"Lấy được món đồ đó chưa con?"
"Chưa lấy được.
Con không rõ cô ấy có biết hay không mà chưa bao giờ nhắc đến."
Hai mẹ con Tần Minh Hạo nói chuyện trong phòng ngủ của Tần phu nhân.
Thứ cả hai người đều muốn lấy là chiếc ấn kí kiểm soát cửa biển giao dịch hàng mà bố của An Hiểu Khê nắm giữ.
"Làm gì có chuyện nó không biết.
Con cẩn thận chút không bị nó lừa đấy.
Mau chóng lấy được thứ kia rồi đuổi nó đi tránh hậu hoạ về sau." Tần phu nhân lo lắng nhắc nhở con trai mình.
Tranh được vị trí Tần phu nhân này từ người khác đương nhiên bà phải lõi đời hơn thằng con trai của mình rồi.
Tần Minh Hạo gật gù ừ ừ vài câu đồng ý với mẹ.
Hắn muốn lấy được cái ấn kí kia là sự thật nhưng tạm thời vẫn chưa muốn đá An Hiểu Khê đi.
Dạo này như cầu sinh lí của hắn rất thoả mãn cũng đều nhờ khả năng giường chiếu của cô, tự nhiên kiếm được người khiến hắn hài lòng nên tạm thời giữ lại bên mình cũng có ích nếu không lấy được ấn kí kia.
[...]
Bữa tối ở nhà họ Tần diễn ra như mọi khi, thành viên trong gia đình đầy đủ trên bàn ăn nhưng chẳng bao giờ nói với nhau nửa câu nào.
Ai ai cũng tập trung dùng bữa tối của mình chẳng cần để ý đến mọi người xung quanh.
Bữa tối kết thúc nhanh chóng, ai về phòng người nấy chẳng cần dùng món tráng miệng và xem TV cùng nhau.
An Hiểu Khê chẹp miệng chán nản, cô nghĩ nhà giàu cho cố làm gì rồi cuối cùng không có sự yêu thương, gắn kết trong gia đình.
Cứ như gia đình cô, sống một cuộc sống bình dị nhưng lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười.
Nghĩ đến gia đình, An Hiểu Khê nhận ra hình như đó chỉ là gia đình cô trước năm 25 tuổi còn sau 25 tuổi như lúc này là một mảng tối.
"Tiểu Khê, em lên phòng anh nghỉ ngơi chút đi và có thể đêm nay chúng ta ngủ lại ở nhà luôn đấy."
An Hiểu Khê đang ngẩn ngơ đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì Tần Minh Hạo chợt cắt ngang suy nghĩ.
Thấy anh ta mặc áo khoác cẩn thận, cầm chìa khoá xe trên tay, cô thắc mắc hỏi:
"Anh định đi đâu sao? Muộn rồi mà."
"Hôm nay là chủ nhật, đám bạn anh tụ tập một chút nên anh ghé qua.
Đêm nay có thể sẽ về muộn em ngủ trước đi nhé."
Nghe được điều này, An Hiểu Khê mừng thầm trong lòng.
Hắn để cô một mình trong phòng thì đây chính là cơ hội quý giá để tìm tập tài liệu buôn bán kinh doanh trái phép của hắn.
Nhưng cô không thể bộc lộ quá nhiều cảm xúc của mình nên cô phải cố tỏ ra tiếc nuối, quyến luyến tạm biệt Tần Minh Hạo rồi nhanh chóng đi lên phòng ngủ của hắn.
An Hiểu Khê vừa bước vào phòng, cô bắt đầu lục lọi các tủ đồ của Tần Minh Hạo nhưng cô phát hiện ra, trong phòng không hề có két sắt hay tủ khoá nào thế nên chắc chắn rằng những tài liệu quý giá kia không có ở đây.
Cô nhớ ra chiều nay Tần Minh Hạo có dẫn cô đi tham quan phòng làm việc của hắn, trong phòng rất nhiều giấy tờ, có khi thứ cô cần tìm ở đó.
Nghĩ là làm, An Hiểu Khê mở cửa, ngó ngang ngó dọc xem coái không rồi chạy nhanh vào phòng làm việc của Tần Minh Hạo ở ngay cạnh phòng ngủ.
Cô bước vào trong phòng, bật chiếc đèn pin điện thoại để đủ ánh sáng tìm đồ.
Cô lật tung hết cả đống tài liệu trên bàn, ngăn bàn làm việc, ngăn kéo xung quanh nhưng không có.
Ngay lúc đang chuẩn bị bỏ cuộc thì cô nhìn lên tường thấy giá sách có chút lạ.
Sao giá sách các ngăn không liền nhau chứ? Cô mạnh dạn đoán vấn đề nằm ở đây, đưa tay kéo giá sách sang hai bên, quả nhiên kéo được, phía sau giá sách có một miếng gỗ trắng nhìn trùng màu với tường nhưng mở được ra.
Vừa mở ra, cô nhìn thấy có cánh cửa két sắt có mật khẩu cẩn thận.
Đúng lúc nà cửa phòng làm việc mở ra, An Hiểu Khê lo lắng vội trốn xuống gầm bàn làm việc nhưng cô nhận thức được cách này không hiệu quả, vừa nãy lật tung đồ dùng lên cô chưa dọn chút nào.
Bây giờ ai vào cũng đều biết phòng này đã bị đột nhập.
An Hiểu Khê hít một hơi thật sâu, tim đập liên hồi từ nãy đến giờ sắp rơi ra ngoài mất rồi.
Cô ngồi trong gầm bàn nghe thấ tiếng nói chuyện ngoài cửa.
"Sao cửa phòng của Minh Hạo mở hé vậy? Nó đi chơi rồi mà?" Là giọng của Tần phu nhân.
"Thưa phu nhân, tôi không rõ, vừa tôi thấy nhị thiếu đã đóng xửa cẩn thận.
Liệu có phải ai cố tình lẻn vào không?" Người làm đứng bên cạnh tung hứng cùng Tần phu nhân.
Nghe cuộc đối thoại này, An Hiểu Khê biết ngay cô bị dính bẫy rồi.
Tần phu nhân cố tình nói to để cô nghe thấy như lời cảnh cáo, bà ta đang mong muốn vồ vào phòng bắt được "tên trộm" là cô đây.
Tiếng ở cửa từ từ cũng với đó là tiếng tim đập liên hồi của An Hiểu Khê.
Cô không muốn bị bắt lúc này, cô còn chưa tìm được tập tài liệu kia, chưa hoàn thành kế hoạch trả thù cho bố mẹ.
Không muốn mọi thứ đi đến nước này tanh bành ra hết.
"Dì à, dì đang lén lút làm gì trong phòng Minh Hạo thế.".