Yêu Thương Về Đâu?

Thấm thoắt đã thêm một tháng nữa trôi qua, cuộc sống của anh em Huỳnh gia vẫn thế tiếp diễn trong "nhàn hạ", Trọng Huy vẫn chưa tiết lộ chân tình cho tiểu đệ của mình biết, chỉ tự thân ôm lấy cho riêng mình, mặc kệ bao dày vò tâm can đến nghẹt thở. Vậy mà hắn vẫn tiêu sái sống qua ngày, liên tục âm thầm bảo vệ người yêu, chẳng trách tiểu đệ cho y là mặt dày hơn cả đế giày, y cũng không để tâm đến mà ngược lại cư nhiên lảng vảng bên cạnh đệ ấy. Về phần cậu không thể chịu được cái tính độc tài vô lý đó của hắn, nào là không cho đi chơi đêm với bạn bè, đi đâu cũng phải cho y theo, đến việc cậu đi vệ sinh cũng không buông; có nhiều lần muốn chửi y nhưng khi bắt gặp "lãnh nhãn quang" đó cậu một chữ bất cảm thốt ra. Ngày ngày sống chung với y rồi cũng thành quen, mặc kệ những điều không thuận mắt cậu cư nhiên sống qua 24 giờ, nhiều lần hắn nhắc nhở rồi chuyển qua hăm he, dọa nạt, nhưng cuối cùng cậu vẫn mặt dày hơn hắn chẳng tiếp thu lấy một lời. Có lần cậu đi sinh nhật của nhỏ Trang đến tận 12h khuya mới về, vừa đặt chân xuống bên cạnh chuông cửa liền thấy thân ảnh to lớn của hắn khoanh tay dựa vào cổng đứng bên trong nhìn ra, bộ dạng như một tráng sĩ, biểu cảm chẳng mệt mỏi lấy chút nào, đôi mắt thoáng lãnh đạm như mọi ngày. Cậu ngà ngà say chào một tiếng, còn vui vẻ đưa tay vào khe cửa bóp lấy mũi y như cha nựng con trai, chẳng buồn quan tâm đến sắc mặt đang dần xám đen của đối phương, cho đến khi y bỏ vào nhà không thương tiếc quay trở lại cũng là lúc cậu nhận ra có người rất không thoải mái với mình. Mười phút đứng bên ngoài vẫn không thấy bóng dáng ai ra mở cửa, chắc y đang rất tức giận, mà cũng lạ, mắc gì hắn phải lo cho mình như vậy, bản thân hắn còn lo không nổi huống chi thích lo chuyện bao đồng của người khác, thôi dẹp hết đi, cần chi quan tâm đến thứ mặt dày đó. Quốc Huy vẫn đứng yên một chỗ, lưng tựa vào tường, tâm can thoát tục ngắm "cảnh đêm đô thị", chẳng màng tới có kẻ đứng trên lầu nhìn mình từ nãy đến giờ. Sau một hồi vẫn có người đi ra mở cửa, cậu bước qua chẳng thèm nhìn đối phương lấy một cái, cư nhiên đi vào nhà; vừa vào phòng cởi cái áo khoác ra quăng lên giường đã nghe tiếng nói từ ngoài cửa:

- Nếu còn lần sau đừng mong vào được nhà.

Cậu cũng không bỏ qua, tiêu sái đáp lại:

- Ngủ nhờ nhà của Tuấn cũng được mà. Mắc quá thì đi khách sạn.

Vừa dứt lời cậu bị một lực mạnh đẩy ngã xuống giường theo sau đó là thân hình to lớn của hắn đè lên lưng, sức của y làm cậu ngột thở muốn ngất đến nơi.

- Này, anh... làm gì vậy? Xuống... mau...

- Tôi nhắc lại cho em nhớ, nếu còn lần sau đừng trông mong được vào nhà, còn nữa, nếu như tôi biết em ngủ ở nhà của thằng đó thì cả hai đừng mong yên ổn, rõ chưa?

Hắn gắt từng chữ khiến cậu bất kham cự quậy liên tục, y thả lỏng chống tay đứng lên lãnh đạm nhìn biểu cảm phẫn nộ bên dưới. Cậu đứng phắc dậy chỉ tay vào mặt y cáu gắt:

- Anh đừng có quá đáng, cũng vì anh không được mời đi cùng mới tức trong lòng, bây giờ quay qua trút bỏ hết lên đầu tôi à?

Hắn không đáp, chỉ hậm hực quay lưng bỏ đi. Sau hôm đó cả hai không giao tiếp lấy một câu, gặp mặt thì né tránh, vào bàn cơm mỗi người một góc không còn ngồi cạnh như xưa, tưởng chừng chuyện trẻ con này kéo dài mãi nhưng sau một tuần hắn là người đến xin lỗi, mọi chuyện lại đâu vào đấy.

Hôm nay hai huynh đệ vẫn ở trong lớp như thường ngày, hắn ở phòng hắn, cậu ở phòng cậu, chỉ cách một bức tường dày, nhưng chỉ cần đứng ngoài sân nhìn vào liền có thể thấy hai nơi hoàn toàn khác biệt, một trầm lặng, một sôi động. Trở về lớp 12A2, Quốc Huy đang ngồi xem lại một số bài tập Toán, một tiếng gọi ngoài cửa làm cậu gián đoạn công việc:

- Huy ơi, có "thư" kìa.

Giọng nhỏ bạn vang lên gây sự chú ý đến một vài người, cậu bỏ bút đi ra cửa. Đối diện với cậu là một cô gái rất dễ thương, thân ảnh nhỏ bé, gương mặt thoạt nhìn giống những nữ sinh trong bộ truyện Anime Nhật Bản; cô bé e hẹn ngước lên nhìn cậu, tay chìa một hộp quà màu xanh lam gói ghém rất cẩn thận và tinh tế, cậu vẫn chưa hiểu ý định của đối phương là gì bất cảm nhận đồ. Cô bé vẫn chìa hộp quà trước mặt, đôi môi nhỏ nhắn mấp máy:

- Có người nhờ em gửi cái này cho anh.

- A...

Sự thật đây không phải là của cô bé, vậy là của ai?

- Là của ai vậy?

- Người đó nói là phải giữ bí mật, nếu anh có hỏi thì không được nói ra, sẽ tự khắc đến tìm anh.

- A... à...

- Anh nhận đi.

Cô bé đi tới một bước nắm lấy tay cậu đặt hộp quà bí ẩn lên, nó hơi nặng một chút, chắc không phải mấy thứ dành cho con gái như thú nhồi bông hay trang sức. Cậu mãi mê nhìn vật trên tay đến lúc muốn gửi lời cảm ơn thì bóng dáng của "cô bé hạt tiêu" đó đã xa dần về phía hành lang, cùng lúc tiếng trống vang lên cậu nhìn xuống nó lần cuối rồi bỏ vào lớp, những tiếng bàn tán chọc ghẹo khắp nơi khó tránh được nhưng cậu chỉ cười cho qua chứ không đáp. Trên đường về lớp "cô bé hạt tiêu" vừa đi vừa ngâm nga một ca khúc nào đó trong cô rất hồn nhiên trong sáng, bỗng nhiên một thân ảnh cao lớn xuất hiện chắn đường, cô bé chưa kịp hốt hoảng đã bị bịt miệng kéo đi, cả buổi học hôm đó chẳng ai thấy cô vào lớp.

Suốt buổi sáng cậu chẳng màng đến lời giảng bài của giáo viên hay mấy câu chuyện "lá cải" từ Đào và Trang, chỉ chú tâm vào bí ẩn bên trong hộp quà, nó từ ai gửi? Bên trong là gì? Tại sao phải nhờ người khác chuyển đến? Đó là những câu hỏi mà cậu đang muốn tìm ra đáp án. Giờ ra chơi, mọi người tụ năm tụ bảy nói chuyện phiếm chỉ riêng cậu ngồi một mình cùng hộp quà màu xanh.

- Huy ơi, "chồng" mày đến "thăm nuôi" kìa.

Cậu nghe từ "chồng" là biết đó là ai, đưa mắt nhìn ra cửa thấy hắn khoanh tay lãnh đạm đứng dựa dạo tường trong rất "soái", y được mọi người gọi là chồng chẳng qua y cứ kè kè bên cậu không buông, lại không cho ai đến gần, như một ông chồng đang cách li vợ mình với người ngoài. Quốc Huy mệt mỏi đi ra, chẳng buồn chào hắn một lời, thấy y vẫn còn dán mắt vào cái hộp trên bàn của mình cậu không nói cũng không được:

- Của một người nào đó tặng.

- Một người nào đó? - Hắn bây giờ mới nhìn cậu, trong mắt thoáng có cảm giác không thoải mái.

- Một người bí ẩn, chỉ thế thôi.

Cậu tiêu sái nhún vai trả lời, không thèm để tâm đến cảm xúc của đối phương, hắn cũng chẳng còn hỏi đến nó, nói vài điều với cậu rồi bỏ về, trước khi đi không quên nhìn nó lần nữa. Chẳng qua tâm tình hôm nay của y không được tốt, lại thêm bắt gặp hộp quà trên bàn của tiểu đệ như thêm dầu vào lửa, vừa về đến lớp liền cầm lấy quyển vở quăng vào một góc tường, mọi người xung quanh tạm dừng hoạt động nhìn hắn, không khí xung quanh trở nên nặng nề đến ngột ngạt, một vài thành viên không chịu được chậm rãi di chuyển ra ngoài. Vi nhìn hắn hồi lâu, gương mặt của y vẫn không thay đổi, vẫn hầm hầm từ nãy giờ, ánh mắt không khỏi như muốn thiêu đốt mọi thứ, Vi tiến tới nhặt quyển tập đặt lên bàn hắn rồi quay bước trở về chỗ của mình, mọi người xung quanh bất mãn nhìn y nhưng không dám thốt lên lời nào.

Hết buổi, những học sinh lũ lượt kéo về, lớp Quốc Huy cũng ra gần hết chỉ còn vài người, lúc vừa rồi Tuấn xin về sớm một chút nên trọng trách mang sổ đầu bài lên văn phòng được đùn đẩy qua cho cậu. Từ văn phòng giáo viên bước ra Quốc Huy kéo vài cái vào quai đeo balo rồi tiêu sái bước đi, giữa đường cậu bắt gặp thân ảnh quen thuộc, "cô bé hạt tiêu" đang chậm chạp di chuyển từ phòng y tế về phía lớp, nhìn thấy hành động đưa tay đỡ trán cậu đoán được cô đang rất mệt mỏi. Huy nhìn ra phía sau, cái balo đang chứa đựng bên trong là một thứ bí ẩn người gửi lại mật danh, cậu lại hướng mắt về cô bé vẫn chậm chạp bước đi, bỗng nhiên thân ảnh nhỏ nhắn ấy ngã xuống đất, cố gắng đứng lên nhưng vô vọng, cô đưa tay ôm ngực thở vội vã. Cậu hoảng hốt chạy nhanh lại đỡ lấy cô, chân thành hỏi thăm:

- Em có sao không?

- Em không sao... cảm ơn... á...

Cô bé hét lên, dùng sức đẩy thân thể to lớn của cậu ra, thêm một lần nữa cô ngã xuống đất, nhưng lần này có thêm tiếng khóc và tiếng van xin đáng thương vang vọng vào tâm trí người đối diện.

- Em xin anh... tha cho em... hic... em chỉ chuyển... hic... hộ người khác... anh tha cho em... hic.

Cô bé quỳ dưới chân Huy khóc thảm thiết rồi không ngừng gật đầu van xin, cậu chưa tiếp thu kịp chuyện gì đang xảy ra, nhanh tay kéo cô đứng dậy.

- Em đứng lên đi, có chuyện gì vậy? Sao...

- Anh... hic... đừng giết em... em xin... hic... lỗi.

