Yêu Tinh Chân Dài

Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Chủ nhật thứ hai sau Tết Dương lịch, đợt tuyết đầu tiên của năm mới qua đi, tủ lạnh cũng trống không. Lạc Minh Kính dậy sớm, tới chợ mua sắm đủ mọi thứ, gà vịt thịt cá đều lấy đủ, treo lên hai bên tay lái, lão đảo đạp xe về, lấy sữa chua đặt trước cửa nhà sau đó vào phòng vẽ, quét dọn xong xuôi, anh lên lầu gọi Thời Mẫn dậy.

Cô nàng Thời Mẫn này rất thần kỳ, nghỉ ngơi đủ rồi cô ấy cứ như được lên dây cót đầy đủ, không giận dỗi khi rời giường cũng không có chuyện mơ mơ màng màng một lúc trước khi tỉnh hẳn, cô mở mắt ra là đã đầy năng lượng.

Thời Mẫn mặc quần áo, đứng dậy, khoác thêm áo lông rồi thuận tay ôm lấy cổ anh mổ mổ cằm.

Tâm tư Lạc Minh Kính thầm lung lay, ánh mắt hơi tối, cười cô: “Tổng giám đốc, ướp cá tới tận năm sau à.”

Thời Mẫn cười hừ một tiếng, nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ.

Lạc Minh Kính nói: “Từ cuối năm anh đã chuẩn bị tâm lý, không ngờ em lại không tính tiếp tục sống chung tới năm sau.”

Thời Mẫn phun nước súc miệng, ngẩng đầu, mắt phượng trong gương hơi hơi híp lại.

Vấn đề này, Thời Sở đã từng hỏi cô.

Ông anh trai vẫn giữ nguyên sự ham thích tìm hiểu về cuộc sống nửa người dưới của cô. Cuối năm tặng cô hai phần quà lớn khiến tâm trạng của cô u ám xong còn hỏi thêm: “Có chướng ngại tâm lý trên giường không?”

Thời Mẫn nói: “Chưa thử.”

Thời Sở kinh ngạc thiếu chút nữa trượt chân, tư thế nhảy dựng từ trên ghế đều nghiêng xệch: “Giờ là thời đại nào rồi? Chơi trò chơi tình cảm mà không kiểm tra trình độ phần cứng? Em đang làm gì vậy? Nuôi con à?”

Thời Mẫn cười đầy chán nản, cô nói: “Em đang mài dao.”

Từ thời khắc nhìn thấy Lạc Minh Kính, cô đã nhạy cảm nhận ra anh đang che giấu lưỡi dao sắc bén, anh như viên minh châu bị phủ bụi, như lưỡi dao bị cuộn tròn rơi xuống phàm trần thế tục, vật vờ đầu chợ phố không người hỏi thăm.

Anh quá ngốc, bảo đao rơi vào tay giặc, bị năm tháng gió mưa mài mòn dần bị gỉ sắt phủ đầy lưỡi đao vốn lóe sáng như tuyết và đầy sắc bén.

Thời Mẫn không muốn hỏi anh vì sao bị rỉ sét, cô chỉ ung dung bình tĩnh, chậm rãi mài anh, một chút rồi một chút để anh cởi sạch từng lớp rỉ sét một, lộ ra dưỡi dao sắc bén.

Thời Mẫn nói khẽ với người trong kính, khóe miệng người phụ nữ đầy sự mong đợi và tự tin: “Cũng sắp rồi.”

Cô đã vội tới không thể tiếp tục từ tốn chờ đợi nữa. Cô đợi ngày đó tới, ngày được ăn sạch con cá do chính mình ướp gia vị thấm tháp, bằng con dao cô tự tay mài, tự mình nhấm nháp, thưởng thức hương vị đỉnh cao.

Thời Mẫn xuống lầu, Lạc Minh Kính kêu cô ăn điểm tâm trước còn mình thì ở trong phòng bếp làm gà và cá.

Đồ dùng phòng bếp cơ bản trong nhà đều được lấy ra, lò nướng mới mua đang hoạt động, máy xay sinh tố bên cạnh đang xay nát trái cây hòa với sữa chua thành một hỗn hợp, từ từ đổi màu.

Thời Mẫn nhíu mày: “Tâm trạng anh tốt?”


Lạc Minh Kính nhe răng cười, trả lời: “Hôm nay sẽ tuyên truyền online.”

Đúng rồi, hôm nay video clip tuyên truyền phục sức chủ đề lập xuân của 24 Tiết do ảnh hậu Dương Hạc quay chụp sẽ được đăng lên. Lạc Minh Kính đã xem clip từ tuần trước, anh vẫn luôn đợi ngày này đến.

Thời Mẫn nhìn đồng hồ trên tay, nuốt bánh mì, nói: “Chín giờ tối mới tuyên bố.”

“Anh biết.” Lạc Minh Kính khẽ ngâm nga một đoạn nhạc đồng dao dễ hiểu được phát lúc kết thúc chương trình Cánh diều bay nhanh, cười nói, “Anh đang chuẩn bị bữa tối.”

“WINNER WINNER, CHICKEN DINNER.” Anh thủ thỉ thù thì lặp đi lặp lại như đang hát thật, gà trong tay đã xử lý tốt, hầm xương gà làm canh, hạ lửa nhỏ nấu kỹ.

Âm phát ra rất tuyệt, người đàn ông tóc dài đang đi lại trong phòng bếp giờ như anh thợ săn vừa thắng lợi trở về. Anh ở trong ngôi nhà gỗ ấm áp, vừa hát vừa chuẩn bị tiệc tối chúc mừng. Ngoài trời tuyết nhẹ nhàng rơi, cả gia đình ngồi bên bàn ăn chờ đợi.

Kết cục tốt đẹp trong truyện cổ tích.

Thời Mẫn nhớ tới phần hồ sơ mà cô tra được, cô đăm chiêu nhìn người đàn ông đang bận rộn vui vẻ trong phòng bếp.

Đó là một phần hồ sơ tương đối hoàn hảo, là người thi đạt điểm số các môn khoa học xã hội cao thứ hai ở Hải thị, chọn đăng ký vào ngành thiết kế trang phục của trường đại học danh tiếng nhất.

Có sở trường về thư pháp và hội họa. Từ nhỏ anh đã dành được rất nhiều giải thưởng lớn, một đường trưởng thành vinh quang.

Trong hồ sơ đại học của anh, ngoại trừ việc vẫn chưa hoàn thành xong các tín chỉ khóa học ra những cái khác đều vô cùng lóa mắt.

Thành tích chuyên ngành, thứ tự chuyên ngành hằng năm, tiếng Ý C2*, trình độ tiếng Anh…

*Trình độ C2 trong Tiếng Ý: Chứng chỉ được chia thành 6 trình độ căn cứ theo Chuẩn Khung Ngôn Ngữ Châu Âu (CEFR), gồm: A1 Căn bản, A2 Giao tiếp, B1 Bậc trung, B2 Nâng cao, C1 Lưu loát, C2 Hoàn hảo.

Người như vậy, dù có khiêm tốn thành thói quen cũng không thể che đi nét kiêu ngạo bẩm sinh nơi chân mày.

Nhưng từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn anh, lại hoàn toàn không có những thứ ấy, điều còn lại chỉ có sự trầm lặng như đã chết, ngay cả ánh mắt cũng cẩn thận từng chút một.

May mà, Thời Mẫn nhìn sang Lạc Minh Kính hiện tại, anh như búp sen mới nhú, từ ánh mắt anh cô thấy được nét cười sung sướng, thấy được bản chất vốn có đang từ từ trở về.

Hôm qua, trợ lý Tiểu Bì của Thời Mẫn đã đến Hải thị, nếu mọi việc tiến triển thuận lợi, cô sẽ nhanh chóng biết được lý do anh thôi học.

Thật ra, trong lòng cô đã sớm đoán được đôi chút, chỉ là vẫn chưa chắc chắn toàn bộ.

Chuyển phát nhanh đến, Lạc Minh Kính đặt đèn màu và chữ Phúc dán mừng năm mới, anh giao việc này cho Thời Mẫn làm.

Khi treo đèn màu lên biển hiệu phòng vẽ tranh Thời Mẫn bỗng thấy an tâm rất nhiều, cô không phải kẻ ngốc, cũng chưa từng nhìn nhầm người.

Trước mắt, là bốn chữ cực lớn, phòng tranh Chính Trực.

Thời Mẫn cười cười, khiêng thang vào phòng vẽ, im lặng đi vào phòng bếp như con mèo, ôm eo Lạc Minh Kính, chôn mặt vào áo lông cừu màu nâu nhạt của anh, thấp giọng nói: “Lạc Minh Kính, mùa đông sắp qua rồi, mùa xuân còn xa sao?”


Lạc Minh Kính tự nhiên nói tiếp: “Tiếng lòng anh giống như bụi đất và đốm lửa nhỏ, đánh thức tỉnh đất mẹ đang ngủ say…”

Cả hai đều không nói đúng câu thơ gốc, song chúng vẫn có thể nối lại thành thơ.

Thời Mẫn ôm anh, nói: “Thật tốt.”

“Bạn tặng tôi đôi chim ngọc trai.” Quả nhiên tâm trạng Lạc Minh Kính rất sảng khoái, vừa gói hoành thánh, vừa tiếp tục nói: “Niêm tin, thường tạo nên cảnh giới tốt đẹp.”

Thời Mẫn buông tay, cười anh: “Là Phùng Ký Tài à?”

“Ai?” Lạc Minh Kính vui mừng nói, “Vậy mà em cũng hiểu anh đang nói gì! Tổng giám đốc Thời chị thật giỏi.”

Anh bôi bột mì lên mặt Thời Mẫn, vui vẻ cười.

Thời Mẫn bắt lấy tay anh, khẽ rũ mắt, nhẹ nhàng mút đầu ngón tay anh.

Từ Shelly tới Phùng ký, từ “Tụng Tây Phong” tới “Chim  ngọc trai”, hai thứ không liên quan này trở thành sự hiểu ngầm trước bữa cơm tối, một hình thức rất gia đình.

“Em tin anh.” Trong lòng Thời Mẫn lặng lẽ nói.

Bữa tối ấm áp kết thúc, Lạc Minh Kính mở trang cá nhân của Dương Hạc, nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường căng thẳng mong chờ.

“Chín giờ đăng đúng không?”

Thời Mẫn kéo anh xuống sofa, nằm trong lòng anh, một tay chơi đùa tóc anh, một tay cầm sách, cô thản nhiên nói: “Trong tầm chín giờ, không nhất định là chín giờ đúng, anh đừng vội.”

Ngón tay cô vòng quanh tóc Lạc Minh Kính, quấn hai vòng, buông ra, cảm thụ cảm giác trơn mượt, bắt lại, quấn lên.

Lạc Minh Kính cười hỏi: “Em thích anh hay thích tóc anh vậy? Cái sau nhiều hơn đúng không?”

Thời Mẫn nhìn sách, cô có vẻ không tập trung, nhẹ giọng trả lời: “Thích anh đến mức ngay cả một sợi tóc cũng thích.”

“Ưm.” Lạc Minh Kính xoay người, ôm eo cô cười vui vẻ, “Anh phục rồi, Tổng giám đốc, phục em nhất đấy.”

Kỹ thuật tán tỉnh của Thời Mẫn có thể nói là trời sinh, đã thế cô lại còn vô cùng chân thành nói với Lạc Minh Kính: “Em chỉ nói những gì em nghĩ thôi, thấy anh thích em rất vui.”

Lạc Minh Kính nghĩ, có đôi khi những lời nói giữa hai người yêu  nhau sẽ mang lại hiệu quả tốt ngoài ý muốn.

Anh dần thu nét cười, nhắm mắt lại, hít thở đều đều. Cảm giác vuốt ve dễ chịu truyền từ bàn tay cô truyền qua từng sợi tóc, Lạc Minh Kính nghĩ: “Anh phải tìm thời gian, nói với cô…”


Anh hơi nhăn mày lại, chỉ nghĩ một lát thôi anh đã thấy như kích thích tới vết sẹo cũ, như cảm nhận được sự đau đớn khi xé rách vết thương để cô nhìn.

Giao diện weibo của Dương Hạc thay đổi, nhiều thêm một tin.

Diễn viên Dương Hạc: Gặp được người thật rất vui mừng, không chỉ riêng tôi yêu mùa xuân

@Kính Giới lập xuân biết sắc xuân.

Thời Mẫn để sách xuống, mở video clip đưa Lạc Minh Kính xem.

Mặc dù đã xem trước rồi nhưng Lạc Minh Kính vẫn nhìn không chớp mắt, anh cười nói: “Thật tốt, Dương Hạc nhận làm đại ngôn… Thời Mẫn, cảm ơn.”

“Tầm nhìn của Dương Hạc rất cao.” Thời Mẫn nói, “Dương Hạc là kiểu phụ nữ mà ngay cả anh em cũng không để trong mắt, chị ấy không phải vì nể mặt người khác mà tiếp đại ngôn, chị ấy nhận vậy chứng minh anh có năng lực. Lạc Minh Kính, trong mắt em, anh đã thành công rồi.”

“Chỉ là bước đầu tiên.” Lạc Minh Kính nói, “Còn kém xa lắm,  anh tự biết… phân biệt khoảng cách.”

Thời Mẫn im lặng.

Nói ra thì Thời Sở còn hiểu công việc này hơn cô, anh từng nói, “Trình độ Lạc Minh Kính rất cao, bộ thiết kế này của cậu ta không những xuất sắc ở chỉnh thể lại còn có sự sáng tạo trong kết cấu. Phong cách tác phẩm cậu ấy thể hiện ra rất giống thời kì đỉnh cao của Vương Chấn Vũ, chỉ là series Hạc Trung Quốc có vẻ tươi sáng kiêu căng hơn, còn series Tiết của cậu ấy lại khiêm tốn hơn, có thể là do chính bản thân câu ấy không dám buông ra.”

Nhưng bất kể thế nào thì khi Thời Sở lấy series Hạc Trung Quốc làm kinh diễm cả trong và ngoài nước năm đó so với series Tiết của Lạc Minh Kính đã là sự khẳng định. Cô nghĩ không sai, Lạc Minh Kính là hòn ngọc quý, cái anh thiếu trước giờ chỉ có cơ hội và bệ đỡ.

Lạc Minh Kính coi đi coi lại ba lần mới phát weibo.

Minh Kính Cao Huyền Chiếu Yêu Tinh: Các cô gái, lễ vật tân xuân đã nói lúc trước tới rồi đây, hi vọng mọi người thích ~ cảm ơn @Diễn viên Dương Hạc ủng hộ đại ngôn, các cô gái @Kính Giới phần 1 lập xuân sắp đưa ra thị trường, lập xuân biết sắc xuân.

Vừa đăng lên xong, bấm tải lại đã có hơn trăm bình luận, rất nhiều người không kịp đánh chữ, chỉ kịp ấn một hàng dấu chấm than.

“Thật sự là Dương Hạc!!”

“!!!!! Ôi mẹ!!!!!!”

“Cái anh yêu tinh này không đến thời xoay chuyển thì không đăng bài! Nói, có phải anh là một trong số những người tài danh tiếng phải dùng mấy tỷ mới có thể mời được không!!!!!!”

“Đệch mợ đệch mợ đệch mợ ai là người đại diện thương hiệu? Tôi không nhìn lầm chứ!”

“Thế này thì lợi hại quá rồi!”

“Dương Hạc??? Thật không… Fuck, Dương Hạc?? Nam thần của tôi hợp tác với nữ thần của tôi rồi hả? Không phải tôi đang nằm mơ chứ?”

“Á á á quần áo nhìn đẹp thật!! Khi nào thì mở bán!!”

“Tôi ra sức nhéo bạn trai tôi một hồi mới xác định đây không phải là mơ!”

Qua không lâu, điện thoại gọi tới.

Tiếng thét chói tai của Hứa Thiến Thiến vang lên: “Sao anh không nói trước với em!! Á!! Sao anh mời được Dương Hạc!! Ôi trời ơi!!”

“Vui không?”


“Vui muốn chết!”

Lạc Minh Kính cười nhẹ: “Thiến Thiến, anh bước ra một bước này rồi.”

“Anh…” Hứa Thiến Thiến nói, “Em sắp khóc rồi, em nói rồi, anh có thể mà! Anh có thể làm được mà, anh xem đi!”

Cúp điện thoại, Lạc Minh Kính cười ngẩn người, Thời Mẫn nói: “Được rồi, sáng mai lại xem tiếp, đi ngủ đi.”

“Thời Mẫn.” Lạc Minh Kính bỗng quay đầu ôm lấy cô, ôm thật chặt, nói: “Tổng giám đốc, cảm ơn em.”

Mười hai giờ đêm, di động Thời Mẫn rung lên, điện báo hiện tên Fiona.

Vừa cầm lấy điện thoại, lại có thông báo mới, Thời Sở cũng gọi điện tới.

Thời Mẫn lập tức tỉnh táo, ngồi dậy âm trầm: “Nói.”

Nghe được một nửa, Thời Mẫn bật đèn, kéo Lạc Minh Kính dậy: “Bản thiết kế của anh có cho ai xem qua không? Ngoại trừ chúng ta.”

Lạc Minh Kính ngây người một lúc, anh tái mặt nói: “Là….Có ý gì?”

“Có thể là bị đụng tác phẩm khác rồi.” Thời Mẫn nói, “Cuối năm ngoái Quốc Hồng có ký hợp đồng, bản thiết kế không khác chúng ta là bao, cũng là series Tiết, người phụ trách bên họ mới gọi điện cho bên hợp tác Phương Trí của chúng ta, ngày mai hai bên cầm bản thiết kế bị trùng gặp nhau, nhìn xem bị trùng bao nhiêu. Anh đừng cuống, anh nghĩ lại xem có để lộ bản thiết kế cho ai không là được…”

Thật lâu sau, Lạc Minh Kính nói: “Có, em gái anh.”

Thời Mẫn gật gật đầu, nói với bên Fiona xong, quay lại nói Lạc Minh Kính: “Gọi điện, kêu cô ấy ngày mai qua đây đi cùng chúng ta.”

“Nhưng em ấy sẽ không làm vậy đâu.” Lạc Minh Kính nói, “Nhất định không phải em ấy.”

Anh sốt ruột nói: “Em ấy biết anh sợ gì nhất… Em anh sẽ không làm vậy, có thích cỡ nào em ấy cũng không trộm bản thiết kế…”

Thời Mẫn nói: “Có thể là bị trùng, anh đừng nóng ruột quá, bên chúng ta đăng thông tin trước, xem tình huống ngày mai thế nào đã.”

Lạc Minh Kính hoảng hốt, ánh mắt anh tan rã, lẩm bẩm nói: “Không thể như vậy… Không thể…”

Anh không muốn bị ngã xuống lần nữa, không muốn có thêm lần thứ hai, lúc ước mở sắp thành hiện thực lại rơi xuống nữa.

Một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy vai anh: “Không sao, có em ở đây, không sao cả.”

Tác giả có lời muốn nói: Vâng, yên tâm, không phải em gái, em gái không xấu, chỉ có tính vặt thôi.

Dong dài một chút:

Thời Mẫn sửa lại hai câu đầu cuối của Tụng Tây Phong, Lạc Minh Kính cũng sửa đổi hai câu trong Tụng Tây Phong. Hai câu nói đó là ý nghĩ trong lòng hai người, là trong giờ phút này, họ thuận miệng biểu đạt tâm tình nhưng không ngờ lại hợp nhau.

Tiếp theo đó, Thời Mẫn thầm hiểu ý anh, cô xúc động nói một tiếng thật tốt.

Thật tốt, bạn tôi tặng tôi đôi chim ngọc trai, là câu mở đầu bài văn của Phùng Ký Tài. Lạc Minh Kính thì vẫn tiếp tục chơi trò ăn ý, tiếp phần mở đầu, cũng đưa tặng phần kết. Niềm tin sáng tạo một thế giới tốt đẹp hơn, những lời này chỉ là trò chơi. Không ngờ Thời Mẫn cũng biết, Lạc Minh Kính chỉ là đang kinh hỉ, còn Thời Mẫn thì mượn những điều này để giữ vững niềm tin của cô, khôi phục vết rách tín nhiệm trong lòng từ khi thấy biên bản hồ sơ phạm tội.

Về Phùng Ký Tài: trong nhà mình cũng có một bài văn ngắn đã được beta-er Linxu là tớ đây dịch đó nà. Bài văn tên: Bó hoa tặng bạn, sẵn tiện Linh khoe lần nữa nà, mọi người ủng hộ nhà mình nhiều nhiều nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận