôn mặt có chút đỏ bừng: "Cái đó.....Anh muốn đi đâu?"
Nói xong Nghê Hạ liền muốn tát mình một cái, lo chuyện mày đi.
Hoắc Thiệu Hàng vậy mà nghiêm túc trả lời: "Về phòng lấy chút đồ.
Cô?"
"À tôi đi ăn cơm, buổi tối tôi chưa ăn." Nghê Hạ nhanh chóng nói tiếp.
Hoắc Thiệu Hàng gật đầu: "Ừm, vậy đi đi."
Nghê Hạ gật đầu với anh rồi nhanh chóng đi vòng qua anh đi xuống lầu, Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô đến khi không còn bóng dáng mới nhấc chân đi về phía trước, vừa đi một bước liền nhìn thấy trong góc có hai tờ giấy mà cô làm rơi.
Anh cúi người nhặt lên.
Nhìn sơ qua một chút, hình như là luận văn học thuật......Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng dừng lại trên chú thích tiếng Anh dày đặc bên cạnh, sinh học, phân tử......
Trong đầu chợt nhớ lại ngày hôm đó khi ăn cơm trưa ở phòng nghỉ, anh nhớ lần đó cô nói quyển nội dung quan trọng của sinh học này là để lót chân bàn nhỉ?