Lộ Trình Trình không muốn để ý đến anh nữa, cúi đầu ăn vặt trên bàn.
Hai người ở lại quán cà phê đến tận chiều tối mới rời đi, trong khoảng thời gian đó, Lộ Trình Trình không thể nhịn được mà lại xem cuốn sách thứ hai, khi rời đi, Doãn Mạch chủ động nói: "Em không có gì muốn hỏi anh sao?"
Về những bức ảnh đó, về gia đình của anh ấy.
Lộ Trình Trình muốn hỏi rất nhiều, nhưng lại sợ gợi lại ký ức không vui của Doãn Mạch, nên không dám hỏi gì cả, ngồi vào xe, cậu đặt cuốn album xuống, lắc đầu: "Nếu những chuyện đó sẽ làm anh không vui, thì đừng nói nữa."
Thực ra ban đầu Doãn Mạch cũng chưa nghĩ ra có nên nói cho Lộ Trình Trình về thân thế của mình vào lúc này hay không, nhưng đối phương hiểu chuyện như vậy, hiểu chuyện đến mức khiến anh đau lòng, ngược lại làm tan biến đi sự lo ngại của anh: "Anh đã qua tuổi sẽ buồn vì những chuyện đó rồi.
Đối với em cũng không có gì là không thể nói, em muốn hỏi gì thì cứ hỏi."
Lộ Trình Trình tranh thủ đèn đỏ nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh ấy vẫn cười nhìn mình, một dáng vẻ chờ đợi cậu hỏi, lúc này mới dám mở miệng hỏi: "Trong ảnh là cha mẹ của anh, họ là cha mẹ ruột của anh sao?"
"Không phải, nói đúng ra, họ nên là ông bà ngoại của anh, còn người phụ nữ mà em vừa thấy, cô ấy là chị gái hợp pháp của anh, nhưng cũng là mẹ ruột của anh."
Đây là một quá khứ rất dài, nhưng nói ra cũng chỉ vài câu.
Mẹ ruột của Doãn Mạch tên là Doãn Nhuệ, Doãn Nhuệ từ nhỏ đã có gia cảnh tốt, cha mẹ đều có công việc ổn định, cô ấy từ khi sinh ra đã được chăm sóc rất tốt, cả gia đình cưng chiều, có thể nói là cô công chúa lớn lên trong lọ đường.
Chính môi trường trưởng thành như vậy đã khiến cô ấy hình thành tính cách có chút bướng bỉnh, làm việc không suy nghĩ đến hậu quả.
Năm mười sáu tuổi, Doãn Nhuệ học lớp 11, cô ấy thích một sinh viên trao đổi từ nước F* ở trường đại học bên cạnh, thiếu nữ mới lớn, lại ở độ tuổi không sợ gì, cô ấy nhanh chóng tỏ tình với đối phương.
/* Mạnh dạn đoán là French (Pháp)*/
Doãn Nhuệ xinh đẹp, lại chủ động, chàng thanh niên đến từ đất nước lãng mạn nhanh chóng chấp nhận tình cảm của cô ấy, hai người bắt đầu hẹn hò, nhưng sau khi hẹn hò, tính cách công chúa của Doãn Nhuệ dần bộc lộ, khi hai người ở bên nhau thì cãi nhau nhiều hơn ngọt ngào, cuối cùng đối phương không chịu nổi nữa mà chia tay.
Doãn Nhuệ không chịu, cố gắng hết cách để giữ lại, thậm chí không ngại tự hiến thân để mình có thai, cô ấy tin rằng đứa trẻ có thể giữ được đối phương.
Sợ bị ép phá thai, cô ấy luôn cẩn thận giấu giếm, dự định đến khi đứa trẻ gần đủ tháng sẽ cho đối phương một "bất ngờ", nhưng không ngờ đến khi đứa trẻ được hơn bảy tháng, thời gian trao đổi của chàng thanh niên kết thúc, anh ta trở về nước của mình, Doãn Nhuệ hoàn toàn không liên lạc được với đối phương, và lúc này, việc phá thai cũng đã không kịp.
Cha mẹ tuy giận cô ấy vì những hành động của cô, nhưng cũng không nỡ giết đi một sinh mạng sắp chào đời, cuối cùng vẫn để cô ấy sinh đứa trẻ ra, hộ khẩu đăng ký dưới tên cha mẹ, bên ngoài nói là nhận con nuôi từ trại trẻ mồ côi.
Đứa trẻ đó chính là Doãn Mạch.
Doãn Mạch từ nhỏ đã đẹp, thậm chí người làm thủ tục cho họ cũng từng ngỏ ý muốn nhận nuôi đứa trẻ này;
Có lẽ cũng chính vì lý do đó, trong thời gian đầu, Doãn Nhuệ đối xử với Doãn Mạch cũng không tệ, cha mẹ cô đối với đứa cháu ngoại này lại càng yêu chiều hết mực, nhưng sau khi bị Doãn Nhuệ làm cho tức giận, sức khỏe của hai ông bà không được tốt.
Doãn Nhuệ nghỉ học một năm rồi quay lại trường, tiếp tục hoàn thành việc học, cô ấy vốn thông minh, sau sự việc đó bắt đầu học hành chăm chỉ, nhanh chóng đỗ vào một trường danh tiếng ở thành phố B* với thành tích xuất sắc.
/* B là Beijing (Bắc Kinh), còn thành phố S là Shanghai (Thượng Hải)*/
Trong thời gian học đại học, suy nghĩ của cô ấy đã trưởng thành hơn nhiều, dần dần nhận ra rằng Doãn Mạch là một vết nhơ trong cuộc đời mình, vì vậy cô ấy càng ngày càng ít về nhà, bắt đầu cố ý xa lánh Doãn Mạch.
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy làm việc ở thành phố B vài năm, cảm thấy quá vất vả, cuối cùng chọn trở về thành phố S, kết hôn với một chủ nhà hàng có gia cảnh khá giả, sinh thêm một cậu con trai, thuận lý thành chương nghỉ việc, trở thành bà nội trợ toàn thời gian.
Doãn Mạch vào trung học thì biết mình thực sự là con của Doãn Nhuệ, thực ra từ nhỏ đã có lời đồn xung quanh vì ngoại hình quá giống Doãn Nhuệ, nhưng lúc đó anh không hiểu chuyện, cũng không hiểu những lời bàn tán của người lớn, cho đến khi học trung học, trong lớp có bạn nghe người lớn bàn tán ở nhà, đến trường nói anh là con hoang, anh khóc lóc về nhà hỏi cha mẹ, cuối cùng mới biết được sự thật.
Nhưng dù vậy, Doãn Mạch vẫn cảm thấy tuổi thơ của mình hạnh phúc, ít nhất ông bà ngoại thật lòng yêu thương anh, và luôn cố gắng bảo vệ anh, cho đến khi họ lần lượt qua đời vì bệnh tật.
********
Sau khi Doãn Mạch nói xong, không biết tâm trạng của anh ấy có tệ hơn không, chỉ biết rằng Lộ Trình Trình sắp tức đến phát điên: "Anh không phải là vết nhơ gì cả.
Trái tim bẩn thỉu lắm mới có thể nói con mình là vết nhơ như vậy."
Lộ Trình Trình cũng bị gia đình đuổi ra ngoài, hôm cậu công khai xu hướng tính dục của mình, bố mẹ cậu cũng giận dữ, đuổi cậu đi và bảo cậu không bao giờ được quay về nữa.
Nhưng chỉ dừng lại ở đó, cậu biết rõ bố mẹ dù có giận đến đâu cũng không thể thực sự bỏ mặc cậu.
Nếu hôm nay cậu bị bệnh hay gặp tai nạn, họ chắc chắn sẽ lo lắng hơn ai hết.
Vì vậy, cậu không thể chấp nhận được người mẹ ruột của Doãn Mạch.
"Em nói như vậy, anh không biết có nên tiếp tục nói không." Doãn Mạch cười, như đang kể chuyện của người khác.
"Nói đi!" Lộ Trình Trình tức giận nói, xong như nhớ ra điều gì, lại hỏi, "Sau đó không còn chuyện nào quá đáng hơn chứ?"
"Cũng không thể nói là quá đáng hơn, đều là chuyện đã qua rồi.
Có thể nói, có lẽ số mệnh anh phải chịu kiếp nạn này." Doãn Mạch định kể hết mọi chuyện của mình cho Lộ Trình Trình, nhưng thấy đối phương tức giận thật sự, lại có chút do dự.
Nghe đến từ "kiếp nạn", tim Lộ Trình Trình như lỡ nhịp, cậu mơ hồ cảm thấy có lẽ câu chuyện sau này sẽ liên quan đến đôi chân của Doãn Mạch.
"Anh nói đi! Nếu chỉ nghe một nửa, tối nay em sẽ không ngủ được." Cậu nói với gương mặt ủ rũ.
Doãn Mạch đành tiếp tục kể.
Từ khi Doãn Nhuệ đỗ đại học và bắt đầu cố tình xa lánh Doãn Mạch, mối quan hệ của cô với bố mẹ cũng ngày càng tệ, hơn nữa cô không bao giờ quan tâm đến sức khỏe của họ.
Năm Doãn Mạch học lớp 10, bố của Doãn Nhuệ bị chẩn đoán ung thư vòm họng và phải phẫu thuật.
Ung thư vòm họng thuộc loại ung thư có tỷ lệ chữa khỏi cao nhưng cũng rất dễ tái phát.
Trong quá trình chăm sóc chồng, sức khỏe của mẹ Doãn Nhuệ ngày càng suy giảm do quá mệt mỏi.
Để chữa bệnh, hai ông bà phải bán nhà, chạy đôn chạy đáo khắp các bệnh viện, nhưng cuối cùng cũng không trụ được lâu.
Khi Doãn Mạch học đại học, họ lần lượt qua đời.
Trước khi qua đời, họ để lại toàn bộ số tiền còn lại sau khi chữa bệnh cho Doãn Mạch, không để lại cho Doãn Nhuệ chút nào.
Thực ra, nhà chồng Doãn Nhuệ có điều kiện tốt nhưng cô vẫn không hài lòng.
Doãn Mạch mất nơi ở, hai người thân yêu nhất cũng đã qua đời.
Trong các kỳ nghỉ, anh chỉ có thể xin ở lại trường.
Mùa hè thì còn đỡ, anh hầu như đi làm thêm bên ngoài, tối về ký túc xá ngủ, bận rộn chỉ đi đi về về giữa chỗ làm và ký túc xá, ở lại trường một mình cũng không thấy sao.Nhưng đến Tết, ngay cả chồng của Doãn Nhuệ cũng không chịu nổi, cảm thấy cô không nên để "em trai" một mình ở trường.
Doãn Nhuệ sợ chồng và con trai cảm thấy cô lạnh lùng, nên gọi điện cho Doãn Mạch, bảo anh đến nhà cô ăn Tết nhưng phải gọi cô là "chị", tuyệt đối không được tiết lộ quan hệ thật.
Doãn Nhuệ là người thân duy nhất của Doãn Mạch trên đời này, lúc đó anh vẫn còn hy vọng chút ít, nghĩ rằng dù không thể gần gũi như mẹ con bình thường, ít nhất cũng đừng xa cách như người dưng.
Vì vậy, anh không từ chối đề nghị ăn Tết cùng của Doãn Nhuệ.
Những năm sau, Tết năm nào anh cũng đến nhà cô ở vài ngày.
Biến cố xảy ra vào năm Doãn Mạch học năm nhất cao học.
Lúc đó anh vừa mới có người yêu, người đó là bạn học đại học của anh.
Đối phương không học cao học, trước khi tốt nghiệp đã tìm được việc làm, trong buổi liên hoan tốt nghiệp đã mượn rượu tỏ tình với anh.
Anh cũng có cảm tình với đối phương, nên đã đồng ý, hai người thuận lợi đến với nhau.
Đến Tết, hai người đã hẹn hò được nửa năm, nhưng vì một người vừa đi làm, một người vừa lên cao học, thời gian để yêu đương và hẹn hò không nhiều.
Nhân dịp nghỉ lễ, họ nghĩ rằng nên vun đắp tình cảm, vì vậy gọi điện cho nhau khá thường xuyên.
Có lẽ vì Doãn Mạch ở nhà gọi điện nhiều, Doãn Nhuệ phát hiện ra điều gì đó, nên đã nhân lúc anh ngủ, tự ý xem điện thoại của anh, từ những đoạn tin nhắn biết được Doãn Mạch đang hẹn hò với một người đàn ông.
Đêm đó, Doãn Mạch tỉnh dậy trong tiếng mắng nhiếc của Doãn Nhuệ, mất một lúc lâu mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Doãn Nhuệ mắng anh là biến thái, là kẻ xui xẻo, cho rằng anh sẽ làm hư con trai của mình, nên không chút do dự đuổi anh ra khỏi nhà trước Tết một ngày, cùng tất cả đồ đạc của anh bị ném ra ngoài như rác.
Lúc đó bên ngoài có mưa nhỏ, trên đường không một bóng người.
Doãn Mạch không có ô, hai tay còn ôm quần áo của mình, anh bước đi trong đêm lạnh mà không mục đích, một chiếc xe tải đột nhiên đổi làn, mất lái lao về phía anh.
Khoảnh khắc đó anh nghĩ rằng đời mình đã đến hồi kết, thậm chí có chút nhẹ nhõm, nghĩ rằng kết thúc ở đó cũng không phải chuyện tệ, ít nhất anh có thể đoàn tụ với những người thân yêu đã mất.
Nhưng anh vẫn tỉnh lại, trên giường bệnh trong bệnh viện, xung quanh máy móc kêu tích tắc, toàn thân bị gãy xương nhiều chỗ, ngay cả cử động ngón tay cũng rất khó khăn.
Biết rằng cả đời sau này không thể đứng dậy được, Doãn Mạch lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Trách nhiệm vụ tai nạn hoàn toàn là do tài xế mệt mỏi lái xe.
Khi cảnh sát gọi điện báo, Doãn Nhuệ đã đến bệnh viện một lần – cùng với chồng cô – không rõ là vì lý do nhân đạo hay do sự có mặt của cảnh sát và bác sĩ xung quanh, cô đã trả tiền viện phí cho Doãn Mạch – tất nhiên, số tiền đó sau khi công ty bảo hiểm vào cuộc cũng nhanh chóng được chuyển lại vào tài khoản của cô.
Đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong đời Doãn Mạch.
Dường như ngoài anh ra, ai cũng lo anh tự tử.
Ngay cả bạn trai muốn chia tay cũng đã ở bên anh vài ngày trước khi đề nghị chia tay vì không chịu nổi áp lực.
Thực ra, Doãn Mạch không có ý định tự tử.
Anh có thể chấp nhận cái chết, nhưng nếu không chết trong tai nạn, anh cũng không muốn tự bỏ cuộc sống.
Anh nghĩ rằng nếu dễ dàng từ bỏ mạng sống, anh sẽ phụ lòng bố mẹ đã chăm lo cho anh cả đời, và phụ lòng thầy cô, bạn bè đã quan tâm anh.
Doãn Nhuệ mang lại cho anh ảnh hưởng không thể xóa nhòa, khiến anh cảm nhận được sự ích kỷ và lạnh lùng của con người.
Nhưng vẫn có nhiều người khác không ngừng mang đến cho anh sự ấm áp.
Khi anh quyết định khởi nghiệp, người thầy của anh là người đầu tiên đứng ra ủng hộ anh, cùng với con trai thầy là Mục Nhan, cũng ngay lập tức gia nhập công ty của anh, dù lúc đó anh thực ra không trả nổi thù lao xứng đáng.
Vệ Thành An là nghiên cứu sinh của trường đại học nổi tiếng ở Mỹ, sau khi tốt nghiệp có thể phát triển tốt hơn, nhưng khi nghe tin anh khởi nghiệp một mình, đã kiên quyết từ chối lời mời lương cao ở nước ngoài, quay về nước giúp anh.
Hứa Hân từ bỏ công việc chăm sóc ở bệnh viện, coi anh như người thân, luôn chăm sóc anh đến bây giờ.
Còn Lộ Trình Trình...
Khi xe đã vào gara, hai người không vội xuống xe.
Đợi anh kể xong mọi chuyện, chàng trai trẻ đã gục đầu lên vô lăng khóc không ngừng.
"Trình Trình, em như vậy sẽ khiến anh hối hận vì đã kể em nghe những điều này." Doãn Mạch thở dài, kéo cậu ra khỏi chiếc vô lăng ướt đẫm nước mắt, ôm vào lòng.
"Em không kìm được!" Giọng Lộ Trình Trình nghẹn ngào từ trong lòng anh vang lên.
"Chuyện đã qua rồi, không có gì đáng buồn nữa.
Giờ anh sống rất tốt, còn có em.
Dù đã trải qua những gì, anh vẫn rất biết ơn, biết ơn những trải nghiệm đó đã giúp anh gặp được em."
Lộ Trình Trình "hừ hừ" hai tiếng: "Dù không trải qua những chuyện đó, anh vẫn sẽ gặp em mà, anh cũng sẽ hợp tác với công ty của bố em!"
"Nếu anh gặp bố em trước khi gặp em, thì em đối với anh chỉ là vãn bối, là con của đối tác.
Làm sao anh có thể có tình cảm gì khác với em được." Doãn Mạch hôn lên đỉnh đầu cậu, "Thực ra lúc đầu anh muốn giữ em lại, phần lớn là vì hoàn cảnh của em giống anh lúc đó."
Cũng bị gia đình đuổi ra, cũng không nơi nào để đi, chỉ là Lộ Trình Trình có nhiều đường lui hơn anh.
Tiếng nấc của Lộ Trình Trình dừng lại, cuối cùng cũng giải đáp được thắc mắc bấy lâu.
Nhưng cậu không hài lòng lắm, giọng vẫn còn nức nở nhỏ giọng: "Hóa ra không phải vì cũng có cảm tình với em, vậy nếu là ai khác anh cũng sẽ nhận họ vào ở à?"
Doãn Mạch trả lời: "Nếu anh nói là vì thấy em dễ thương nên mới nhận em vào ở, nghe có phải biến thái không?"
"Không phải, vì em chính là..." Lộ Trình Trình nói đến đó lại im bặt.
"Là gì?"
Chính là vì tham sắc đẹp, vừa gặp đã yêu Doãn Mạch, nên mới cố chấp không đi.
Lộ Trình Trình không dám nói tiếp, dù sao Doãn Mạch thông minh như vậy, chắc chắn sẽ đoán ra.
Một lúc sau, Lộ Trình Trình không cam tâm lại hỏi: "Vậy lúc trước anh từ chối em là vì sợ em giống như cô ấy sao?"
Dù sao Doãn Nhuệ cũng là khi trẻ không hiểu chuyện đã ở cùng cha ruột của Doãn Mạch, sau khi sinh Doãn Mạch ra mới coi anh là vết nhơ trong đời không muốn chịu trách nhiệm.
"Không phải." Doãn Mạch trở nên nghiêm túc, anh để Lộ Trình Trình ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Trình Trình, anh rất rõ ràng em không giống cô ấy.
Em chính là em, những điều tốt đẹp của em anh luôn nhìn thấy, như em nói, nhiều chuyện không liên quan đến tuổi tác, chỉ liên quan đến con người.
Trước đây anh suy nghĩ rất nhiều, cân nhắc thiệt hơn rồi mới đưa ra quyết định mà anh cho là đúng.
Nhưng anh có thể thề, anh chưa bao giờ so sánh em với cô ấy, sau này cũng sẽ không bao giờ so sánh."
Lộ Trình Trình nhìn Doãn Mạch chớp chớp mắt, nước mắt vừa ngừng lại rơi xuống.
Sau khi trải qua những biến cố lớn như vậy, người đàn ông này vẫn dịu dàng từ trong xương, sự dịu dàng này thật hiếm có.
Doãn Mạch rút khăn giấy trên xe lau nước mắt, nước mũi cho cậu, rồi xoa xoa hai má đỏ hồng vì khóc của cậu: "Được rồi, đừng khóc nữa.
Lát nữa vào nhà, dì Hứa lại nghĩ anh bắt nạt em."
"Anh vốn dĩ bắt nạt em mà!"
"Anh bắt nạt em lúc nào?" Doãn Mạch cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, kể chuyện của mình cả đoạn đường, kể đến khô cả miệng, còn phải dỗ dành bạn trai nhỏ ấm ức, cuối cùng lại bị nói là bắt nạt cậu.
Lộ Trình Trình kiên quyết chỉ trích: "Vừa rồi sao anh lại cản em, anh phải để em lao lên đánh nhau với "chị" của anh chứ!"
Điểm này làm Doãn Mạch ngạc nhiên, anh sững lại một lúc rồi cười nói: "Lần sau nếu có cơ hội, anh nhất định không cản em."
Doãn Mạch nghiêm túc nhớ lại cảnh trong quán cà phê, thật sự thấy cảm giác được bạn trai bảo vệ rất tốt.
Đặc biệt là Lộ Trình Trình trước mặt anh luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, trừ những lúc xấu hổ thì chỉ có lần đầu thấy cậu nổi giận.
"Thôi vậy, em hy vọng sau này anh không cần tiếp xúc với cô ta, loại người đó..." Lộ Trình Trình muốn chửi thề nhưng nhìn Doãn Mạch, lại cụp đầu, nhịn lại, nén giận.
Doãn Mạch cười, xoa xoa bụng cậu: "Đói chưa? Chúng ta vào nhà nhé?"
"Được." Lộ Trình Trình nhìn vào gương chiếu hậu, mắt vẫn còn hơi đỏ, nhìn là biết vừa khóc.
Có vẻ trước mặt Doãn Mạch, cậu luôn dễ xúc động, không chịu được chút ấm ức nào.
Cậu ngầm hiểu trước mặt người này có thể không cần che giấu cảm xúc, có thể thoải mái thể hiện, có lẽ đây là cái gọi là "dựa dẫm để kiêu"?
Khi họ về đến nhà thì phát hiện Hứa Hân đã đi, đồ ăn đã được nấu xong và đậy lại trên bàn, Hứa Hân còn để lại tờ giấy nhắn, bảo họ luôn giữ mối quan hệ thật tốt với nhau trong ngày lễ tình nhân.
Lộ Trình Trình nhìn tờ giấy càng thấy áy náy, sao ngay cả Hứa Hân cũng biết hôm nay là ngày lễ tình nhân, chỉ có cậu hoàn toàn không nhận ra.
Hiểu được quá khứ của Doãn Mạch, cậu cảm thấy mối quan hệ của họ càng thân thiết hơn, tình cảm với Doãn Mạch tràn ngập, không biết làm sao thể hiện, chỉ có thể sau bữa cơm liền chui vào bếp.
Tối hôm đó, tất cả bánh quy Lộ Trình Trình làm đều có hình trái tim.
Đợi đến khi mẻ cuối cùng nướng xong, cậu lấy bánh ra khỏi khay, bỏ vào chiếc lọ lớn.
"Chúc mừng ngày lễ tình nhân." Cậu như lần trước, đặt lọ bánh trước mặt Doãn Mạch, nhưng tay vẫn cầm một miếng bánh, cậu cúi đầu trấn tĩnh lại, kẹp miếng bánh giữa môi, từ từ tiến lại gần Doãn Mạch, trực tiếp đút miếng bánh cho anh.
Mặc dù Doãn Mạch đã chỉ định quà Valentine là bánh quy, nhưng cậu quyết định thêm một điều khoản, nhận bánh quy thì cũng phải nhận luôn cả người làm bánh....