Yêu Trong Yên Lặng

Chương thứ tư
Bốn ngày sau, cuối cùng tôi cũng được ra viện.
Bố mẹ khẩn cấp thu dọn hành lí đưa tôi về kí túc xá của trường, ngàn vạn dặn dò vẫn là câu nói được lưu truyền kia “học tập tốt, mỗi ngày hướng về phía trước”. Tôi chỉ có một cảm giác mình được áp giải từ nhà giam này sang một nhà giam khác, tuy bọn họ thật sự chăm sóc tôi rất tỉ mỉ cẩn thận, mọi thứ đều tận lực chuẩn bị đến mức hoàn mỹ, nhưng dường như tôi vẫn chưa cảm nhận được sự quan tâm thật sự.
May mà còn có bọn Cửu Du, một đám nữ sinh lại dám tổ chức PARTY mừng tôi bình phục ở ký túc xá, chúng tôi như những cố nhân mười năm chưa gặp, điên cuồng náo loạn, đến mức đem ký túc xá nho nhỏ nghiêng trời nghiêng đất. Sau khi tắt đèn, đợi cho thầy giáo kiểE tra đi qua, chúng tôi trốn trong chăn giả vờ ngủ lại nhảy hết xuống đất, lại nhỏ giọng tiếp tục điên cuồng.
Nha đầu Cửu Du cười hì hì, hai tay cầm bánh ga-tô đặt lên giường tôi, lấy một miếng nhét vào tay tôi: “Bà cô, hôm nay tận hứng nha? Ăn cái bánh ga-tô này rồi tha thứ cho tội lớn tày trời của nô tì nha?”
Tôi “hừ” một tiếng: “Coi như cô biết sai! Sau này còn vì thằng nào mà đá tôi, chờ tôi lột da cô!”
“Vâng vâng vâng! Nô tì không dám!” Cửu Du làm bộ sợ hãi liên tục trả lời.
Tôi ăn bánh ga-tô hoa quả, trong đầu lại không khỏi nhớ tới anh không thích đồ ngọt. Lần trước cùng tôi ăn bánh trung thu mới biết anh so với tôi càng không thích đồ ngọt, chỉ đau khổ nín nhịn cũng không nói cho tôi biết. Lại nghĩ nếu nhét cho anh cả cái bánh ga-tô to như thế này, không biết vẻ mặt luôn luôn thản nhiên kia sẽ có biểu tình gì…
“Ngốc nghếch cười cái gì mà ngọt vậy?” Cửu Du giải quyết xong cái bánh ga-tô, ném cái đĩa lên bàn, quay sang cười hỏi tôi: “Nói! Có phải đang nghĩ tên con trai khác ngoài tớ hay không?”
Tôi “hắc hắc” cười hai tiếng: “Chỉ có cậu mới mê trai như vậy thôi!” Cũng chẳng có điều luật văn minh nào quy định bắt buộc phải thừa nhận.
Đôi mắt của Cửu Du lại liếc quanh: “Tớ nói cho cậu nha, học kỳ này chúng ta có một thầy giáo thực tập mới, vẻ ngoài rất tuấn tú nha, lũ mê trai lớp mình dâng lên rồi, đang chuẩn bị tuyển hội viên…”
“Không có hứng thú.” Tôi bĩu môi.
Cửu Du nhìn tôi, chậm rãi thu lại nụ cười, trong mắt có vài tia lo lắng: “Cậu không có hứng thú là vì… Cậu đang yêu đúng không? Có phải cậu và…”
Lời nói của Cửu Du làm tôi bỗng hoảng sợ, không đợi cô ấy nói xong, tôi nghiêng người đè cô ấy bên dưới, học bọn lưu manh trên TV nâng cằm của cô ấy, hết sức tà ác cười: “Hắc hắc, tớ đương nhiên không có hứng thú, bởi vì tớ chỉ thích phu nhân đây thôi! Phu nhân, thừa dịp tướng công ngài không ở đây, hôm nay theo ta đi, dù sao nước xa không cứu được lửa gần… Hắc hắc…”
Cửu Du khanh khách cười bên dưới người tôi, đột nhiên thở dài: “Tớ cũng thật sư muốn biết người đàn ông thế nào mới thuần phục được con ngựa mất cương như cậu.”
“Xì! Tớ đâu phải ngựa mất cương, đừng có dùng từ lung tung, tớ rất bình thường nha!”
“Cậu bình thường? Nếu cậu bình thường thì người sao hỏa cũng bình thường! Ha ha, tự mình ngẫm lại, cậu với nam sinh có chỗ nào khác nhau không…”
“Tớ không bình thường? Được, tớ không bình thường! Hôm nay nhất định ta phải biến phu nhân ngươi thành người của ta, dù sao cũng ta cũng đã chung giường lâu như vậy, hắc hắc!”
“Này! Cậu đừng có qua loa cho xong việc nha, “cùng giường” là tớ giường trên cậu giường dưới, không thể là…”
“Đâu có qua loa nha, dù sao chính là “cùng giường” mà! Hắc hăc!”
Trong lúc tôi đang vận dụng hết khả năng diễn vai một sắc lang có nụ cười dâm loạn thì điện thoại bị tôi vứt trên giường phát ra một tiếng chuông tin nhắn ngoài ý muốn, gần như là theo bản năng, tôi với sang, mở tin nhắn.
- Hôm nay trở lại trường thuận lợi cả chứ?
Một câu hỏi đơn giản, một câu nói đơn giản, không có bất kỳ lời nói ngọt ngào nào vượt qua tình bạn bè, vì sao trong mắt lại ướt?
Giống như lại nhìn thấy nụ cười mỉm thản nhiên của anh.
Cửu Du bò lên người tôi, dựa đầu vào, nhẹ nhàng nói: “Tớ biết mà, nhất định là thế này.”
Đôi mắt như hiểu rõ tất cả kia làm tôi có chút chột dạ: “Không phải chuyện như vậy, chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi.”
Cô ấy đành phải miễn cưỡng cười, vỗ vỗ đầu tôi rồi nhảy xuống giường.
“Đàn ông thế nào mới có thể thuần phục câu… Đàn ông thế nào nha…”
Cô ấy nhẹ lẩm bẩm, như tự hỏi tự đáp. Nhìn dòng tin đơn giản trong điện thoại, trong lòng tôi đắng như ăn nhầm hoàng liên.
Thật là! Vì sao cứ muốn làm cho không thể bình thường gặp nhau nha!
Trở lại trường học, cuộc sống mỗi ngày đều rất máy móc và quy luật, ngoại trừ những buổi học bình thường, tôi còn phải học thêm những giờ đã thiếu. Mấy nữ sinh nhìn vừa mắt thầy giáo thực tập rất đẹp trai, luôn luôn tụ vào Eột chỗ cười trộm hay trao đổi về thông tin của thầy  Tôi vốn có nhân duyên không tệ, nay ngược lại, chẳng có một chút hứng thú với những gì bọn họ nói.
Tôi chỉ muốn gặp anh.
Thấy anh tìm cớ, tôi cũng tìm rất nhiều lý do để tới gặp anh. Rõ ràng tôi có rất nhiều bạn bè nhưng lại chỉ muốn tìm anh đi mua sắm với tôi, chỉ muốn gặp anh mỗi khi tâm trạng không tốt, muốn anh ở cùng với tôi.
Nhiều lần tôi tự nói với mình, chỉ là bạn bè mà thôi.
Đúng vậy, chỉ cần tôi không nói ra, như vậy cũng chỉ là bạn bè mà thôi. Không nên cho anh biết, lén lút coi như bí mật cả đời, tuyệt đối không thể nói cho anh biết.
Như vậy, cũng chỉ là bạn bè mà thôi.
Tiệc trà dưới ánh trăng xinh đẹp khác với thế giới hiện thực. Anh là một người không thể nghe không thể nói, mặc kệ nụ cười có dịu dàng thế nào, sự thật này vẫn không thể thay đổi.
Đây là hiện thực.
Nhưng dường như tôi đã bị ngập trong cát lún, chỉ cần tôi muốn, nhấc chân một cái là có thể bỏ đi, nhưng tôi lại không ngừng đi vào giữa, làm chính mình chìm xuống nhanh hơn.
Đơn giản vì, trong trung tâm xoáy cát có anh.
Thời gian càng lâu tôi càng hiểu về anh hơn, anh cũng có rất nhiều thói quen kỳ quái.
Ví dụ như tuần vừa rồi anh bị sốt, vốn đã hẹn đến nhà anh xem đĩa phim mới thuê, kết quả là tôi nhận được một tin nhắn, biến thành —- thăm bệnh.
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà anh, khi đứng ở cửa tôi vô cùng căng thẳng, dè chừng, thấp thỏm, bất an cuồn cuộn dâng lên. Tôi đã từng nhìn thấy bố mẹ anh từ xa xa khi còn trong bệnh viện, nhưng chưa từng mặt đối mặt với bọn họ. Không biết lát nữa gặp mặt sẽ phải chào hỏi như thế nào.
Còn anh, sẽ giới thiệu tôi như thế nào?
Khi đứng ở cửa, tôi cảm giác đầu óc tôi vừa nhảy lại vừa đập, hoàn toàn không dám ấn chuông cửa. Cuối cùng tôi cắn răng một cái, hạ quyết tâm như samurai mổ bụng, ấn chuông cửa.
Kỳ quái, sao không có ai ra mở cửa?
Tôi lại dùng sức ấn một cái. Một lúc lâu sau, cửa rốt cuộc mở ra.
“Chào dì…” Gương mặt nở ra một nụ cười lớn quyến rũ cứng nhắc ngay ở cửa. Cái gì vậy nha! Vì sao lại là anh mở cửa?
Tôi khó hiểu nhìn quanh phòng một chút, không thấy những người khác. Còn anh, vẻ mặt hồng hồng, mở cửa xong cũng không để ý đến tôi, trực tiếp đi vào phòng. Tôi vội vàng đóng cửa, móc ra bút vở đã chuẩn bị sẵn.
* Bố mẹ anh đâu?
Thoạt nhìn xem ra tinh thần anh không được tốt lắm, mơ mơ màng màng nhận tờ giấy tôi đưa ra, nhìn một chút, sau đó nhắm mắt lắc đầu, rồi lại tự động bò lên giường.
Lắc đầu? Ý là không ở nhà?
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hơi mới ra được đến một nửa lại lần thứ hai đông cứng trong cơ thể, nhìn anh cau mày nằm trên giường, tôi sợ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên — trời ạ! Đây… đây lẽ nào chính là cô nam quả nữ cùng phòng trong truyền thuyết?!!!!
Bình tĩnh một chút! Đừng căng thẳng!
Nhìn dáng vẻ yếu ớt bệnh tật của anh lúc này, có vẻ ngay cả con gián cũng đánh không lại, căn bản không có bất cứ lực sát thương nào nha!
Lần này tôi hoàn toàn yên tâm, lại ngẩng đầu nhìn, wow! Tên nhóc này muốn mở cửa hàng bán sách hay sao, chiếm cả một bờ tường của căn phòng là một giá sách lớn siêu cấp, bên trên nhét đầy sách, quá dọa người! Trời ạ, lại còn có rất nhiều sách xuất bản có số lượng trước đây nữa a, anh mua được từ chỗ nào vậy! Người này đúng là không thể nhìn tướng mạo! Chỉ cần trộm mấy cuốn sách không xuất bản nữa là có thể phát tài nha!
Căn phòng của anh thật sự rất đơn giản, đồ dùng trong phòng đều là hai màu đen trắng. Chỉ có cái giá sách dễ thấy nhất, thứ hai là giá vé dựng trong góc và một đống tranh vẽ treo trên tường hoặc dựng trên tường, trên bàn học còn có một chiếc máy tính, nhưng không có loa. Xem ra người không nghe được gì cũng có cái lợi, ít nhất cũng có thể tiết kiệm được tiền mua giàn âm thanh.
Tôi vỗ vỗ mặt mình, hiện tại dường như không phải lúc để suy nghĩ miên man. Nhìn anh nằm trên giường, gương mặt vì bị bệnh mà đỏ lên, tôi cảm thấy thật đau lòng.
* Đã uống thuốc chưa?
Tuy biết lúc này không nên quấy rầy anh nghỉ ngơi, nhưng tôi thật sự lo lắng. Xem ra anh rất khó chịu.
Không ngờ tên thiếu muối này lại lắc đầu với tôi, tôi vội vàng viết xuống câu hỏi mới, còn mang theo chút trách cứ: * Vì sao không uống thuốc? Đồ ngốc! Không uống thuốc sao khỏi bệnh được!
Anh xem xong lại lắc đầu, lần này tôi thật sự nhìn không hiểu. Vì vậy anh nhận bút trong tay tôi: - Thuốc không thể uống bậy, dù sao một thời gian là sẽ khỏi.
Nhìn thấy mấy chữ kia, tròng mắt tôi suýt chút nữa rơi xuống. Không nên, không nên! Hiện giờ anh đang bị bệnh nha, tôi không thể xách cổ áo đánh người được! Cố gắng làm mình bình tĩnh, sau đó tôi thở sâu, lộ ra một nụ cười khoan dung, liên tục dụ dỗ lừa gạt anh uống thuốc.
Nhưng tên nhóc thối này lại thế nào cũng không chịu uống thuốc! Tôi nói được rồi, thuốc tây không thể uống bậy, vậy cho anh uống đông y có vẻ vô hại nha!
Kết quả sắc mặt anh đại biến, trực tiếp chui vào chăn không chịu đi ra!
Tôi biết anh sợ thuốc đắng. Như là trà lạnh, người Quảng Đông hầu như uống từ nhỏ đến lớn. Nhớ lúc trước cùng anh ăn M xong, tôi muốn đi uống trà lạnh giải nhiệt. Khi đó, gương mặt ngây ngô của anh lập tức ngửa lên trời, vẻ mặt thay đổi, sống chết lắc đầu.
Nhưng ngay cả sinh bệnh cũng ngang bướng không chịu uống thuốc thì làm loạn quá rồi. Tôi tức đến mức thật sự muốn đấm một đấm làm anh bất tỉnh rồi nhét thuốc vào miệng.
Cuối cùng, tôi đem hết thủ đoạn cưỡng ép dụ dỗ mới khiến cho anh uống một viên thuốc hạ sốt. Vì để cho anh uống thuốc, tôi còn đặc biệt nấu một nồi cháo trắng. Lần đầu tiên trong đời tiểu thư đây xuống bếp đấy nha, anh nên cảm động quỳ xuống dập đầu gọi nữ vương mới đúng, không được nhổ cháo của tôi ra! Không được nôn mửa! Ăn sạch toàn bộ cho tôi!
Biết anh uống thuốc và ăn cháo xong, giờ đang ngủ tôi mới ra về.
Tuy nhiên thái độ cứng rắn ép buộc anh uống thuốc của tôi cũng tốt. Sáng sớm hôm sau, anh gửi cho tôi một tinh nhắn nói đã hạ sốt.
Tôi cười với cái di động đến mức ngũ quan biến hình, đắc ý viết: * Anh xem, may mà có cháo tình yêu và thuốc hạ sốt của em nha!Lần sau không được không uống thuốc nhớ chưa, anh bạn nhỏ.
Không ngờ lần này tôi phải đợi thật lâu mới thấy anh trả lời, mở tin nhắn ra, chỉ có một câu: - Nếu có thể, ý anh là nếu em không giận, xin em đừng nấu cháo nữa. Nếu thuận tiện, tốt nhất cả đời này em đừng nấu cháo nữa, cảm ơn.
Khốn kiếp! Ý là cháo của tôi siêu cấp khó ăn sao?
Đáng ghét! Sau này dù anh có quỳ trên mặt đất cầu xin tôi cũng đừng mơ tôi lại nấu cho anh ăn!
Mặc dù muốn bày ra chút sắc mặt với cái tên không có chút hiểu biết về giám định mỹ thực này, nhưng mỗi lần nhìn đến nụ cười mỉm như có như không của anh, quân lính của tôi lại tan rã một cách đơn giản. Người ta cười thật dễ dàng, hoàn toàn không để ý đến cảm giác của người khác. Thật đáng ghét! Không nghe được cũng không thể hưởng đặc quyền như thế a!
Sau khi cùng nhau trải qua lễ Giáng Sinh và tết Nguyên Đán, khoảng cách giữa chúng tôi càng ngày càng gần, gần đến mức tôi chỉ cần nhấc mắt là có thể nhìn thấy đường giới hạn tôi không thể vượt qua cũng không cách nào vượt qua kia, ngay tại bên chân tôi.
Tôi bắt đầu học được rất nhiều những chi tiết nhỏ.
Phim ảnh vả chương trình TV nhất định phải có phụ đề rõ ràng, nếu anh muốn xem thứ gì đó mà không có phụ đề, trong lòng tôi sẽ không ngừng chửi bới viên chức Trung Hoa dân quốc thiếu quan tâm đối với người khuyết tật. Âm nhạc, hí kịch,… những tiết mục này chúng tôi đều không xem. Tôi phát hiện những thứ có thể xem thật sự rất ít, khó trách anh thích đọc sách.
Tôi không nói cho anh, khi xem TV hay xem phim, tôi đều chỉnh âm thanh tới mức yên lặng. Khi anh có gì không hiểu hỏi tôi, tôi cũng không rõ. Anh nghi ngờ nhìn tôi, tôi viết lên giấy rằng năng lực biên kịch kém.
Tôi cố hết sức cùng anh đi mua những gì anh cần, bởi vì anh không biết mặc cả.
Mỗi lần thấy anh qua đường tôi đều sợ tới mức hồn bay phách tán, như đang xem phim kinh dị.
Chỉ những khi bố mẹ anh không ở nhà tôi mới dám đến nhà anh. Hiện giờ khoa học rất phát triển, có rất nhiều thứ mới mẻ dành cho người khuyết tật, ví dụ như trên điện thoại của nhà anh thật ra có cảm ứng với chuông cửa, chỉ cần có người ấn chuông sẽ rung. Nhưng có một số thứ không thể cải biến được. Mỗi lần điện thoại kêu anh đều không có phản ứng gì, cho đến khi điện thoại chuyển thành trạng thái để lại lời nhắn tôi mới nghe được giọng nói của bố anh.
Tôi tưởng tượng, nếu anh có thể phát ra âm thanh, có phải là một giọng nói vừa trầm thấp lại từ tính hay không.
Nhưng tôi vĩnh viễn đều không được nghe.
- Sao vậy?
Anh phát hiện tôi đang nhìn chằm chằm ra sau, lại không biết tôi đang chú ý đến máy điện thoại.
* Không có gì.
Tôi biết, chúng tôi là người của hai thế giới. Tuy tôi sớm đã biết như vậy nhưng vẫn không cách nào kịp thời thích ứng những thói quen sinh hoạt chênh lệch.
Có đôi khi tôi sẽ từ phía sau ôm lấy anh, dọa anh hoảng sợ. Việc này rất dễ, bởi vì anh không nghe thấy gì, mặc kệ tôi có đập mấy cái bình hoa, dẫm phải mấy cái đuôi chó phía sau anh, anh đều không biết.
Thật ra cũng không phải tôi thật sự muốn dọa anh, tôi chỉ muốn nghĩ một lý do để có thể công khai ôm anh một cái.
Cũng có đôi khi, tôi sẽ quát to một tiếng phía sau anh, sau đó nhìn bóng lưng không nhúc nhích cũng không phản ứng của anh. Lúc này tôi sẽ cảm thấy mình giống như một người ngoài hành tinh tới nghiên cứu một người tinh thần khác thường. Nếu gọi hơn nữa, mắt tôi sẽ bắt đầu ươn ướt.
Tôi chỉ mong có một lần có thể nhìn thấy anh bị dọa đến nhảy dựng lên, sau đó quay đầu lại.
Nhưng, Eột lần cũng không có.
Tôi nói với anh tôi sẽ đi học ngôn ngữ của người câm điếc, bị anh từ chối.
- Học thủ ngữ rất khó, hơn nữa phải học rất lâu.
* Nhưng luôn luôn dùng bút nói chuyện rất không tiện.
Anh mỉm cười: - Quên đi, em không cần phải đi học, dùng bút nói cũng được.
Vì sao không cần phải học? Bởi vì chúng tôi chỉ là bạn bè sao? Vậy nếu chúng tôi vượt lên mức bạn bè thì sao?
Tôi không dám hỏi, tôi vẫn không dám vượt qua giới hạn kia, ở bên dưới vách núi chính là vực sâu không đáy.
Tôi chưa bao giờ nghe anh oán hận số phận bất công, nhưng tôi lại cực kỳ oán hận trong lòng: trên trái đất nhiều người như vậy, vì sao nhất định phải là anh?
- Nếu nói anh chưa từng oán hận, đó là lời nói dối. Nhưng khi anh học tiểu học đã xảy ra một chuyện làm anh thay đổi.
* Là chuyện gì?
- Khi học tiểu học, anh phát hiện có rất nhiều bạn cùng lớp đều đến từ cô nhi viện, anh mới biết thì ra có rất nhiều đứa trẻ sinh ra không trọn vẹn liền bị bố mẹ vứt bỏ. Nhưng bố mẹ anh không như vậy, bọn họ rất yêu anh, cũng rất chăm lo cho anh, vì anh mà hao tốn rất nhiều sức lực. Một điều nho nhỏ như vậy cũng đã đủ cho anh kiêu ngạo. Anh nghĩ ông trời tương đối công bằng, tuy anh thiếu sót một vài thứ nhưng anh cũng có được nhiều thứ hơn những người khác.
Tôi không cách nào trả lời anh, bởi vì tôi dù sao vẫn còn oán giận, vì anh mà oán giận.
Tôi lại hỏi: * Không nghe được âm thanh rốt cuộc là cảm giác thế nào?
Anh hỏi ngược lại tôi: - Vậy trước tiên em nói cho anh nghe được âm thanh là cảm giác thế nào?
* Chính là cảm giác rất lao xao.
- Vậy lao xao là cảm giác như thế nào?
* Cảm giác giống như rất nhiều ruồi muỗi không ngừng bay xung quanh.
- Rất nhiều ruồi muỗi không ngừng bay xung quanh là cảm giác như thế nào?
* Chính là…
Tôi không còn cách nào khác, giơ quyển vở lên đỉnh đầu:
* Em đầu hàng! Xin lỗi, em không bao giờ hỏi loại vấn đề ngu ngốc này nữa!
Anh cười cười, đưa tay đặt lên đỉnh đầu tôi xoa xoa. Giống như thầy giáo đang khen thưởng học sinh, nhưng tôi chưa từng được thầy giáo khen thưởng, vì vậy anh là người đầu tiên ngoại trừ bố tôi xoa đầu tôi.
Có lẽ quan hệ giữa tôi và anh vốn có cảm giác anh trai và em gái, thầy giáo và học sinh.
Tôi đây có chỗ nào giống em gái và học sinh tiểu học sao?
Tôi biết giữa tôi và anh có một vài thứ nảy mầm, nhưng tôi không dám đi tưới nước, cũng không dám đi trồng hoa, tôi sợ khi hoa nở sẽ không giống như những gì tôi đã nghĩ, hoặc có thể cũng chẳng trồng ra được loại hoa gì.
Tôi vốn là người nghĩ đến cái gì sẽ lập tức đi làm, nay ngược lại lại bị buộc chặt một chỗ không dám động đậy. Tôi không biết rốt cuộc tôi đang sợ anh hay sợ chính tôi, hay là sợ cái ranh giới chật hẹp chỉ cần muốn là có thể vượt qua giữa chúng tôi.
Tôi bắt đầu chán ghét chính mình.
Tết Nguyên Đán qua đi, rất nhanh đã tới cuộc thi cuối kỳ và kỳ nghỉ đông. Những ngày cuộc thi tới gần, tôi lại bắt đầu hành vi điên cuồng ôm chân Phật tổ, chín đầu trâu cũng không kéo ra nổi. Cửu Du muốn túm tôi cùng tham gia “hiệp hội đoán đề”, tôi lại mang theo sách to sách nhỏ cùng tài liệu ôn tập, chạy tới nhà anh. Tốt xấu gì anh cũng có bằng cấp chính quy, trình độ tiếng Anh lại cao, tuy không giúp được cho cuộc thi nghe và nói nhưng về phần ngữ pháp anh là cao thủ nha!
Anh cũng không để tâm, để ra một chiếc bàn nhỏ cho tôi ôn tập, khi ôn tập tiếng Anh sẽ trực tiếp trở thành gia sư riêng của tôi. Mỗi khi cảm giác được độ ấm và hơi thở của anh ngồi bên tôi, tất cả những lo lắng của tôi giống như đều tiêu tan, có một cảm giác yên tâm trước nay chưa từng có. Nhưng một cuộc điện thoại của Cửu Du làm cho tôi giật mình tâm thần bất định.
Vừa cầm điện thoại lên, chợt nghe đến Cửu Du to giọng quát: “Nha đầu chết tiệt kia, lại điên khùng chạy đi đâu? Gọi cậu đi đoán đề lại chuồn mất, cậu có biết hội trưởng của “hiệp hội đoán đề” là thầy giáo đoán đề nổi danh không, tớ thật vất vả dùng thủ đoạn vừa hối lộ vừa uy hiếp mới ghi danh được cho hai người chúng ta, con nhóc này còn dám chạy!”
“Tớ… Tớ ở… ở…” Tôi lo lắng gãi đầu, nhìn anh đang ở bên cạnh đặt bút xuống ý nói tôi cứ từ từ nghe điện, đột nhiên tôi có chút chột dạ: “Tớ đương nhiên là đang ôn bài! Không thì còn thế nào nữa, lẽ nào cậu nghĩ ở thời điểm này mà tớ còn có thể lang thang ra ngoài tản bộ, như tên cá biệt dụ dỗ con gái nhà lành chắc?”
“Hừ!” Cửu Du vốn thông mình dường như luôn luôn có cách nhìn ra đầu mối từ một đứa không biết nói dối là tôi: “Dù có cho tiền cậu cũng chẳng dáE dụ dỗ con gái nhà người ta, chỉ sợ cậu lại dụ dỗ… Hừ! Hiện tại bản cô nương rất vội, không nói tỉ mỉ với cậu, trở về sẽ tìm cậu tính sổ! Chính cậu tự giải quyết cho tốt, cẩn thận muộn rồi mới hối hận!” Nói xong cũng không chờ tôi trả lời lập tức ngắt điện thoại. Thật không hổ là Cửu Du, quả nhiên có phong độ hiệp nữ.
Nhưng hiện tại hình như không phải thời gian để bội phục. Tôi xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhìn sang anh vẫn đang không hiểu gì bên canh, viết xuống: * Được rồi, có thể tiếp tục đề tiếp theo.
- Có việc sao? Nhìn em hình như có chút không yên lòng.
* Không có việc gì, không có việc gì. Ha ha, yên tâm đi!
Vì sợ người khác nhìn trúng tim đen, tôi còn giả bộ phóng khoáng vỗ lên lưng anh một cái, kết quả hại anh liên tục ho khan.
- Lần sau, xin nhẹ tay một chút.
Tôi xấu hổ gật đầu rồi lại cười lớn.
Mặc dù chọc cho Cửu Du có chút khó chịu, nhưng có lẽ ngày thường tôi làm không ít chuyện tốt, Phật tổ đại nhân cũng rất cố gắng giữ mặt mũi, lại có người nào đó kiên trì giáo dục, rốt cuộc kỳ thi cuối kỳ toàn bộ miễn cưỡng PASS. Thật vất vả học phụ đạo nốt một buổi cuối cùng, tôi mệt nhoài đến mức sắp nằm lăn ra sàn nhà, vừa mới định quay về ký túc xá thu dọn hành lý, Cửu Du bỗng nhiên gọi tôi lại.
“Ra đằng sau trường uống nước, chúng ta nói chuyện.” Cửu Du mang một vẻ mặt không cho phép từ chối, tôi chỉ có thể đi theo phía sau cô ấy. Tình cảnh này giống như bị xã hội đen hẹn ra giải quyết.
Sắp đến kỳ nghỉ, cổng sau của trường tụ tập tốp năm tốp ba sinh viên, vội vàng mua đông mua tây, vội vàng chuẩn bị hai tháng tạE biệt cầu hỉ thước, náo nhiệt tưng bừng. Chúng tôi thật vất vả mới tìm được một góc, gọi hai món đồ uống nóng.
“Sao vậy? Sao sắc mặt nghiêm túc như thế? Chẳng lẽ cậu có môn nào trượt?” Tôi cười cười, vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy làm tôi hoài nghi có phải mình đã đụng phải chị em sinh đôi của cô ấy hay không.
Cửu Du trừng mắt nhìn tôi, vẫn không mở miệng, bỗng nhiên phun ra một câu: “Cậu và anh ta đang qua lại sao?”
“Sao? Anh ta?” Tôi suýt chút nữa bị một ngụm nước trái cây làm sặc chết. Phi phi! Thiếu chút nữa ngày mai sẽ có đầu tin: một nữ sinh đại học ngay ngày đầu tiên nghỉ đông bị sặc chết vì nước trái cây, di ngôn trước khi chết “đừng… chạm vào… nước trái cây của tôi”!
“Đừng giả vờ! Chính là người câm điếc trong bệnh viện trước năm học! Bình thường cứ ba ngày là có hai ngày không biết cậu chạy đi đau, lại đến khuya mới về ký túc xá, thật ra đi tìm anh ta chứ gì!
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Cửu Du trước giờ vẫn cười khanh khách lại biết gầm rú, không khỏi ngây cả người. Một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Đừng gọi anh ấy là người câE điếc, anh ấy ngoại trư không nghe được cũng không nói được thì không khác gì người bình thường.”
“Vậy cậu thừa nhận rồi?! Trời ạ, Hiểu Toàn, cậu điên rồi! Đó là một người tàn tật, là người có chỗ thiếu hụt, cậu… Thường ngày cậu thông minh như vậy, vì sao đến chuyện quan trọng thì lại hồ đồ như thế! Chẳng phải tớ sớm đã nói với cậu, người kia không thể nói đến chuyện yêu đương!”
Tôi không nhìn Cửu Du đang kích động, ngược lại cúi đầu khuấy nước trái cây trong cốc: “Tớ biết.”
“Cậu biết?! Cậu biết cái quỷ! Cậu biết thì đã không ở cùng anh ta! Cậu… Cậu thật sự tức chết tớ mà!” Cửu Du nhìn tôi vô cùng bình tĩnh mà có chút tức giận. Nhìn vẻ mặt của cô ấy có lẽ chỉ hận không thể cho tôi hai cái tát rồi một cước sút tôi ra khỏi dải ngân hà.
Tôi lẳng lặng nhìn nước trái cây đang xoay tròn trong cốc, lại xoay tròn, vòng xoáy càng ngày càng chậm, cho đến khi dòng nước ngừng lại tôi mới ngẩng đầu nhìn gương mặt bạn tốt trước nay không thích nhiều lời: “Nhưng, tớ thích anh ấy.”
“Nhiều đàn ông như vậy cho cậu chọn, cậu lại chọn một người tàn tật!”
“Tớ chính là thích anh ấy.”
“Đây chỉ là kích động nhất thời của cậu! Cậu có từng suy nghĩ hay chưa, cùng một người như vậy, thời gian tới phải làm sao bây giờ?”
“Tớ vẫn là thích anh ấy.”
“Cậu thật sự cho rằng hai người có thể tiếp tục sao? Rất nhanh thôi, cậu sẽ mệt mỏi, cuối cùng cũng chỉ đạt được một kết quả không vui thôi! Đến lúc đó cậu chỉ biết khóc!”
“Tớ biết. Nhưng cho dù trên đời còn rất nhiều đàn ông tốt, thì vẫn sẽ không có tương lai, vẫn sẽ mệt đến chết đi, vẫn không phải là người mà tớ thích,” Tôi nhìn chăm chú vào mắt Cửu Du, cũng chính là nhìn vào tận cùng nội tâm mình: “Tớ vẫn chỉ thích một mình anh ấy.”
Tớ xin cậu, xin cậu hãy cho tớ một chút dũng khí.
Chỉ cần một chút là được rồi.
Để tớ có thể vượt qua giới hạn tăm tối sâu thẳm kia.
Cửa Du không nói nữa, chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi, cuối cùng vô lực ngã lên ghế: “Tớ đầu hàng. Mặc kệ cậu đi, sau này đau khổ cũng đừng tìm tớ khóc lóc kể lể.”
“Cửu Du!” Tôi cười ôm cô ấy làm nũng: “Tớ biết cậu là người đối xử với tớ tốt nhất mà.”
“Đừng tới đây! Đừng có cọ đi cọ lại trên người tớ, buồn nôn muốn chết! Tớ cảnh cáo cậu, tớ vẫn không tán thành, chỉ là không biết làm thế nào với cậu thôi! Chuyện này tớ vẫn kiên quyết phản đối!”
“Nói đến đây, là cậu tìm tớ ra, đồ uống này hẳn là cậu mời chứ?”
“Đừng nằm mơ! Hại tớ lo lắng cho cậu như thế, là cậu mời tớ mới đúng!”
“Nhưng, vị phụ nhân này, sắp tới kỳ nghỉ rồi, tình hình kinh tế của tớ rất túng thiếu nha…”
Tôi cười khúc khích, nhưng cuộc đối thoại ngày hôm nay cũng không phải không khiến lòng tôi hoảng sợ, như lâm vào cuộc chiến.
Đúng vậy, về tình yêu.
Chúng tôi đều cần dũng khí rất lớn.~*~Hết chương 4


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui