Yêu tinh tình yêu

Đoạn kết:
Chỗ của tôi và Tuyên Nhụy đương nhiên là ở cạnh nhau, Tuyên Nhụy ngồi sát cửa sổ, tôi ngồi giữa.
Ngày hôm đó thời tiết cũng khá âm u, nhưng cũng có lúc ánh mặt trời lọt qua các tầng mây, chiếu rọi huy hoàng trên mặt đất.
Khuôn mặt Tuyên Nhụy điểm một nụ cười mờ ảo, bình lặng và yên ả. Tôi hỏi: "Những khúc mắc trong trái tim đều đã được giải tỏa rồi chứ?"
Tuyên Nhụy cười khẽ: "Đúng vậy, đã được giải tỏa rồi, hóa ra anh ấy cũng yêu mình, như thế là mình yên tâm, tất cả những gì anh ấy làm lúc đầu, mình đều có thể giải thích được". Cô ta ngừng lại một lúc rồi nói: "Chỉ có Hiểu Sa là vô tội, cả hai chúng tôi đều không chịu bày tỏ tình yêu, làm tổn thương Hiểu Sa, nhưng dù sao cô ấy cũng yêu Mã Tắc. Hiện nay, Mã Tắc đã giải tỏa được nỗi lòng, từ nay về sau có lẽ sẽ hết lòng yêu thương cô ấy".
Tôi có thể hiểu được tình cảm của Tuyên Nhụy lúc này, cô ấy chỉ thích chứ không tin vào tình yêu, không thừa nhận tình yêu, rất nhiều quan niệm triết học về xử thế có vẻ ngang phè phè của cô ấy, chẳng qua chỉ là vì trong lòng có những nỗi đau giấu kín.
Một người con gái nếu không có cá tính ngang ngược từ lúc sinh ra, thì nhất định sẽ có những việc quá khứ mà không muốn nhắc đến.
Tuyên Nhụy thắt lại dây an toàn, mỉm cười nói với tôi: "Quách Doanh, ở Thành Đô, cuối cùng mình đã giải tỏa được một nỗi lòng. Từ nay về sau, e là có thể đối mặt với tình yêu được rồi".
Tôi cười hỏi: "Vẫn là yêu tinh chứ?”
Tuyên Nhụy cười mà không đáp, đúng lúc này máy bay trượt nốt phần đường băng cuối cùng, bay vào bầu trời, vào khoảnh khắc đó tôi thấy có một sợi nắng vào lướt qua khuôn tươi cười của Tuyên Nhụy.
Lục Thành, Lục Thành mà tôi chưa bao giờ đi xa lâu như vậy, ở một góc khác của vịnh Hàng Châu dần hiện ra đường bay ngắn đón chúng tôi trở về. Tôi và Tuyên Nhụy cùng nhìn và cười, Tuyên Nhụy đưa tay sang nắm lấy tay tôi, tay của cô ấy khô và ấm áp.
Tuyên Nhụy đưa tôi đến vườn hoa bí mâậ của cô ấy, mỉm cười nói: "Đây vốn là nơi mình luôn nghĩ tới từ khi mình hiểu chuyện đời, từ nhỏ đã thông minh hơn người, may mắn hơn người, kết quả là tạo thành lý do cho đàn ông không muốn xây dựng một nơi như thế này vì mình, thực sự, nếu được làm lại một lần nữa, khi yêu Mã Tắc, mình sẽ nói cho anh ấy biết, mình sẽ vứt bỏ hết những thói yêu ma để anh ấy và mình có thể sống an lành và hạnh phúc ở một nơi như thế này".
Tôi và Tuyên Nhụy sắp xếp hành lý rồi xuống siêu thị ở tầng dưới mua hoa quả, tôi cười hỏi: "Thế còn bây giờ?”
Tuyên Nhụy cười nồng ấm: "Tình yêu, đi tìm tình yêu, tìm lại cảm giác đầu tiên của tình yêu đó, lần này, mình sẽ không tiếc bất kỳ thứ gì, mình không cần phải giữ vẻ lạnh lùng, mình chỉ cần một tình yêu nghiêm túc, hoàn chỉnh".
Tôi nghĩ đến Thang Ninh, lòng trầm xuống, hỏi: "Là Thang Ninh à?”
Tuyên Nhụy cười lắc lắc đầu nói: "Quách Doanh, các cậu rất hợp, kỳ thực...”
Nói đến đây, chiếc điện thoại di động lâu ngày nằm im của Tuyên Nhụy bỗng réo lên, Tuyên Nhụy nhìn số, vui mừng nói: "Khả Tụê, con nhóc này và mình còn có cảm ứng tâm điện nữa đấy, vừa mới về đã có điện thoại của nó rồi".
Cô ấy cười nghe điện: "Khả Tuệ?"
Lúc này tôi nghe thấy tiếng Khả Tuệ khóc nấc lên trong máy: "Chị Tuyên Nhụy, em có thai rồi".
Khi tôi và Tuyên Nhụy chán chường chạy đến khoa sản của bệnh viện, Khả Tuệ đang ngồi run rẩy trên chiếc ghế dài ở hành lang, thấy Tuyên Nhụy và tôi cũng không đứng lên, chỉ khóc lóc: "Chị Tuyên Nhụy, em có thai...”
Tuyên Nhụy kéo cánh tay con bé vừa đưa ra, trừng mắt nhìn nó hỏi: "Khả Tuệ, chuyện này là thế nào? Rốt cuộc là thế nào đây? Của ai? Là của ai?"
Khả Tuệ thút thít không trả lời, chỉ lau nước mắt.
Tuyên Nhụy nâng mặt nó lên, cao giọng hỏi: "Của ai? Chị hỏi em là của ai?"
Những người trong hành lang đều quay nhìn chúng tôi, tôi kéo Tuyên Nhụy một cái, Tuyên Nhụy mới hậm hực bỏ tay ra.
Khả Tuệ cúi đầu, thì thầm nói tên người đàn ông đó: "Điền... Điền Trung Cơ".
Một tiếng sấm nổ rền, lại một sự thật nữa được phơi bày, Khả Tuệ sau khi được Tuyên Nhụy cảnh cáo bỗng nhiên thay đổi, Khả Tuệ thường trang điểm ra ngoài, Khả Tuệ...
Tuyên Nhụy nhắm mắt lại, cắn chặt hàm răng: "Khả Tuệ, sao em không nghe lời, vì sao không biết quý trọng bản thân mình chứ? Vì sao?" Cô ấy nói lầm rầm, "Hiểu Sa và chị không có ai dẫn đường, mới đi lầm đường lạc lối, em thì vì sao chứ? Chị đã nhắc nhở em tất cả những điều cần phải nhắc nhở rồi, những điều nên nói đã nói rồi, vì sao em vẫn đi vào con đường này?"
Tôi hỏi: "Khả Tuệ, em định làm thế nào? Hôm nay bọn chị đưa em đi bỏ đứa bé này đi".
Khả Tuệ ra sức lắc đầu: "Không, em muốn giữ đứa bé này, em yêu anh ấy, em muốn sinh cho anh ấy một đứa con...”
Tuyên Nhụy trừng mắt nhìn nó: "Sinh con ư? Sinh rồi thì em làm sao? Sinh rồi thì chúng ta làm thế nào, em nghĩ đơn giản quá đấy, em có biết không em, Khả Tuệ, đừng có làm như mình là trẻ con thế, được không?"
Khả Tuệ cúi đầu khóc thút thít, năm phút sau, tôi và Tuyên Nhụy mỗi người một bên dìu nó vào phòng phẫu thuật.
Tuyên Nhụy nói: "Việc này trời biết đất biết, không nói cho người đàn ông kia biết, nếu không cả đời này, anh ta sẽ xơi tái em".
Bác sĩ vẫn chưa đến, Khả Tuệ giấu mặt trong cánh tay Tuyên Nhụy khóc không ra tiếng: "Chị Tuyên Nhụy...”
Tuyên Nhụy đẩy nó lên giường phẫu thuật, vừa khóc vừa mắng: "Chị đã cảnh cáo em bao nhiêu lần rồi hả? Khả Tuệ? Đầu óc thông minh của em đi đâu hết rồi Khả Tuệ? Giờ đã sáng mắt ra chưa? Quá mê muội chưa?"
Tôi ôm lấy Khả Tuệ thầm thì an ủi: "Khả Tuệ, đừng khóc, đừng khóc, hãy nói cho chị biết giờ em nghĩ thế nào?"
Khả Tuệ chẳng để ý đến tôi, nắm lấy tay Tuyên Nhụy khóc nói: "Chị Tuyên Nhụy, em nên làm thế nào bây giờ? Cho em biết với..."
Tuyên Nhụy cắn răng nói: "Đã sớm biết như hôm nay thì lúc trước việc gì phải thế?” Nói rồi ôm lấy cơ thể gầy yếu của Khả Tuệ thương khóc: "Khả Tuệ, Khả Tuệ chị Tuyên Nhụy thương em lắm".
Tôi nhìn, nhìn Tuyên Nhụy, nhìn Khả Tuệ, vết thương Sở Hiểu Sa đang cứa vào lòng Tuyên Nhụy, vết thương đó không dễ gì liền miệng được, bỗng nhiên lại bị Khả Tuệ tàn nhẫn cứa thêm.
Tôi nhắm mắt lại, thở dài: "Tình yêu ôi tình yêu, những tiên nữ trong tình yêu lại như thế này sao? Những yêu tinh trong tình yêu lại như thế này sao? Đều đau khổ giống nhau, đều là tiếng khóc lặng lẽ giống nhau, đều là nỗi đau không dám đối mặt giống nhau..."
Chúng tôi đưa Khả Tuệ đến căn nhà còn chưa kịp thu dọn của Tuyên Nhụy, mắt Tuyên Nhụy đỏ ngầu, không còn sức lực, cũng không thể lại trách cứ Khả Tuệ đang co ro trong chăn được.
Cô ấy ngồi xuống bên giường, ôm lấy Khả Tuệ, hôn lên tóc Khả Tuệ nói: "Không có gì, đều sẽ qua hết, không có gì, mọi thứ đều không sao cả..."
Khả Tuệ ôm lấy Tuyên Nhụy, gục đầu xuống, hỏi khẽ: "Chị Tuyên Nhụy, có phải em đã mãi mãi mất đi tư cách được trở thành tiên nữ không? Hiện giờ em muốn được trân trọng nhưng không có gì để mà trân trọng nữa, em sẽ không thể thành tiên nữ được phải không?"
Viền mắt Tuyên Nhụy đỏ lên, nước mắt lã chã rơi, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: "Làm sao có thể như thế chứ, em vẫn là Khả Tuệ, vẫn là tiên nữ Khả Tuệ, vẫn là cái hạt giống tiểu yêu tinh của chị, Khả Tuệ ngoan của chị".
Lúc này điện thoại của Tuyên Nhụy lại đổ chuông, cô ấy đang ôm Khả Tuệ nên không thể động chân tay được, tôi bèn cầm điện thoại trên bàn, vừa định đưa cho cô ấy thì thấy số của Nhiễm Địch, không chần chừ nhấc máy: "Nhiễm Địch à". Tuyên Nhụy nghe thấy cũng ngẩng đầu nhìn tôi.
Nhiễm Địch hơi chững lại rồi nói: "Tuyên Nhụy đâu?"
Tôi nói: "Hiện giờ cô ấy không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì không?"
Nhiễm Địch ngừng lại rồi nói: "Tôi đợi các cô ở nhà D "Đạm Bộc".
Tôi nói: "Bây giờ đang có việc, có thể không qua được không, hôm khác đi."
Nhiễm Địch lạnh nhạt nói: "Không hôm khác được, phải là hôm nay". Nói xong cô ấy cúp máy.
Tôi nhìn Tuyên Nhụy nói: "Là Nhiễm Địch, cô ấy nói đang chờ bọn mình ở 'Đạm Bộc', cậu xem có phải gọi từ chối không?"
Tuyên Nhụy cười nhạt, nghĩ một lúc rồi nói: "Việc cần gặp thì vẫn gặp thôi, là hôm nay hay ko thì có gì khác?” Cô ấy đặt Khả Tuệ nằm ra, cẩn thận đắp chăn lên cho nó rồi nói: "Khả Tuệ, Khả Tuệ, chị Tuyên Nhụy đi một lúc rồi về nhé, em ngủ một giấc đi, không có chuyện gì đâu, ngủ ngon thì chẳng có chuyện gì cả".
Khả Tuệ nghe lời gật gật đầu, cười cười, nụ cười trông méo mó khiến nước mắt tôi lại trào ra.
Trên xe tắc xi, tôi hỏi Tuyên Nhụy:"Nhiễm Địch gọi chúng ta qua gấp như thế, không biết có việc gì?"
Tuyên Nhụy nửa cười nửa không, nói: "Cứ gặp đã, rồi sẽ biết".
Tôi và Tuyên Nhụy vào lô, phát hiện ra ngoài Nhiễm Địch còn có Thiên Hồng và Tôn Hạo.
Nhiễm Địch nhìn Tuyên Nhụy, hai mắt đỏ dừ, lạnh lùng nói: "Cô còn có gan đến đây à?"
Tuyên Nhụy mỉm cười nói: "Tôi có gì mà không dám?"
Nhiễm Địch lạnh nhạt nói: "Trước kia thực sự không biết cô là đứa con gái có gan như thế".
Tôi không hiểu nên nhìn Nhiễm Địch: "Nhiễm Địch, cậu kêu bọn mình ra đây có chuyện gì thế?"
Nhiễm Địch nói: "Chờ lát nữa sẽ tính sổ với cô", rồi giận dữ quay đầu đi, nói với Tôn Hạo: "Còn anh? Hãy nói đi".
Tôn Hạo thản nhiên đáp: "Những điều cần nói tôi đã nói hết rồi, tôi nghĩ không cần phải nhắc lại nữa".
Nhiễm Địch cười lạnh lẽo: "Hai người thật vừa có gan vừa có trí đấy, cứ nói thoải mái không buồn giấu giếm gì".
Tuyên Nhụy nói: "Tôi đã làm thì tôi thừa nhận".
Tôi nghe xong mà thấy trong đầu như dày đặc sương mù, hỏi Tuyên Nhụy: "Các cậu đang nói gì thế? Có thể nói ình biết không?"
Nhiễm Địch trừng mắt nhìn Tuyên Nhụy, cắn chặt răng nói từng từ từng chữ: "Đồ rẻ tiền này, và Tôn Hạo không biết thể diện này đã làm bậy với nhau".
Ánh mắt Tuyên Nhụy lạnh lùng, nhưng cuối cùng cô ấy chỉ cười: "Sao phải nói những lời làm tổn thương người khác như thế, chuyện cô cặp bồ là chuyện chính đáng, còn Tôn Hạo và tôi thì là câu kết làm bậy với nhau sao?"
Tôi thực sự rất kinh ngạc: "Nhiễm Địch, Tuyên Nhụy, các cậu không phải đang nói đùa đấy chứ?"
Tuyên Nhụy cười vỗ vỗ vai tôi nói: "Quách Doanh, chuyện này làm sao đùa được". Cô ấy thản nhiên ngồi đối diện Nhiễm Địch, nói với tôi: "Lần trước mình rời khỏi Lục Thành đi tìm bọn họ, chính là để tìm Tôn Hạo, đi tìm người đàn ông mà mình coi trọng, người đàn ông đó có nghĩa khí, có nguyên tắc".
Rõ rồi, hoàn toàn rõ rồi, chuyện khiến Thang Ninh phải chịu một đòn lạnh như thế, chính là vì người Tuyên Nhụy đi tìm lại là Tôn Hạo.
Hiểu rồi, tôi hoàn toàn đã hiểu. Những tán thưởng của Tuyên Nhụy với Tôn Hạo, Tuyên Nhụy và Tôn Hạo cùng nhau âm thầm uống rượu, Tuyên Nhụy không ngừng gọi điện cho Tôn Hạo, Tuyên Nhụy dũng cảm xông ra khi Tôn Hạo bị chuốc rượu. Khi đó, tôi lại cho rằng cô ấy vì Thang Ninh, giờ nghĩ lại mới thấy, sự phóng khoáng của cô ấy, nỗi khổ đau của cô ấy, những giọt nước mắt của cô ấy đều là vì Tôn Hạo, người đã trở thành chồng của người khác, là Tôn Hạo mà cô ấy đã đi ngược lại nguyên tắc của chính mình: Tuyệt đối không đụng vào "Đồ đã có chủ".
Tôi kéo tay Tuyên Nhụy, hơi run run: "Tuyên Nhụy, sao lại như thế này?"
Tuyên Nhụy cười nói với tôi: "Chẳng có gì cả, khi mình đi tìm anh ấy, lòng mình vẫn chưa giải tỏa được chuyện về Mã Tắc, mình không biết có phải là yêu hay không, cái mình nói là tình yêu thực sự đó, lần trước mình chẳng qua là chỉ lên giường với anh ấy mà thôi".
Nước mắt Nhiễm Địch đã trào ra, cô ấy mất hết vẻ thanh nhã, vẻ cao quý, chỉ thẳng vào mặt Tuyên Nhụy mắng: "Cô còn mặt mũi mà thừa nhận sao? Cô còn mặt mũi mà thừa nhận những chuyện này à?"
Tuyên Nhụy cười nói: "Trước kia tôi không thừa nhận tôi yêu anh ấy, giờ tôi thừa nhận, tôi yêu Tôn Hạo, yêu một cách quang minh chính đại, yêu chẳng có gì mà phải sợ cả, anh ấy kết hôn rồi thì thế nào? Anh ấy yêu cô thì làm sao? Cô coi thường anh ấy, cô không để ý đến anh ấy, có việc gì phải giữ một cuộc hôn nhân chỉ là hữu danh vô thực, cô có người đàn ông khác bên cạnh, sao cô còn níu kéo người đàn ông cô không yêu mà không thả anh ta ra?"
Nhiễm Địch khóc nói: "Ai nói tôi không yêu? Ai nói tôi không yêu người đàn ông này, tôi nói điều đó lúc nào?"
Nhưng trong ấn tượng của tôi, Nhiễm Địch không yêu Tôn Hạo, cũng không yêu Thiên Hồng, cô ấy chỉ yêu bản thân mình.
Tôn Hạo thở dài nói: "Nhiễm Địch, chuyện đã đến thế này, cứ lằng nhằng mãi cũng không có kết cục tốt hơn đâu. Chúng ta ly hôn thôi".
Nhiễm Địch kêu lên: "Vì sao? Vì đứa con gái này mà anh muốn ly hôn với em sao? Anh quên là anh đã nói anh yêu em nhiều thế nào à? Anh quên anh đã nói là muốn đưa em đi cả cuộc đời không tính toán điều gì sao? Tôn Hạo, anh đều quên rồi ư?"
Tôn Hạo chậm rãi lắc đầu: "Anh và em ly hôn không vì bất cứ ai, lòng anh với em đã nguội lạnh, chẳng qua là trước kia anh không nỡ rời xa em". Anh ta đau đớn nhắm mắt lại, những giọt nước mắt to tròn lăn xuống. "Thực sự không nỡ, thà anh một mình đau khổ, anh chỉ muốn giữ em bên anh, chăm sóc cho em, không xa rời".
Nhiễm Địch rơi nước mắt: "Còn bây giờ? Bây giờ anh nỡ sao?"
Tôn Hạo nói: "Không nỡ, vẫn là không nỡ, nhưng anh chẳng còn cách nào khác, anh đã phản bội lại lời hứa của mình, anh không có khả năng lại thản nhiên đối mặt với lời hứa của mình được nữa, anh chỉ có thể bỏ đi".
Tuyên Nhụy cười nói: "Tôn Hạo, chúng ta mới nên ở bên nhau, em quý trọng anh, em quan tâm đến anh, em yêu anh".
Tôn Hạo lắc lắc đầu, nghiêm trang nói: "Tuyên Nhụy, xin cảm ơn tình cảm em dành cho anh, nhưng anh không thể, đối với anh mà nói, em là người đã giải thoát cho anh khỏi lời hứa nặng nề, nhưng không yêu, không có tình yêu khắc sâu vào xương cốt như với Nhiễm Địch".
Tuyên Nhụy ngạc nhiên, tay cô ấy run run: "Tôn Hạo, Tôn Hạo, anh nói gì thế? Anh không biết rằng em thực sự yêu anh hay sao?"
Tôn Hạo cười khổ sở: "Từ hôm ở đó về, anh trở lại Nam Kinh, biết là em thực sự yêu anh, nhưng anh cũng thực sự yêu Nhiễm Địch".
Tuyên Nhụy nói: "Cô ta chà đạp lên tình cảm của anh, anh vẫn còn như thế với cô ta sao?"
Tôn Hạo nói: "Sao không thể? Cô ấy là vợ anh, cô ấy không yêu anh thì sao? Cô ấy chịu ở với anh là đủ rồi, mà anh thì yêu cô ấy, anh không thể tha thứ cho bản thân về sự phản bội đối với cô ấy".
Nhiễm Địch đột nhiên run rẩy nói: "Thế thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chúng ta không ly hôn nữa, chúng ta bắt đầu lại..."
Tôn Hạo lắc đầu: "Không thể được, thực sự không làm được, trái tim anh đã mệt mỏi lắm rồi, không còn có sức nữa".
Tôn Hạo nói: "Anh biết, anh biết các em đều là những cô gái xuất sắc nhất trong con mắt người khác, có người gọi bọn em là yêu tinh, có người gọi bọn em là tiên nữ".
Tôn Hạo cười khổ sở: "Nhưng các em biết không? Yêu tinh ư? Tiên nữ ư? Đều chỉ là những người đàn bà vui đùa với tình yêu, chỉ không có tình yêu mới có thể biến mình thành yêu tinh hay tiên nữ, còn người mà anh muốn vẫn chỉ là người phụ nữ bình thường, có thể cùng anh chung sống, yêu tinh anh không thích, mà tiên nữ anh cũng không chịu nổi".
Nói xong anh ta đứng dậy ra khỏi lô.
Anh ta không nhìn Tuyên Nhụy, cũng chẳng nhìn Nhiễm Địch, hai người này cũng không giữ anh ta lại, chỉ có Nhiễm Địch đang ngồi khóc trong đau đớn.
Thiên Hồng đến ôm Nhiễm Địch, Nhiễm Địch đẩy ra, khóc nói: "Anh đi đi, chúng ta chia tay rồi, đã chia tay rồi".
Tôi định đến an ủi Nhiễm Địch nhưng cô ấy lại đẩy tôi lăn ra đất, căm hận trợn mắt nhìn tôi nói: "Quách Doanh, tất cả việc này đều do cái đồ rẻ tiền là cô".
Tôi kinh ngạc, không biết vì sao Nhiễm Địch lại nói như thế, nhưng, theo nét mặt của Thiên Hồng, tôi biết mối hận thù của Nhiễm Địch với tôi là quá rõ ràng.
Khi đưa Thiên Hồng ra sân bay, cậu ấy vẫn không giấu nổi vẻ ủ rũ và thất vọng, kể cho tôi nghe những gì mình biết.
Thiên Hồng nói: "Quách Doanh, cậu biết không? Cũng giống như Lang Trung thích cậu mà không dám thừa nhận, Nhiễm Địch với tính cách cao ngạo chủ định là sẽ không nói cho Lang Trung biết là cô ấy yêu anh ta".
Thời gian tám năm, Lang Trung giấu giếm tình yêu với tôi trong tám năm, tình yêu của Nhiễm Địch với Lang Trung cũng giấu kín trong tám năm.
Thiên Hồng nói: "Tôn Hạo chẳng qua chỉ là công cụ cho cô ấy dùng để khiến Lang Trung đố kỵ, ghen tuông mà thôi, nhưng Lang Trung không đố kỵ, cũng không ghen tuông. Sau này, tôi, chính tôi là người vẫn yêu cô ấy, trở thành công cụ thứ hai của cô ấy, nhưng Lang Trung vẫn muốn thổ lộ với cậu, vì vậy cô ấy đã không kể chuyện cậu và Thạch Duệ chia tay cho Lang Trung nghe, mọi hiểu lầm ngẫu nhiên giữa cậu và Lang Trung là do cô ấy gây ra".
Thiên Hồng cười khổ não nói: "Nhiễm Địch tuy là một người cao ngạo như thế nhưng cô ấy vẫn là người con gái đa tình, sự thành thật và nghiêm túc của Tôn Hạo đã khiến cô ấy động lòng, nhưng cô ấy lại không thừa nhận yêu Tôn Hạo, thế nên, tôi lại trở thành thứ để cô ấy dày vò Tôn Hạo, kiểm nghiệm Tôn Hạo, chứng minh là cô ấy không yêu Tôn Hạo, cho đến khi cô ấy lại yêu tôi".
Thiên Hồng nói: "Tình cảm của Nhiễm Địch che giấu rất kỹ, cũng rất yếu đuối, vì thế cho dù là lúc nào, tôi cũng vờ như không biết sự yếu đuối của cô ấy, có thể nói là cuộc hôn nhân của tôi ngày đó chính là để cho cô ấy không thấy áy náy, không cảm thấy mắc nợ tôi trong chuyện tình cảm".
Thiên Hồng nói: "Tôi thực sự yêu cô ấy, nhưng một khi sai lầm đã bắt đầu, đến lúc kết thúc cũng sẽ vẫn là sai lầm, chuyện hôm nay tôi đã dự liệu trước, chỉ có điều..."
Thiên Hồng cười đau khổ: "Chỉ có điều tôi không ngờ, trong tim cô ấy vị trí của Tôn Hạo đã vượt qua Lang Trung, vượt qua tôi".
Thiên Hồng nói: "Còn làm sao nữa? Muốn hơn thua thì phải chịu thôi, tôi không đủ sức để phản công, chỉ sợ từ nay về sau sẽ không còn thấy Nhiễm Địch nữa".
Nhiễm Địch từ khi đính hôn ở Nam Kinh thì thái độ đối với tôi đã như người khác, Nhiễm Địch giấu kín như bưng tình cảm đối với Lang Trung, Nhiễm Địch nhớ biết bao nhiêu câu chuyện về Thành Đô. Tôi cho rằng, yêu một người thì yêu luôn cả tòa thành đó chính là vì Thiên Hồng. Nhiễm Địch, cậu đúng đấy, cậu không yêu Thiên Hồng, người cậu yêu là Lang Trung, vì Lang Trung mà cậu quan tâm đến một thành phố xa xôi.
Cuối cùng, Nhiễm Địch và Tôn Hạo ly hôn. Nhiễm Địch thôi không làm cho Đài truyền hình nữa, về lại Bắc Kinh điều dưỡng sức khỏe. Tôn Hạo bỏ công việc ở tòa soạn, không rõ cuối cùng như thế nào.
Tuyên Nhụy và tôi đưa Khả Tuệ về Thượng Hải, Khả Tuệ sẽ theo khóa điều trị chấn thưuơng tâm lý trong một năm.
Tất cả bụi trần đều đã rơi đúng chỗ của nó, khi tôi cho rằng có thể nghỉ ngơi được, thì tôi ngán ngẩm biết tin Tuyên Nhụy sắp rời khỏi Lục Thành.
Trong một tháng ngắn ngủi, tôi phải chịu quá nhiều thương cảm, ly biệt, mệt mỏi hỏi: "Cậu đi làm gì?"
Tuyên Nhụy cười nói: "Mình đi tìm Tôn Hạo, mình đi tìm người đàn ông mình yêu".
Tôi nói: "Cậu có thể tìm thấy không? Giữa một biển người, sao cậu biết anh ấy ở đâu?"
Mắt cô ấy ngập tràn ánh sáng: "Anh ấy là con người nghiêm túc, cho dù là ở đâu cũng sẽ khác người thường, mình nhất định sẽ tìm được anh ấy, cho dù là ở đâu".
Tôi nói: "Thế điểm đầu tiên cậu đi đâu?"
Tuyên Nhụy nói: "Thâm Quyến, nơi đó giống Lục Thành, sát biển, có hệ thống truyền thông tốt nhất, một người yêu tin tức như Tôn Hạo có thể sẽ ở đấy".
Trong tiếng loa thông báo chuyến bay ở sân bay tôi ôm lấy Tuyên Nhụy hỏi: "Bao giờ cậu về?"
Tuyên Nhụy mỉm cười nói: "Đợi khi nào mình tìm được người đàn ông của lòng mình, trở thành người đàn bà tin tưởng vào tình yêu, chung thủy với tình yêu, mình sẽ liên lạc với cậu, nhất định đừng thay số di động nhé, đợi tin tốt lành của mình".
Đôi mắt sáng sâu thẳm của cô lấp lánh sự kiên định và ước mơ.
Bỗng nhiên, khúc hát kết thúc, mọi người tản đi, người đi lầu vắng.
Tiên nữ và yêu tinh, người bị thương đã bị thương rồi, người đi đã đi rồi, chỉ còn lại một mình tôi ngột ngạt trong không khí không có tình yêu của Lục Thành.
Lang Trung nói với tôi: "Dế con, Vương Âu đã ly hôn với anh rồi, em có muốn đến với anh không?” Anh ấy ở Thành Đô, một nơi khá xa và yên ổn, thứ anh ấy có là sự hi mê tôi từ nhỏ và cơ sở kinh tế vững chắc.
Thang Ninh nói với tôi: "Quách Doanh, tôi không yêu cô, nhưng tôi muốn cưới cô, cô là một người con gái tốt, tôi phải có trách nhiệm với cô". Anh ta sống ở Lục Thành gần trong gang tấc, cũng có trách nhiệm, tỉ mỉ, và gia thế hiển hách.
Thạch Duệ chưa từng nói gì với tôi, từ trước đến nay chưa bao giờ nói gì cả, chỉ nhìn tôi như thế, mỉm cười chào tạm biệt tôi. Nhưng tôi biết là anh ấy yêu tôi. Chỉ cần tôi đồng ý, anh ấy sẽ cưới tôi. Anh ấy không có chỗ ở cố định nào, anh ấy sống lang thang trong thành phố. Anh ấy cũng có cái cảm giác hổ thẹn với quá khứ và ngày càng hiểu cuộc sống hơn.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại  .  - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Cuối cùng, rốt cuộc là vì sao? Khi mà người đã yêu tôi, người không yêu tôi, người yêu tôi, đều muốn lấy tôi, tôi lại không nghĩ ra sẽ cưới người nào đây?
Tình yêu. Yêu tinh.
Trong tiết mục của Tề Phi, ca sĩ nổi tiếng Luật Tiểu Quỳ đã nói: "Bài hát này để tặng tất cả những yêu tinh đã từng yêu, và đang yêu".
Tôi đi liêu xiêu qua Quảng trường lớn nhất của Lục Thành, quảng trường khiến Tuyên Nhụy không muốn đi để đối diện với lương tâm nghề nghiệp, tôi ngồi dưới tượng Thánh Mẫu, dốc những giọt bia cuối cùng xuống đất kêu tí tách, ngây ngô cười một mình, sau đó tôi mở di động, ấn số, vừa khóc vừa cười điên điên khùng khùng gào lên: "Em muốn lấy anh".
Tôi biết, người đàn ông định đưa tôi đi suốt cuộc đời, lúc đó chắc hẳn sẽ mỉm cười không thành tiếng.
Thực sự chỉ cần có tình yêu, thì không là yêu tinh, cũng có thể cười tươi như hoa nở, hạnh phúc như mơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui