Yêu Tinh Chân Dài

Edit: Hàn Mai

Beta: Linh xù

Sau bữa cơm chiều, Thời Mẫn ôm notebook, hỏi Lạc Minh Kính đang vội vã vẽ bản thảo.

“Thích màu gì?”

Lạc Minh Kính đẩy đẩy mắt kính bị rớt xuống, không yên lòng nói: “Phải xem dùng ở đâu…”

Thời Mẫn trả lời: “Dùng trên giường.”

Không vẽ nổi nữa, Lạc Minh Kính nhìn chằm chằm bản thảo, thật lâu sau mới tìm lại âm thanh, trầm giọng hỏi: “Nội y sao?”

“Ừm.”

“…Có phải chuẩn bị để ngủ anh không? Muốn chọn chiến bào rồi hả?”

“Thông minh.” Thời Mẫn nói, “Cho nên chọn màu đi.”

“Tướng quân, em tự mình quyết định đi.” Lạc Minh Kính ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra bất đắc dĩ, “Hỏi anh thích gì, giống như giả bộ nhân từ, bất kểu anh thích màu gì thì cuối cùng vẫn sẽ cởi chiến bào thu dọn anh, em nói có đúng không?”

Thời Mẫn gật đầu: “Vậy chọn theo ý em nhé.”

Lạc Minh Kính vội vàng bổ sung: “Chiến bào thì được nhưng vũ khí thì không cần có.”

Thời Mẫn thản nhiên đáp: “Ừm, không cần lo nhiều, đối phó với anh thì chỉ cần dùng tay là đủ.”

Khi bạn để một người phụ nữ đặt mua nguyên bộ nội y thì đây là một tín hiệu nguy hiểm, nó đại diện cho việc những đếm sắp tới  người phụ nữ này sẽ cầm quyền chỉ huy mà rong ruổi, chuẩn bị sẵn sàng, làm chúa tể trên chiến trường giường đôi của hai người.

Tướng quân phủ thêm chiến bào, bắt đúng thời điểm đánh tan quân địch!

Lạc Minh Kính phì cười, không tiếp lời cô, qua một lúc, vị tiên sinh có chỉ số phản ứng chậm cao này đề nghị: “Anh làm cho em một bộ nội y nhé?”

Mắt phượng của Thời Mẫn hơi mở to, khóe miệng không thể khống chế được nhếch lên.

Nghĩ lại mà xem, con mồi tù binh của cô tự tay làm chiến bào cho cô, sau đó cô mặc bộ chiến bào này lên và tù binh đầu tiên cô xử lý chính là anh.

Cô vờ che giấu, hỏi: “Nội y anh cũng biết làm sao?”

“Đương nhiên.” Lạc Minh Kính nói, “Anh có thể vẽ bản thiết kế cho em ngay bây giờ.”

Anh rút tờ giấy khác, vùi đầu vẽ.

Thời Mẫn đứng dậy, hai tay ôm ngực, chậm rãi bước tới, hỏi anh: “Không đo kích cỡ trước sao?”

Lạc Minh Kính cười, anh nói cực nhỏ: “người đã đi qua trước mắt anh thì anh sẽ nhớ được ba vòng. Anh là người chuyên nghiệp đấy… Tổng giám đốc, nhìn một cái là biết ba vòng của em rồi, đây là bản năng nhà thiết kế.”

Thời Mẫn cười khẽ, từng bước bức anh tới góc tường, khoảng cách giữa hai người cực nhỏ, Lạc Minh Kính gần như ngừng thở, mắt kính tuột xuống chóp mũi cũng không dám đưa tay đẩy lên.

Thời Mẫn vươn tay, chậm rãi đẩy mắt kính lên giúp anh, ngón tay nhẹ vỗ về môi anh: “Nếu muốn mặc nội y thoải mái, có cần phải suy xét tới ngực của người mẫu không?”

