Chương 14:
Nhiễm Địch hỏi: “Cô ấy đi có liên hệ gì với cậu không?”
Tôi nói: “Không”.
Nhiễm Địch bỗng dừng bước, hào hứng cầm bộ váy liền có in hoa màu vàng nhạt lên, cô gái bán hàng lập tức tươi cười bước tới nói: “Chào chị Nhiễm Địch, bộ này là hàng mới về trong tuần, cả Lục Thành chỉ có một chiếc thôi, chị có muốn thử không?”
Nhiễm Địch khẽ gật đầu, đưa túi cho tôi rồi mang chiếc váy vào phòng thử quần áo, khi cô ấy bước ra, trước mắt tôi như bừng sáng, tôi không đừng được phải thốt lên: “Nhiễm Địch này, bộ váy này cứ như là đặt may cho cậu vậy”.
Cô gái bán hàng đứng bên cạnh cũng cười nói: “Chị Nhiễm Địch, chị mặc luôn thế này hay phải gói lại?”
Nhiễm Địch không nói gì, cô ấy đi sang bên cạnh, chọn một sợi dây chuyền có cái giá đắt kinh người, đeo vào, ngắm nghía một hồi trong gương, sau đó nói: “Lấy những thứ này đi”. Nói xong, nhận cái túi từ tay tôi, bảo cô gái bán hàng cắt cái mác để vào trong túi, rồi nhẹ bước đi.
Tôi thấy rất lạ là Nhiễm Địch sao không trả tiền, Nhiễm Địch nghe xong câu hỏi thì lấy làm lạ nhìn tôi, sau đó nói: “Trung tâm bán hàng này bán ột số ít khách bằng cách ghi nợ, nửa năm thanh toán một lần”.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, mây đã che bớt ánh nắng mặt trời, tôi và Nhiễm Địch đi dạo vài chuỗi cửa hàng ở quảng trường Lục Thủy. Khi dừng ở điểm nghỉ ngơi của trung tâm thương mại Yến Thành, Nhiễm Địch bỗng nói: “Quách Doanh, có chuyện này mình phải nói với cậu”.
Tôi giật thót người, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Nhiễm Địch không nhìn tôi, nói: “Mấy hôm nay Lang Trung đến Lục Thành, anh ấy không để mình nói cho cậu biết, nhưng mình không chịu nổi”.
Tôi cười khổ sở: “Anh ấy đến là việc của anh ấy, can gì đến mình chứ?”
Nhiễm Địch cười rất xinh, duyên dáng cầm cốc nước đưa lên miệng: “Quách Doanh, mình lại chịu không nổi rồi mình phải nói thôi”.
Tôi không hiểu cô ấy có ý gì, Nhiễm Địch cười: “Bức ảnh chụp chung tám năm trước cậu còn giữ không?”
Tôi gật đầu nói: “Dù chuyển nhà nhiều lần, nhưng mình vẫn còn giữ”.
Nhiễm Địch nói: “Cứ tưởng cậu là người tinh tế, hóa ra cậu vẫn chẳng thấy được gì. Lang Trung vẫn thích cậu từ hồi đó, cậu thật sự không biết hay sao?”
Tôi nói: “Anh ấy và Vương Âu chẳng phải đã xác định quan hệ rồi ư? Gia đình hai bên đã coi họ như người một nhà”.
Biểu cảm của Nhiễm Địch rất phức tạp, sau một lúc cô ấy mới nói: “Khi đó người thích Lang Trung rất nhiều, lại có Vương Âu xuất sắc như thế bên cạnh, cậu thì trước kia cũng giống như bây giờ, chỉ thích trốn sau người khác, không mấy xuất chúng, có thể Lang Trung là người thích hư danh hoặc là vì nguyên nhân nào khác nên cho rằng việc thích cậu là rất mất mặt, vì vậy mãi vẫn chẳng nói ra”.
Tôi im lặng, một lúc sau mới nói: “Mọi thứ đã qua lâu rồi, nhắc lại chuyện cũ làm gì?”
Nhiễm Địch nói: “Lần mình đính hôn, Lang Trung đến chính là để mượn cớ bộc bạch với cậu”.
Tôi nói: “Thật à?”
Nhiễm Địch nói: “Tiếc là thời cơ chưa đến, cậu đang hoàn toàn chìm đắm vào nỗi buồn thương khi Thạch Duệ ra đi, rất nhiều tình ý của anh ấy mà cậu không thể nhìn thấy, không thể nghe thấy”.
Tôi nói: “Anh ấy có tình ý gì?”
Nhiễm Địch lại không trả lời vào câu tôi hỏi, cô ấy nói: “Mình nghe Thiên Hồng nói, cậu và Lang Trung... tối hôm đó, cậu gọi tên Thạch Duệ cả đêm, Lang Trung thất vọng và rất tức giận, anh ấy cũng không biết là các cậu đã chia tay, nên đã có những bước đi sai lầm như thế, bỏ về Thành Đô mà chẳng nói câu nào. Sau này khi anh ấy và Vương Âu đã kết hôn, qua mình và Thiên Hồng mới biết chuyện cậu và Thạch Duệ chia tay”.
Tôi lại giật thót mình lần nữa: “Anh ấy và Vương Âu ly hôn vì việc này sao?”
Nhiễm Địch cười nói: “Cậu không phải áy náy, thói quen đổ tất cả lỗi lầm lên đầu một mình mình của cậu nhất định phải sửa đi. Thực ra phải trách Lang Trung, anh ấy tuy tiếc nuối, nhưng vẫn định sống trọn đời cùng Vương Âu, và cũng là do Vương Âu quá đoảng, đã ba lần bắt anh ấy phải quên hẳn cậu, kết quả ngược lại không ngừng làm cho anh ấy nhớ đến cậu, cuối cùng đến mức thế này đây. Tháng trước Lang Trung quyết ly hôn, Vương Âu mới phản ứng lại”.
Tôi hỏi: “Thế bây giờ họ...”
Nhiễm Địch nói: “Vương Âu có bầu rồi”.
Sau khi tiết mục của Nhiễm Địch được bầu chọn đạt giải nhất các tiết mục giải trí truyền hình toàn quốc, cô ấy nhận bồi dưỡng hai thực tập sinh, những tiết mục có quy mô ảnh hưởng nhỏ được giao cho hai thực tập sinh này làm thay. Qua cách làm của cô ấy, phần lớn mọi người đều cảm thấy cô ấy chắc hẳn muốn nâng đỡ cho thế hệ sau, không muốn tranh đấu, nhưng kỳ thật tôi biết là Nhiễm Địch chỉ muốn thư giãn mà thôi.
Nhiễm Địch là người phụ nữ thanh lịch cực kỳ thông minh, vì vậy cô ấy không để cho sự mệt mỏi hủy hoại bản thân, không để cho sự bận rộn làm hại bản thân cũng chính là thể hiện cuộc sống có nguyên tắc, có tình có lý của cô ấy. Trong lĩnh vực hoạt động để nâng cao vị thế của bản thân, nuôi dưỡng tình cảm cá nhân, cô ấy không bao giờ keo kiệt thời gian, còn trong bất kỳ chuyện gì không liên quan đến việc tô đẹp bản thân mình lên, cô ấy chỉ nhiệt tình mức độ. Dù tôi được coi là ban lâu năm, cô ấy cũng sẽ không vì tôi mà thay đổi thời gian biểu của mình.
Việc ly hôn của Thiên Hồng, Nhiễm Địch cũng nói rõ nguyên nhân là do mình, đây cũng là nguyên tắc sống nhất quán của cô ấy, sẽ không giống tôi hơi tý là trách cứ bản thân, hơi tý là cảm thấy áy náy, dù rằng bản thân mình không làm đến mức thế, nên tôi không thể không thừa nhận rằng cô ấy sống thoải mái nhẹ nhàng hơn tôi, vui vẻ hơn tôi.
Theo tiêu chuẩn đánh giá của tôi, Nhiễm Địch chính là người đã phá hoại cuộc hôn nhân của Thiên Hồng, cô ấy không phải là yêu tinh, một người con gái thuần khiết, thanh lịch, có phẩm vị xuất chúng như cô ấy nếu không gọi là tiên nữ, thì người như thế nào mới được coi là tiên nữ đây?
Tuyên Nhụy xếp Nhiễm Địch vào hàng ngũ yêu tinh, tôi không phản đối cũng không hoàn toàn đồng ý. Tuy nhiên, tôi không thể không thừa nhận rằng, Nhiễm Địch có những chỗ không hợp với đạo lý thông thường lắm, một số chỗ khiến tôi không đoán ra được, những bí mật này là những bí mật phải giữ kín của tiên nữ hay là mưu kế của yêu tinh, tôi cũng không biết được.
Lục Thành mùa hè năm 2004, cho dù đã chịu vài cơn bão lớn nhỏ, lại còn trong đợt nắng nóng, tình trạng thiếu điện hàng năm vẫn cứ xảy ra, đẩy ngành công nghiệp nhẹ nổi tiếng của Lục Thành rơi vào tình trạng nghiêm trọng nhất trong lịch sử từ trước đến nay. Theo các chuyên gia dự tính, trong ba năm tới, việc thiếu điện sẽ ngày càng trầm trọng, mà nhiệt độ cũng sẽ không ngừng tăng cao.
Tôi không biết tôi làm thế này liệu đã có thể góp phần cống hiến cho tình trạng thiếu điện trầm trọng của toàn khu vực Hoa Đông chưa, nhưng tôi sẽ vẫn không mở điều hòa, khi nào trời nóng không chịu nổi thì ra bờ sông hóng gió nóng, tuy rằng cũng không dễ chịu cho lắm.
Mùa hè năm 2001, khi tôi đang ở bên sông hứng gió nóng thì gặp Thạch Duệ.
Nói ra không biết là kỳ tích hay trùng hợp, mấy người thuộc cung Xử Nữ mà tôi biết thường cùng làm những việc giống nhau, chúng tôi đi thu gom một cách tuyệt vọng mỗi trang giấy bỏ đi vẫn còn một chút chỗ trống để làm mảnh giấy nhắn tin, vừa nghe nơi nào có tiếng nước là đứng ngồi không yên, cất dọn đi những loại túi nhựa có thể tái sử dụng, thấy bàn làm việc của đồng nghiệp để lộn xộn là không vừa mắt. Chúng tôi cho đó là bảo vệ môi trường, Tuyên Nhụy thì đơn giản coi đó là bệnh thần kinh.
Thạch Duệ thuộc cung Xử Nữ nên cũng vậy. Lần đầu tiên tôi gặp, anh ta đang cố để xem tấm bản đồ quảng cáo dưới ánh đèn đường tói mờ bên sông, với bản tính chuyên lo những việc chẳng liên quan gì đến mình của cung Xử nữ, tôi đã không kìm được đi đến nhắc anh ta nhìn thế này rất hại mắt. Thạch Duệ cười để lộ hàm răng trắng rất đáng yêu: “Dùng điện tiết kiệm, lợi nước lợi dân”.
Tôi không thể kiềm chế được mối thiện cảm tốt với anh ta.
Thực ra đối với tình yêu tôi là loại người luôn tránh né vì lo sợ làm người khác đau lòng hoặc mình bị tổn thương, nhưng Thạch Duệ đã thành công trong việc thuyết phục tôi gia nhập vào thời đại đồng cư[24], anh ta nói: “Quý tộc độc thân là một sự lãng phí to lớn đối với tài nguyên của địa cầu như nước, điện, khí đốt, lương thực, thậm chí là nguồn tài nguyên tin tức đều bị cá nhân chiếm giữ, việc này không góp phần bảo vệ môi trường”.
[24] Sống chung.
Tôi không rõ nguyên nhân những người khác cùng sống chung là gì, nhưng đối với tôi và Thạch Duệ, mục đích chủ yếu là để bảo vệ môi trường, thứ đến là vì nhục cảm, sau cùng mới là tình yêu.
Sự ra đi của Thạch Duệ đã làm tiêu tan những nhục cảm trong tôi, cũng làm tiêu tan tình yêu của tôi, nhưng lại làm cho tôi yêu công việc bảo vệ môi trường hơn, không rõ lý do vì sao, giống như cảm thấy bỗng trở thành hai quý tộc độc thân tiêu tốn nguồn tài nguyên, nên càng phải tự kiểm điểm hơn.
Nhiễm Địch là người duy nhất trong số các bạn tôi được gặp Thạch Duệ, cô ấy bảo anh ta không hợp với tôi, chỉ thấy anh ta là một đứa trẻ rất đáng yêu, nhưng không phải là một người đàn ông. Nhiễm Địch đã từng nói với tôi: “Dế con, cậu không thể để vai trò người mẹ lấn át thế được, anh ta đã có mẹ rồi, cậu không thể làm người mẹ thứ hai của anh ta được, cậu cứ như thế chỉ làm anh ta nhanh chóng rời xa cậu mà thôi”.
Lời cảnh báo của Nhiễm Địch, tôi nghe thấy nhưng không lưu tâm. Tôi thường ôm Thạch Duệ trong lòng, mỉm cười nghe anh ta làm nũng, nghe anh ta trách cứ, nghe anh ta nói linh tinh. Cho đến khá lâu sau khi anh ta ra đi, tôi mới nghĩ lại, đêm nào anh ta cũng cuộn tròn người ngủ trong vòng tay tôi, giống như đứa bé nằm trong bụng mẹ. Còn tôi, vẫn cứ tươi cười ôm Thạch Duệ trong lòng.
Trong tình yêu bi kịch lớn nhất của người con gái không phải là không gặp được người yêu mình hay là người mình yêu hay là cùng yêu nhau, mà là đã yêu nhưng vì quá yêu quá nâng niu tình yêu mà lại để tình yêu ấy mất đi.
Vì vậy, tôi cảm thấy Thạch Duệ rời xa tôi không phải là lỗi của anh ta mà là lỗi của tôi.
Tôi không giận gì anh ta, mà cũng không giận nổi.
Nhiễm Địch là người có bản lĩnh giữ cho ngày tháng luôn trôi qua nhẹ nhàng dễ chịu, cô ấy lấy việc dìu dắt đàn em để tiếp tục ngang nhiên ngẩng cao đầu, đi cùng tôi đến bất cứ nơi đâu khám phá những tinh tế trong cuộc sống.
Cô ấy là kiểm người khi ăn cơm thì xem bát đĩa có đồng bộ với cốc tách không, hoa văn ở rèm cửa có hợp với sở thích không, tôi nghĩ chỉ những người đàn ông có cốt cách quý tộc mới sánh được với cô ấy. Trong số những người đàn ông tôi biết, chỉ có Thiên Hồng là xứng đáng nhất. Nhưng đã là người kinh doanh thành công, thì đời thứ nhất phất tài đột ngột, đời thứ hai là phá gia chi tử, đời thứ ba mới được coi là thay đổi huyết thống.
Hôm nay cô ấy đến chỗ tôi thưởng thức tay nghề nấu ăn của cô, nhưng cô ấy không bước nửa bước vào bếp, khi tôi rửa bát thì cô ấy ngồi trên ghế sôpha ngoài phòng khách đọc sách, đột nhiên hỏi: “Cái này là ở đâu thế?”
Tôi lau sạch tay rồi đi vào phòng khách, thấy mấy tờ bản thảo trên tay cô ấy, cười nói: “Đây là mấy câu chuyện ở Thành Đô Tuyên Nhụy kể ình nghe, thấy cũng hay hay, nên ghi lại”. Lúc này tôi mới nhớ ra, Tuyên Nhụy rời khỏi đây đã hơn một tuần rồi, còn vài ngày nữa những người kia về, còn cô ta vẫn chưa thấy gọi điện cho tôi.
Nhiễm Địch đang cúi đầu đọc mấy câu chuyện, bỗng nhiên khẽ mím môi cười.
Tôi hỏi: “Cười gì thế?”
Nhiễm Địch nói: “Đang nghĩ đến nguồn gốc của Thành Đô”.
Tôi nói: “Nguồn gốc à? Nguồn gốc gì vậy?”
Nhiễm Địch nhìn tôi nói: “Những tên gọi khác của Thành Đô là gì, cậu có biết không?”
Tôi nói: “Dung thành, Phù Dung thành”.
Nhiễm Địch nói: “Vì sao gọi là Phù Dung thành?”
Tôi cũng không có ấn tượng nhiều, chỉ nói: “Hình như là vua nước Thục có yêu một phi tử nào đó, khắp thành trồng đầy cây hoa phù dung, sau này mới có câu thơ ‘Dung thành chỗ nào chẳng có hoa’”.
Nhiễm Địch nói: “Còn gọi tên nào nữa?”
Tôi nghĩ một lúc: “A, thành Cẩm Quan”.
Nhiễm Địch nói: “Vì sao gọi là thành Cẩm Quan?”
Tôi nói: “Gấm đất Thục nổi tiếng khắp nơi, để giữ gìn chất lượng cũng như số lượng của sản phẩm này, triều đình đã lập ra Cẩm Quan để trông coi sản xuất, số người đông nên cũng gọi là thành Cẩm Quan”.
Nhiễm Địch nói: “Còn gì nữa không?”
Tôi chẳng nghĩ ra, nên hỏi cô ấy: “Còn gì nữa?”
Nhiễm Địch mỉm cười nói: “Còn một cái tên rất ít người biết, tớ đảm bảo, ngay cả người Thành Đô chính gốc cũng quá nửa không biết”.
Trong một câu chuyện, phần làm cho người ta ghét nhất chính là trích dẫn quá nhiều điển cố điển tích. Mấy thứ trong đống sách cũ nát này, chỉ cần bạn lưu tâm đến, bạn có thể thu thập được những thông tin liên quan đến nó ở thư viện, trên mạng thậm chí trong những câu chuyện ngoài đường phố. Tôi chợt có những cảm xúc khác thường đối với việc vì sao Nhiễm Địch nói đến những tên gọi khác của Thành Đô.
Nhiễm Địch nói: “Năm 311 trước Công nguyên, Tần Huệ Vương biến nước Thục thành một quận, cử hai người trông coi quận là Trương Nhược và Trương Nghị chỉ huy xây dựng ‘Tần thành’. Tường bao xung quanh thành dài sáu dặm, tường thành cao bẩy trượng, dưới thành xây những kho tàng, trên tường thành có trạm gác quan sát, có chòi canh, trong thành xây dựng đường phố và nha môn quan phủ. Cả Tần thành do hai phần Thái thành và Thiếu thành hợp nên”.
Nhiễm Địch lại nói: “Quách Doanh, mình nói với cậu chuyện này không phải để bảo cho cậu biết Thành Đô gọi là ‘Tần thành’, mà là để nói cho cậu biết nó cũng có tên là ‘Quy thành’. Đó là vì khi đó chất đất ở Thành Đô rất kém, Trương Nghị chỉ huy xây thành nhiều lần bị đổ, sau mới phát hiện ra có một con rùa đi quanh thành, bèn theo dấu chân rùa để lại để xây thành, quả nhiên rất kiên cố, vì vậy gọi là ‘Quy thành’”.
Nhiễm Địch nói: “Như vậy đó”.
Nhiễm Địch nói: “Cái tên này nhìn chung nghe cũng không thuận tai lắm, nên người Thành Đô đa phần không muốn nhắc đến, dần dần bị quên đi”.
Nhiễm Địch lại cầm mấy tờ bản thảo lên, nói với tôi: “Quách Doanh, những chuyện này Tuyên Nhụy nói thực ra đều có bối cảnh”.
“Về công chúa trưởng”, Nhiễm Địch nói: “Nếu không có chuyện này, Lý cô nương bất quá chỉ là một mỹ nhân ngư qua sông, đã sớm bị chôn vùi trong cát bụi lịch sử; còn công chúa trưởng lại là một người đàn bà đố kị, không thể có tên trong sử sách, vì vậy rất khó nói ai đã giúp ai thành công”.
“Duyên Thần”, Nhiễm Địch nói: “Thứ tự trong trời đất là vua, bố mẹ, thầy, Vi Trang không tham sống sợ chết, cũng không giả nhân giả nghĩa, chỉ có điều hơi cổ hủ, nếu cậu nói ông ta là người bạc tình giả dối, thực sự là rất khó cho người đàn ông này. Cuối cùng nỗi khổ của cái chết hay nỗi khổ để mà sống, ai có thể phân biệt rõ ràng được? Nếu không phải là do tương tư thì ai muốn sống mà chịu tội đâu?”
“Trác Văn Quân”, Nhiễm Địch nói: “Người ta đều nói nhân duyên lại tiếp tục là gương vỡ lại lành, nhưng gương đã vỡ có thực sự lành lại được hay không? Trác Văn Quân khi viết ra những dòng nhớ nhung cảm động như thế này, có thật là chỉ nhớ nhung mối tình cũ chứ không oán trách gì Tư Mã Tương Như hay không? Mà Tư Mã Tương Như có thật sự cảm kích năm đó Trác Văn Quân sống chết thuận theo không có chút gì than thở hay không? Vì cuộc tình ngắn ngủi với cái danh vọng lớn kia liệu Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như lúc đó có thật sự cảm thấy xứng đáng hay không? Trác Văn Quân gặp Tư Mã Tương Như không hẳn đã là phúc phận, mà Tư Mã Tương Như gặp Trác Văn Quân cũng chưa hẳn đã là may mắn”.
“Đền Cán Hoa”, Nhiễm Địch nói: “Kỳ thực sự tích về một cô gái họ Nhậm này cũng không kém hơn chuyện Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân, huống hồ ở đất Xuyên Thục rất sùng bái đạo phật, lại có một chuyện gì kỳ dị như thế xảy ra, vì sao trong sử sách lại không nêu, vì sao triều đình luôn thích tuyên truyền tư tưởng trung quân ái quốc lúc đó mà lại không tuyên truyền rộng chuyện này ra? Nguyên nhân rất đơn giản, vị phu nhân Cán Hoa này dù cho công trạng có nhiều, tên tuổi có lớn, cũng không thể vào Đại Nhã Đường được, vì bà chỉ là một tì thiếp, không được thờ trong chính điện tôn nghiêm”.
Tôi nhìn Nhiễm Địch, rồi hỏi một câu: “Nhiễm Địch, sao cậu biết nhiều vậy”.
Khuôn mặt kiêu ngạo và thờ ơ của Nhiễm Địch phảng phất nụ cười, phải một phúc sau cô ấy mới trả lời: “Vì rằng yêu một người thì yêu luôn cả một tòa thành”.
Yêu một người thì cũng yêu luôn cả nơi người đó ở.
Một tòa thành trì có thể dâng cho người ấy, cơm ăn thức uống, thế thái muôn vàn cũng có thể dâng cho người mình yêu.
Tôi và Nhiễm Địch mỗi người trầm tư trong cái bóng của mình, một lát Nhiễm Địch mỉm cười nói: “Nói những chuyện này làm gì chứ, chúng ta đi dạo phố đi”.
Tôi nhớ ra một câu hỏi: “Nhiễm Địch, mình đã từng hỏi cậu có yêu Lý Thiên Hồng không, cậu nói với mình là không”.
Nhiễm Địch duyên dáng khẽ trả lời: “Đúng vậy”.
Tôi hỏi: “Bây giờ cậu có yêu không?”
Nhiễm Địch nói: “Không yêu”.