- Tại sao anh phải giết em? Em sao thế? Anh là Quốc Huy đây, người em tặng quà buổi sáng đấy.

Cô bé mở to mắt nhìn người phía trước đang giữ vai mình, tâm tình rối loạn như tơ vò, cô một lần nữa khóc to lên ôm lấy đối phương, không ngừng run rẩy. Huy cũng bất ngờ trước hành động này nhưng vẫn đáp trả lại, cô thật nhỏ nhắn, một vòng tay đều có thể bao trọn lấy. Cô bé nằm úp mặt vào ngực của cậu thút thít:

- Anh ấy... hức... dọa giết em... hức... em sợ lắm...

- Không sao rồi, không sao rồi, đã có anh ở đây. - Cậu vỗ nhẹ vào lưng an ủi cô bé.

- Em vẫn còn sợ, anh ấy rất dữ.

- Không ai làm gì được em đâu, tin anh đi. Kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra?

- Em...

...

Trọng Huy đang mất bình tĩnh từ nãy giờ, cậu bắt hắn đứng trong nhà xe đợi mà đến hiện tại vẫn không thấy ra, y mặt mày cau có bất giác nhìn trái nhìn phải rồi tứ phía, những cô gái chàng trai đi ngang qua không khỏi nhìn y một cái như đã sắp đặt sẵn từ trước, người thì trầm trồ khen ngợi, người thì cố gắng gây sự chú ý đến y nhưng chỉ nhận lại nhãn tình lãnh đạm phũ phàng. Mãi mê nhìn đất nhìn trời có người đi đến hắn cũng không biết, khi có đụng chạm vào da thịt y mới để ý đối phương, lúc đầu cứ ngỡ là tiểu đệ, nhưng sau đó lại hơi thất vọng người phía trước là Vi, hắn khó chịu nhìn cô gái đang mỉm cười nhìn mình, nếu là một thằng con trai bình thường thì chắc chắn y sẽ đổ ngã trước cô.

- Sao Huy không về? Chờ ai à?

- Chờ em trai.

Vi khoanh tay hơi lắc người sang trái quan sát đối phương, từ đầu đến chân mọi điểm đều hoàn hảo tinh tế, cứ như là một bức tượng điêu khắc nghệ thuật, trên đời này quả là có một người toàn vẹn về mọi mặt như vậy. Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo vài chiếc lá phượng vĩ vô tình bám vào tóc của hắn, Vi nhìn nó cười nhẹ trông rất thanh tao, bất giác nhóng người lên một tí lấy nó ra. Hắn hơi bất ngờ lùi về sau một bước, sắc thái bất cải nhìn cô.

- Chỉ là chiếc lá thôi mà...

-...

Hắn không nói thêm, hơi nghiêng người sang trái một chút bắt gặp thân ảnh quen thuộc đứng cách họ một khoảng, cậu đang nhìn hai người tình cảm tràn đầy mà tâm can không được tốt, nó giống như đang ăn "giấm chua" rất khó chịu. Vi theo hướng mắt của y nhìn ra sau, Quốc Huy vẫn còn đứng đó, cô tươi cười giơ tay chào đối phương, thầm nghĩ một bản sao hoàn hảo như bản chính, không khác điểm nào chỉ là tính cách riêng của mỗi người không giống, vạn nhất không giống. Cậu đi tới chào hỏi vài câu cho đúng phép tắc rồi leo lên xe hắn đã dẫn ra từ bao giờ, cả hai chào cô lần cuối trước khi phóng xe về. Vi vẫn đứng tại chỗ, hai tay ôm cặp trước bụng mỉm cười nhìn theo bóng dáng chiếc xe rồi bước vào trong lấy xe đạp của mình, hướng thẳng về nhà.

... Còn nữa...

* Bất cảm: Không thể, không dám ( vì một lý do).

* Bất kham: Không chịu đựng được.

* Bất cải: Không thay đổi, không biến đổi.

* Tiêu sái: Phóng khoáng, thanh cao, thoát tục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui