2 tháng sau.
Thời gian trôi đi, Phương Trúc và Anh Khang cứ quen nhau, nó đỡ lạnh lùng hơn với hắn, hắn thì cứ hết ăn chơi rồi lại xin lỗi nó, tình cảm của hắn dành cho nó chỉ vì kế hoạch.
Còn Thiên Bảo, anh thay đổi nhiều đi, anh ăn chơi, gái gú hơn, có lẽ chỉ vì Phương Trúc, anh biết Mỹ Hà yêu anh nhưng anh không thể đáp lại được bởi vì tim anh nó chiếm vị trí lớn lắm.
...
Tối.
Tại quán bar Play lớn thứ 2 Thành Phố Hồ Chí Minh.
-Tiểu thư, khi nào mới bắt đầu bước tiếp theo đây?_Tiếng Thanh Tuấn trợ thủ đắc lực của nó vang lên. Đến bây giờ nó vẫn chưa ra tay với 2 con người ác độc kia dù trò chơi đã bắt đầu hơn 2 tháng trước.
-Họp Bang trước, ngay bây giờ, gọi Mỹ Hà và Hồng Mai._Nó trả lời rồi cầm ly rượu uống cạn. Nó đã đưa Mỹ Hà cùng Hồng Mai vào băng nhóm của nó, tuy nó chưa tin tưởng 100% vào Mai, nhưng nếu Mai phản bội nó, nó có thể giết chết Mai.
Bang nó hội tụ những trợ thủ mạnh nhất, quan trọng là không phản bội Bang, đoàn kết và chân thành.
...
15 phút sau.
-Cậu họp Bang bất ngờ vậy?_Mai tự nhiên đi vào ngồi xuống cạnh nó.
-Đầy đủ chưa?_Nó không trả lời Mai mà quay qua hỏi Thanh Tuấn.
-Thưa tiểu thư, đã đầy đủ.
-Tốt, sáng ngày mai sẽ bắt đầu bước tiếp theo, theo tôi biết ông ta đã mướn một trợ thủ mới theo dõi chúng ta 1 tháng qua, hiện giờ người đàn ông đó đang ở khách sạn Sofitel Sài Gòn Plaza, cách nhà thờ Đức Bà 300m, tiến hành GIẾT._ Chữ "giết" được nó nhấn mạnh làm ai cũng rùng mình.
Mai và những người kia có một suy nghĩ rằng "nó đã bắt đầu và đang ra tay từ lâu rồi nhưng không cho người khác biết"
...
Sáng hôm sau.
Bang Angel (bang của nó) đang tập hợp trước cổng khách sạn Sofitel Sài Gòn Plaza. Khi nhận được hiệu cả nhóm chia nhau tiến thẳng vào khách sạn rộng lớn kia. Đi thẳng lên tầng 3 của tòa nhà, không có gì gây trở ngại cho họ khi có tấm bản đồ đầy đủ các bẫy ẩn và mật mã.
Người của nó đã bao vây tất cả, nó và Hồng Mai đứng 1 bên cánh cửa để bên trong không nhìn thấy, nó đưa tay lên gõ cửa.
Cánh cửa dần dần mở ra, nó đạp mạnh cửa, cả 2 người bước vào, nó nhếch môi:
-Biết tôi là ai chứ?
-Huỳnh Phương Trúc, tôi biết ngay cô sẽ tới mà, tôi chuẩn bị đồ chơi cho cô nè._Người đàn ông đó nói xong vỗ hai tay vào nhau thì phía ngoài 10 người của ông ta bước vào. Nó vẫn không cảm xúc, khoanh tay nhìn ông ta:
-Nếu 10 người này kịp ra tay với 50 người của Bang tôi khi họ đã bao vây hết khu này thì chúc mừng ông.
-Mày...mày muốn gì?_Ông ta tức giận.
-Muốn lấy cái mạng của ông._Nó trở nên lạnh lùng đến đáng sợ.
Đám người bên kia nhận lệnh cầm vũ khí xông, nhưng thật lạ khi họ chỉ tấn công nó là chủ yếu. Tên nào cũng hăng máu nhưng sau 30 giây đã có 3 tên nằm dài trên đất. Bọn chúng lùi lại, bao vây nó và Mai thành hình tròn. Nhưng bọn họ thật đáng tiếc khi không biết nó là ai?,
Tất cả một lần nữa nhào vô, nó nhanh nhẹn đỡ, né từng đòn rồi đáp trả. Nó dù không muốn nhưng người của họ cũng mạnh không kém, sau 10 phút tất cả đều gục, nó nhanh chóng di chuyển tới chỗ ông ta, con dao trên tay đâm sâu vào ngực trái, khiến ông ta ngã khuỵu xuống, máu trong họng trào ra, mùi tanh của máu kinh dị rợn người.
Nó nhìn qua Mai thấy nhỏ bình thường như đi cổ vũ nó thì hơi khó hiểu, nó không suy nghĩ nữa bước ra về, Mai theo sau. Nó kêu người của nó dọn dẹp sạch sẽ, đem xác ông ta đến trước cổng nhà họ Trịnh vứt.
...
Trở về quán Bar.
-Xin lỗi Tiểu thư, tụi em không biết là ông ta đã chuẩn bị._Thanh Tuấn cuối người trước mặt nó.
-Không sao, nghe cho rõ AI-PHẢN-BỘI-THÌ-TÔI-GIẾT._Nó gằn lên, nhìn qua Mai rồi đứng dậy bước ra ngoài.
...
-Em đi đâu về vậy, sao trên người em có máu._Thiên Bảo hỏi.
-Giết người của ông ta._Nó lạnh lùng, liếc qua hắn đang cầm điện thoại bấm bấm gì đó.
-Ừ, thôi em và Mỹ Hà lên phòng nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài.
Cả nó và Mỹ Hà biết Thiên Bảo đi đâu, anh dạo này thường hay về muộn, đôi lúc còn qua đêm, ngày nào cũng thấy anh ôm eo một cô gái trong quán bar.
Từ khi gặp Thiên Bảo, Mỹ Hà đã có tình cảm với anh, tim cô như nhộn nhịp mỗi lần bên cạnh anh, nhưng anh luôn giữ khoảng cách đúng mực với cô, cô biết mình đã yêu anh từ lâu nhưng không hề nói ra, cứ từng ngày, từng ngày quan tâm đến anh, đối với cô mỗi ngày được gặp anh là niềm vui to lớn của mình. Cô buồn, tim nhói khi anh không hề quan tâm mình mà tập tành gái gú, cô vẫn chịu đựng tất cả cũng vì yêu anh. Cô thấy mình nhỏ nhoi quá, nên anh mới không chú ý đến. Lặng lẽ cuối đầu đi về phòng. Cử chỉ này không thể qua mắt Phương Trúc, nhìn em gái mình như vậy nó hơi đau lòng.
...
"Có một người, cho em biết thế nào là yêu.
Nhưng người ấy lại chưa từng yêu em.
Có một người,em trao hàng ngàn nỗi nhớ.
Nhưng chẳng bao giờ người ấy nhớ về em..
Có một người với em là tất cả.
Nhưng với người ta xem em chẳng là gì cả...