Yêu Trong Đau Khổ

Tả Á nghĩ đến vẻ mặt đau đớn, bóng lưng đầy bi thương và tức giận của Chung Dương, nghĩ đến dáng vẻ giận dữ của Kiều Trạch, cô biết, hành động của cô đã làm tổn thương hai người đàn ông này. Một người là người cô yêu và cũng yêu cô, một người là người yêu cô nhưng cô lại không yêu.

Sự thương tổn này vô tình và thoáng cái đã chặt đứt tình cảm dây dưa của ba người, có lẽ Chung Dương sẽ cưới Lô Hi, có lẽ Kiều Trạch sẽ cưới Tình Văn, từng người đều sẽ có cuộc sống riêng của mình.

Mà chính cô lại không biết mình sẽ làm gì, còn có thể yêu không, còn có thể kết hôn không, cô không biết.

Yêu, một lần là đủ rồi.

Như củi khô sau khi cháy hết chỉ còn lại tro tàn, tình yêu của cô đã từng bùng cháy, dù có đốt tiếp cũng không thể cháy lại được nữa rồi.

Tựa như nụ hôn đầu, mất đi rồi sẽ không thể cảm nhận cảm giác lần đầu tiên mới lạ ấy nữa, mà chỉ còn lại dư vị.

Tựa như cơ thể thuần khiết của thiếu nữ, mất đi lần đầu tiên, dù cảm giác ấy là đau đớn, mất đi rồi cũng sẽ không cảm nhận được nữa, bởi vì chỉ có một lần, không thể nào lấy lại.

Tình yêu của cô đều đã trao hết, đã thiêu đốt hoàn toàn cho mối tình đầu, nóng bỏng và bất chấp tất cả, muốn theo đuổi tình yêu đến cùng, cũng đã từng trải qua vô vàn khó khăn. Cô cảm thấy, bản thân sẽ không thể yêu lần nữa.

Ngoảnh đầu ngẫm lại, những năm qua cô đều vì yêu mới có niềm tin để sống, để theo đuổi, để sầu não, để nhớ nhung rồi tổn thương. Hôm nay, cô nên sống theo cách khác, tạm biệt quá khứ, vẫy tay với tình yêu, chào từ biệt thành phố này, không còn vì Chung Dương, mà nên vì chính bản thân mình. Lúc này nên rời đi thôi, thử đi khắp nơi, đi một con đường không giống với quá khứ. Cô chỉ hi vọng rằng Lô Hi sẽ không nuốt lời, có thể giúp Chung Dương vượt qua cửa ải khó khăn này.

Tả Á vứt lon bia trong tay đi, cả người mệt mỏi ngã xuống sàn, ngủ một giấc thật ngon, trong cơn say, cô không cần phải suy nghĩ gì cả, thế giới tối tăm này chỉ còn mình cô chờ đợi và chào đón bình minh ngày mai.....

**

Tại phòng tập thể dục của khu biệt thự nghỉ mát, một khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lo lắng, thân thể cường tráng, da thịt màu đồng, bắp thịt rắn chắc, mồ hôi trên người anh tạo thành một lớp sáng bóng lóe sáng dưới ánh đèn. Người đàn ông như phát điên đánh vào bao cát trước mặt, ai cũng nhìn ra được, anh đang trút giận, xả hận, không phải tập thể dục, mà là đang hành hạ chính mình.

“Này, Kiều, bao cát có thù với cậu hả?”

Một giọng nói trêu chọc mang theo biếng nhác và không đồng tình vang lên sau lưng Kiều Trạch, anh không quay đầu lại, chỉ ra sức đánh bao cát, dù đánh đấm loạn xạ, nhưng cũng nhìn ra được, mỗi một quyền của anh đều rất có quy tắc, kỹ thuật.

“Để tôi đoán thử nhé.” Đường Lăng khoanh tay trước ngực cười gian, “Bị phụ nữ đùa giỡn sao?”

Kiều Trạch rốt cuộc cũng dừng động tác, quay đầu vẻ không vui nhìn Đường Lăng, khom lưng, ngồi xuống, mồ hôi chảy từ trên mặt rơi xuống sàn, Đường Lăng kéo một chiếc khăn trắng từ cái kệ bên cạnh ném lên người Kiều Trạch: “Bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Cô gái này khó trị thật đấy, lâu như thế rồi mà vẫn thờ ơ với cậu.” Dáng vẻ anh như vui sướng khi người gặp họa.

Kiều Trạch lạnh lùng liếc xéo Đường Lăng, tay cầm khăn lông lau mồ hôi, mắt khẽ híp lại, trầm giọng nói: “Muốn luyện quyền với tôi không?”

“Miễn đi, tôi không muốn làm bao cát cho cậu trút giận đâu.” Đường Lăng ngồi bên cạnh Kiều Trạch, “Mà tôi nói này, cô gái như thế thật sự hiếm thấy đấy, quá cố chấp với tình yêu, cố chấp đến mức mù quáng, còn, Kiều, tình yêu của cậu cứ như hoa hướng dương, yên lặng, lạnh lẽo, không đủ nóng bỏng, không đủ đốt cháy trái tim của một người phụ nữ.”

“Không phải cậu nên đi làm rồi ư?!” Kiều Trạch đứng dậy, ném khăn lông trong tay  vào mặt Đường Lăng, đi ra ngoài, Đường Lăng nhanh nhẹn bắt lấy chiếc khăn rồi đi theo Kiều Trạch, tiếp tục phân tích: “Kiều, có lẽ tình yêu của cậu trong mắt cô ấy chỉ là chiếm đoạt, cậu quá cưỡng ép, quá ngang ngược, cứ như chiếm đoạt ấy, khiến cô ấy không chống đỡ nổi, hơn nữa, hai người không có một khởi đầu tốt, thế nên cậu thua, thua ngay từ điểm xuất phát.”

Kiều Trạch chợt ngẩn người rồi xoay người nhìn Đường Lăng, hồi lâu, lạnh mặt cảnh cáo: “Đừng nhắc đến cô ấy trước mặt tôi.”

Đường Lăng nhíu mày, vẫn cười, hắn thừa nhận trong đám bạn hắn và Trương Chính  là xấu xa nhất, rất thích nhìn thời khắc mà vẻ mặt như núi băng của Kiều Trạch bị tan ra, nói chuyện cũng chẳng thèm nhìn sắc mặt Kiều Trạch. Nhưng làm anh em sống chết nhiều năm, tự nhiên cũng lo lắng cho cậu ta.  Một người phụ nữ cũng không giải quyết được, còn mãi thắt cổ trên một cành cây, thật ra thì, Kiều Trạch cũng giống Tả Á, đối với tình yêu, chấp nhất đến ngoan cố.

Kiều Trạch tắm rửa thay quần áo ra ngoài, Đường Lăng vẫn còn chờ anh, có vẻ như muốn nói chuyện gì đó, Kiều Trạch thắt cà vạt xong, cầm chìa khóa xe, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”

Đường Lăng suy nghĩ một chút nói: “Biển hoa hướng dương này…có thể mở cho người ngoài vào không, rất nhiều du khách rất thích biển hoa này, tôi nghĩ, sẽ hấp dẫn rất nhiều người.”

“Dám để một người đi vào cậu chờ làm bao cát cho tôi!” Đáp án của Kiều Trạch rất rõ ràng, Đường Lăng trước khi nói cũng chỉ là muốn dò hỏi thử thôi, kết quả quả nhiên nằm trong dự tính. Trước đây không biết làm sao mà một người chụp ảnh đi vào được biển hoa này đã khiến cho Kiều Trạch rất tức giận, xem ra kế hoạch này gặp khó khăn rồi đây.

“Ở đây giao lại cho cậu!” Kiều Trạch nói xong mở cửa rời đi, chỉ để lại Đường Lăng với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Kiều Trạch ở lại biệt thự nghỉ mát hai ngày, cố gắng không nghĩ đến Tả Á nữa, nhưng sự tức giận trong lòng lại khó có thể lắng xuống, anh không cách nào tha thứ cho việc cô lợi dụng anh, mỗi lần nhớ lại đều giận dữ không thể kiềm chế được, cũng không muốn nghĩ nhiều đến việc vì sao cô làm thế, thầm thề sau này sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện sống chết của cô gái kia nữa. Thế nhưng, biển hoa kia, tại sao anh còn giữ lại vì cô chứ. Kiều Trạch càng nghĩ đến càng cảm thấy không thoải mái, anh lấy điện thoại ra bấm số của Đường Lăng: “Làm theo lời cậu nói, lập kế hoạch mở cửa biển hoa đi.”

Không đợi Đường Lăng đáp lời, Kiều Trạch đã cúp điện thoại, xe cũng chạy nhanh hơn. Lúc trở về thành phố đã gần tối, anh vốn định quay về nhà nghỉ ngơi, chợt nhận được điện thoại của Tả Vi, “Kiều Trạch, Tiểu Á.....Em ấy hôm nay muốn đi.....”

“Không liên quan đến em.” Kiều Trạch ngắt lời Tả Vi, hờ hững đáp, anh bẻ tay lái, chạy nhanh về nơi mình ở, cô muốn đi đâu không liên quan gì đến anh, rời đi, có lẽ vì tránh cho quan hệ hai người trở nên lúng túng, anh đã từng bảo cô đừng xuất hiện trước mặt anh nữa.

Tả Vi nghe Kiều Trạch nói, thoáng cứng họng, “Chị nghĩ là em...cho nên..... Xem ra chị  nhiều chuyện rồi, vậy thì chị cúp trước, tạm biệt.”

Lúc đó Kiều Trạch vẫn chưa biết, Tả Vi nói Tả Á đi, không phải chỉ là đi khỏi nhà Kiều Vân, mà là đi khỏi thành phố này. Thế nên ngày hôm sau, Kiều Trạch nhận được điện thoại của anh trai gọi anh về nhà ăn cơm, lúc anh vào cửa đã không thấy Tả Á nữa, anh trai và Điền Văn Lệ thì đang dặn dò qua điện thoại: “Ở ngoài phải chú ý nhiều hơn, trên xe lửa đừng nói chuyện với người lạ, tiền phải để khác chỗ với đồ, ổn định rồi, đổi số điện thoại phải nói cho người nhà biết, đừng để mọi người lo lắng. Còn nữa này, Tiểu Á, tối ngủ phải khóa cửa cẩn thận, đặt thêm một chốt kéo nữa, nhà cũng cần gắn cửa sổ chống trộm, không thích ứng được với cuộc sống bên ngoài..... hãy trở về, biết không?”

Tả Á bên này nghe mẹ mình lảm nhảm, cảm thấy ấm áp kì lạ, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, hốc mắt đỏ lên: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, mẹ cũng phải chăm sóc mình cẩn thận, chú ý thân thể nhiều hơn, còn dượng Kiều cũng phải khỏe mạnh. Lúc đến nơi, con sẽ gọi điện thoại cho mẹ ngay.”

Kiều Trạch bây giờ mới biết được, Tả Vi nói Tả Á đi, không phải chỉ là dọn khỏi nhà Kiều Vân, mà là đi khỏi thành phố này, đi đến một nơi mà bọn họ không biết. Điền Văn Lệ nói cho anh hay, Tả Á đã chia tay với Chung Dương, cô bảo muốn quên hết mối tình này, thế nên mới đi ra ngoài giải sầu, đi khắp nơi một chuyến, bắt đầu lại lần nữa. Lúc đầu, bà cũng không yên lòng, nhưng Tả Á đã trưởng thành, không còn là một cô bé nữa, cô có cuộc sống của mình, có chủ kiến cá nhân, để cô dằn vặt trong thành phố lưu giữ tình cảm này không bằng để cô đi ra ngoài một chuyến, thay đổi tâm trạng.

Kiều Trạch biết rằng, nhất định Tả Á đã gặp phải chuyện gì đó, thế nên mới lựa chọn rời đi, nhưng, một cô gái yếu ớt như cô gặp phải người xấu thì phải làm sao đây, giống như chuyện lần trước trộm vào nhà cô ý, cô làm sao đối phó được với đám người xấu đó?

Kiều Trạch nhìn căn phòng Tả Á đã từng ngủ, anh biết, Tả Á đi lần này, không phải chỉ trong thời gian ngắn, cô đã quyết tâm như thế, rõ ràng chuyến đi lần này có ý nghĩa là tất cả đã kết thúc. Trái tim mạnh mẽ bóp lại, thân thể lại cứng ngắc đứng tại chỗ.

Tả Á ngồi trên xe lửa, nhìn ra ngoài cửa sổ, núi rừng hoang dã lướt dần qua mắt cô, cảm xúc cũng trôi theo đường đi của xe, mất mát rồi lại mong đợi, dường như từng chút nặng nề trong lòng dần tan đi, rẽ sang một con đường mới, cô sẽ được làm lại từ đầu. 

Cô chỉ muốn ghi nhớ trong lòng những nơi đã từng đi qua, ngừng lại ở trạm cuối cùng, tìm một công việc nào đó, tạm thời dừng bước, rồi có lẽ là không lâu sau đó, cô sẽ tìm thấy nơi tiếp theo mà mình muốn đi.

Tả Á cứ thế mà đi hết trạm này đến trạm khác, lên xe rồi xuống xe, chụp hình lưu niệm, gửi tin về cho ba mẹ. Xe lửa ngồi đầy người, giọng nói của người lớn, tiếng chơi đùa và tiếng khóc nỉ non của những đứa trẻ, nơi đây tựa như một đại gia đình vậy.

Ngồi cạnh Tả Á là một người phụ nữ cỡ tuổi cô, đang ôm một đứa bé, bé rất đáng yêu, luôn nhìn cô chằm chằm. Tả Á không nhịn được tươi cười trêu chọc đứa nhỏ làm nhóc ta bật cười khanh khách.

Người phụ nữ kia cũng trò chuyện cùng Tả Á, thời gian trôi qua rất nhanh. Tên nhóc kia chỉ mới sáu, bảy tháng, ngồi xe cùng một đứa nhỏ đối với cô mà nói thật sự là một loại hành hạ, người mẹ kia nhìn Tả Á có vẻ rất thích trẻ con, vội đưa đứa bé cho cô ôm, vừa ôm một lát, nhóc con kia đã không nể tình mà tè ướt người cô, người nào không biết còn tưởng Tả Á.....đã làm chuyện gì.

Người mẹ liên tục nói xin lỗi, Tả Á bảo không sao cả, nhưng trên quần ướt một mảng lớn, Tả Á khốn đốn chẳng biết nên làm gì cho phải, cuối cùng đành phải tìm một bộ đồ khác trong túi, cố chịu bộ quần áo ẩm ướt trên người, đi vào nhà vệ sinh thay quần áo. 

Thay quần áo xong rửa mặt xong, Tả Á vừa xoay người định trở về chỗ ngồi của mình, lại đụng ngay vào một “bức tường” dày, cứng đến nỗi suýt chút nữa làm cô gãy cả mũi, Tả Á theo bản năng cúi đầu xoa mũi, hết đau mới ngẩng đầu nhìn “bức tường” kia, đến khi thấy được ‘hình dáng’ của ‘bức tường’, cô nhất thời cứng đờ người, ánh mắt chết trân nhìn người đàn ông trước mặt.

Chỉ thấy mặt người nọ không chút thay đổi, trong con ngươi luôn lành lạnh kia đều là sự mệt mỏi và giận dữ khó nén, bàn tay to lớn kéo tay cô, dùng sức nắm, không cho phép cô tránh đi. Tầm mắt hai người giao nhau, đứng tại nơi tiếp nối giữa hai toa tàu mà nhìn nhau, lặng im, không ai mở miệng, cho đến khi đoàn tàu dừng lại, người đàn ông mới lạnh giọng quát lên: “Đồ để đâu?”

Tả Á hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người trước sự xuất hiện đột ngột của người nọ, đầu óc trống rỗng, ngây người nhìn người đàn ông trước mắt, trái tim thiếu chút đã nhảy ra ngoài, quên cả đập, cô theo bản năng giơ tay chỉ buồng tàu của mình, chỉ xong rồi mới thấy hối hận, sao mình lại phải nghe lời như thế chứ!

Người đàn ông kia kéo cô đi về phía khoang tàu cô chỉ, người mẹ ôm con nghi hoặc nhìn Tả Á đang bị một người đàn ông lôi tới, vội hỏi từ xa: “Này anh, anh đang làm gì đấy?”

Tả Á còn chưa kịp nói chuyện, người nọ đã kéo cô đến chỗ người phụ nữ ôm con, anh chỉ vào ba lô rồi hỏi người phụ nữ: “Đồ của cô ấy phải không?” Giọng điệu ngang ngược, mang theo cảm giác ra lệnh cấm phản kháng, người phụ nữ kia không tự chủ được mà gật đầu một cái.

Người đàn ông quan sát cơ thể cô một chút, vươn tay cầm chiếc balo đeo vai kia, rồi định kéo Tả Á đi xuống xe. Lúc này, Tả Á mới phản ứng lại, không chịu đi xuống. Người đàn ông đi về phía trước, Tả Á đi theo sau, lo lắng nói: “Kiều Trạch, tôi không muốn xuống xe, đừng như thế được không?”

Người vừa đến không phải ai khác mà chính là Kiều Trạch. Hai người giằng co chắn mất lối đi nhỏ hẹp khiến cho những người phía sau muốn xuống xe không khỏi la lên. Kiều Trạch thấy Tả Á không chịu hợp tác, liền vươn tay ôm lấy eo cô, kéo ra ngoài, hai người cứ như thế mà đi xuống xe lửa. Lúc này trời bên ngoài đã tối, lại còn mưa rả rích.

Đây là một trạm xe rất nhỏ, hẳn là một huyện nhỏ, trạm xe có chút cũ kĩ, lượng khách cũng không nhiều. Trong màn đêm đen như mực, ánh sáng đèn lóe lên trong mấy căn nhà khách đơn sơ xung quanh, cửa ga phía xa không thiếu taxi lôi kéo khách, Kiều Trạch kéo tay Tả Á, không nói một lời đi về phía trước, Tả Á vùng vằng giật tay ra, đánh lên tay Kiều Trạch, nhất định không chịu đi tiếp. Kiều Trạch tức giận vác Tả Á lên vai, vẫy tay gọi taxi, rồi ném Tả Á vào, bản thân cũng ngồi lên, nói với tài xế: “Đi đến khách sạn gần đây!”

Cả người Tả Á bị Kiều Trạch giữ chặt, cô vội bảo tài xế: “Bác tài, anh ta là lưu manh, phiền anh gọi cảnh sát giúp tôi, bắt.....bắt lấy anh ta!”

Kiều Trạch xoay đầu nhìn tài xế bằng con ngươi đen thâm trầm lạnh lùng, môi mỏng khẽ mở: “Xin lỗi, bà xã tôi đang giận dỗi nên bỏ nhà trốn đi!”

Tài xế nghe thấy, vừa lái vừa khuyên, gì mà đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, gì mà vợ chồng không thể giận nhau lâu, vân vân, nói hoài không dứt. Tả Á tức giận nhìn Kiều Trạch, ra sức giãy giụa, giãy giụa đến mồ hôi chảy khắp người.

Xe chạy qua một ngã tư rồi đến một khách sạn hạng sang nhất huyện. Kiều Trạch mướn một phòng, kéo Tả Á lên, vào phòng đóng cửa lại. Tả Á tức giận nhìn Kiều Trạch, từ trong ngực anh đẩy ra: “Kiều Trạch, sao anh cứ muốn dây dưa không dứt như vậy? Tôi đã lợi dụng anh, làm anh tổn thương... sao anh vẫn còn muốn dây dưa như thế. Anh có phải đàn ông không thế? Nếu như là đàn ông, anh hãy dứt khoát đi, đừng tiếp tục quấn lấy tôi nữa!”

Kiều Trạch đột nhiên giận dữ, ôm lấy cô ném lên giường: “Được, thật ra tôi muốn hỏi em… sao em lại lợi dụng tôi? Dùng xong thì vứt bỏ, em cho rằng tôi là cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui