Yêu Tôi, Khó Lắm Hả

Tới trường. Tất cả học sinh sững sờ khi thấy Anh Khang cùng Phương Trúc đi chung xe, họ bàn tán xôn xao, nhiều ánh mắt ghen ghét nhìn nó, rồi tiếp theo đó xe của Thiên Bảo chạy vào, Bảo cùng Mỹ Hà bước xuống đi tới chỗ nó và hắn, chưa lên tiếng thì hắn đã ôm ngang eo nó nói to:

-TỪ BÂY GIỜ HUỲNH PHƯƠNG TRÚC LÀ CỦA HOÀNG ANH KHANG, AI DÁM BÉN MẢNG TỚI GẦN THÌ NÊN ĐẶT QUAN TÀI TRƯỚC ĐI.

Tiếng nói của hắn vừa dứt thì tiếng nói mọi người xung quanh lại ồn lên, hắn khẽ liếc qua Thiên Bảo, thấy anh cũng nhìn mình, hắn giả vờ quay đi.

Thiên Bảo siết chặt tay mình lại, khuôn mặt hơi tái đi, anh cảm giác như chân mình sắp khuỵu xuống, vội quay qua chỗ khác để lấy lại bình tĩnh. Mỹ Hà theo dõi những cử chỉ của anh, lòng hơi chùn xuống, rồi đặt tay lên vai anh, cảm nhận được 1 chút ấm áp từ đôi tay mỏng manh kia anh quay người lại, khẽ cười buồn:

-Anh không sao, vào lớp thôi._Nói rồi, Thiên Bảo nắm tay cô kéo đi, vô tình lướt qua hắn và nó mà không nói một lời nào, anh không biết được rằng cái nắm tay đó làm cô có chút vui mặc dù cô biết chỉ vì Phương Trúc mà anh ra như vậy.

-Về lớp hay đứng đây cho họ ngắm._Nó nhếch môi nói với hắn, lại 1 lần nữa đám đông có chuyện để bàn, đầu tiên hắn công khai quan hệ giữa hai người, tiếp theo là Thiên Bảo hoàng tử ấm áp trong lòng nữ sinh với gương mặt u buồn pha chút lạnh lùng nắm tay Mỹ Hà kéo đi mà không nhìn nó, cuối cùng là cái nhếch môi không nguy hiểm của nó. Thật sự đây là 1 buổi sáng nhiều ngạc nhiên nhất đối với học sinh trong trường.

-À..ừ...về lớp thôi._Hắn gãi đầu cười với nó. Nó lấy lại vẻ mặt của mọi ngày bước đi.

Trên lớp 11A1.

-Mỹ Hà, em qua lớp anh học đi, ngồi chung với anh. Để Phương Trúc xuống ngồi với Anh Khang, anh sẽ xin cô cho em chuyển lớp._Thiên Bảo kéo cô ngồi xuống cạnh mình rồi nhẹ nhàng nói.


-Thiên Bảo, còn...còn em thì sao?_cả anh và cô ngước lên khi nghe 1 giọng nói khác cất lên.

-Em sao hả, Hồng Mai?_Thiên Bảo nhíu mày nhìn Mai hỏi.

-Phương Trúc ngồi chỗ anh thì...thì...?_Hồng Mai cứ ngập ngừng.

-Thì anh phải lên chỗ em à?_Mai gật đầu, Bảo phẩy tay nói tiếp.-Trong lớp còn bàn trống để làm gì mà không ngồi, vả lại anh sao để người thân của mình ngồi một mình khi anh là người đem Mỹ Hà về đây chứ.

Cả lớp có cả Mỹ Hà và Hồng Mai bất động, Thiên Bảo của hôm qua đâu rồi, Thiên Bảo bây giờ thật khác, anh không còn ấm áp, dịu dàng nữa mà thay vào đó là lạnh lùng, hờ hững.

Mai mím môi đi về chỗ ngồi, ánh mắt thoáng hiện 1 tia gì đó khó hiểu.

Phương Trúc từ ngoài cửa đã chứng kiến tất cả, nó dường như biết được vì sao Thiên Bảo lại thay đổi như vậy, còn Anh Khang, 1 chút tội lỗi dâng lên, cũng tại vì hắn háo thắng, ngay cả thằng bạn thân từ nhỏ mà hắn cũng không buông tha, muốn chơi đùa với nó nhưng không ngờ lại làm Thiên Bảo ra như vậy. Nghĩ lại 2 chữ “háo thắng”, khẽ cười, chẳng phải hắn giống nó sao, nó từng nói nó chưa bao giờ thua ai mà.

Dù thấy có lỗi nhưng hắn vẫn thản nhiên như mọi ngày. Nó không nói gì xuống bàn hắn ngồi, Mỹ Hà nhìn nó rồi nhìn Thiên Bảo, cô biết chuyện gì đang xảy ra, nhờ đâu mà như vậy, và cô trong mắt Thiên Bảo là gì. Nếu Anh Khang và Phương Trúc không quen nhau, thử xem Thiên Bảo có ấm áp với cô như thế này không?

...

Ra chơi.

4 người xuống căn tin ăn uống, vẫn như mọi ngày nhưng chỉ có Thiên Bảo là thay đổi, anh lạnh nhạt, không còn đi lấy đồ ăn cho nó nữa, không còn quan tâm nó nữa, hắn lấy thức ăn cho nó, anh lấy thức ăn cho cô, rồi 4 người im lặng một cách đáng sợ, hắn khó chịu lên tiếng:

-Bảo, bữa nay mày sao vậy, thay đổi như thời tiết thế, à không còn hơn thời tiết cơ?_Thiên Bảo uống một ngụm cafe rồi nhìn hắn, nhếch môi tỏ vẻ khinh khỉnh.

-Vậy sao?, tao tưởng người thay đổi là mày chứ, mà thôi bỏ đi, tao lên lớp đây._Nói với hắn xong, Bảo quay qua Mỹ Hà xoa đầu cô, mỉm cười.-Em ăn đi, anh lên lớp trước nhé, nhớ uống hết ly sửa đấy, anh đặc biệt mua cho em.

Mỹ Hà cười gượng, nhìn theo bóng lưng của anh, sao những cử chỉ đó trông giả tạo thế. Thu lại ánh mắt, cô nhìn ly sửa rồi cầm lên chần chừ không biết có nên uống hay không, nhưng dù sao cũng là anh mua, thôi thì uống 1 lần vậy, ly sửa chỉ vừa đưa tới miệng thì bị Phương Trúc hất mạnh làm sữa đổ hết trên sàn nhà, ly thủy tinh vỡ nát.

“CHÁT” “RẦM”-Em làm gì vậy, em đừng nói với anh là em ghen với Mỹ Hà nhé, em là người yêu anh mà phản ứng như vậy khi Thiên Bảo mua sữa cho Mỹ Hà sao?


Khi ly sữa trên tay Mỹ Hà rơi xuống đất vỡ nát, cũng là lúc hắn tát nó và hơi mạnh tay xô nó ngã, tất cả mọi người trong căn tin há hộc, lúc sáng còn ôm eo công khai người yêu, vậy mà chưa được 1 ngày đã đánh nó rồi, nhiều người thương xót cho nó, nhiều người hả hê khi thấy cảnh đó.

-Anh...sao anh...làm vậy hả?_Mỹ Hà tức giận nhìn hắn rồi ngồi xuống đỡ nó dậy, cô biết tại sao nó lại làm vậy.-Chị...chị có sao không?

Nó lắc đầu, khuôn mặt vô cảm nhìn hắn, rồi đứng dậy.

-MÁU KÌA..._Có vài người trong căn tin hốt hoảng la lên, hắn và Mỹ Hà bây giờ mới để ý tới cánh tay của nó, máu tuôn ra như thác đổ, cũng tại vì hắn xô làm nó ngã xuống những mảnh thủy tinh kia, tay áo nó đã thấm đỏ, những giọt máu cứ nhỏ giọt xuống nền.

-Chị, tay của chị...

-Không sao._Nó lạnh lùng cắt ngang câu nói của cô.

-Em quá đáng lắm, người có lỗi là em, Mỹ Hà không trách còn quan tâm em, vậy mà em còn lạnh lùng, còn em nữa Mỹ Hà, sao phải yếu đuối như vậy, dù Phương Trúc có là người yêu của anh, anh cũng không thích cái tính cách đó chút nào._Hắn không quan tâm mà lớn tiếng với nó hơn.

-ANH IM ĐI, ANH KHÔNG BIẾT GÌ THÌ..._Mỹ Hà hét lên, chưa hết câu, nó đã bỏ đi, cô lườm hắn rồi chạy theo nó, hắn cũng theo sau 2 người.

“RẦM” nó lên lớp, tiến tới chỗ Thiên Bảo, đập mạnh tay lên bàn, Bảo chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh nhìn nó rồi hốt hoảng khi phát hiện cánh tay nó toàn là máu.

-Trúc Nhi, tay em..._Nó lạnh lùng cắt ngang câu nói của anh, gằn lên từng chữ:

-IM. Anh-không biết-Mỹ-Hà-dị-ứng-với-sữa-tươi-hả.


Câu nói của nó thốt ra, Thiên Bảo bất ngờ, Anh Khang mới vào tới cũng bất ngờ không kém, giờ hắn hiểu được phần nào đó.

-Anh..anh không biết, Mỹ Hà anh xin lỗi._Thiên Bảo quay qua Mỹ Hà với khuôn mặt đầy hối hận. Cô không nói gì, chỉ gật đầu.

Nó không để anh nói thêm câu nào nữa, bỏ đi ra khỏi lớp, nó cũng không nhìn hắn, lạnh lùng bước qua như lúc trước. Chờ nó đi khuất, hắn nhăn mặt:

-Mỹ Hà sao em không nói với anh là vì em mà Phương Trúc mới làm vậy.

-Anh có cho em nói đâu, chưa gì hết mà đánh chị ấy còn xô chị ấy ngã nữa.

“BỐP” Mỹ Hà vừa dứt lời thì hắn đã ăn trọn 1 cú đấm của Thiên Bảo, anh không ngờ người làm nó ra như vậy là hắn, anh tức giận, lau vào đánh hắn mà không để hắn kịp trở tay.

*HÔM NAY MÌNH RA�T MÌNH MỚI RA

--CHÚC MỌI NGƯỜI NĂM MỚI ĂN TẾT VUI VẺ--

--HAPPY NEW YEAR--


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận