Yêu Thương

Từ nay về sau, anh vì em mà thủ thân như ngọc. [=)) Mắc cười chết ta.]

Động tác của Mạnh Hạ cứng ngắc đang nhấc ấm nước lên, nước tràn đầy ra ngoài, câu nói kia thật sự đã làm cho cô sôi trào đến mức muốn nhảy xuống biển. Cô rung động, nhưng mà ngoại trừ rung động ra thì cô đã không còn dũng khí để quay trở lại.

Đã sớm mai táng đi tình yêu, còn có thể lấy cái gì để làm lại? Cô khổ sở bất đắc dĩ cong cong khóe miệng.

"Mẹ, nước tràn hết ra rồi." Mạnh Lãng vội vàng lên tiếng.

Lúc Mạnh Hạ phản ứng kịp thì trên bàn đã đọng lại một tầng nước.

"Mẹ, làm việc thì phải toàn tâm toàn ý." Mạnh Lãng nghiêm trang nói ra.

Mạnh Hạ thật là muốn mếu, Mạnh Lãng nghiễm nhiên ra dáng một tiểu đại nhân. Ngày đó Mạnh Lãng gặp Từ Dịch Phong, buổi tối về nhà, cả người đều không còn giống như trước kia nữa. Trước khi đi ngủ, Mạnh Hạ có pha cho nhóc con một ly sữa. Lúc đi vào, liền chứng kiến nhóc ấy nằm sấp ở trên bàn, nghiêm túc vẽ tranh. Giữa bức tranh là một người đàn ông thân hình cao lớn, dưới ánh nắng sáng ngời, trải xuống một cái bóng thật dài, ở bên cạnh dắt một đứa bé, cảm giác thật ấm áp. Không khó để nghĩ ra được trong bức tranh của Tiểu Lãng chính là ai.

Tiểu Lãng cũng chỉ gặp qua hắn có hai lần, không nghĩ tới Từ Dịch Phong đã đi vào tâm linh của nhóc con thật sâu. Lúc Tiểu Lãng nói về hắn, Mạnh Hạ cảm thấy trong lòng mang một hương vị rất kỳ quái, vui sướng ngọt ngào, còn có cả ghen tuông nhè nhẹ.

"Mẹ, ba ba nói mình sẽ không bị trở thành người tàn tật, ba còn muốn dạy con đá banh." Tiểu Lãng nhún nhún vai, ánh mắt có chút lạc lõng. Đứa nhỏ này bởi vì thể chất không tốt nên bình thường không thể vận động nhiều được. Nhìn thấy những đứa trẻ khác ở cư xá chơi đùa, nhóc con vĩnh viễn chỉ có thể ngồi ở một bên mà quan sát.

Xem ra Từ Dịch Phong ở trong lòng nhóc con rõ ràng là có một hình tượng tốt. Mạnh Hạ liền cảm thấy quái lạ, Từ Dịch Phong hiện tại đang nằm một chỗ, một cái chân đã bị bó thạch cao, hắn có chỗ nào mà làm được hình tượng tốt.

Mạnh Hạ do dự thật lâu mới lựa lời cẩn thận: "Tiểu Lãng, thích ba ba không?"

Mạnh Lãng tiếp tục tô màu, cũng không ngẩng đầu lên: "Thích."

Trực tiếp như vậy sao, Mạnh Hạ buồn bực: "Vì cái gì?"

Mạnh Lãng quay đầu lại: "Ba Ba khi còn nhỏ rất là tuấn tú, ba ba được chơi với rất nhiều đồ chơi tốt. Ba ba nói con rất giống mình khi còn bé, xem ra con cũng rất tuấn tú."

Mạnh Hạ khô khốc giật giật khóe miệng, thì ra đây mới chính là sự thấu hiểu giữa đàn ông với đàn ông, thật là nông cạn. [=)) Tiểu Hạ có một sự kỳ thị không hề nhẹ]

***************************

Bệnh tình của Từ Dịch Phong từ từ chuyển biến tốt đẹp hơn, không lâu sau đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường. Tịch Hạo Trạch đến thăm hắn, tự nhiên trêu ghẹo: "Cái này là vì đuổi theo bà xã mà cái mạng nhỏ cũng không cần. Dịch Phong, tớ chỉ là nói cậu giả bộ bị bệnh nan y, đâu có nói cậu đi vào chỗ chết đâu!"

Nhớ ngày đó khi Tịch Hạo Trạch đuổi theo mang bà xã trở về, lúc đó Hàn Sơ Vũ đã nhất quyết rời nhà trốn đi. Hắn sau khi đả thông tư tưởng mới nghĩ ra được một cách như vậy, Sơ Vũ đã mềm lòng, đến lúc nghe tin hắn sinh bệnh, quyết định sẽ trở về. Chỉ là về sau khi mặt hắn đã dày lên, chiêu này sẽ không còn phát huy tác dụng với mình nữa nên mới cống hiến cho Từ Dịch Phong. Tịch Hạo Trạch khẽ cười một tiếng.

Từ Dịch Phong mặt mày trắng bệch: "Cậu nghĩ tớ là cậu hả, tớ không có không biết xấu hổ như cậu."

"Ui, cậu còn đem mình biến thành một quân tử tàn tật cơ đấy, thật đúng là vĩ đại. Tiểu Hạ lúc này đã hồi tâm chuyển ý chưa?" Tịch Hạo Trạch ngồi bắt chéo hai chân, sâu kín nói ra.

Lời này trong thoáng chốc liền đâm trúng tim đen của Từ Dịch Phong. Từ Dịch Phong hiểu là tên huynh đệ này chính là đang chọc dao nhỏ vào người hắn. Hắn phải nhắm mắt lại, giả chết đúng lúc. [=)))) Oimeoi, cười lộn ruột.]

Tịch Hạo Trạch cười đến chấn động: "Dịch Phong, tớ nói cậu đấy, trong ngày thường lúc nào cũng ngang ngạnh hung ác. Bây giờ cái mạng nhỏ thiếu chút nữa cũng bị liên lụy, vậy mà bà xã con cái cũng không có ở bên cạnh, cậu nói xem mình đang làm cái gì vậy?"

Từ Dịch Phong thở phập phồng, một lát sau mới lên tiếng: "Cậu nghĩ là tới muốn lắm hả, lúc xe đụng tới, trong đầu của tớ mặc dù không kịp suy nghĩ nhưng mà người ở trong đầu tớ vẫn là cô ấy. Khi đó, tớ mới hiểu được, kỳ thật tớ sai rồi, sai đã nhiều năm như vậy."

Tịch Hạo Trạch nghe hắn nói ra những lời này, trong lòng cũng là đồng cảm rất sâu, thật tốt là giữa hai người còn có con trai.

"Tiếp theo có tính toán gì không?" Tịch Hạo Trạch hỏi.

Từ Dịch Phong nôn nóng, đã vài ngày rồi, con trai và cô ấy một lần cũng không có đến. Mẹ hắn cũng không tới, Từ Tiểu Táp tiện thể có nhắn tin đến, Đàm Dĩnh bọn họ sẽ không có đến quấy rầy anh nghỉ ngơi.

Kỳ thật hắn rất là cô đơn và tịch mịch. [=)) Thương quá, bị mọi người ruồng rẫy hết cả.]

"Còn có thể làm sao, không ai đến thì tớ tự tới, coi như nghỉ ngơi một lần."

Tịch Hạo Trạch mỉm cười như có như không: "Mấy ngày hôm trước khi cậu xảy ra tai nạn, mấy khu đất cạnh tranh của thành phố cũng có phần của Mạnh Tiêu, tớ nhớ đó là hạng mục lớn sáu tháng cuối năm của cậu."

Từ Dịch Phong nhíu chặt chân mày lại: "Lúc trước Từ thị đầu tư vào công trình, sau khi hắn trở về, thỉnh thoảng đã bị tuôn ra rất nhều vấn đề, chuyện này cũng liên lụy đến cấp trên." Hắn thở dài: "Mạnh Tiêu là hận tớ đến chết, dự định cùng tớ đánh cược một ván. Mấy ngày nay lại gió êm sóng lặng, xem ra là hắn đang do dự, hoặc là cũng sẽ không động thủ nữa."

"Hắn cảm kích cậu cứu muội muội của hắn đây mà."

"Chiếc xe kia không phải là tớ an bài!" Từ Dịch Phong một mực nói ra.

Tịch Hạo Trạch thật đúng là ngoài dự liệu: "Không phải là cậu?" [Á! Anh Hạo Trạch này thật là, ăn vạ riết quen rồi hay sao mà lại nghi là anh Phong tự bày ra cái chuyện chết người này ="=]

"Là Kiều Dịch Kỳ." Từ Dịch Phong buồn bực nói ra.

"Cậu đấy nha, thật sự là hại người rất nặng."

"Cậu nghĩ là mình không có sao? Lúc trước Tô Y trả lại bà xã cho cậu còn làm mất đứa con." Từ Dịch Phong oán hận nói ra.

Tịch Hạo Trạch coi như là đã lĩnh giáo được sự ác độc của Từ Dịch Phong.

Lúc này cửa phòng được nhẹ nhàng nói ra, ở phía dưới thò ra một cái đầu nhỏ, che miệng cười hì hì: "Ba ba…"

Hai người đàn ông ngơ ngác đồng thời cùng quay đầu lại, hai mắt của Từ Dịch Phong lập tức phát sáng lên, lưng thẳng tắp, tinh thần dạt dào.

