Trong tay Vương Lâm, người làm kế hoạch và sáng tác ý tưởng quảng cáo, nắm danh sách tuyệt đại đa số khách hàng và duy trì quan hệ mật thiết này với họ, tư tưởng chỉ đạo kinh tế luôn luôn luẩn quẩn trong đầu anh ta, không có việc gì cũng nhìn tôi như nhìn những từ ngữ không hiểu; Anh chàng đẹp trai Tề Phi với bộ mặt lạnh lùng sớm nổi tiếng trong giới truyền hình, đã có N Đài phát thanh truyền hình đến mời về làm, là của quý trong Đài; Tiểu Xuân ngày thường không nói không rằng lại chẳng có quan hệ gì, chỉ là một cây bút chủ lực, đến báo cáo hàng năm lãnh đạo anh ta đều có thể viết đến mức người nghe có thể khóc được, nhưng lại không làm người ta ghen ghét.
Đến Phán Phán vừa tốt nghiệp cũng được tính là một người như vậy - Bố nó là bạn chiến đấu cũ với cục trưởng Liêu trong chiến tranh biên giới Việt Trung, tình bạn trong những phút sống còn.
Cho nên nói đến phân việc cụ thể trong phòng, bình thường thì ai làm việc của người nấy, nhưng chỉ cần chúng tôi liên hệ với nhau cùng phản đối thì lãnh đạo cũng phải giả vờ không chú ý, cái gì đã qua cho qua luôn.
Phòng này của chúng tôi lấn át được tất cả các nơi trừ hậu cần nhà ăn và phòng hành chính.
Tên thật của Phán Phán là Khả Tuệ, Tôn Khả Tuệ. Gọi nó là Phán Phán vì có một câu chuyện thế này.
Phán Phán không giống chúng tôi chen ngang vào làm báo, nó xuất thân từ chuyên ngành phát thanh truyền hình chính quy, cho nên tiếng phổ thông và cách viết tin tức cũng chính quy hơn chúng tôi nhiều.
Hồi nó mới đến chưa được bao lâu, gặp một chương trình biểu diễn lớn, chiếc xe chở mấy người phụ trách hóa trang bị một thằng cha lái xe say rượu ở chân cầu vượt đâm vào, mấy thằng cha đi trên xe đó vẫn còn say bét nhè, bắt bồi thường tiền sửa xe, lời qua tiếng lại dùng dằng mãi không đi được.
Đợi khi họ đến, những người cần hóa trang ào ào vây lấy, mấy người phụ trách hóa trang bận túi bụi, khi sấy tóc tay vẫn còn run.
Tứ Bình vô cùng sốt ruột, mắt nhìn đồng hồ, thời gian trôi đi vùn vụt, chị ta cắn môi nói: "Mấy người trong chương trình đào tạo đều đã học qua lớp hóa trang rồi phải không? Nhanh nhanh nhanh, cùng hóa trang đi".
Khả Huệ không để nói đến lời thứ hai, cầm đồ hóa trang cá nhân đến đánh nền cho từng người. Kết quả là vì cuống quá nên khi đánh xong ấy diễn viên, người hóa trang bên cạnh vừa nhìn thấy liền choáng luôn: "Cha mẹ ơi, cô em của tôi, sao cô vẽ mắt mọi người đen thế kia, giống như con gấu mèo Phán Phán vậy?” Người phụ trách hóa trang quê ở Đông Bắc, cứ mở miệng nói là những câu hài hước vùng núi, đặc biệt rất có hiệu quả gây cười. Lúc đó hừ một tiếng làm Tứ Bình cũng phải phì cười.
Cái tên Phán Phán xuất hiện từ câu chuyện trên, gọi đi gọi lại nhiều lần thành quen.
Phán Phán tốt đến mức kỳ lạ, không bao giờ dựa vào quan hệ giữa bố nó và cục trưởng Liêu, nó rất phản cảm với những lời nói thô thiển của Tuyên Nhụy, chính vì việc này nên thường dùng những từ ngữ nghiêm túc khi nói chuyện với Tuyên Nhụy.
Tuyên Nhụy càng ngày càng thậm tệ hơn, không giữ chút thể diện nào cho con bé: "Lão đây đã học đại học ở Tứ Xuyên bốn năm, không sửa được, cô em muốn làm gì lão đây nào? Cắn tôi chắc?..."
Lúc đó Phán Phán mặt trắng bệch, nước mắt lã chã rơi. Kỳ thực từ trước Tuyên Nhụy vẫn thường nói là "Tôi... tôi", sau khi Phán Phán gợi chuyện ra, bèn đổi luôn thành "Lão đây, lão đây".
Cách đối nhân xử thế của Tuyên Nhụy luôn đầy yêu khí và tà khí như vậy.
Tuyên Nhụy thuộc cung Sư Tử, người con gái thuộc cung này luôn nhiệt tình quá mức, tuy vậy khi cô ta cười đùa với bạn, bạn sẽ cảm thấy ngoài lời nói và ánh mắt cô ta còn có vẻ hùng hổ hăm dọa và đứng trên cao nhìn xuống. Từ trước đến nay cô ta chưa hề che đậy tác phong đó của mình, mới đến công tác chưa được mấy ngày, gặp một buổi họp chuyên môn, cô ta đem hết những cách nghĩ, những kế hoạch của mình ra trình bày một cách tinh tế và sâu sắc. Dù cách biểu đạt này không dễ được người ta chấp nhận, nhưng ý kiến của cô ta rõ ràng mới lạ, kế hoạch tường tận và tỷ mỷ, làm người ta không cách gì phản đối được. Ngay cả Tứ Bình là người phụ trách nghiệp vụ tin tức chẳng qua cũng chỉ đưa ra được vài ý kiến mang tính chất xây dựng, sửa chữa được những chi tiết nhỏ.
Lâu dần, những "tiền bối" trong Đài thường coi Tuyên Nhụy như một người mới cần bồi dưỡng và bắt đầu có ý kiến đối với sự sắc sảo của cô ta. Có một lần đi ăn cơm dưới nhà ăn, tôi nghe thấy một phóng viên lâu năm họ Đỗ ngọt nhạt chào Tuyên Nhụy: "Chủ nhiệm Tuyên trong tương lai cũng phải tự đi lấy cơm ăn ư?” Tuyên Nhụy coi như không, cười ha ha mà nói: "Vâng, bây giờ ngay cả việc tôi tự đi lấy cơm ăn mà phóng viên Đỗ còn "đố kỵ" nữa cơ đấy?” Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ông phóng viên hơn bốn mươi tuổi đầu đó nghẹn họng chỉ còn biết cúi đầu húp canh. Nhưng thực ra Tuyên Nhụy vẫn còn để lại cho ông ta một chút thể diện, dù có thế nào cũng không nói ra hai chữ "lão đây".
Lấy xong cơm, tôi nhắc Tuyên Nhụy: "Tính về thâm niên về nghiệp vụ thì cậu vẫn còn chưa đến lúc đọ sức với các "tiền bối" trong Đài, đừng có mà vênh váo quá, cẩn thận không lại sinh chuyện".
Tuyên Nhụy gác một chân lên chiếc ghế đối diện, cúi đầu ăn bánh bao bún cua, tiện thể liếc tôi một cái "Đúng là một con nhóc, cậu không tự đánh bóng tên tuổi mình, còn chờ người sáng suốt biết trọng dụng nhân tài tìm đến như Bá Nhạc[5] biết tìm Thiên lý mã[6] hay sao? Đừng nói cậu không phải là Thiên lý mã, nếu cậu đúng là Thiên lý mã đi chăng nữa, thì nói thật cho cậu biết, Bá Nhạc cũng chết lâu rồi, có cắm đầu vào mà làm việc, làm sống làm chết thì người ta cũng không nói tốt cho cậu một câu đâu".
[5] Chỉ người biết nhìn ra nhân tài và trọng dụng nhân tài.
[6] Ngựa một ngày đi ngàn dặm.
Cũng là do tôi lắm điều, tiếp tục nói với cô ta: "Nhưng cậu việc gì cũng không biết kìm nén như vậy, sớm muộn cũng có ngày sinh chuyện".
Tuyên Nhụy cười đến nỗi híp cả mắt lại: "Lão đây rắp tâm mưu tính lên kế hoạch cặn kẽ như vậy rồi, gần như một Gia Cát Lượng đội mồ sống lại, có thể xảy ra chuyện gì? Mà nếu quả thực có xảy ra chuyện gì lão đây cũng vui lòng mà chết".
Câu này làm tôi hơi choáng váng: "Tuyên Nhụy, cậu không hồ đồ đấy chứ? Xảy ra chuyện gì cậu cũng vui lòng mà chết á? Cậu không biết cơ quan bọn mình đã không xảy ra chuyện gì thì thôi, hễ có thì toàn chuyện lớn hay sao, chỉ sợ lúc đó cậu muốn khóc cũng không khóc nổi. Ừm, không phải cậu không muốn làm nghề này cả đời đấy chứ?”
Tuyên Nhụy cười một cách sâu xa, giơ mấy ngón tay vẫn còn mùi cua ra véo má tôi: "Bảo cô non nớt quả đúng là mặt búng còn ra sữa. Hôm nay lão đây nói à biết, để cô thêm một vài kiến thức. Bây giờ bọn họ đều không phục lão đây đúng không? Có nhiều ý kiến với lão đây đúng không? Đấy là pháp bảo để bảo vệ lão đây an toàn vô sự nếu trong tương lai có xảy ra chuyện gì hiểu không?" Trông thấy sự ngạc nhiên trên mặt tôi, cô ta lắc đầu, một dạng biểu cảm đầy thất vọng[7], "Con người ta dù có cẩn thận cũng không thể tránh được sai lầm, thực ra tỷ lệ mắc sai lầm của cách làm việc nhanh chóng tháo vát cũng không cao hơn cách làm việc cẩn trọng là mấy, nhưng ấn tượng để lại cho người ta tuyệt đối khác nhau, ít ra người ta sẽ thấy anh có năng lực, không do dự nhu nhược. Nếu làm việc mà cứ e dè thận trọng quá người ta sẽ nghĩ trình độ của anh có hạn, lúc trước vốn đã không có ấn tượng đặc biệt gì, nay lại càng nghĩ anh kém cỏi, đến lúc ấy không đuổi anh đi anh cũng chẳng còn mặt mũi nào mà không đi; còn lão đây uy phong vang dội khiến người ta khâm phục hoặc là đố kỵ, hễ phạm sai lầm thì cũng chỉ gọi là chẳng may lỡ bước, cùng lắm sẽ chỉ nói một lời "tuổi trẻ hấp tấp", rồi lại thành cho qua thôi".
[7]Tthấy sắt không luyện thành gang.
Tôi nói: "Lần sau bỏ thói quen bốc đồ ăn bằng tay đi nhé", rồi lại không kìm được, hỏi: "Cậu không sợ những người ghen ghét mình đến lúc đó sẽ đạp ột cái ư?”
Mắt Tuyên Nhụy trợn tròn khiến tôi hơi nhụt: "Lão đây đã nói đến thế rồi mà cô vẫn không hiểu hử? Bây giờ lão đánh bẹp lòng tự tin và tự tôn của họ, khiến họ bó tay mà căm hận trong lòng. Nhưng Quách Doanh, cô nên biết, ở đây vốn không có sự xung đột căn bản nào, bọn họ chẳng qua là bĩu môi một cái, cảm thấy mình không được tôn trọng, hễ lão đây xảy ra chuyện gì, bọn họ chắc chắn xả được nỗi bực tức này. Tuy nhiên tới lúc đó, chỉ cần lão đây hơi mềm ra một chút, gọi mấy tiếng thầy, cô là tất cả êm xuôi, tin không? Chỉ cần bọn họ cảm thấy được tôn trọng, được coi trọng, chỉ cần bọn họ tìm được sự tôn nghiêm trước của mình, cũng cảm thấy mình xứng đáng với sự tôn trọng đó, lẽ nào còn chấp một kẻ hậu bối kia chứ? Nói không chừng ngược lại còn tỏ ra độ lượng, nói tốt cho lão đây mấy câu, đã hiểu chưa? Việc này cũng gần giống như trong làm ăn, người bán lật mặt, nói với người mua không bán nữa, không bán nữa. Con người đê tiện như vậy đấy, hiểu chưa?”
Khắp trong nhà ăn người ra người vào lũ lượt ồn ào, nhưng trong mắt tôi chỉ còn lại hình ảnh Tuyên Nhụy ngồi im lặng ăn cua hấp, sau này tôi nghĩ, lúc đó ánh mắt tôi chắc là giống như ánh mắt một chiến sỹ Hồng quân lạc đội ngũ, trên đường dài bỗng may mắn gặp được một ông lão ở căn cứ cách mạng địa phương, lộ rõ sự vui mừng và kinh ngạc.
Tôi nghĩ, đứa con gái này sắp thành tinh thật rồi.
Mấy ngày sau thì "sự kiện Liêu cục trưởng" đã kể ở trên xảy ra, tôi bèn bỏ bớt một chữ của câu nói đó đi, trở thành: đứa con gái này thành tinh thật rồi.
Dù Tuyên Nhụy thường rêu rao khi nào rảnh rỗi sẽ giảng giải cho chúng tôi nghe về phong tục và món ăn ngon ở Tứ Xuyên, cũng đã kể vài câu chuyện về lịch sử Tứ Xuyên và Thành Đô y như thật, nhưng rất ít người được nghe cô ta kể về những chuyện của mình trong bốn năm học ở Tứ Xuyên, dù là có thì cũng chỉ qua loa một chút. Nhiều nhất là một câu "Khi lão đây học ở Thành Đô...", điểm này làm tôi ít nhiều cảm thấy hiếu kỳ.
"Thiếu bất nhập Xuyên, lão bất ly Thục[8] là một câu ngạn ngữ dân gian lưu truyền từ rất lâu và rất rộng rãi. Nhưng đã là ngạn ngữ dân gian thì tất sẽ sai lệch đi nhiều, nếu cứ bằng bằng mà không có những bước thăng trầm thì không có nhiều ý vị, nhưng anh không thể không thừa nhận, một câu nói có thể lưu truyền mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm, có thể lưu truyền khắp một tỉnh thậm chí cả quốc gia thì chắc chắn nó là một câu nói vô cùng sinh động, có đạo lý, được tiếp thu và có sức sống dồi dào.
[8] Xuyên, Thục đều chỉ Tứ Xuyên. Ý nói người trẻ không thích sống ở những nơi nghèo, tĩnh lặng, còn người già không muốn rời khỏi quê hương.
Đối với tôi mà nói, Thành Đô là một nơi xa xôi, chẳng qua chỉ biết các cô gái ở đó cũng nổi tiếng không kém các cô gái ở Thượng Hải, nếu bảo chị em ở Thượng Hải mềm mỏng nhưng sắc sảo thì các cô gái ở Thành Đô đúng là dịu dàng nhưng ghê gớm.
Phong thái và dung mạo của đàn ông và đàn bà sống ở cùng một vùng luôn rất cố định, nói cách khác, nếu đàn bà xuất sắc thì đàn ông sẽ chịu lép vế, còn nếu đàn ông nổi tiếng thì chắc chắn tụi đàn bà chỉ như cái bóng đứng đằng sau. Căn cứ vaà đây mà nói thì không biết những chàng trai dịu dàng ân cần ở Thượng Hải đã bồi dưỡng nên những cô gái yếu ớt nhưng ngang ngược hay những cô gái yếu ớt nhưng ngang ngược ở Thượng Hải đã khiến cho tính cách của các chàng trai trở nên ân cần mềm mỏng - các chàng trai muốn phát triển thì trước tiên vẫn cứ phải sống được cái đã, vì thế mà sự nhẫn nhịn cứ đời đời tiếp nối, cuối cùng thay đổi triệt để luôn.
Thượng Hải đã vậy, Thành Đô chắc cũng không khác mấy. Những đức tính tốt đẹp truyền thống và thời trang tụi con gái ở Thành Đô mang trên người khiến họ trở thành điểm sáng trong thế giới phụ nữ đẹp ở các thành phố lớn, vậy thì xem ra đàn ông ở Thành Đô chắc cũng không có cá tính lắm.
Tôi liệt ra một đống ví dụ như vậy chẳng qua chỉ là để nói rõ một chuyện thế này: Tôi cảm thấy Tuyên Nhụy giấu không nhắc gì đến câu chuyện của mình ở Thành Đô, chắc chắn không phải vì bọn đàn ông ở đó, loại người có tính cách dứt khoát, quyết đoán, lạnh lùng như cô ta có lẽ rất xem thường bọn đàn ông làng nhàng không có bản lĩnh gì.
Nói thế này có lẽ sẽ đắc tội với đám đàn ông ở Thành Đô, đại khái cũng hơi sai lệhc so với hiện thực, nhưng đối với tôi mà nói thì quả là cảm thấy như vậy. Cũng vẫn là cảm giác đến từ câu ngạn ngữ trên - ngay cả người Tứ Xuyên cũng thừa nhận, đấy là một nơi khiến cho người ta trong vòng vài năm sẽ mất sạch sành sanh nhuệ khí, chỉ còn cái cổ dài để uống trà và chơi mạt chược, ít khi thấy ánh mặt trời. Còn đàn bà, đặc biệt là dạng yêu tinh như Tuyên Nhụy thì sinh ra đã không thích bọn đàn ông cuồng vọng và không bản lĩnh.
Vậy nguyên nhân khiến cô ta giấu giếm không nói ra là gì kia chứ?
Trong suốt thời gian dài tôi sống cùng Tuyên Nhụy, đây trước sau vẫn luôn là câu hỏi lẩn quất trong đầu, nhưng tôi cũng biết không thể hỏi, một người toang toác như Tuyên Nhụy mà kín đáo không nói ra thì đây chắc chắn phải là thứ cô ta luôn giấu chặt tận đáy lòng, hoặc cũng có thể là một vết thương sâu sắc.
Nếu là vết thương, thì việc gì có thể khiến một người thông minh đến mức nhìn rõ mọi chuyện thế sự như Tuyên Nhụy bị thương kia chứ? Ngoài đàn ông ra, còn có khả năng nào khác nữa ư?