Lời tựa:
Trên mạng có 3 bộ tiểu thuyết nóng về Thành Đô, một bộ cũ là Thành Đô, đêm nay xin đừng quên tôi, một bộ là Phần tử Thành Đô, còn một bộ có xu hướng lan truyền rộng rãi là Tình yêu chỉ có 8 tháng.
Kỳ thực ở mỗi thành phố đều xảy ra những chuyện yêu và được yêu, phản bội và bị phản bội, mê hoặc hoặc bị mê hoặc. Mỗi thành phố đều có người bị hại hoặc người được lợi từ những chuyện đó, nhưng khi có một thành phố được tập trung mô tả, tô vẽ như vậy thì tuyệt đối đây không phải chỉ là sự trùng hợp.
Trước đây rất lâu – ít nhất 7 năm, tôi đã đọc tiểu thuyếtVườn Êđen ẩn của một giáo viên trường Đại học Tứ Xuyên, những điều miêu tả cũng là sự ấm áp của Thành Đô, sự điên cuồng của Thành Đô và sự sa đọa của Thành Đô.
Còn nhớ rõ tôi đã đọc Bảo bối Thượng Hải của Vệ Tuệ sau cuốn này, nhưng so với cuốn này mới thấy Vệ Tuệ vẫn còn kém xa. Cho nên tôi không hiểu vì sao mọi người lại có thể điên cuồng vì “các bảo bối”, có lẽ, vì bọn họ là người đẹp.
Tôi chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có nhiều mối quan hệ chằng chịt với Thành Đô.
Thế là, khi đứng ở ngõ Thành Đô, chăm chú nhìn những nam thanh nữ tú của thành phố này, tôi bắt đầu thấy trong mình đầy rẫy sự hiếu kỳ với nó.
Hoa đào của Thành Đô thực ra không rực rỡ hơn nơi khác là mấy, nhưng những người đứng bên dưới hoa đào đó thực sự sướng mắt thỏa lòng.
Có lẽ vì người của thành phố này luôn có đủ thời gian để đàm luận về tình yêu, hoặc không đàm luận, mà làm thật.
Có lẽ, kể từ đó Thành Đô được chủ định diễn vai quan trọng và đặc biệt trong cuộc đời tôi.
Khi bạn hiếu kỳ với một người, một sự việc hay một nơi nào đó, bạn hãy cẩn trọng.
Đáng sợ là khi con người nằm trong sự say mê thường mở hết cánh cửa lòng mình, sau đó đánh mất cả cuộc đời.
Tôi muốn thận trọng, nhưng cũng đã không kịp nữa rồi.
Thượng Hải luôn được coi là Paris của phương Đông, nhưng trong sự rối rắm giữa quan hệ nam nữ, những từ ngữ văn vẻ như cẩn thận thăm dò và tức cảnh sinh tình, chẳng qua chỉ là thứ đồ xa xỉ. Chỉ có Thành Đô mới là thành phố tha thướt yêu kiều, thực sự hiểu được sự rối rắm của tình yêu.
Lời dẫn chuyện: Chuyện cũ Nam Kinh
Nhiễm Địch là một trong những đứa bạn thân thiết của tôi từ thuở nhỏ, tôi rất trân trọng tình bạn có từ thời thơ trẻ đó nên ngày cô ấy đính hôn tôi xin nghỉ phép đi Nam Kinh.
Vì sao Nhiễm Định lại tổ chức lễ đính hôn vào ngày thứ hai, không cần hỏi cô ấy tôi cũng biết nguyên nhân. Cô ấy thường xét nét với mọi người, với mọi việc, luôn luôn giữ thái độ soi mói. Nhiễm Định thường lợi dụng bất cứ dịp nào có thể để kiểm nghiệm quan hệ của từng người đối với cô ấy hoặc sự nông sâu của quan hệ. Tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ, cô ấy muốn xem có bao nhiêu người sẽ nghỉ phép vì cô ấy.
Chồng chưa cưới của Nhiễm Định là một thầy giáo trường Đại học Nam Kinh, con người không có gì xuất chúng, mặt mũi cũng bình thường, không nhiều bạn bè, vẫn còn hay đỏ mặt, tôi cảm thấy trên bục giảng anh ta luôn tỏ khí thế hiên ngang, chỉ bảo quát nạt học sinh đến nơi đến chốn.
Nhiều người khi thoát ra khỏi công việc, hình như đã trở thành con người khác.
Tôi cũng vậy.
Nhiễm Định nói anh ấy là Tôn Hạo.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe tên của người đàn ông này kể từ sau khi biết Nhiễm Định muốn đính hôn.
Khi bắt tay anh ta, tôi cảm thấy bàn tay anh ta vừa mềm vừa lạnh, lòng bàn tay ướt mồ hôi.
Những câu chuyện đáng nói về thành phố Nam Kinh này quả rất nhiều, muốn tìm hiểu rộng rãi hơn, bạn có thể nghiên cứu nó với tư cách là cố đô của triều đại thứ 6; muốn biết những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, bạn có thể lục trong đống sách Tần Hoài thập lý còn lưu lại, muốn văn học nghệ thuật bình dân, thì cứ ăn cho no rồi đến miếu Phu Tử mà ngồi suốt cả ngày.
Đương nhiên, nếu bạn giống tôi, không muốn làm gì, vậy thì hãy đến phố Ngô Đồng Pháp, chìm ngập trong đám phấn son mà tự khen mình hoặc nhìn ngang ngó dọc.
Đối với Nam Kinh của Trung Quốc, Ngô Đồng Pháp là một loại vết dầu loang và sự chà đạp về văn hóa.
Cây ngô đồng cao to vạm vỡ, thân cây nhẵn bóng vút lên như với lấy đám mây xanh, nghe nói rất ít khi bị sâu, lá cây tranh thủ thời gian vươn dài, cũng dần dần thay thế cây ngô đồng Trung Quốc thấp nhỏ, hơn nữa còn cong queo, cả dãy phố nhìn thẳng tắp, rất sạch sẽ gọn gàng.
Chỉ có một điều không thấy mưa rơi trên tán ngô đồng, đến một con mọt sách thật sự như tôi cũng thiếu đi những cái nhìn lãng mạn.
Tôi ngán ngẩm tha thẩn trên phố, lòng thầm nghĩ, không biết vì sao Nhiễm Định lại chọn đính hôn vào cuối mùa xuân, hại tôi ở Nam Kinh mà không được ngắm hoa quế nở, cũng không xem được hoa mai ngạo nghễ trong gió tuyết, đến cái nóng nực đặc biệt của thành phố thuộc loại “Tứ Đại hỏa lò” tôi cũng không cảm nhận được.
Trong thành phố mà đa số các cô gái đều đẹp hơn mình, tôi vô cùng buồn bã dừng chân, sau đó mới phát hiện ra mình đã lạc đường.
Khi đó tôi và Thạch Duệ mới chia tay được 7 ngày.
Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, đến những con mèo giao phối cả bốn mùa cũng không nhịn được mà gào lên thể hiện sự điên cuồng và khát vọng của chúng, cứ làm như chúng không còn cơ hội yêu thương nhau nữa.
Ngày còn nhỏ, khi làm văn tả cảnh mùa xuân, tôi chỉ viết đơn giản hai đoản ngữ: Mùa xuân đến với đất trời, vạn vật sinh sôi nảy nở. Thực ra hai đoản ngữ đó ngầm biểu thị rất mạnh mẽ. Biên tập viên Đỗ ở tòa soạn báo đã từng cười ha hả trước bàn rượu nói: “Khi còn nhỏ em không hiểu cũng giả vờ hiểu, nếu gặp phải cô giáo đang sống độc thân, có lẽ cũng có thể đủ làm cô ấy khó chịu, một lớp ít nhất cũng có hơn 30 học sinh ngây thơ thật thà nhắc nhở cô ấy mùa xuân đã đến rồi”.
Mùa xuân thực sự là một mùa tươi đẹp, rất thích hợp với tình yêu.
Cho nên khi Thạch Duệ muốn chia tay với tôi, tôi khóc nói: “Thạch Duệ, anh không thể quá tuyệt tình, mùa xuân đẹp thế này, người người đều đang yêu, anh không thể bỏ em mà đi như vậy.”
Thạch Duệ nói: “Em nói sai rồi, mùa xuân thích hợp cho việc chia tay, bởi vì trong mùa xuân vết thương rất mau lành”. Sau đó anh ta ôm bọc đồ cuối cùng của mình lắc lư đi xuống lầu, phóng chiếc xe POLO đi mất.
Nhiễm Định nói, giả nửa đàn ông lái xe yêu đương lăng nhăng, hắn ta không bỏ cậu sớm muộn cậu cũng bỏ hắn ta.
Nhưng tôi si mê Thạch Duệ, nụ cười của anh ta, cái đểu giả của anh ta, sự tức giận của anh ta, đến cái dáng há to miệng ngáy khi ngủ của anh ta tôi cũng thích.
Tôi ngồi xổm dưới bóng cây ngô đồng, đôi mắt đẫm nước trở nên nhòa nhạt.
Chuông điện thoại reo, là giọng Lang Trung: “Dế con, cậu đang ở đâu? Sao thoắt cái đã đi mất thế?”
Nghe giọng nói quen thuộc của cậu ấy, tôi nghẹn ngào như cô bé chưa đầy năm tuổi: “... Tôi lạc đường rồi...”
Lang Trung không biết những giọt nước mắt của tôi là vì Thạch Duệ, vừa tức vừa buồn cười, thở dài nói: “Mang ví đi không? Gọi taxi đến khách sạn Hoàng Quan, tôi ở tầng 41 đợi cậu.”
Tôi gạt nước mắt lí nhí hỏi: “Khách sạn Hoàng Quan ở đâu?”
Tôi ậm ừ trả lời, đợi Lang Trung gác máy.
Mãi một lúc lâu phía Lang Trung không có phản ứng gì, tôi không nhịn được liền “A lô”, cậu ấy cũng “A lô” một tiếng, tôi bồn chồn hỏi: “Sao cậu không gác máy?”, Lang Trung “Ừ” một tiếng rồi ngắt điện thoại.
Cậu ấy nói bọn Thiên Hồng đang ở đó, nhưng tôi không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, ở đó tĩnh lặng như cánh đồng lúa buổi hoàng hôn.
Tôi đến chỗ Lang Trung, thấy tất cả bọn Thiên Hồng quả nhiên đang ở đó, đến cả Nhiễm Định vừa đính hôn cũng có mặt, mấy người ngồi ở tấm thảm dưới nền nhà cười nói hỉ hả, uống rượu, ăn đồ nguội. Miệng Nhiễm Định ngậm miếng humberger, mở to đôi mắt long lanh nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi cười tinh quái nói: “Nàng vẫn hoài niệm về những năm tháng thử giấy à?”
Ngoài tôi và Nhiễm Định, không ai biết về điển cố này.
Những lúc riêng tư tôi thường gọi Thạch Duệ là Thạch Nhụy, còn tôi, từ khi gặp Thạch Nhụy tôi trở thành tờ giấy thử màu hồng.
Tôi không buồn đếm xỉa đến cô ấy, ủ rũ nằm bẹp trên giường muốn ngủ.
Nhiễm Định chạy đến lay tôi nói: “Dế con, cậu xem, có những người đàn ông tốt như Thiên Hồng và Lang Trung ở đây, sao cậu không vui vẻ lên? Nếu là mình, sẽ phải nhìn họ hau háu ấy chứ”.
Thiên Hồng toét miệng, tựa vào bàn cười hì hì nhìn Nhiễm Định: “Cậu đừng nhìn hau háu thế mà, cậu có thể vồ lấy mà nhai ngấu nghiến, tôi đang đợi cậu đây!”.
Nhiễm Định cũng cười hì hì: “Tôi sợ cậu không chịu được”. Nhưng mặt lại ửng hồng.
Vương Âu lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt có lông mi dài chớp chớp, sau đó dịu dàng nói: “Dế con, lâu rồi không gặp”.
Thời tiểu học Vương Âu ngồi cùng bàn với Lang Trung, hình như cũng là cô em hàng xóm thanh mai trúc mã của cậu ấy, mấy đứa chúng tôi quen nhau từ khi học cấp ba, thời ấy bọn Thiên Hồng thường lấy Vương Âu ra gán ghép với Lang Trung, Lang Trung không thừa nhận và cũng không phủ nhận, chỉ cười cho qua chuyện, không ngờ hai người đó vẫn bên nhau đến tận bây giờ.
Lang Trung vượt đường sá xa xôi đến vậy về dự lễ đính hôn của Nhiễm Định, cô ấy cũng cùng về.
Nghiêm túc mà nói, ngoài Nhiễm Định, bạn gái thân nhất của tôi chính là Vương Âu, nhưng kỳ lạ là chúng tôi luôn duy trì sự qua lại không mặn mà cũng không nhạt nhẽo, hơn nữa còn lúc ẩn lúc hiện một sự lạnh nhạt như không.
Trong sách nói, người con gái có rất ít bạn cùng giới thường có điểm yếu về mặt tính cách và mặt tâm lý, tôi nghĩ, tôi là loại con gái có thiếu sót về tính cách hoặc thiếu sót về tâm lý đó.
Cơm tối do Lang Trung chủ trì, ở phòng ăn trên lầu hạng sang của khách sạn Hoàng Gia.
Chúng tôi ngồi nói chuyện phiếm, Vương Âu mặc một chiếc váy liền màu trắng, gọi đồ ăn thức uống, sắp xếp các hoạt động sau khi ăn một cách thành thạo, còn Lang Trung nghiêng người nói chuyện thân mật với chúng tôi.
Nhiễm Định tươi cười nói về những tin tức mới ở Nam Kinh, khuôn mặt sinh động càng rạng ngời hơn, Thiên Hồng cười híp mắt nhìn cô ấy. Tôi như người ngoài cuộc nhìn bốn người bạn thân thiết từ nhỏ ngồi trước mặt mà bây giờ cảm giác như những người cực kỳ xa lạ, đột nhiên cảm thấy thật vô vị.
Con người là như vậy, rất nhiều người chỉ có thể cùng bạn đi một quãng đường, rất nhiều người chỉ có thể nói những chuyện ngày xưa với bạn.
Nhưng khi những tình bạn hoặc tình yêu đó không thể lớn lên hơn được, thì những kỷ niệm thuộc về hai bên cũng ít vô cùng.
Không ai hỏi tôi nghĩ gì, cũng không ai hỏi tôi bây giờ sống ra sao.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là người giấu tâm sự tận đáy lòng, mọi người đã quen với sự trầm cảm của tôi, cũng đã quen với vẻ mặt không hề biểu cảm của tôi.
Tuy nhiên lú đó, tôi muốn thổ lộ, muốn được an ủi, muốn được che chở, thèm muốn sự ấm áp vô cùng.
Chỉ có Vương Âu cứ nhìn ly rượu hễ cạn lại đầy trước mặt tôi, nhưng không hề nói với tôi một câu nào, hàng mi dài lay động, thỉnh thoảng liếc nhìn Lang Trung.
Ăn cơm xong, trời đã về khuya.
Trong hơi rượu say mơ màng, ở cửa thang máy, tôi thấy Nhiễm Định dựa vào lòng Thiên Hồng, giận hờn đánh vào người Thiên Hồng, Thiên Hồng tắt ngay nụ cười nhăn nhở thường ngày, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Nhiễm Định, trên mặt nở một nụ cười thật thà hiếm gặp, Lang Trung lặng lẽ nhìn họ nhếch mép cười.
Tôi đau đầu kinh khủng.
Sáng sớm tỉnh dậy, Lang Trung đang ngồi dựa vào thành giường cạnh tôi, miệng ngậm điếu thuốc.