Lạc Minh Kính trả lời: “…Làn trước em cởi áo ngủ trước mặt anh, anh nhìn qua rồi…”

Thời Mẫn nghiêng đầu, trong mắt hàm chứa ý cười mông lung: “Hửm, thấy rõ sao?”

“…rõ rồi.” Đối với người có kiến thức chuyên nghiệp cơ bản vững chắc như anh thì liếc qua một cái đã đủ rồi.

“Cái này, muốn dụng tâm làm gì đó, cần phải khảo sát tại hiện trường, tổng hợp lại rồi suy xét số liệu trên nhiều phương diện.” Thời Mẫn kéo Lạc Minh Kính lên lầu, “Tới, lên giường nói.”

“A…” Rốt cuộc Lạc Minh Kính cũng hiểu Thời Mẫn không nói chuyện nội y, ngay từ lúc bắt đầu kêt quả cuối cùng cô muốn luôn là lên thẳng giường rồi.

Lạc Minh Kính cười cười, tự giác nằm ngửa.

“…Lái xe đi, tổng giám đốc.” Lạc Minh Kính nói, “Trước kia, anh cho rằng giữa em với anh, có lẽ cả đời chỉ là một lái phụ, kết quả là anh suy nghĩ quá nhiều, ngay cả lái phụ anh cũng không phải, anh chính là xe, đến đây đi, tay lái và điều khiển đều cho em hết.”

Thời Mẫn chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn anh, lấy kính mắt của anh xuống, cởi nút áo ngủ của anh ra, tiếp đó, cởi áo ngủ của cô, vẫn duy trì tiết tấu chậm rãi, mặt không chút thay đổi nằm cạnh anh.

“…Tổng giám đốc?” Lạc Minh Kính nghĩ thầm, chẳng lẽ muốn anh chủ động?

Anh thử vươn mình, ngón tay từ từ dò xét lên ngực Thời Mẫn, không ngờ Thời Mẫn bắt lấy tay anh, nhấn lên bộ ngực đẫy đà của mình.

“…”

Lạc Minh Kính nói: “Nhịp tim em… Không thay đổi.”

Thời Mẫn cười, đáp: “Đụng vào ngực nhưng sự chú ý bây giờ của anh là nhịp tim em sao?”

Sự mềm mại đi từ đàu ngón tay, dọc lên cánh tay, từ ngực phân nhánh lên tới da đầu, hưng phấn run lên rồi luân chuyến xuống dưới, dấy lên lửa nóng.

Thời Mẫn sâu xa hỏi: “Phản ứng rồi sao?”

Lạc Minh Kính dở khóc dỏe cười: “…Không cứng lên thì có chuyện rồi.”

Anh lật người, ôm lấy Thời Mẫn, thấp giọng nói: “Vậy anh… Anh tới nhé.”

Thời Mẫn nhìn vào mắt anh, mỉm cười, đẩy anh ra: “Nằm xuống.”

“Anh biết mà.” Lạc Minh Kính theo lực của cô mà nằm xuống giường lại, thở dài thâm sâu: “Vậy tới đi.”

Nhiệt độ trong cơ thể sắp đến cực hạn rồi, mỗi một tế bào đều đang kêu gào đòi được giải phóng, không khí quá thích hợp.

Nhưng Thời Mẫn lại quay người qua, nằm nghiêng trên giường, chống đầu nhìn anh cười.

“Ngại quá, hôm nay vẫn phải xin anh tự mình bình tĩnh lại.”

“…Hả?” Dưới tình huống này, nội tâm Lạc Minh Kính thắc mắc thốt ra lời, “Thời Mẫn, hẳn không phải em…”

Thời Mẫn cười nói: “Cá phải ướp đủ thời gian thì lúc ăn mới ngon miệng.”

Cô đứng dậy, buộc lỏng áo ngủ, lấy rượu đỏ ra, đổ ra ly, đưa cho Lạc Minh Kính: “Cheers, Yêu tinh.”

Cô chầm chậm nhấm nháp thưởng thức, còn Lạc Minh Kính thì phải mượn rượu dập tắt lửa trong cơ thể, ngửa đầu đổ hết vào cổ họng, anh ngậm rượu, từ từ nuốt, nheo mắt lại hỏi Thời Mẫn: “Thật sự không được?”

Thời Mẫn đong đưa ly rượu lắc đầu: “Bình tĩnh chưa?”

“Chưa.” Lạc Minh Kính nằm lên gối mềm, nhắm mắt, thở dài sâu xa.

Thời Mẫn bưng ly rượu, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng cô nói: “Thật sự em rất tò mò, chìa khóa có thể mở cánh cửa anh đang ở đâu.”

Lạc Minh Kính đổ đầy mồ hôi, nằm bẹp trên gối, hổn hển hỏi cô: “Cái gì?”

“Anh vốn rất giống em, nhưng bây giờ anh lại luôn nghe theo ý em một cách lạ lùng, vô cùng bị động.” Thời Mẫn nói, “Anh quen làm theo những gì người khác muốn nhưng anh không phải người như vậy, anh giấu kín bản tính của mình, cho nên… phải làm sao mới có thể mở lớp vỏ này ra để em nhìn thấy chính anh đây?”

“…Không có.” Lạc Minh Kính hơi nhíu mày, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh nói: “Đại khái anh biết em muốn nói gì. Lúc còn trẻ anh rất ngang ngược và có phần kiêu ngạo, muốn làm chủ tất cả, sau đó bị tổn thương nặng nề nên không dám nữa… Giữ vũng vỏ bọc của mình, như vậy sẽ không dễ bị đau. Thời Mẫn… em là người rất may mắn cho nên mới có thể như vậy, vì thế anh mới nói… anh hâm mộ em.”

Thời Mẫn cười: “Em nói không được là anh không phản công lại sao? Cơ hội tốt như vậy.”

“…” Lạc Minh Kính thở dài, “Thôi đi, mặc dù vừa rồi có nghĩ đến nhưng đã nói không được, vậy thì không nên miễn cưỡng.”

Thời Mẫn lắc lắc ly rượu, uống cạn, cúi người, dán lên môi anh, đẩy dòng rượu ấp áp vào, rượu chảy từ khóe môi xuống, dọc theo độ cong của cằm, nhỏ lên gối.

Da thịt kề sát nhau, môi lưỡi quấn quít, tay Lạc Minh Kính đặt bên hông Thời Mẫn, lại bị Thời Mẫn cầm đẩy ra.

Lạc Minh Kính nhấp môi, trong mắt nhiễm sắc nước, hỏi cô: “…Thật sự không được sao?”

“Còn chưa tới lúc.” Thời Mẫn nhẹ nhàng liếm khóe môi anh, thấp giọng nói, “Lạc Minh Kính, anh có thời gian tốt hơn để ăn.”

Sáng sớm Hứa Thiến Thiến tới gọi cửa, Lạc Minh Kính khoác áo đi ra mở cửa cho cô.

Cô em gái chưa hết chân vào cửa đã bắt đầu kêu: “Anh! Anh nổi tiếng rồi!”

Nhưng còn chưa kịp lấy di động ra cô đã ngừng lại, cái mũi hít tới hít lui, ngửi được hơi thở xa lạ trong không khí: “… Lạ quá, cứ thấy có chỗ nào không đúng, anh uống rượu hả?”

“Vào nhanh, anh đóng cửa, lạnh quá.” Lạc Minh Kính khàn giọng kêu cô vào, khóa trái cửa tiệm.

Trong tiệm vô cùng ấm áp, ấm như thể một đêm xuân về hoa nở.

Hứa Thiến Thiến xoa nước mũi chảy ra vì ấm, chết đứng tại chỗ.

Phòng bếp rộng rãi có để máy giặt và tủ lạnh mới, giấy dán tường cũng đổi, sofa dài hơn, còn có thêm bàn trà, trải thảm lông dày, cánh cửa khóa tầng gác lửng không thấy nữa, biến thành bậc thang gỗ, hai bên đều treo tranh, thông về hướng tầng lửng.

Mà càng làm cho cô kinh ngạc, lầu hai đi xuống một người phụ nữ mặc quần áo ngủ.

Giẫm lên cầu thang gỗ, tạo ra tiếng vang cộp cộp, người phụ nữ tóc dài rối tung xuống lầu, mắt phượng hơi nhếch, mỉm cười nhìn Hứa Thiến Thiến, con ngươi cô ấy khép hờ song khí thế quanh thân làm người khác không cách nào chống lại, vóc dáng bị lớp áo ngủ che lại càng phong tình ý nhị hơn.

Khuôn mặt vô cùng… Cổ điển, khí chất vô cùng… Vô cùng Võ Tắc Thiên.

Đây là đánh giá trong nội tâm Hứa Thiến Thiến, cô hé môi, chỉ vào Thời Mẫn: “…Bao, bao nuôi?!”

Em gái ngốc quay đầu, tông giọng hạ xuống thật thấp nhưng vừa há mồm là: “Anh bị chị này bao nuôi rồi hả?!”

Lời vừa nói ra đã bị Lạc Minh Kính đánh cho: “Người yêu!”

Anh nói.

Thời Mẫn cười thành tiếng.

Chờ hai anh em an tĩnh lại, Lạc Minh Kính đi chuẩn bị bữa sáng, Thời Mẫn vươn tay tự giới thiệu, nói: “Thời Mẫn.”

“Ơ dạ dạ, chào chị, em là Hứa Thiến Thiến.” Em gái nhẹ nhàng cầm lấy đầu ngón tay Thời Mẫn, thu tay, ngồi nghiêm chỉnh.

“Chị có nghe Lạc Minh Kính nói qua về em.”

“Vâng, anh em họ.” Hứa Thiến Thiến như bị chủ nhiệm lớp dạy bảo, trong lòng bồn chồn không dám thất lễ chút nào, “Chị … bắt đầu với anh em từ khi nào?”

“Ba tháng trước.”

Hứa Thiến Thiến mở to hai mắt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Qua một lúc sau, cô bé mới xấu hổ cười cười, đứng dậy, lặng lẽ lùi vào bếp, thấp giọng oa oa oa biểu lộ sự tức giận khi bị anh họ ruột giấu diếm: “Sao không nói cho em biết!”

Lạc Minh Kính nói: “Sớm muộn gì cũng gặp.”

“Vậy cũng phải nói cho em biết trước một tiếng chứ.” Hứa Thiến Thiến nói, “Nhưng, anh à, anh tới thời xoay chuyển rồi!”

Cô lấy điện thoại ra, lướt đến vị trí thứ 5 top search weibo cho Lạc Minh Kính xem: “Ha ha, hot chưa này!”

Đại não Lạc Minh Kính nổ vang, chết máy.

Hứa Thiến Thiến vui vẻ: “Thu hoạch cả tình yêu lẫn sự nghiệp, mời khách là chuyện chắc chắn rồi đó nha anh! Anh mau dọn dẹp  rồi phát trực tiếp đi, phòng trực tiếp của anh hôm nay đảm bảo sẽ có nhiều fans hơn, em biết ngay là tối qua anh không xem weibo, nếu không đã sớm gọi cho em, ha ha ha ha… Vui muốn chết, hiện tại fans weibo của anh lên tới 170 nghìn rồi, lượt share lên tới 5 nghìn, còn có mấy vị phu nhân muốn anh vẽ tranh cho nữa! Đúng rồi, có rất nhiều người tìm tới hình anh mặc sườn xám trên weibo năm ngoái, họ còn khoa trương anh đẹp như vậy nhất định là nhờ phẫu thuật thẩm mỹ ha ha ha ha, em nói rồi mà, hai loại có thể giành được lượt chú ý cao nhất trên weibo anh đều chiếm hết, một cái là nam mặc đồ nữ nhìn lại quá đẹp, một cái họa sĩ vẽ tranh đồng nhân, nếu anh chịu men theo độ hot bây giờ vẽ tranh nam nam, phỏng chừng còn hot tới nổ bùm bùm!”

“…” Lạc Minh Kính không biết nên tiếp lời cô thế nào.

Anh quay đầu nhìn qua cửa phòng bếp, Thời Mẫn đang dựa cửa uống trà.

Vì vậy, lo lắng nói: “Có phải làm quá mức rõ rồi không…”

“Có lẽ thế.” Thời Mẫn không quá vui, cô gọi cho Fiona.

Fiona vừa nhận điện thoại là biết cô muốn nói gì: “Chị! Em xin lấy tiền thưởng cuối năm ra thề, cái này là do anh rể tự mang tin nóng. Bọn em chưa từng nghĩ đến, bây giờ chúng em đang chỉnh sửa kế hoạch marketing, dự tính tạm dừng một thời gian, nếu không cẩn thận lộ dấu vết, sẽ làm mất cảm tình…”

“Ừ, vậy nhìn mà làm.”

Hứa Thiến Thiến trừng mắt nhìn, giống như nghe hiểu, nét mặt cô trở nên nghiêm túc, kéo Lạc Minh Kính đến góc phòng bếp, hạ giọng hỏi: “Chị ấy là ai? Vị biên tập mà anh ký của Mạc Ngư live?”

“Không phải.”

“Hù chết em…” Hứa Thiến Thiến vỗ ngực, “Em còn tưởng anh dùng giao dịch thân xác để xin cô ấy giúp anh nổi tiếng. Vậy tóm lại chị ấy là ai?”

Trong lúc nhất thời Lạc Minh Kính không biết giải thích với em gái thế nào, đành hàm hồ nói: “Chủ xe mà anh đụng phải trong buổi triển lãm trước.”

“Anh đang đùa sao?” Hứa Thiến Thiến lờ mờ.

“…Thiên chân vạn xác.”

Hứa Thiến Thiến kêu lên: “Cho nên anh ký giấy bán thân bồi thường chủ xe hay sao?”

Lạc Minh Kính thật không nhịn được nữa, lắc vai Hứa Thiến Thiến: “Em tỉnh mộng đi, sao lúc nào não em cũng chạy lệch hướng hết vậy!”

Hứa Thiến Thiến ha ha cười: “Đùa thôi… Em biết, đây là duyên phận, đúng là không bình thường mà.”

Thời Mẫn nhẹ nhàng lướt đi, Hứa Thiến Thiến vội vàng kéo Lạc Minh Kính thấp xuống, nhỏ giọng nói: “Nổi vậy… mạng xã hội có đào bới anh không, ngộ nhỡ đào ra…”

“Hẳn là không sao đâu.” Ánh mắt Lạc Minh Kính thoáng hiện vẻ u buồn, anh nói: “Thời gian trôi qua lâu như vậy, sớm bị chìm nghỉm rồi.”

Hứa Thiến Thiến bĩu môi: “Cũng đúng, cái đám hèn hạ kia cũng không thể tự rước nhục, mẹ nó, nếu ai dám nói lại chuyện đó ra nữa, lần này em theo chân bọn họ đánh đến cùng!”

Lạc Minh Kính xoa đầu cô: “Không sao đâu, em cứ lo chuẩn bị tư liệu xin đi, nếu thật sự có người nói, em cũng đừng quan tâm nhiều làm gì, đừng để bị ảnh hưởng.”

Hứa Thiến Thiến ngẩn ra, nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui