Hai cha con nhà họ Lâm cứ như hai con gối để Tôn Gia Hoàng thay phiên trút giận, anh vừa rời khỏi phòng Lâm Dịch Anh thì lại lập tức có mặt tại nơi Lâm Quốc Minh bị giam giữ.
Lâm Quốc Minh thân xác đã sớm hao gầy đến đáng sợ, cơ thể hắn bây giờ nói không quá thì chắc chỉ còn da bọc xương, gương mặt teo tóp thơ thẩn như người mất hồn, ánh mắt nghiêm nghị của một tên chủ tịch tàn độc năm xưa nay cũng chỉ còn lại sự mờ đục không chút sức sống.
Toàn thân hắn bốc ra một mùi hôi thối dường như đã lâu chưa được tắm gội, chung quy lại trông hắn quỷ dị vô cùng.
Tôn Gia Hoàng mang theo bộ dạng tỏa đầy sát khí tiến lại túm lấy cổ áo Lâm Quốc Minh hét lớn như muốn phun ra lửa, thoáng chốc bị mùi ẩm mốc xộc vào sóng mũi khiến anh cau mày khó chịu.
"Mày đúng là biết cách dạy con.
Gây ra tội ác như vậy mà nó vẫn cố tỏ ra là mình vô tội."
Lâm Quốc Minh như cái xác sống cố gắng ngước lên nhìn anh, miệng hắn bắt đầu lép nhép một cách khổ sở.
"Gì...cơ? Nói vậy...Dịch Anh con tôi vẫn chưa chết sao?"
"Ha...nghĩ sao tao lại để nó chết một cách dễ dàng như vậy được? Tao còn chơi chưa đủ mà...chỉ mới chặt nhẹ vài ngón tay của nó thôi!"
Lâm Quốc Minh nổi tiếng máu lạnh, giết người không gớm tay vậy mà lại biết rơi lệ.
Hắn vì lo cho an nguy của con trai mình mà khóc lóc cầu khẩn trước mặt người chỉ đáng tuổi con hắn.
"Không...sao cậu lại làm vậy với Dịch Anh của tôi chứ? Thằng bé đã làm gì nên tội đâu...mọi chuyện ác đều là do chính tôi gây ra cả mà! Muốn báo thù tôi thế nào thì tùy cậu, xin đừng đụng vào Dịch Anh, thằng bé vô tội!"
*Cạch*
Một nắm đấm bay thẳng vào khuôn mặt xương xẩu của Lâm Quốc Minh khiến nó gần như vỡ ra làm đôi.
Tôn Gia Hoàng điên tiết quay sang giật lấy khẩu súng lục được vắt ngang thắt lưng của một tên đàn em gần đó chĩa thẳng vào đỉnh trán của hắn.
Anh nghiến răng nghiến lợi, cặp ưng nhãn đỏ ngầu hiện lên từng tia tơ máu găm vào người Lâm Quốc Minh khiến hắn bỗng trở nên cảm thấy ngột ngạt đến lạ, cứ như chưa cần đến viên đạn trong súng thì ánh mắt của anh đã đủ tiễn hắn đi chầu Diêm Vương.
"Đến nước này vẫn còn bao biện được thì mày nên chết đi!"
Lâm Quốc Minh bỗng hoảng loạn la lên một tiếng, không phải hắn sợ chết mà dường như có điều gì đó cần trăn trối.
"Khoan đã..."
Tiếng hét thành công cản được hành động của Tôn Gia Hoàng, đoạn Lâm Quốc Minh tiếp tục.
"Giết tôi cũng được...nhưng hãy nghe tôi nói một lời cuối cùng đã.
Nó có liên quan đến Dịch Anh."
Tôn Gia Hoàng chẳng hiểu làm sao lại chấp nhận cho Lâm Quốc Minh một cơ hội được giải bày khi nghe hắn nhắc đến tên Dịch Anh.
"Thôi thì coi như toại nguyện cho kẻ sắp chết vậy."-Anh tự nhủ.
Thấy người trước mặt đã dần bình tĩnh lại, Lâm Quốc Minh mới bắt đầu mở miệng.
"Cậu Tôn là người thông minh...cớ sao lại hành động thiếu sáng suốt như vậy chứ? Cậu nghĩ thử xem, Dịch Anh năm nay chỉ vừa tròn mười tám tuổi, thế chẳng phải chuyện xảy ra hồi mười lăm năm trước thì lúc đó thằng bé mới là đứa trẻ lên ba hay sao? Nó ăn còn chưa no, lo chưa tới thì làm sao có thể có liên quan đến chuyện này được?...Cậu Tôn à, mọi lỗi lầm đều do chính một mình Lâm Quốc Minh này gây ra, tôi mới đáng là kẻ bị trừng trị.
Dịch Anh vô tội, nó thực sự vô tội mà!"
Họ Tôn kia vậy mà lại vì mấy lời nói của con người phía trước làm cho lay động, anh từ từ hạ khẩu súng xuống, nét mặt cũng có chút bình ổn hơn.
Biết thời cơ đã đến, Lâm Quốc Kinh tiếp tục dùng những lời nói chân thành xoa dịu tâm tình của kẻ nóng tính kia.
"Cậu Tôn...tất cả mọi chuyện xấu đều là một tay tôi gây ra do bị đồng tiền che mờ lý trí, lúc này đây Lâm Quốc Minh tôi cũng chẳng dám hối hận nữa, chỉ xin cậu sau khi tôi chết đi thì hãy thả cho Dịch Anh được tự do.
Xin đừng vì lỗi lầm không thể tha thứ của tôi mà bắt thằng bé phải gánh chịu.
Ngay từ bé Dịch Anh đã thiếu tình yêu thương của mẹ đã là quá bất hạnh rồi...".
Ngôn Tình Cổ Đại
"CÂM MIỆNG!"
Tôn Gia Hoàng đứng nghe Lâm Quốc Minh kể lễ một hồi lâu cũng không còn kiên nhẫn được nữa.
Hai bàn tay anh từ sớm đã cuộn thành nắm đấm đầy mạnh mẽ, gân cổ nổi lên cùng với cặp mắt đỏ ngầu như máu rất đáng sợ, cứ như kẻ kia mà luyên thuyên thêm vài câu nữa thì anh sẽ hóa điên lên bắn một phát giết chết hắn mất.
*Gầm*
Một âm thanh điếc tai vang lên, chỉ thấy sau lớp bụi bậm đã dần vơi đi là hình ảnh Lâm Quốc Minh nằm quằn quại dưới nền đất lạnh lẽo.
Hắn vô thức ngất đi vì đau đớn sau cú bạo cước của người họ Tôn, lực đá của anh mạnh đến mức khiến cây cột bằng gỗ mà Lâm Quốc Minh đang bị trói vào gãy ra làm đôi.
"Đỡ tên súc sinh này dậy, không được để hắn chết!".