Yêu Thương Về Đâu?



- William. - Đó không phải do tôi nói mà là của Trọng Huy. Anh chỉ mãi chăm chú về phía dòng sông rộng lớn trước mắt, biểu cảm vẫn não nề khó tả. Mà tại sao anh lại biết đó là William? Có phải anh cho người theo dõi tôi? - Chỉ là người trong tập đoàn vô tình thấy em đứng trước nhà của gã.

Hóa ra là vậy, nhưng đã thế thì sao? Rồi Trọng Huy có hiểu lầm chúng tôi chứ? Anh vẫn tư thế đó ngồi bất động nhìn những cây lục bình trôi bồng bềnh theo dòng nước. Tôi biết chuyện lúc sáng là một đả kích rất lớn đối với anh nhưng cứ như thế này hoài không phải là cách, anh buồn tôi cũng buồn, chẳng thể nào cười nổi lấy một lần.

- William là ai? Quốc Huy, làm ơn dẫn tôi đến nhà của ông ta!

- Em đến nhà của gã có chuyện gì?

Tôi định nói thì Trọng Huy lại lên tiếng hỏi xen ngang cuộc đối thoại. Vậy là anh đang ghen, tôi có thể thấy được anh đang kiềm nén cảm xúc của mình. Không được, nếu không làm cái gì đó có thể anh sẽ tiếc lộ mối quan hệ của cả hai cho mọi người biết. Tôi rất lo khi họ biết chúng tôi đang yêu nhau mà lại là anh em cùng chung dòng máu. Họ sẽ chê cười hay khinh bỉ? Hoặc là cả hai? Bên trong tôi không như ngoại hình mà người ngoài cuộc thấy được, nó trái ngược hoàn toàn, nó dễ bị kích động và tổn thương, nó nhu nhược và yếu đuối, nó chẳng ra làm sao cả. Rồi cái cảnh mà mọi người xa lánh chúng tôi, họ phỉ nhổ từng lời cay nghiệt, tôi không dám tưởng tượng nữa.

- Chúng ta về rồi nói sau. - Tôi quay sang Tuấn đặt tay lên vai của cậu. - Ngày mai tôi sẽ đưa Tuấn đi, giờ thì thoải mái một chút.

- Tôi hiểu rồi.

Cả ngày hôm đó chúng tôi đi chơi nơi này nơi nọ, ai cũng có tâm trạng riêng của mình, có lẽ Trọng Huy là người duy nhất không thể gia nhập được nhóm. Lúc nào anh cũng làm mặt trầm buồn, chẳng thấy một sức sống nào trong đó. Bầu trời bỗng chốc đã ngã về chiều, xung quanh thoáng đãng một màu đỏ rực rỡ của ánh hoàng hôn, chúng tôi cũng phần nào mệt mỏi của một ngày gặp gỡ sau nhiều năm xa cách nên đành chia tay ra về. Đến nhà cũng đã chập tối, Trọng Huy kéo tôi lên phòng nhấn mạnh xuống giường sau đó ngồi đồi diện. Trông anh giờ đã khác ban sáng, mặc dù là biểu hiện của ghen tuông nhưng chẳng phải buồn chán thì tốt rồi.

- Em đến nhà gã William có chuyện gì?

- Cũng là vì chuyện của anh thôi.

- Hửm? Anh sao?

- Chắc anh không quên chuyện kết hôn đâu, đúng không?

- Vậy là em đã biết. - Anh mắt của Trọng Huy có phần áy náy hơn và không dám nhìn thẳng vào tôi.

- Gã bảo chẳng yêu anh gì cả, tiếp cận anh cũng vì mục đích riêng thôi...

Tôi kể lại những chuyện đã gặp của sáng hôm đó, và tất nhiên chuyện tôi gia nhập một băng đảng xã hội đen thì phải giữ bí mật, cũng như gã William tiếp cận anh vì muốn đối phương trở thành người của mình tôi cũng đổi thành một lý do khác. Không lâu sau từ cuộc nói chuyện đó, điện thoại của tôi đổ chuông bên cạnh, số của bác sĩ Thiên đây mà.

- A lô.

-...


- Được rồi, chúng tôi tới ngay.

Trọng Huy thấy tôi có vẻ gấp toan định hỏi nhưng tôi đã nhanh miệng hơn bảo anh lấy xe cùng nhau đến bệnh viện.

Một màu trắng lạnh lùng lại bao trùm chúng tôi, chỉ trong một ngày mà phải đi vào nơi này hai lần, thật chẳng may mắn gì. Tiếng chốt cửa mở ra, Thiên vẫn vậy, vẫn đẹp trai và ra dáng trong bộ đồ blouse. Thiên đẩy một tập hồ sơ sang, chúng tôi bất động nhìn vào nó rồi lại nhìn đối phương.

- Trọng Huy mở ra xem đi.

- À... ờ...

Anh chậm rãi đưa tay ra cầm nó rồi kéo tờ giấy trắng từ bên trong. Những hàng chữ quen thuộc liền hiện ra dưới cặp mắt người đối diện. Trọng Huy đọc lướt, ngay lập tức dừng lại ở hàng cuối. Sắc mặt của anh liền thay đổi, nó không còn một màu u ám hay là nỗi buồn như ban sáng, nó là niềm vui, niềm hạnh phúc.

- Thật xin lỗi hai cậu vì kết quả lúc sáng. Cũng vì bên kia đưa nhầm kết quả của một bệnh nhân trùng tên, nên...

- Rốt cuộc là sao? Có phải... - Tôi nghe Thiên nói như thế cũng phần nào hiểu ra được vấn đề. Nếu như tôi đoán tờ giấy đó là kết quả đúng và Trọng Huy không mắc bệnh gì cả. Tôi thầm lạy trời đã không ngăn cách hai đứa.

- Quốc Huy, anh không bị bệnh, anh không bị bệnh. - Trọng Huy nằm lấy vai tôi vừa lắc vừa nói làm nó nhói lên từng cơn, nhưng tôi không trách, cũng là vì anh vui mừng thôi.

Chúng tôi ngồi lại bàn vài điều với Thiên, sau ít phút nói lời tạm biệt ra về. Nhưng khi ra khỏi ghế Thiên có bảo tôi náng lại một chút. Trọng Huy đứng bên cánh cửa nhìn tôi chờ đợi kết quả.

- Anh cứ về trước, lát nữa em đón Taxi về.

- Ờm... vậy anh về trước, em nhớ cẩn thận.

Tôi gật đầu nhìn anh đóng cửa lại. Sau đó trở lại chiếc ghế mà tôi đã ngồi cách đây vài phút. Thiên đặt lại vài sổ sách cho ngay ngắn trên bàn rồi hai tay đan vào nhau nhìn sâu vào mắt tôi.

- Cậu với Trọng Huy sống có hạnh phúc không?

- Ý cậu là... - Tôi vẫn chưa hiểu đối phương muốn ám chỉ điều gì.

- Ý tôi là cuộc sống "vợ chồng" của hai cậu có vui vẻ, hạnh phúc không?

- À... hơn cả tuyệt vời.

Tôi cười với Thiên nhưng có thể thấy được đối phương không có cùng cảm xúc đó, nó vừa buồn mà lại khó chịu. Không lâu sau Thiên đứng lên rời khỏi ghế bước đến bên tôi ngồi cạnh xuống. Tôi cảm giác được có chuyện chẳng lành, vì thế nhích ra xa một chút. Ngay lập tức đôi tay bị Thiên nắm lấy đặt trong đôi tay nóng hổi của mình.


- Quốc Huy, cậu có từng nghĩ mối quan hệ giữa hai người sẽ chẳng đi đến đâu và bị người đời chê cười chưa?

- Th... Thi... Thiên, cậu làm sao thế? - Tôi nhìn vào ánh mắt đó nó quá chân thành và chờ đợi một cái gì đó rất quý giá, một cái gì đó rất đặc biệt với đối phương.

- Quốc Huy... nếu tôi nói... tôi thích cậu thì sao?

Tôi ngỡ ngàng trước lời nói đó của Thiên. Nó quá bất ngờ, tôi vẫn chưa tiếp thu kịp nên mãi chưng hửng nhìn đối phương. Thiên nắm lấy hai tay của tôi cũng là lúc thần trí ổn định trở lại. Tôi đã hiểu được con người này muốn cái gì, tôi hiểu tất. Nhưng như thế đã sao? Tôi đang rất yêu anh của mình, mãi mãi là vậy, con tim nhảy từng nhịp trong lòng ngực mách bảo tôi sẽ chẳng có thử thách nào đủ để chia cách chúng tôi ra thật xa. Có lẽ tôi nên giải thích với Thiên, cậu ấy cần hiểu trong cuộc đời của mình không chỉ có mình tôi mà sẽ còn một người yêu cậu ấy thật lòng và tôi không thể làm được điều đó. Hít thật sâu vào, đôi bàn tay vẫn nằm trong tay Thiên nóng hổi; tôi nhìn thẳng vào ánh mắt chờ đợi phía trước:

- Thiên này, tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu...

- Nhưng... - Thiên bất chợt nói ngang.

- Cậu nghe tôi nói hết đi... - Tôi tạm ngưng chờ Thiên ổn lại rồi nói tiếp. - Tôi hiểu cậu yêu tôi như thế nào và ở mức độ nào. Nhưng đó chỉ là nhất thời thôi, cậu hiểu chứ? Được rồi, để tôi kể cậu nghe chuyện này...

Tôi kể lại câu chuyện của những năm trước đây. Thiên đã làm tôi nhớ lại kỷ niệm lần đầu đến nhà Tuấn, đó là ngày mà tôi không bao giờ quên được mặc dù nó chẳng mấy nổi bật gì, nhưng chuyện của Quân mới là điều quan trọng trong đó. Tuấn rất yêu Quân, yêu rất nhiều và cũng làm lỗi rất nhiều, để rồi phải tìm kiếm người mình yêu gần 10 năm cuộc đời. Và nó sẽ là sai lầm lớn nhất nếu ngày đó tôi đồng ý làm người yêu của Tuấn. Kết thúc câu chuyện Thiên nhìn tôi bằng ánh mắt đượm buồn, phải nói là thất vọng, nhưng phần nào đó đã vơi đi kỳ vọng vào cuộc tình đơn phương này.

Tôi giả vờ nhìn đồng hồ rồi quay sang nói với Thiên:

- Tôi xin phép về, tôi không làm phiền cậu làm việc nữa.

Tôi rút đôi tay ra khỏi Thiên, nhìn cậu ta lần cuối rồi đi ra cửa. Toan định xoay chốt thì Thiên nói từ phía sau:

- Nhưng tôi sẽ đợi, đợi đến khi nào tôi không thể nữa. Quốc Huy, cậu chính là "mối tình đầu" của tôi. Tôi sẽ yêu cậu như cách ba của tôi yêu ba của cậu.

Tất cả tôi đều nghe hết, chỉ biết lắc đầu rồi xoay chốt cửa đi ra ngoài, bỏ lại một người trong chiếc áo blouse ngậm ngùi chờ đợi tình yêu đến mặc dù khả năng là nhỏ nhoi nhất.

Đón Taxi về đến nhà cũng là lúc cơm tối được dọn lên. Tôi đã thấy anh ngồi trên ghế cùng mẹ xem TV trong phòng khách. Một bữa cơm gia đình lại xuất hiện trong ngôi nhà này, dù không còn bóng dáng người đàn ông ấy nhưng bữa cơm này vẫn ấm áp, vẫn ngon miệng; tôi cảm giác được ông đang ở đây, dùng bữa cùng chúng tôi, nhìn hai đứa con của mình vui vẻ nói chuyện, nhìn người phụ nữ từng là vợ của mình hạnh phúc bên người thân, đó chỉ là cảm giác nhưng cảm giác đó lại rất thật.

...

Tôi đang nằm trên cánh tay của anh, cả hai đang ở trên mái nhà ngắm bầu trời. Hôm nay sao rất nhiều, mặt trăng khuyết nằm giữa chúng. Tôi không biết mình sẽ hạnh phúc được bao lâu và có được chạm tới giới hạn hay không? Nhưng chỉ cần bấy nhiêu đây thôi cũng làm tôi mãn nguyện. Tối nay tôi thấy anh vui lắm, cười nhiều nói nhiều, không giống như lúc sáng. Cuối cùng thì anh cũng khỏe mạnh như tôi, và sẽ tiếp tục chặn đường cho cuộc tình này.

- Em đang nghĩ gì thế? - Bất ngờ Trọng Huy hỏi tôi.


- Ờm... em đang nghĩ... nên xử lý anh như thế nào?

- Hửm? Với lý do gì? - Anh bật dậy quay sang nhìn tôi với ánh mắt "nếu em không đưa ra được lý do thì chết với anh".

- Vì anh đã dối em lén phén bên ngoài trong mấy năm qua.

- Thôi nào, anh xin lỗi mà, chẳng phải anh cũng hối hận rồi sao?

Tôi buồn cười trước thái độ trẻ con của anh. Chẳng nói gì chồm lên hôn vào môi đối phương như lời đồng ý tha thứ. Chúng tôi hôn rất lâu, hôn quên cả thời gian đang đi qua như thế nào, hôn quên cả đất trời cùng những sự sống xung quanh đang nhìn cả hai. Lúc kết thúc nụ hôn cũng là lúc chẳng ai còn hơi để tiếp tục. Hai đứa bật cười hạnh phúc nhìn nhau.

- Anh có biết hôm nay Thiên nói gì với em không? - Tôi bất ngờ hỏi khi cả hai cùng nhau ngắm sao trên trời.

- Nói gì?

- Thiên nói cậu ấy thích em.

- Hửm? Rồi em trả lời như thế nào?

Trọng Huy nằm nghiêng qua tay chống đầu nhìn tôi. Trong anh rất thản nhiên, không có một chút ghen tuông hay cáu giận.

- Em bảo cũng rất yêu Thiên. - Tôi nói đùa.

- Cái gì! Em giỏi lắm, lại còn bắt cá hai tay này, cho em chết.

Trọng Huy lao vào cù loét hai bên hông làm tôi rất nhột phải bật cười khanh khách. Hôm nay tôi dám kể chuyện này cho anh nghe cũng là vì tôi tin tưởng anh và anh cũng vậy. Giữa chúng tôi chẳng còn bức tường ngăn cách sau chừng ấy năm chờ đợi tình yêu của người kia. Sẽ không còn gì nếu như một trong hai mất đi lòng tin vào đối phương và cũng sẽ chẳng là gì nếu như cuộc đời của tôi thiếu đi anh. Vì thế điều quan trọng bây giờ là tôi phải sống thật hạnh phúc với người mình yêu, mãi mãi phải thật hạnh phúc.

...

Ding... dong... ding... dong...

Người phụ nữ chạy ra mở cửa, đó chính là dì Tư - vú nuôi của gã William. Bà chậm rãi mở cánh cổng ra, rồi lên chàng trai phía trước, vừa cao ráo lại vừa đẹp trai phong độ trong bộ vest, bà thầm nghĩ người này chắc không phải hạng thấp kém gì.

- Cậu muốn tìm ai?

- Cháu muốn gặp ngài William.

- Lần trước cũng có một cậu đến tìm người này, lần này cũng thế. Xin lỗi cậu ở đấy không có ai tên đó hết. - Dì Tư toan đóng cửa lại nhưng liền bị chàng trai phía trước chặn lại.

- Thế phiền bà cho cháu gặp chủ nhà.

Dì Tư cảm giác con người này không hề đơn giản, nhưng tận sâu bên trong bà không hề có thiện cảm với đối phương.


- Chủ nhà đi vắng rồi, phiền cậu về cho.

- Thật là không có?

Ánh mắt của đối phương bất chợt chờ trên mất kiên nhẫn. Nó từ ôn hòa liền nhanh trở nên lạnh lùng đe dọa người khác làm kẻ đó phải ít nhiều khó thở. Từ sau lưng quần, bên trong áo vest đen hắn lấy ra một khẩu súng hướng thẳng đến đầu dì Tư.

- C...ậu... cậu... muốn gì? - Dì Tư hoảng hốt lui về sau mấy bước.

- Tôi chỉ muốn gặp chủ nhà. - Hắn nghiêng răng nói từng chữ.

- Muốn gặp thì bỏ súng xuống.

Từ phía trong nhà William nói vọng ra, thân hình to cao của gã di chuyển từng bước thản nhiên đên cửa. William cầm điếu thuốc bỏ vào miệng rồi di chuyển ánh mắt đến dì Tư với ẩn ý lui vào trong. Dì Tư nghe theo cuối đầu đi như chạy vào nhà. Ngoài đây có hai người đàn ông đang nhìn nhau với hai ánh mắt lãnh đạm.

- Cậu tìm tôi có chuyện gì? - William rút điếu thuốc ra gõ nhẹ ngón trỏ vào làm văng tàn thuốc xuống đất, rồi một lần nữa bỏ vào miệng.

- Tôi muốn tìm một người. - Hắn hạ khẩu súng bỏ về chỗ cũ.

- Tìm ai?

- Người đó là Đỗ Anh Quân.

William ngay lập tức nhìn vào đối phương, gã chỉ vậy mà nhìn không bộc lộ một chút biểu cảm nào. Theo như phán đoán tài tình của mình, gã có thể đoán được hắn ta là ai, chắc chắn là người đó rồi.

- Cậu là Đỗ Anh Tuấn - em trai của Quân?

- Người đâu?

- Từ từ nào, vào nhà đi chứ!

Gã bỏ đi vào nhà trước, phía sau Tuấn đứng đó một lát rồi ngay lập tức nối bước theo. Vẫn là hình ảnh cũ trong khu nhà của William khi lần đầu Quốc Huy đến, chỉ có một từ là thượng lưu. Tuấn tự nhiên ngồi xuống ghế trong phòng khách, gã Will cũng theo. Hai người đàn ông nhìn nhau chờ dì Tư mang nước ra, chẳng ai nói với ai một lời. Khi người giúp việc đi vào trong Will mới lấy điện thoại gọi cho ai đó, bảo là qua gian nhà chính gấp. Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, một bóng dáng của một người con trai khác vang lên.

- Ông chủ cho gọi tôi.

- Cậu nhìn xem ai đây.

Theo hướng chỉ định Quân nhìn qua liền bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tuấn. Nhưng trong đầu của Quân bây giờ không nhớ người đó là ai, hay nói đúng hơn chưa từng xuất hiện trong cuộc đời. Tuấn không thể chờ được nữa bật dậy ôm lấy Quân vào lòng.

- Em tìm được anh rồi, em tìm được anh rồi.

Còn tiếp...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận