“bẩm bệ hạ! Mộc quốc cử đoàn sứ thần hòa thân sang, đưa đại công chúa Mộc Linh gả đến ngụ ý muốn giảng hòa đồng thời bày tỏ tấm lòng” thượng thư cung kính bày tỏ.
“Lại muốn nhét người sang à? Được rồi, bao giờ đoàn sứ thần đến, cử một vài người đi đón là được, không cần quá phức tạp” Lục Ảnh Quân phất tay nói, hiển nhiên không coi trọng vị công chúa sắp sửa gả sang này.
Đám quan lại biết ý, không tiếp tục bàn về việc này nữa, lòng thần tính: hắn vị công chúa kia gả sang sẽ không quá dễ dàng.
Việc tiếp đón sứ thần Mộc quốc quả thực quá đơn giản, chỉ cử một vị quan tứ phẩm đứng ở cổng thành tiếp đón, đoàn sứ giả thấy vậy cũng chẳng dám bất mãn khi mà mình là nước chư hầu.
Kiệu của đại công chúa xa hoa, lộng lẫy khác hẳn với kiểu của Sở đáp ứng lúc mới gả sang đủ cho thấy độ sủng ái của nhà vua đối với hai người con gái.
Đoàn sứ thần một đường đi thẳng đến cổng cung cũng đã thu hút không ít ánh mắt tò mò của người dân, nhưng chẳng ai trong số họ biết được thân phận người ngồi trong kiệu cả.
Điều này chứng tỏ rằng tin tức đại công chúa hòa thân không được thông báo với dân chúng, chỉ một số con nhà quan lại mới hay tin này.
Kiệu dừng chân trước cổng cung, đoàn sứ thần không được đi gặp mặt trực tiếp cậu mà phải qua đêm tại khách điếm, đợi đến buổi chầu sáng mai mới được diện kiến.
Mộc Linh xuống kiệu tiến vào cung, phía sau là hai cung nữ đi theo nàng ta từ bé, nàng âm thầm đánh giá sự xa hoa, uy nghiêm của nơi này.
Đây mới thực sự phù hợp với khí chất của nàng ta.
“đại công chúa Mộc Linh tiếp chỉ” vị công công già truyền chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, công chúa Mộc Linh thân phận tôn quý, tính cách đoan trang, nhã nhặn, là sự hiện diện chứng minh quan hệ hữu hảo giữa hai nước, nay trẫm phong nàng thành Cát tần, ban cho Mẫn Hoà cũng, tiếp chỉ”
“thần thiếp lĩnh chỉ” Mộc Linh cung kính nhận thánh chỉ, vạt áo hồng nhạt nâng lên đỡ.
Khác với sự ngông cuồng ngày trước, giờ đây trông nàng thật e lệ, dịu dàng, dụ người yêu thương che chở.
“ Cát tần là người phương xa đến đây, phong tục hai nơi lại khác, hoàng hậu biết ý sai Dung ma ma đến dạy người lễ nghi trong cung, tránh việc gặp mặt mọi người lại không phải phép”
“đa tạ ý tốt của hoàng hậu”
Đợi cho đến khi dừng chân trước cửa Mẫn Hoà cung, tiến vào tẩm điện và chắc chắn xung quanh không có ai, Mộc Linh căm tức vò nát khăn tay.
Hai nha hoàn theo hầu thấy nàng như thế chủ động tiến lại an ủi:
“nương nương đừng tức giận hại thân thể”
Nghe người hầu nói vậy, nàng ta vẫn cất lời oán trách “tiếp đón đơn sơ, không cho ta mặt mũi, lại chỉ được phong tần vị, hỏi sao ta nuốt trôi cục tức này” qua một loạt hành động ngày hôm nay cũng đủ cho thấy sự lạnh nhạt của hoàng đế.
Từ xưa đến nay, với thân phận công chúa thấp nhất cũng phải là phi tử, giờ nàng ta lại vinh hạnh được làm tần vị.
Chắc chắn là muội muội ngu ngốc kia làm ảnh hưởng đến rồi.
Vì chỉ được phong tần nên Mộc Linh chẳng được chuẩn bị cho một cái lễ nghi nào cả, theo phong tục nơi này, khi một công chúa được gả đến dù không được phong hậu thì vẫn được dán chữ “ hỉ” lên cổng thành như khẳng định cho sự tôn quý, ân sủng vô vàn của vị công chúa đó.
Nhưng nàng ta thì sao, không những không được chiếu cáo thiên hạ, không có chữ hỷ đỏ, mặt mũi nàng ta sau này ném đi đâu.
So với trạng thái chiến đấu hừng hực của Mộc Linh khi mới xuất phát thì bây giờ đây là ta đã nhận ra được sự khó khăn của mình.
“Đi ngang ngóng chút chuyện trong cung đi” Mộc Linh ra lệnh.
Một trong hai cô nô tỳ tuân lệnh rời đi, người còn lại tiến đến bóp vai cho nàng ta, dẫu sao cuộc hành trình dài hơn một tháng này thực sự khiến nàng mệt mỏi.
Không bao lâu sau, cánh cửa lần nữa được mở ra, cô nô tỳ kia quay về bẩm báo “thưa nương nương, thần đã mua chuộc một vị công công của An Lạc cung-nơi mà Sở quý nhân từng ở, hắn nói rằng trong cung hiện có ba người gồm hoàng hậu, Thục phi và Đức phi là đang được hoàng đế sủng ái nhất.
Đặc biệt ba người này còn là bạn chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm thân thiết như chị em.
Tuy hậu cung đã mở được gần một năm nhưng hoàng đế chỉ ghé qua cung của ba vị này, Sở quý nhân cùng Mai phi của Tủy Thúy cung được xem như không tồn tại ạ”
“hậu cung của bệ hạ lại ít như vậy ư”
“thưa...! Nghe bảo hoàng đế không quan tâm đến hậu cung, một lòng vì giang sơn xã tắc, năm đó vì quần thần dân tấu sớ quá nhiều mới đồng ý tiến vào hậu cung.
Đồng thời, ba vị sủng phi kia là con gái của ba vị quan hiện có quyền lực nhất trong triều cùng với nhà ngoại của hoàng đế trở thành tứ đại gia tộc trong kinh thành”
“Ở nơi đây khoảng bao lâu nữa thì tuyển tú” Mộc Linh tính toán nói.
“Thưa là ba năm một lần”
“ ha ha...!Vậy thì trời giúp ta, trong hai năm nữa chỉ cần đá được ba vị kia đi, sẽ không còn ai tranh giành ngôi hậu với ta nữa”
“Nương nương, chưa chắc đâu ạ, việc hậu cung có quá ít cung phi sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi.
Dù hoàng đế không quan tâm hậu cung thì cũng không để nơi đây hẻo lánh đến vậy!”
“ý ngươi là sao?”
“thần...!Thần nghe nói sau mùa xuân, trưởng quản sự sẽ dâng sớ xin hoàng đế mở rộng hậu cung, bắt đầu tuyển tú”
Không sai, sẽ không đời nào mấy quan viên kia để cho hậu cung trống trải đến như vậy, chắc chắn họ sẽ tìm cách đưa con cái vào cung làm quý nhân: “được rồi, ta đã biết”
Ngồi được một lúc Mộc Linh phải đứng dậy thay quần áo, tắm rửa chuẩn bị tối nay gặp mặt hoàng thượng.
Theo lẽ thường thì hiện tại một mình nàng ta bước vào hậu cung, đêm tân hôn này hoàng đế sẽ phải ghé qua chỗ nàng, đây sẽ là cơ hội tuyệt vời mà Mộc Linh không thể bỏ lỡ.
Nhưng có vẻ nàng ta đã nhầm, Lục Ảnh Quân không hề hành động theo lẽ thường, càng thêm sự mất hảo cảm đối với việc nàng gả sang khi đứa em kia vừa bị đẩy xuống.
Và điều quan trọng hơn là ba con đại yêu kia đời nào chịu cho cậu đi gặp người khác.