Yêu Trong Đau Khổ

Đêm hôm ấy Kiều Trạch gọi điện thoại nói buổi tối anh không về nhà, Tả Á cũng không hỏi anh vì sao không về, chỉ đáp biết rồi, liền cúp điện thoại.

Đây là buổi tối đầu tiên Kiều Trạch không về nhà, trong lòng Tả Á chợt rộn lên chút khó chịu.

Hôm sau là thứ Bảy, Tả Á đi đến nhà Tả Lập Quần, rồi dẫn ông đến công viên của thành phố A vui chơi. Vì là thứ Bảy nên công viên rất đông người, cũng rất náo nhiệt. Ông nội đã lớn tuổi, ở một mình luôn khiến người khác lo lắng, cô từng bảo ông đến nhà cô hoặc nhà ba ở, nhưng nói thế nào ông cũng không chịu, ông bảo ông ở nhà của mình, không đi đâu cả.

Tả Á nghĩ ông nội sống một mình, mặc dù có người chăm sóc, nhưng nhất định rất cô đơn, ở đây rất náo nhiệt, hơn nữa lại tràn đầy sức sống, con nít nhiều, chắc chắn ông nội sẽ rất vui.

Tả Á hứng trí bừng bừng, mặt mày vui vẻ, cả người tràn đầy sức sống. Cô vốn định dẫn ông nội đi chơi, nhưng trong mắt ông cô vẫn chỉ là một đứa nhóc, cho nên cuối cùng ngược lại là ông dẫn cô đi chơi, hỏi cô có muốn chơi trò này không, có muốn chơi trò kia không.

Cuối cùng Tả Á chọn một trò chơi thích hợp để ông chơi. Bắn bóng bằng súng laze, nếu bắn trúng sẽ được phần thưởng là thú nhồi bông.

Tả Á trả tiền, phấn khởi la lên: “Ông nội, cố lên!”

Mặc dù tuổi tác Tả Lập Quần đã cao, nhưng thân thể vẫn rất cứng cáp, bước đi vẫn vững vàng có lực, khuôn mặt chữ quốc nghiêm nghị, nhưng mái tóc hoa râm khiến ông thêm phần đôn hậu, khí chất quân nhân đầy mình khiến người khác kính sợ.

Hai ông cháu đứng giữa một đám nhóc và phụ huynh thật sự khiến người khác chú ý, chung quanh cũng hò hét ầm ĩ.

Tả Lập Quần cười hiền từ, thành thạo cầm súng lên, nhắm ngay đích, “bộp bộp” mười phát đều trúng, dù là súng đồ chơi, nhưng tư thế bắn vẫn rất tuấn tú.

“Oa, trúng hết kìa!”

Những đứa trẻ xung quanh đều sùng bái la to lên, hâm mộ nhìn Tả Á nhận lấy thú nhồi bông.

Chơi một lúc lâu, Tả Á đã giành được đủ loại thú nhồi bông lớn nhỏ, vui vẻ như một đứa trẻ, nháy mắt với Tả Lập Quần bên cạnh, “Ông nội, khí chất anh hùng của ông vẫn không hề thua kém ngày trước nha!”

Có cậu bạn nhỏ không bắn trúng, nóng nảy túm lấy phụ huynh của mình, khóc la: “Ba, giúp con bắn với, con muốn thú nhồi bông!”

Trong chớp mắt tiếng ầm ĩ của bọn nhỏ càng lớn, thậm chí có cả tiếng khóc, bởi vì có lẽ ba mẹ chúng cũng không bắn được.

Tả Á nhìn mấy đứa nhóc đang khóc, cúi người tặng chúng mấy con thú bông trong tay mình, dụ dỗ nói: “Cô tặng tụi con, đừng khóc nữa nhé!”

Tả Á tặng hết thú nhồi bông, cuối cùng chỉ sót một con heo con ngốc nghếch, mới kéo Tả Lập Quần rời đi. Tả Á sợ ông mệt, vội ngồi xuống trên một cái bục dài nghỉ ngơi, ông nội đột nhiên hỏi: “Tiểu Á, khi nào thì có con, ông nội đang chờ ôm cháu đây!”

“Ông, con còn nhỏ mà.” Tả Á ăn vạ làm nũng, nắm tay Tả Lập Quần.

“Sao thế? Vẫn không thể sống tốt với Kiều Trạch ư?”

Tả Á uống một ngụm nước, mắt cong cong cười nói: “Nào có đâu ạ! Ông à, con sống rất tốt, ông đừng lo lắng.”

Tả Lập Quần nhìn bọn nhóc đang vui đùa cười nói, hàm ý bảo: “Tiểu Á, cháu nên nắm giữ thật chặt hạnh phúc bên cạnh, đừng tiếp tục sống trong quá khứ nữa. Nhìn các con hạnh phúc, ông nội chết mới an tâm được.”

Tả Á vờ tức giận nói: “Ông nội, sao đột nhiên ông nói những chuyện này chứ. Ông nội nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Tả Lập Quần cười hiền từ: “Đi thôi, ông mệt rồi, về nhà thôi.”

Sau khi Tả Á đưa ông nội về nhà, ăn cơm trưa cùng ông rồi mới rời đi. Về đến nhà, cô tắm rửa xong liền nằm xuống ngủ, trước khi ngủ trong đầu thoáng nhớ lại lời nói của ông, nên nắm giữ thật chặt hạnh phúc bên cạnh, đừng tiếp tục sống trong quá khứ…

Bên cạnh cô có hạnh phúc sao? Có sao? Sống trong quá khứ….. Đến bao giờ cô mới có thể thoát ra khỏi quá khứ, chính bản thân cô cũng không biết được.

Lúc cô tỉnh dậy đã xế chiều, trời cũng đã tối, Tả Á cảm thấy mất mát như thiếu vắng thứ gì đó. Cô đi ra ngoài phòng, dì Lâm giúp việc nói: “Cô chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi. Cậu chủ bảo sẽ không về ăn tối, cô có muốn gọi điện thoại cho cậu chủ không…..?”

Tả Á há miệng muốn nói gì đó, chủ động gọi điện thoại cho anh? Chuyện không thể nào! Cuối cùng cô lắc đầu, một mình đi vào phòng ăn ăn cơm.

Nhìn sang chiếc ghế Kiều Trạch hay ngồi, trong đầu không khỏi dần hiện lên dáng vẻ ăn cơm lạnh nhạt nghiêm nghị của anh, Tả Á thoáng ngẩn người, thức ăn hôm nay dường như không hợp khẩu vị lắm, cô ăn được vài miếng rồi liền sửa soạn ra khỏi nhà. Cô hẹn với Chung Tĩnh cùng vài bạn học đi hát karaoke thư giãn một chút, chơi đến gần sáng mới về nhà, nằm xuống liền ngủ ngay.

Buổi trưa hôm sau tỉnh dậy, cô cảm thấy căn phòng yên lặng đến đáng sợ, tựa như trống rỗng, tầm mắt của cô không khỏi rơi vào chiếc điện thoại trên bàn.

Đã hai ngày anh không về nhà.

Tả Á sửa soạn một chút lại ra khỏi nhà, đi đến nhà mẹ cô. Mẹ và dượng Kiều đều không có nhà, chỉ có thím Tường giúp việc đang nấu canh.

“Thím Tường, nấu canh cho mẹ ư? Đừng cho nhiều dầu mỡ, thân thể của mẹ không ăn được dầu mỡ đâu.”

Thím Tường vội nói: “Không phải cho bà chủ. Canh gà này là cho cậu chủ vừa phẫu thuật trong bệnh viện!”

Kiều Trạch vừa là con rể của Điền Văn Lệ, vừa là em trai Kiều Vân, anh lớn như ba, người giúp việc cũng gọi Kiều Trạch là cậu chủ.

Tả Á giật mình, vội hỏi: “Phẫu thuật sao?”

Thím Tường đang bận rộn nấu canh liền dừng lại, Tả Á không biết gì sao? Bà nghĩ thầm, có phải mình lại lỡ lời rồi không, Tả Á không biết gì có phải do cậu Kiều Trạch giấu không muốn cho cô biết không?, “Tiểu Á….. Việc này, cháu…..”

Tả Á không nhịn được hỏi: “Thím Tường, đã xảy ra chuyện gì rồi? Kiều Trạch bị làm sao? Tại sao lại phải phẫu thuật?”

Dù sao cũng đã lỡ nói ra rồi, thím Tường đành nói tiếp: “Tiểu Á, cháu không biết gì ư? Năm ngoái chân cậu chủ bị gãy, phải gắn tấm thép vào hơn một năm nay, bây giờ đã đến thời hạn phải tháo tấm thép đó ra rồi. Cậu chủ vừa  mới phẫu thuật xong, cần bồi bổ, bà chủ và ông chủ đã đến bệnh viện trước rồi, bây giờ thím cũng phải mau chóng mang canh đến đó đây.”

Gãy xương, gắn tấm thép, Tả Á nghĩ thôi đã thấy đau đớn rồi. Cô cũng nhớ đến những lời chị cô từng nói một năm trước, Kiều Trạch nghe được chuyện cô uống thuốc ngủ quá liều mà phải nhập viện, anh lái xe quá tốc độ, cho nên mới xảy ra tai nạn, sém chút là chết.

Tả Á chợt cảm thấy không được tự nhiên, lí nhí nói: “Cháu…..Cháu không biết ạ…..Phẫu thuật…..có nghiêm trọng không ạ?”

“Chỉ là phẫu thuật lấy tấm thép ra thôi, hẳn không sao đâu. Nếu không…..Tiểu Á, lát nữa cháu giúp thím Tường mang canh đến đó nhé?”

Tả Á do dự một chút rồi gật đầu, “Được ạ! Một lát nữa cháu đưa đi…..”

Thím Tường gật đầu, lại tiếp tục bận rộn, Tả Á vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu. Anh không về nhà là vì phải nhập viện sao…..

Tả Á cầm canh đã được nấu ngon lành, tiện đường ghé vào tiệm hoa đối diện bệnh viện mua một bó hoa, bước về phía phòng bệnh của Kiều Trạch.

Đi đến trước cửa phòng bệnh cô có chút e dè, do dự mất lúc, vươn tay định đẩy cửa đi vào, nhưng cuối cùng lại chỉ dám lén lút nhìn qua khe cửa.

Kiều Trạch nửa nằm trên giường, mặc quần áo bệnh nhân, khuôn mặt lạnh lùng dường như càng thêm âm trầm, trong con ngươi tựa hồ nổi lên sự giận dữ. Khi Tả Á muốn nhìn rõ chân bị thương của Kiều Trạch hơn chút nữa thì một bóng người duyên dáng chặn tầm mắt của cô lại, một người phụ nữ dáng người duyên dáng uyển chuyển đi đến bên giường của Kiều Trạch, vừa khéo che cả người anh.

Người nọ có một mái tóc dài như tảo biển, nhìn bóng lưng có thể tưởng tượng được đây là một phụ nữ xinh đẹp. Hình như cô ta đang gọt trái cây cho Kiều Trạch ăn. Người phụ nữ này là ai? Trong lòng Tả Á liền nổi lên nghi vấn.

Tả Á nhìn một lát rồi đứng thẳng người dậy, lùi về phía sau, trong lòng không rõ có cảm giác gì. Lúc lùi về phía sau cô chợt đụng phải thứ gì đó, Tả Á quay đầu lại nhìn, thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng, cô vội nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”

“Hấp tấp vụng về!” Bác sĩ bị đụng trúng bực mình cau mày, xong định bước vào phòng Kiều Trạch. Tả Á thấy vậy liền ngăn lại, “Bác sĩ, xin chờ một chút!”

Bác sĩ cau mày nhìn Tả Á, không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”

Tả Á chỉ chỉ cửa phòng bệnh, nhỏ giọng hỏi: “Người ở bên trong, chân của anh ấy, có nghiêm trọng không? Ý tôi là, sẽ nhanh hồi phục chứ?”

Bác sĩ nghi ngờ nhìn Tả Á, “Lấy tấm thép ra rồi, chỉ nghỉ ngơi một thời gian là được…..”

Tả Á đột nhiên đặt hộp giữ nhiệt trong tay vào tay bác sĩ, “Làm phiền anh giao thứ này cho anh ấy, cám ơn!”

Nói xong còn khom người cúi chào, sau đó xoay người rời đi, bước chân vội vàng, bóng lưng thẳng tắp, để mặc bác sĩ phía sau không hiểu gì cả.

Tả Á ra khỏi cửa bệnh viện, mới cảm giác được trong tay mình đang cầm thứ gì đó, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, nơi cầm đã bị vo thành một nắm. Trong lòng cũng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cúi đầu đến trước thùng rác, vừa định vươn tay ném bó hoa vào, cổ tay lại đột nhiên bị người nắm chặt.

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui