Thay vì ngồi một chỗ chờ đợi, ba con đại yêu thống nhất xuất phát điều tra, không để mọi việc đi quá xa.
Hạ Lâm lại nhận nhiệm vụ ở lại bảo vệ Lục Ảnh Quân, Lãnh Hàn cùng Khúc Dạ Hành trong đêm xuất phát đến Tân Sở.
Hai người tìm đến thôn làng chết dịch kia, Huy nói cả thôn đều mắc dịch nhưng vẫn còn một số hộ gia đình sống lay lắt chờ ngày ra đi.
Đến nơi, một mùi hương lạ xông thẳng vào mũi của Khúc Dạ Hành, mũi hồ ly nhạy cảm khẽ run lên “ Lãnh Hàn, ngươi gửi thấy chứ”
“ có, nhưng rất nhạt.
Không gửi kỹ sẽ không phát hiện” hắn cảm nhận
“ Sao lại vậy, Ta cảm thấy mùi này rất nồng, nồng đến mức khó chịu.
Thậm chí còn cảm thấy hương thơm này có chút quen thuộc” nhưng lại không nhớ ra.
Ban ngày, người dân còn sống sót lại trong ngôi làng rất đỗi bình thường, thần sắc tươi tỉnh không giống với người mắc bệnh, duy chỉ có vệt xanh có nhắc nhở tất cả mọi người.
Thôn làng cách xa dòng sông duy nhất trong trấn nên mỗi một thôn dân trong làng đều đào một cái giếng nước nhỏ nhằm phục vụ đời sống hằng ngày.
Khi màn đêm buông xuống, y cùng hắn từ trên mái nhà quan sát những làn khói đen kịt từ giếng nước từ từ bay lên, từ những làn khói mờ ảo, thân hình bí mật của một số tu sĩ Vu tộc xuất hiện.
Bọn họ xuất hiện với một cái bao làm bằng vải bố lớn, bước đi nhẹ nhàng trong đêm tối, tay cầm bột trắng lấy từ trong bao rải xuống đất, Theo gió mà hòa vào không khí.
Mùi hương đó theo gió bay đến chỗ hai người họ khiến cho Khúc Dạ Hành Lại càng nôn nao khó tả.
Một số tu sĩ khác lại hướng tới các trấn kế bên mà bay tới, Âm thầm muốn lây lan dịch bệnh.
Lãnh Hàn xuất chiêu, những làn khói đen từ sau lưng hắn bay ra, hòa vào không khí, màu đen như thể muốn nuốt chửng cả bóng tối vây lấy tất cả những tên tử sĩ đang âm thầm hành động kia, Đem sinh mạng của bọn chúng nuốt trọn.
Hành động của hắn nhanh và tàn ác tới nỗi khiến người ta phải sởn gai ốc, khí thế thuộc về đại yêu quái vạn năm thôi cũng đủ đè chết kẻ địch chỉ trong phút chốc.
Khúc Dạ Hành Đáp xuống cạnh đúng xác chết, ai oán giật túi vải bố trên vai bọn chúng, bên trong toàn bộ là thứ bột màu trắng kia “ mùi này…” y.
Dùng tay xoa xoa một ít bột đưa lên mũi ngửi: “ thật quen thuộc“
Lãnh Hàn cùng lúc đáp xuống bên cạnh, nhìn thứ thuốc trắng kia buộc miệng hỏi “ một mì hả?”
“!!!”- “ mày điên à, tao phát hiện hình như đây là mê hương ngày trước của bọn hồ ly cấp thấp”
“ Sao lại là hình như“- Lãnh Hàn nhăn mày hạnh hoẹ
“ một số thành phần trong thuốc bị thay đổi, thuốc này vốn là vật tùy thân của mọi yêu hồ cấp thấp tác dụng tạo ra ảo ảnh khiến người dính phải lầm đường lạc lối trong mê cung do chính mình tạo ra, cuối cùng là bị hút hết sinh lý mà chết, không thì cũng bị lũng đoạn tâm trí, mất đi ý thức mà chết bất đắc kỳ tử” Khúc Dạ Hành giải thích, thân là yêu vương của một tộc hồ ly cường đại, những thử đoạn của bọn yêu hồ dưới đáy đó y cũng từng trải nghiệm qua nhưng luôn rất coi thường.
Thật là vật đổi sao dời, thứ thuốc mà ngày trước y coi thường chỉ vì thay đổi một vài thành phần mà trở thành trận đại dịch ngày nay.
“ rồi sao! tuy nó là một phiên bản khác nhưng ngươi hẳn là có cách giải chứ” Lãnh Hàn hỏi, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn.
“ làm sao tao biết được, tao có dùng cái này bao giờ đâu“ y cũng bắt đầu nổi cáu: con rắn chết tiệt kia không giúp gì thì thôi còn hối thúc.
“ phế vật, thân là yêu Vương mà thứ thuốc cấp thấp như này cũng không biết cách giải.
Ta thật sự nghi ngờ làm cách nào người ngồi lên được chiếc ghế đó đấy”
“ im miệng vào“ y bực dọc quát.
Tranh cãi là vậy nhưng hai người họ cũng không quên ẩn mình đi tránh những phiền phức không đáng có.
Trong thâm tâm cả hai đều ngầm xác định kẻ đứng sau là đám người Vu tộc kia, có thể giữ lại phương thuốc ngày xa xưa của hồ tộc cũng chỉ có mình bọn họ làm được.
Chưa chờ bọn họ kịp hành động, ngày hôm sau toàn huyện thành đều bị nhiễm bệnh trong khi đám người rải thuốc đã bị hắn giết chết.
Khúc Dạ Hành vì chuyện này lại càng thêm bực dọc, hai người đi trong rừng muốn băng qua để đến đầu nguồn nước trong huyện.
Tất cả nguồn nước trong hiện hành đều bắt đầu từ một dòng thác lớn đổ vào hồ giữa rừng, nước từ hồ chảy đến các nhánh sông dẫn vào huyện.
Lãnh Hàn tinh mắt phát hiện được từ trong thác chảy xuống không có vấn đề gì, nhưng từ trong hồ chạy ra lại có dị thường.
Hắn mở ra thiên nhãn, soi xuống lòng hồ sâu thăm thẳm thấy có rất nhiều núi bột dưới đấy, lượng bột nhiều tới nổi nước không thể hòa tan hết mà tích tụ lại dưới đáy.
Lợi dụng sức nước chảy của dòng thác vào con sông thì chỉ trong vòng khoảng một tuần sau số thuốc tồn đọng này cũng sẽ được hòa tan hết.
“ hay lắm, rất thông minh” Khúc Dạ Hành tung hòn sỏi trong tay, xoay người ném xuống lòng hồ “ lại phải mất công xử lý đống bột mì kia”
“ không… vớt hết chúng lên cất đi, sau này còn có cơ hội sử dụng“ Lãnh Hàn ngăn lại hành động của Khúc Dạ Hành, vẫy tay đen toàn bộ số thuốc kia cất trữ vào trong không gian.
“ hay cho đầu óc tính toán của ngươi“ Khúc Dạ Hành Đợi hắn thu thập xong, dùng móng tay bén nhọn cắt một đường trên đầu ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu vào lòng hồ.
Máu của đại yêu tinh là vô cùng tinh khiết, một giọt máu của y đủ giúp thanh lọc toàn bộ nguồn nước bị ô nhiễm.
Nếu người dân nơi đây kiên trì sử dụng nguồn nước này thì đây cũng là một biện pháp chữa trị bệnh, tuy rằng sẽ không có kết quả ngay lập tức vì máu quá loãng.
“ giải quyết được nguồn gốc rồi, việc chữa trị còn lại để cho đám thái y kia thôi” Lãnh Hàn xong việc nói.
“ ùm… trở về” y tán đồng ý kiến.
Cùng lúc này trong hoàng thành, trong khi bệnh dịch Tân Sở còn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt thì một tin nóng khác lại tới.
Biên quan cấp báo, Quý quốc dẫn binh đánh chiếm biên giới -thông tin truyền đến khiến cả triều đình xôn xao bàn luận.
Quý quốc và Vân Lạc quốc tuy nói là nước sông không phạm nước giếng nhưng căn bản Quý quốc luôn phải nương nhờ vào Vân Lạc quốc, không phải vấn đề về quân sự, thời tiết của Quý quốc quá khó khăn cho hoa màu phát triển nên luôn phải nhận sự hỗ trợ của Vân Lạc quốc.
Nay Quý quốc cả gan dẫn binh khiêu chiến đại đế quốc thực sự là một việc làm ngu ngốc hay còn ẩn chứa âm mưu đằng sau?
Dựa theo kết quả điều tra từ trước cùng truyền tin mà Lãnh Hàn gửi về, tuy cậu không quá lo lắng về cuộc chiến kia mà tức giận nhiều hơn khi có kẻ dám khiêu chiến với đế quốc của mình.
Điều này đối với bất cứ vị hoàng đế nào mà nói cũng là một sự sỉ nhục.
Ảnh Quân lo lắng âm mưu sau màn, phong Huyết Ảnh làm chỉ huy sứ, cùng Từ Trúc Tần âm thầm đi theo hỗ trợ.
Thừa tướng đối với thái độ thận trọng đáng ngạc nhiên của Lục Ảnh Quân cũng suy đoán không ít.
Trước ngày lên đường, cậu đặc biệt căn dặn Huyết Ảnh: “ trận chiến lần này chỉ là bước nhử, không cần quá tham chiến thắng, không để quân đội của Quý quốc xâm phạm lãnh thổ là được.
Một khi xảy ra dị thường thì ngay lập tức rút lui rồi báo lên trên.
Nghe rõ!?”
“ thuộc hạ đã hiểu“ Huyết Ảnh cung kính hành lễ.
“ Cho người âm thầm lẻn vào hoàng cung của Quý quốc, tìm kiếm thông tin về bộ tộc bí ẩn đồng hành cùng hoàng đế đời trước của họ”
Ngày mà Khúc Dạ Hành cùng Lãnh Hàn trở lại kinh thành thì đội quân do Huyết Ảnh dẫn đầu cũng suất phát đến thành An/-nơi tiếp giáp ranh giới giữa Vân Lạc quốc và Quý quốc, bắt đầu chiến đấu.