Yêu Trong Thù Hận


Hình ảnh một Tôn Gia Hoàng băng lãnh, tàn độc, hung bạo luôn khiến cho người khác phải cúi đầu khiếp sợ vô thức hiện lên trong tâm trí của Dịch Anh.

Trái với Doãn Thiên Bảo bị dọa đến mặt mày tái nhợt thì Lâm Dịch Anh lại cảm thấy có chút mơ hồ trong chính suy nghĩ của mình: Tôn Gia Hoàng thực sự đã thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức khiến cậu quên mất rằng anh cũng từng rất tàn nhẫn.

Nhưng tất cả những điều mà anh ta làm trong suốt bấy lâu nay...liệu có phải là vì Lâm Dịch Anh này không?
Cậu không biết, và có lẽ cũng không muốn bận tâm.

Trừ phi có thứ gọi là kiếp lai sinh, còn bằng không...cả hai sẽ mãi chỉ giống như những bông hoa tuyết rơi trước ngọn lửa, vĩnh viễn không thể chạm đến được nhau.
Lâm Dịch Anh lặng người đi.

Cậu không đáp lại cái ôm của Gia Hoàng, nhưng cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại không muốn rời khỏi sự bảo bọc ấy.

Một cảm giác lưu luyến, bịn rịn bao trùm lấy cậu, hạt ngọc óng ánh lần nữa lăn dài trên đôi gò má nam nhân.


Cậu luôn tự nhủ rằng chuyện của cả hai là hoàn toàn không thể, năm lần bảy lượt đều muốn kết thúc mối duyên nợ này; thế nhưng lại cảm thấy đau lòng khi Doãn Thiên Bảo xuất hiện ở đây.

Chẳng phải nếu y và Tôn Gia Hoàng thực sự quen biết nhau từ trước thì mọi chuyện đã đi đúng với mong muốn của cậu rồi sao? Vậy thì còn điều gì làm cậu thấy bận lòng mà lệ vẫn hoen mi?
Có phải do cậu sợ không? Sợ khi phải công nhận rằng hai người họ thật xứng đôi, sợ lỡ như bản thân không thể đứng vững được nữa khi thấy anh hạnh phúc bên một ai khác?
Nếu vậy thì Lâm Dịch Anh cậu đã từng thử đặt mình vào hoàn cảnh và nghĩ cho Tôn Gia Hoàng một lần chưa? Liệu anh sẽ cảm thấy vui vẻ khi cả hai vụt mất nhau chứ? Cậu muốn rời xa anh, muốn đoạn tuyệt với đoạn tình yêu ngang trái này; vậy thì chấp nhận tác hợp cho hai người họ chẳng phải sẽ tốt hơn sao, huống hồ gì Doãn Thiên Bảo cũng là thật lòng...
"Dịch Anh em đừng khóc.

Có anh ở đây, sẽ không cho phép bất kỳ ai được tổn thương em nữa."
Nhưng chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nghe được lời an ủi từ Tôn Gia Hoàng thì Lâm Dịch Anh trong lòng tự nhiên lại dâng lên một cảm giác vừa an toàn, vừa có chút gì đó không nỡ.
Những lúc như vậy cậu lại đặc biệt muốn dựa dẫm vào anh hơn.
Tôn Gia Hoàng nhẹ nhàng đặt lên tóc Dịch Anh một nụ hôn.

Sự ôn nhu trong ánh mắt của anh đối với cậu giây trước, giây sau liền phút chốc tan biến khi chuyển sang Doãn Thiên Bảo, giọng điệu cũng có phần nghiêm nghị hơn.
"Xin đừng để hình tượng Thiên Bảo trước kia trong mắt anh bị phá hủy bởi những điều không đáng.".

Dẫu cho có đang rất tức giận, nhưng Tôn Gia Hoàng vẫn biết cách hành xử sao cho phải mực, nhất là trước mặt hai vị đại ân.
Anh nhìn Đào Lệ Vân gần như suy sụp trong vòng tay Doãn Trạch mà kính trọng nói với hai người họ.
"Lão gia, phu nhân.

Rất xin lỗi hai người nhưng con nghĩ hiện giờ Dịch Anh rất cần được yên tĩnh.

Đợi khi nào em ấy ổn định lại con sẽ xuống gặp mặt và giải thích sau.".

Đoạn Gia Hoàng gật đầu với Thiên Hạo, ý tứ muốn nhờ anh giúp một tay.
Doãn Trạch là người biết phân biệt đúng sai, tuyệt nhiên không thể để cho tình cảm cá nhân chi phối nên ông cũng chẳng có ý trách phiền gì Tôn Gia Hoàng mà liền dìu vợ mình rời đi ngay.


Chỉ có Doãn Thiên Bảo là không cam tâm bước ra khỏi đây-căn phòng nơi có sự hiện diện của nam nhân y yêu, và trớ trêu hơn là có cả ái nhân của người ấy.
"Không.

Em không muốn, mau bỏ em ra...!Gia Hoàng, em xin lỗi.

Em không có ý xúc phạm anh đâu mà.

Xin anh hãy nghe em giải thích."
"Đủ rồi, anh không muốn nghe em nói thêm điều gì nữa.

Mọi chuyện tốt hơn nên dừng lại ở đây thôi."-Tôn Gia Hoàng dứt khoác đáp lời, đồng thời kêu Thiên Hạo nhanh chóng mang người rời đi.
Phải cố gắng lắm Doãn Thiên Hạo mới có thể kéo được Thiên Bảo ra ngoài.

Khi cánh cửa kia vừa đóng sầm lại cũng là lúc y gục vào lòng anh trai mình mà gào khóc nức nở.

Khoảng không gian bên trong căn phòng nhanh chóng được khôi phục lại sự yên ắng.


Vòng tay của Tôn Gia Hoàng vẫn bao bọc lấy Dịch Anh, vẫn sẵn sàng trao cho cậu hơi ấm và cảm giác an toàn vốn có.

Chỉ là cả hai chẳng ai mở miệng nói với nhau câu gì, cứ im lặng mà cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Giây phút này anh tự trách mình thật vô dụng, đến cả việc bảo vệ người mình thương mà cũng không làm được, hết lần này đến lần khác chỉ biết khiến cho cậu phải khóc vì khổ tâm.

Tôn Gia Hoàng cảm thấy rằng bản thân thực sự không xứng đáng với một "thiên thần sống" như Dịch Anh, nhưng nếu có kẻ nào đó dám cả gan nhận mình yêu cậu...chắc chắn "ngạ quỷ" trong anh sẽ xé nát hắn để giành lại.
...
Ánh mặt trời đã lên cao...vậy mà cớ sao màn đêm vẫn còn muốn chiếm giữ tâm hồn nhân loại?
Lâm Dịch Anh gục mặt vào lòng ngực của Tôn Gia Hoàng, tự dưng lại thấy nội tâm mình đau đớn đến khó thở.

Trái tim tựa như bị bóp nghẹt, cậu ấm ức hỏi anh mà trong lòng vẫn thầm hy vọng rằng không phải.
"Người lúc nãy...là ai vậy? Cậu ấy...có phải là người yêu của anh...?"
"Mà...nếu phải thì đã sao, còn không phải thì thế nào nhỉ? Rốt cuộc...mày vẫn đang mong chờ điều gì vậy Dịch Anh?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận