Được Lâm Dịch Anh cho phép ngủ chung giường đương nhiên là Tôn Gia Hoàng sẽ sướng đến điên người, nhưng mà hiếm khi được ở thế chủ động như lúc này anh làm sao mà không tận dụng.
Họ Tôn ngồi thẳng lưng, hắng giọng một cái ra vẻ "người ơn" nói với Dịch Anh.
"Ngủ chung thì cũng được thôi...nhưng anh cũng cần phải có điều gì đó để trao đổi chứ."
"Vậy anh muốn gì mới chịu ngủ chung với tôi...À ý là do tôi sợ ngủ một mình thôi đấy nhé!"
Lâm Dịch Anh mặc dù trong lòng vẫn còn bị hình bóng ma nữ kia ám ảnh cho sợ đến sắp vỡ mật nhưng cậu vẫn nói ra mấy lời như vậy để phần nào cứu vớt lại chút thể diện của chính mình.
Mà điều này càng khiến cho họ Tôn có cớ để kì kèo.
"Hóa ra em chỉ xem anh như cái gối ôm, lúc cần thì giữ lại, vài hôm nữa hết sợ rồi thì vứt sang một bên chứ hoàn toàn không có thành ý muốn anh ngủ cùng..."
"Ây...không phải như anh nghĩ đâu mà.....Nếu anh muốn...thì sau này chúng ta sẽ ngủ chung luôn, anh thấy như vậy có đủ thành ý chưa?"
Lâm Dịch Anh không có nói nhầm, cậu thật sự đã đồng ý cho người kia được ngủ chung vô thời hạn...nhưng mà lời hứa này chỉ có hiệu lực trong ngày hôm nay, cùng lắm là đến hôm sau thôi, đợi khi cậu hết sợ ma...họ Tôn kia đừng hòng được bước lên giường dù chỉ là một ngón chân.
Chỉ tội mỗi Tôn Gia Hoàng đã mắc mưu của Dịch Anh mà lòng rộn ràng như mở hội, xém chút nữa là quên luôn việc ra điều kiện với cậu.
"Rồi rồi, tâm ý của em anh đã thấy rõ...nhưng mà Dịch Anh, em vẫn chưa trao đổi gì với anh đó."
"Trao đổi nữa sao? Chẳng phải tôi đã đồng ý cho anh ngủ cùng tới khi nào chán thì thôi rồi à?"
"Thì đúng là em có hứa, nhưng điều này là có lợi cho em cơ mà? Do em sợ ma nên mới bảo anh ngủ cùng còn gì!"
Lâm Dịch Anh có chút bất lực với lý lẽ của con người này, đường đường là một vị tổng tài quyền lực thế mà lại có cách suy nghĩ y hệt như con nít, đúng thật là một đứa trẻ to xác.
Cậu hất nhẹ tay họ Tôn sang chỗ khác, giọng gầm gừ:
"Hứ...không cần anh nữa, quay lại cái sofa yêu quý của anh mà ngủ luôn đi."
Lâm Dịch Anh cứ ngỡ bản thân nói như vậy sẽ rất ngầu trông mắt đối phương và cậu cũng nghĩ dù gì cả hai chỉ ngủ cách nhau có vài bước chân, nên chắc không cần phải quá lo sợ.
Nhưng người ngây thơ như Dịch Anh cậu nào biết được kẻ họ Tôn kia còn cao tay hơn, anh không vì bị cậu đuổi đi mà nuối tiếc, ngược lại còn rất thản nhiên xuôi theo.
"Mấy hôm nay tự nhiên cảm thấy lưng hơi đau, chắc do ngủ sofa nhiều quá nên mới như vậy...thôi thì đành về nhà ngủ một bữa vậy, dù sao cũng bị đuổi mất rồi...ở lại chỉ thêm chướng mắt người ta..."
Đoạn Tôn Gia Hoàng quay sang Dịch Anh nói: "Dịch Anh ở lại ngủ một mình ngoan nha, tối nay anh xin phép về nhà, sáng sẽ quay lại với em ngay."
Nói xong họ Tôn còn cố ý bồi thêm một nụ cười "vui vẻ" không thể nào khốn kiếp hơn.
Hai chữ "một mình" được anh nhấn mạnh thiếu điều muốn khắc sâu vào đầu não của Lâm Dịch Anh làm cậu toát hết mồ hôi hột.
Cậu thầm nghĩ nếu anh mà rời đi bỏ cậu ở lại đây một mình thật thì chắc cậu sẽ thức xuyên đêm mất.
"Không...đừng đi mà! Tôi làm...tôi làm là được chứ gì..."
Vừa nghe được câu đó từ Dịch Anh, Tôn Gia Hoàng đã thay đổi thái độ một cách chóng mặt.
Anh đưa má về phía cậu, giọng điệu chứa đầy sự háo hức.
"Nè...em làm đi...nhưng phải mỗi bên một phát nha, kể cả môi nữa mới đều..."
Lâm Dịch Anh nhăn mặt nhìn con người này đầy vẻ hoài nghi, nhưng dù sao cũng đã lỡ hứa rồi thì không thể chối cãi được nữa.
Cậu đưa hai tay lên áp vào má của Tôn Gia Hoàng, hết xoa xoa rồi lại nựng nựng, sau cùng là dùng ngón trỏ chọt một phát đau điếng lên cánh môi mỏng quyến rũ kia.
"Au...em làm gì vậy Dịch Anh?"
"Thì làm theo ý anh đó? Chứ anh nghĩ xem môi thì làm sao mà nựng cho được."
Tôn Gia Hoàng triệt để cạn lời trước độ ngây thơ của Dịch Anh, liền dùng tay ấn vào trán cậu kèm theo vài lời mắng yêu.
"Nhóc con ngốc nghếch nhà em, anh có bảo em nựng anh đâu cơ chứ!"
Bị đối phương chê ngốc, Lâm Dịch Anh uất ức phồng má cãi lại.
"Vậy chứ anh không nói cho rõ thì tôi biết phải làm gì bây giờ? Anh hay đòi hỏi quá."
Thấy "mèo nhỏ" đã bắt đầu xù lông, họ Tôn cũng chẳng còn hứng để trêu chọc cậu nữa, anh nhích lại gần trực tiếp nói ra hết ý đồ của bản thân.
"Anh muốn được Dịch Anh hôn...có được chưa!!!"
Cậu nghe xong thì hai mắt liền trợn tròn, ba giây sau mới lấy lại được bình tĩnh mà mở miệng.
"Lại là hôn nữa sao? Chuyện khác...chuyện khác có được không?"
"Được...vậy thì anh muốn hôn em."
"Thôi để tôi hôn...tôi hôn là được chứ gì..."
"Hì...xin mời bé..."
Tôn Gia Hoàng lần nữa hướng má mình về phía Dịch Anh để đón chờ nụ hôn từ cậu.
Mà Lâm Dịch Anh cũng đành hết cách nên đã chấp nhận làm theo lời đối phương, cậu rướn người định đặt lên gương mặt xinh đẹp như tượng tạc của nam nhân kia một cái hôn vội rồi sẽ liền dứt ra.
Nhưng ngay khoảnh khắc hai bên da thịt chỉ còn cách nhau có vài xăng-ti-mét thì tên Tôn Gia Hoàng gian xảo kia lại bất ngờ quay mặt sang khiến cho từ mục đích ban đầu là hôn má bất đắc dĩ biến thành một nụ hôn môi nồng thắm.
Tiếng "chụt" phát ra tại thời điểm hai cánh môi ma sát vào nhau khiến cho người ta phải đỏ hết cả mặt khi lỡ vô tình nghe thấy.
Khỏi phải nói Lâm Dịch Anh hoảng đến nhường nào, cậu giật nảy mình muốn thoát ra thật nhanh nhưng đôi vai đã bị sức mạnh của Tôn Gia Hoàng ghì chặt nên chỉ còn biết bất lực cố gắng kêu la.
"Ưm...cái tên...cuồng hôn này...ưm...bỏ ra..."
____________________•●•__________________
Mới mùng một mà bị cưỡng hôn là phái phái chảy nước miếng rồi..