Tiểu Lãng đi theo phía sau Nhạc Nhạc, hai đứa bé cùng nhau xách theo một giỏ trái cây.

Từ Dịch Phong phất phất tay ra lệnh: "Hạo Trạch, cậu đừng ngồi ở đấy, mau nhanh đến cầm lấy đi, đừng để khuê nữ và con trai của tới bị mệt." Nói xong quay đầu lại, hướng về phía hai đứa bé cười một cái vô cùng sáng lạn.

Người này nha, thay đổi thật là nhanh hơn bình thường.

"Tiểu Lãng, Nhạc Nhạc, thật nhiều ngày không có tới thăm ba ba." Từ Dịch Phong làm ra một bộ dáng rất thương tâm, Tịch Hạo Trạch ở bên kia chân mày đã run lên một cái.

"Ba ba, con vốn là muốn tới thăm ba, nhưng mà con bị cảm." Tiểu Lãng chu mỏ lên, bày tỏ một sự vô cùng đáng tiếc.

"Con và ca ca rất muốn tới, nhưng mà mẹ nói sẽ truyền vi khuẩn cho ba ba."

Từ Dịch Phong trong lòng đã rối ren nhiều ngày, cuối cùng cũng được viên mãn, khóe miệng của hắn cười không khép lại được: "Mẹ của các con đâu?"

"Mẹ ở bên ngoài." Tiểu Lãng chỉ chỉ ra cửa.

"À." Từ Dịch Phong nghiêng người qua, đưa mắt hướng ra cửa nhìn ngó dò xét một hồi.

"Hay là tớ cho người tới phá bỏ bức tường này đi." Tịch Hạo Trạch mang một vẻ mặt chân thành tha thiết. [=)))))))]

Từ Dịch Phong khẽ hừ một tiếng, ánh mắt đảo một cái: "Tiểu Lãng, Nhạc Nhạc, mau gọi thúc thúc. Hạo Trạch, khuê nữ cậu đã gặp qua, con của tớ…" [Dịch Phong sủng ái nên gọi Nhạc Nhạc là khuê nữ, mình giữ nguyên vậy luôn:3]

"Thúc thúc…"

"Thật sự là quá tốt cho cậu, lần sau tớ sẽ chuẩn bị bao lì xì lớn." Tịch Hạo Trạch đứng dậy: "Cậu yên lòng mà dưỡng bệnh đi, thân thể là nền tảng của cách mạng, có con trai con gái rồi mà bà xã còn chưa có xuất hiện đây. Haizzz, vợ tớ nấu cơm đang chờ tớ về, tớ cũng không quấy rầy nhà cậu đoàn tụ nữa." [Cố tình nhấn mạnh chọc tức đây mà:v.]

Từ Dịch Phong mặt trầm xuống, thở ra một hơi thật dài, nhìn lại hai đứa con một chút, buồn bực trong lòng rốt cục cũng tản đi được ít nhiều.

Tiểu Lãng nhìn quanh gian phòng một vòng, cuối cùng nhìn vào Từ Dịch Phong: "Ba ba, giàn ná của ba đâu?"

Từ Dịch Phong giật mình, hắn đã dặn Đàm Dĩnh mang tới, nhưng Đàm Dĩnh bây giờ đối với chuyện của hắn đã chẳng thèm quan tâm nữa. [=))]

Vẻ mặt của Mạnh Lãng dần dần trở nên nghiêm túc, sau đó thở dài: "Ba ba, con quá thất vọng rồi. Ba Trần nói cho con biết làm người thì phải biết giữ lời, người lớn thì cần phải làm gương cho chúng con."

Từ Dịch Phong hận không thể đứng lên, nhưng cái bắp đùi này căn bản là bây giờ không thể nhúc nhích được: "Ba ba sai rồi, con trai, ba lập tức nói cho cô lấy tới đây cho con."

Thật vất vả với tạo dựng được tình cảm với con ruột mà cứ như vậy bị tan vỡ đi sao?

"Ca ca, mẹ cũng như vậy đấy, mẹ luôn nói sẽ dẫn em đi ăn gà rán Kentucly, nhưng mà đã nhiều lần gạt em, em đều nhớ kỹ."

Từ Dịch Phong bối rối, hắn không có kinh nghiệm tiếp xúc với con nít nên không biết hai đứa con này làm sao lại "nghiêm khắc" như vậy nha? Còn nhớ kỹ nữa chứ.

Hắn vội vàng cầm điện thoại lên, phân phó cho Tôn thư ký đi mua một hộp gà rán Kentucky tới đây, lại gọi cho người nhà của hắn mang thứ đồ chơi kia đến, hy vọng có thể cứu vãn lại một chút hình tượng của mình.

Hoàn hảo là một bước này hắn đã đi đúng rồi.

Trẻ con rốt cuộc vẫn là trẻ con, Từ Dịch Phong ngắm nhìn hai đứa con ăn phi thường cao hứng, liền thắc mắc, ăn ngon như vậy sao?

"Ba ba, ba có phải là muốn ăn hay không?" Nhạc Nhạc nhìn thấy hắn, mút mút ngón tay của mình.

Từ Dịch Phong lắc đầu: "Các con ăn ít một chút, nếu không buổi trưa ăn cơm không ngon."

Mạnh Hạ lấy được thuốc cho Mạnh Lãng thì liền chạy tới, thấy trên bàn là một mảnh hỗn độn, nhìn lại trên người Nhạc Nhạc và Mạnh Lãng, cô nhắm mắt lại, dẹp yên tức giận trong ngực, quay đầu lại mắt sắc nhìn vào Từ Dịch Phong: "Làm sao anh lại cho bọn nhỏ ăn những thứ đồ ăn không tốt cho sức khỏe thế này?"

"Anh có biết thân thể của Tiểu Lãng không tốt hay không, ăn uống đều phải kiêng cử?"

"Từ Dịch Phong!" Cô nặng nề gọi tên của hắn.

Từ Dịch Phong toàn thân cứng ngắc ở đó, sắc mặt thay đổi liên tục, trong một thoáng đã trầm xuống, giọng nói của hắn vang lên thật thấp: "Là anh sơ sót."

Một câu của hắn như vậy, Mạnh Hạ chỉ cảm thấy là một quyền đánh vào bông vải, trong lòng mềm xuống cực kỳ, cô thở dài. Đúng vậy, hắn làm sao biết được những thứ này? Hắn chỉ là ở bên Tiểu Lãng chưa đến nửa ngày, thì làm sao biết được thân thể Tiểu Lãng không thích hợp để ăn những thứ này.

"Là tôi nóng nảy." Mạnh Hạ do dự nói ra, nhìn thấy ánh mắt của Từ Dịch Phong thất lạc, trong tim cô căng thẳng, sau đó lại chậm rãi nói ra: "Tôi dự định mang theo Tiểu Lãng và Nhạc Nhạc đến Vienna định cư. Ở bên đó khí hậu và hoàn cảnh tốt cho sức khỏe của Tiểu Lãng."

Nụ cười của Từ Dịch Phong tắt ngấm, sắc mặt thoáng chốc một chút huyết sắc cũng không có. Hắn dần dần nắm tay lại thành quyền, trong ngực phập phồng chấn động: "Định cư?" Sau đó hắn lại nói ra một cách tăm tối: "Phải mất bao lâu? Một năm? Hai năm?"… Hay là cả đời?

Mạnh Hạ ngước mặt lên, trong giọng nói có chút áy náy: "Chưa rõ lắm."

"Tiểu Hạ……" Thân thể của Từ Dịch Phong rõ ràng đang chuyển động, hắn muốn xuống giường, nhưng mà hắn không thể.

"Anh còn bị thương, đừng có động đậy."

Từ Dịch Phong không phục nói ra: "Vậy em tại sao lại để cho Tiểu Lãng nhận anh? Cho anh hy vọng, sau đó lại thu hồi nhanh gọn, em cũng biết là như vậy so với giết anh còn hung ác hơn."

Hắn đột nhiên cảm thấy tất cả đang ầm ầm sụp đổ. Ở bên ngoài trời quang mây đãng, ánh nắng sáng ngời tỏa ra rực rỡ nhưng trong phòng vẫn mang một cảm giác trầm trầm như cũ. Trong lúc nhất thời, hắn đột nhiên có chút mê muội và hoảng hốt, cho rằng tất cả đều là hư ảo.

"Lúc hôn mê, em tới thăm anh, anh đều cảm nhận được. Trong đầu anh liền mang một ý niệm, mình không thể chết được, anh nợ em còn chưa có trả lại." Hắn tăm tối nhìn cô một cái: "Có phải sẽ không quay về nữa hay không?" Hắn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt như muốn xuyên thấu qua người, làm cho hắn cảm thấy như không còn chân thực.

Mạnh Hạ trầm mặc một lát, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại kiên định dị thường: "Anh còn nhớ thầy Lý trước kia của tôi không? Ông ấy giới thiệu cho tôi, tôi đã viết đơn nhập học ở đại học bên đó." Cô dừng lại một chút: "Sau này anh có thời gian, có thể đến thăm con."

Từ Dịch Phong thoáng chốc như bị người ta bóp cổ, thở dốc khó chịu, hắn từ từ quay đầu lại nhìn đứa nhỏ. Ánh mắt dần dần bị bi thống bao phủ, rơi vào trong vực sâu không đáy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui