Thứ Tư, Diệp Hồng Bảo mời họ ăn cơm như đã hứa.
Kỷ Thân bây giờ không thích Diệp Hồng Bảo lắm, nhưng cũng không cố ý làm khó anh ta.
Nhà hàng do Diệp Hồng Bảo chọn là một quán cơm gần trường, giá cả phải chăng, hương vị cũng khá ổn, họ thường ăn ở đó.
Trong bữa ăn, Lộ Trình Trình không nhịn được mà hỏi về việc nhìn thấy Diệp Hồng Bảo ở ngoài khu ký túc xá hôm đó.
Diệp Hồng Bảo không cần suy nghĩ liền phủ nhận: "Không có đâu, cậu nhìn nhầm rồi."
"Cậu còn không hỏi tôi thấy cậu vào lúc nào à?" Lộ Trình Trình nhìn anh hỏi.
Lần này, Diệp Hồng Bảo hơi dừng lại rồi mới đáp: "Hôm đó tôi về ký túc xá vào buổi tối, không phải cậu đã gọi người yêu đến đón ngay sau khi chúng ta ăn xong sao?"
"Đúng vậy, cũng đúng thôi." Lộ Trình Trình gật đầu, ngoài mặt tỏ vẻ đồng ý nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy.
Thực ra nếu Diệp Hồng Bảo nghĩ lâu hơn một chút, hoặc hỏi thêm vài câu trước khi trả lời, có lẽ Lộ Trình Trình sẽ thực sự nghĩ mình nhìn nhầm.
Dù sao trường cũng đông sinh viên, hôm đó cậu chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng, hình dáng giống và mặc áo khoác cùng màu cũng không phải là không thể.
Nhưng Diệp Hồng Bảo theo phản xạ phủ nhận, cộng thêm ánh mắt né tránh, khiến Lộ Trình Trình chắc chắn người mình thấy chính là anh ta.
Diệp Hồng Bảo thần bí như vậy rốt cuộc là muốn làm gì? Lộ Trình Trình không đoán được, chỉ có thể cẩn thận hơn với Diệp Hồng Bảo sau này.
Thời gian trôi qua, Diệp Hồng Bảo vẫn đi lại giữa thư viện và lớp học mỗi ngày, không có hành động kỳ lạ nào khác, khiến Lộ Trình Trình đành tạm gác chuyện đó sang một bên, để tập trung suy nghĩ về một việc quan trọng khác—làm thế nào để nói với bố mẹ về mối quan hệ giữa cậu và Doãn Mạch.
Trước đây, Lộ Trình Trình nhờ Lộ Diệc Diễm nói với bố rằng em trai dường như đang yêu đương, điều này khiến Lộ Vinh Siêu giận dữ, bảo Lộ Diệc Diễm không được đề cập đến Lộ Trình Trình nữa.
Thấy bố còn đang tức giận, Lộ Diệc Diễm không dám khuyên can, chỉ có thể kể lại cho Lộ Trình Trình nghe.
Lộ Trình Trình vốn đã lo sợ, bây giờ lại càng không dám tự mình nói chuyện với bố.
Nhưng phía Doãn Mạch không thể kéo dài thêm nữa, "Cự Khoa Võng" và hợp tác với các cơ sở đào tạo đã là mục tiêu chiến lược từ năm ngoái, không phải chỉ do một mình Doãn Mạch quyết định.
Dù là người sáng lập kiêm CEO của công ty, anh cũng phải chịu trách nhiệm trước các nhà đầu tư.
Việc hợp tác bị trì hoãn khiến các nhà đầu tư và các giám đốc khác trong công ty đều thắc mắc.
Tháng Năm sắp đến, ngay cả Lộ Vinh Siêu cũng cử người đến công ty hỏi lý do chưa ký hợp đồng.
Doãn Mạch đã hứa với Lộ Trình Trình sẽ cho cậu thời gian chuẩn bị và không tự ý công khai mối quan hệ của họ với Lộ Vinh Siêu, vì vậy anh không hối thúc Lộ Trình Trình, mà tự mình gánh vác mọi áp lực.
Lộ Trình Trình học quản lý kinh doanh, nên dù Doãn Mạch không nói, cậu cũng đoán được phần nào.
Huống chi gần đây Doãn Mạch hút thuốc nhiều hơn, dù anh luôn chọn lúc Lộ Trình Trình không có ở nhà, nhưng Lộ Trình Trình vẫn ngửi thấy mùi thuốc trên người anh khi về nhà, có thể tưởng tượng anh đã hút bao nhiêu để che giấu.
###
Hôm đó, sau khi tan học, Lộ Trình Trình về nhà, không thấy ai trong phòng sách, liền đi ra sân thượng và thấy Doãn Mạch đang ngồi đó hút thuốc.
Ở bên nhau lâu, Lộ Trình Trình càng thêm tự tin, không gõ cửa mà đi thẳng tới, lấy điếu thuốc khỏi tay Doãn Mạch.
Doãn Mạch đang suy nghĩ, bất ngờ bị lấy đi điếu thuốc, hơi ngẩn ra rồi quay lại, thấy là Lộ Trình Trình liền cười hỏi: "Về rồi à?"
"Ừ." Lộ Trình Trình dập điếu thuốc, vòng qua trước xe lăn, tự nhiên ngồi vào lòng Doãn Mạch, "Tâm trạng không tốt à?"
Doãn Mạch ôm lấy cậu để cậu không ngã: "Không, đang nghĩ về công việc."
Lộ Trình Trình nhìn Doãn Mạch một lúc rồi hỏi thẳng: "Đang nghĩ về hợp tác với "Liên Lộ Học Tập"?"
Doãn Mạch gật đầu, lúc này lại cảm thấy bạn trai nhỏ quá thông minh cũng không phải chuyện tốt, ít nhất là khi muốn giấu giếm điều gì, luôn rất khó khăn.
Lộ Trình Trình vốn định tự mình giải quyết vấn đề gia đình, sau khi làm bố mẹ nguôi giận mới nói rõ với họ về người yêu của mình, để tránh bố mẹ nổi giận với Doãn Mạch.
Nhưng bây giờ cậu nhận ra mình không thể tự mình giải quyết vấn đề này, kéo dài thêm chỉ làm Doãn Mạch thêm lo lắng, vì vậy cậu thành thật nói: "Thực ra em đã nhờ anh trai nói với bố về chuyện em yêu đương, bố rất giận."
Doãn Mạch ngạc nhiên: "Sao không nói với anh?"
Thấy Lộ Trình Trình buồn bã, Doãn Mạch cũng hiểu ra lý do, nâng mặt cậu lên: "Trình Trình, chuyện này sớm muộn cũng phải nói với họ, anh không muốn em một mình đối mặt, yêu đương vốn dĩ là chuyện của hai người."
"Em biết..." Lộ Trình Trình nói nhỏ.
Vấn đề bây giờ không phải là đối mặt cùng nhau, mà là liệu họ có thể thuyết phục được Lộ Vinh Siêu hay không.
Doãn Mạch hiểu Lộ Trình Trình sợ điều gì, anh cũng bất an, so với Lộ Trình Trình, anh càng ít kinh nghiệm đối phó với cha mẹ, nhưng vẫn an ủi Lộ Trình Trình: "Không sao đâu, có anh ở đây."
"Sắp đến ngày nghỉ lễ rồi, em sẽ về nhà trước và nói chuyện với bố mẹ về chúng ta." Lộ Trình Trình được an ủi như được tiếp thêm sức mạnh, nhưng sức mạnh này chỉ kéo dài một câu, rồi cậu lại thở dài: "Nếu họ thực sự không chấp nhận, thì anh không cần phải lo lắng, cứ hợp tác với công ty khác."
Lộ Trình Trình luôn biết "Liên Lộ Học Tập" không phải là lựa chọn duy nhất của công ty Doãn Mạch.
Những năm gần đây, mọi người càng chú trọng đến giáo dục, các tổ chức giáo dục ngày càng mọc lên như nấm, " Liên Lộ Học Tập " là tổ chức lâu đời nhất nhưng không phải là yếu tố quan trọng với "Cự Khoa Võng".
Miễn là tổ chức có đủ lực lượng giáo viên, việc có lâu đời hay không không quan trọng.
Việc hợp tác bị trì hoãn, nhiều tổ chức giáo dục khác đã nghe phong thanh và liên hệ với bộ phận kinh doanh của công ty Doãn Mạch, nhưng anh đều từ chối.
"Anh sẽ đi cùng em." Doãn Mạch kiên quyết.
Lộ Trình Trình do dự một lúc rồi cũng gật đầu, trước khi Doãn Mạch nói thêm, anh nhanh chóng bổ sung: "Chúng ta nói rõ, nếu bố mẹ em có nói gì khó nghe, anh đừng để bụng."
"Ừ." Doãn Mạch mỉm cười, "Bố em là người có học thức, nhất là trước mặt "người ngoài", anh tin ông ấy có chừng mực.
Hơn nữa, việc "bắt cóc" con trai người ta vốn là lỗi của anh, sao lại để tâm họ nói gì."
Lộ Trình Trình nghe vậy không hài lòng, phản bác: "Không phải anh bắt cóc, rõ ràng là em theo đuổi anh mà."
"Được rồi, được rồi, cảm ơn Trình Trình đã không bỏ cuộc." Doãn Mạch thấy Lộ Trình Trình hơi chu môi trông rất đáng yêu, không nhịn được cúi xuống hôn cậu.
Sau nụ hôn, không khí giữa họ hoàn toàn thay đổi, tay Doãn Mạch nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lộ Trình Trình, khiến cậu ngoan ngoãn dựa vào ngực anh thở.
Khi cảm xúc đã ổn định, Lộ Trình Trình mới ngẩng lên hỏi: "Đúng rồi, học kỳ này em sẽ xin bảo nghiên, có kinh nghiệm gì muốn chia sẻ với em không?"
Doãn Mạch cười: "Anh tốt nghiệp lâu rồi, mà chúng ta cũng không cùng ngành, kinh nghiệm duy nhất có lẽ là học tốt, cố gắng đạt điểm cao trong học kỳ này."
Lộ Trình Trình nhớ lại mình đã hỏi Doãn Mạch câu này vào kỳ nghỉ hè, anh trả lời sao nhỉ? Cậu nheo mắt, tỏ vẻ hiểu biết: "Đúng rồi, em phải hỏi thẳng học trưởng."
Doãn Mạch nhẹ nhàng nắm lấy má anh: "Hỏi học tỷ thì đúng hơn."
"Tại sao? Khác gì nhau?" Lộ Trình Trình tiến gần hơn, liếm môi Doãn Mạch, hỏi một cách ngây thơ.
Khi nói, môi họ nhiều lần chạm nhau nhưng chưa hoàn toàn hòa vào nhau.
Thời gian ở bên nhau càng lâu, kỹ năng tán tỉnh của Lộ Trình Trình càng thuần thục, đặc biệt là bây giờ tư thế của họ đã rất gợi cảm, hơi thở của Doãn Mạch càng nặng nề hơn.
"Em nghĩ sao?" Doãn Mạch siết chặt tay trên lưng Lộ Trình Trình, khiến cơ thể anh càng sát vào anh hơn, cảm nhận rõ sự thay đổi của cơ thể anh.
Lộ Trình Trình nhẹ nhàng "chậc" một tiếng, cười nói: "Không phải ai cũng như anh."
"Vừa chê anh không chủ động, giờ lại chê anh lắm chuyện? Trình Trình của chúng ta thật thay đổi."
"Chúng ta không phải đang thảo luận về bảo nghiên* sao? Anh cũng có phản ứng, không phải là lắm chuyện sao?" Lộ Trình Trình chớp mắt, giả vờ ngây thơ.
/* giải thích lại "bảo nghiên" phiên bản plus: là cử đi học nghiên cứu */
Doãn Mạch không còn cách nào, tiến đến nhẹ nhàng cắn lên cổ trắng của Lộ Trình Trình rồi lùi lại: "Được rồi, nói về bảo nghiên, em muốn biết gì, anh sẽ giúp em tìm hiểu."
Dù đã tốt nghiệp nhiều năm, Doãn Mạch vẫn giữ mối quan hệ tốt với giáo sư của mình, Mục Dương Hoa, hiện là trưởng khoa Máy tính của S Đại học, dù không cùng khoa, nhờ giáo sư giúp đỡ cũng không khó.
Lộ Trình Trình vốn chỉ nói bâng quơ, nghĩ kỹ lại cũng không có vấn đề cụ thể gì muốn hỏi: "Thực ra cũng không có gì, chỉ là hơi lo lắng, sợ mình không đạt yêu cầu."
"Có gì mà lo, với thành tích của em, chỉ cần học kỳ này không có sai sót lớn, bảo nghiên ở trường là điều không cần phải bàn cãi, nếu muốn thử sức ở B Đại, cũng không phải là không thể, có thể tham gia trại hè của họ."
Lộ Trình Trình không hề có hứng thú với B Đại, nghe Doãn Mạch nói xong, anh hơi không hài lòng, ngồi dậy hỏi: "Anh không quan tâm nếu em học ở B Đại à?"
"Anh chỉ phân tích khách quan thôi." Doãn Mạch kéo anh lại: "Bây giờ giao thông thuận tiện, anh không cần đến công ty, em học ở đâu anh cũng có thể đi theo, em không cần lo lắng về điều này, chỉ cần chọn trường mình thích."
Lộ Trình Trình trước giờ không nghĩ đến việc học ở trường khác, nghe Doãn Mạch nói vậy, cậu ngẩn người một lúc rồi lắc đầu: "Không, em thích S Đại, nếu được bảo nghiên ở trường em đã rất hài lòng."
"Em làm được mà."
"Nếu em thành công, có được thưởng không?" Lộ Trình Trình ngẩng lên hỏi.
"Tất nhiên." Doãn Mạch không do dự đáp, "Em muốn gì?"
Lộ Trình Trình không trả lời ngay, chỉ nằm trong lòng Doãn Mạch chơi với nút áo sơ mi của anh.
"Nói đi, anh còn chuẩn bị trước." Doãn Mạch biết anh chắc chắn có điều muốn hỏi mới nói như vậy.
Lộ Trình Trình nói thì mạnh mẽ, lúc này lại hơi e dè, hỏi: "Em muốn gì cũng được à?"
"Miễn là anh làm được."
"Nếu em bảo nghiên thành công, anh có thể bỏ thuốc không?" Lộ Trình Trình lo lắng liếc nhìn Doãn Mạch, thấy anh ngạc nhiên, lập tức nói: "Em biết bỏ thuốc rất khó, không muốn can thiệp vào sở thích của anh, nhưng hút thuốc thực sự không tốt cho sức khỏe—"
Doãn Mạch nhận ra sự lo lắng của anh, vuốt nhẹ đầu anh: "Anh đã định bỏ từ trước rồi, em có thể nghĩ đến phần thưởng khác."
Doãn Mạch từng nghĩ mình rất lý trí, cho đến khi gặp Lộ Trình Trình, anh mới nhận ra sự lý trí đó cũng có điều kiện..