"Bị bỏng một chút thôi." Lộ Trình Trình nhỏ giọng nói không tự tin, "Tôi nấu ăn cũng khá có kinh nghiệm, lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Cậu bình thường khá nhốt mình trong nhà, không thích vận động ngoài trời, nên da dẻ khá trắng.
Hai chỗ bị bỏng nổi phồng, xung quanh cũng hơi sưng đỏ, trông rõ ràng trên làn da của cậu.
Vốn dĩ không giỏi dọn dẹp, giờ đến nấu ăn cũng làm mình bị bỏng, Lộ Trình Trình lo lắng Doãn Mạch sẽ thất vọng về mình, trong lòng không tránh khỏi có chút u sầu, lại không biết dùng tay trái cầm đũa, tay phải muốn giấu cũng không được, chỉ có thể phơi bày trước ánh mắt của Doãn Mạch.
Doãn Mạch rõ ràng nghi ngờ lời giải thích của cậu, hơi nhíu mày.
"Thật mà!" Lộ Trình Trình nhấn mạnh bằng giọng chắc nịch, Doãn Mạch liền không nhìn cậu nữa, cầm đũa trên bàn.
Lộ Trình Trình gắp một viên đậu hũ chiên nếm thử, bên ngoài giòn rụm, cắn vào bên trong vẫn mềm dẻo, vị dĩ nhiên không thể sánh được với tay nghề của bà ngoại trong ký ức của mình, nhưng là lần đầu thử món mới này, đã đủ để cậu tự hài lòng.
Doãn Mạch ăn các món khác trước, một lúc sau mới gắp viên đậu hũ chiên, Lộ Trình Trình vẫn lén quan sát anh, thấy anh muốn ăn viên đậu hũ, cả người lập tức ngồi thẳng lên, mắt không chớp nhìn, tiếc là Doãn Mạch chỉ ăn, không tỏ vẻ vui buồn gì.
Hai vai cậu xụ xuống, mím môi, lặng lẽ cúi đầu xới cơm trong bát.
"Cũng được."
Bị tiếng nói đột ngột vang lên làm giật mình, Lộ Trình Trình ngẩng đầu lên, mất một chút thời gian mới xác định đó không phải là ảo giác của mình, cậu há miệng, phát hiện không biết nói gì, chỉ có thể ngây ngô cười rồi cúi đầu xuống, để trái tim đập nhanh vì mấy chữ nhẹ nhàng của người đàn ông kia.
Có lẽ để chứng minh nhận xét của mình, sau đó Doãn Mạch thực sự thường xuyên gắp viên đậu hũ trong đĩa, đến khi anh ăn xong bát cơm, đĩa đậu hũ chiên cũng đã hết sạch.
Điều khiến Lộ Trình Trình bất ngờ hơn là hôm đó Doãn Mạch ăn xong không lập tức lên lầu, cậu dọn dẹp bàn ăn, bỏ bát đĩa vào máy rửa chén rồi trở ra, thấy Doãn Mạch ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai.
Trước đây Doãn Mạch hiếm khi ở trong phòng khách, mỗi ngày ăn tối xong cậu liền trở về phòng, không có điện thoại di động, chỉ có thể dùng máy tính xem phim để giết thời gian.
Lúc này Doãn Mạch ở đó, cậu thực sự không nỡ vào phòng, nhưng lại không dám đến gần, sợ làm phiền đối phương, nghĩ một hồi, vẫn đi đến ngồi xuống bàn ăn đối diện phòng khách.
Ai ngờ cậu vừa ngồi xuống ổn định, người đàn ông bên kia đã nhìn qua, cậu không hiểu, còn tưởng Doãn Mạch không muốn cậu ở đó, dù không nỡ, cũng chỉ có thể đứng dậy trở về phòng.
"Lộ Trình Trình." Doãn Mạch gọi một tiếng, không biết từ khi nào đã tắt điện thoại, nói với cậu, "Lại đây."
Đây là lần đầu tiên Lộ Trình Trình nghe Doãn Mạch gọi tên mình, giọng Doãn Mạch trầm thấp, khi đọc từ đôi, chữ thứ hai nhẹ nhàng lướt qua, mặc dù có thêm họ, nghe vẫn mềm mại hơn bình thường.
Trước đây cậu luôn chê tên mình do cha mẹ đặt cho là trẻ con, lúc này lại chân thành cảm kích cái tên này.
Đợi cậu đi đến bên xe lăn, Doãn Mạch ra hiệu cho cậu giơ tay lên, cậu không hiểu, nhưng vẫn làm theo, chỉ thấy Doãn Mạch cầm điện thoại, chụp ảnh hai chỗ đỏ sưng nổi phồng trên tay cậu.
Lộ Trình Trình lúc này mới nhận ra có lẽ Doãn Mạch đang hỏi ai đó cách xử lý vết bỏng trên tay cậu, giống như Triệu Văn Tân đã nói, Doãn Mạch trông có vẻ lạnh lùng khó gần, thực ra lại là người rất tốt bụng.
"Doãn Tiên Sinh, thực sự không cần phiền phức, giờ không còn đau nhiều nữa rồi." Cậu đè nén sự xúc động trong lòng, ngồi xổm trước xe lăn ngẩng đầu nói.
So với trước đây, cậu thích nhìn Doãn Mạch từ góc độ này hơn.
Đồ ngủ Doãn Mạch cho cậu mặc lớn hơn một cỡ so với cỡ cậu thường mặc, nhưng vừa vặn với Doãn Mạch.
Mặc dù chưa từng thấy Doãn Mạch đứng dậy, nhưng rất dễ đoán chiều cao của anh chắc chắn trên 180 cm, nên đây thực ra là góc nhìn của hai người.
Lộ Trình Trình cũng biết bao năm qua, có lẽ Doãn Mạch đã quen với việc không thể đi lại bằng chân, quen với việc ngồi trên xe lăn ngẩng đầu nói chuyện với người khác, nhưng cậu cứ gần như cố chấp bận tâm về điều này.
Không phải vì cậu để ý đến Doãn Mạch tàn tật, mà là cậu hy vọng ít nhất trước mặt cậu, đối phương có thể tạm quên đi bệnh tật của mình, có thể thoải mái tự nhiên hơn khi giao tiếp với cậu.
Hai người cách nhau không xa, cậu nhìn ngón tay thon dài của người đàn ông nhanh chóng gõ trên màn hình điện thoại, một lúc sau Doãn Mạch mở miệng nói: "Một lát nữa sẽ có người đưa thuốc đến——"
Chưa nói hết câu, điện thoại trong tay đã bắt đầu rung, Doãn Mạch không né tránh, trực tiếp nhấn nút nghe, phía đầu dây nói gì đó, anh khẽ cúi đầu nhìn Lộ Trình Trình một cái: "Tôi sẽ mở loa ngoài."
Không chờ đối phương đáp lại, anh đã rời điện thoại khỏi tai, mở loa ngoài.
Một giọng nam hơi hưng phấn truyền ra: "Chuyện gì vậy Lão Doãn, cậu và cậu bé mà cậu nói ở cùng nhau à? Tối muộn thế này, cậu ấy còn ở nhà cậu sao?"
"Dì Hứa xin nghỉ rồi." Doãn Mạch có chút không kiên nhẫn giải thích, "Cậu ấy tạm thời làm việc ở đây."
Lộ Trình Trình không biết Doãn Mạch đã nói gì với người đó về mình, cậu suy nghĩ một chút, mở miệng tự giới thiệu lại: "Tôi tên là Lộ Trình Trình, đã trưởng thành rồi, không phải trẻ con."
Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười "phụt", có vẻ như đang cười, nhưng có lẽ do ngại Doãn Mạch mở loa ngoài, rất nhanh đã nín cười: "Chào em, tôi là Vệ Thừa An, cũng làm việc cho Doãn Mạch, tính ra, chúng ta là đồng nghiệp."
Lộ Trình Trình đoán Vệ Thừa An là người của công ty Doãn Mạch, nghe giọng điệu, hai người rất quen thuộc, cậu nhất thời không biết phải nói gì, chỉ đáp lại một câu "chào anh".
"Tiểu Lộ phải không? Chuyện là thế này, tôi vừa hỏi bạn ở bệnh viện, vì vết bỏng của em không lớn, nên tạm thời không cần đến bệnh viện, nhưng tốt nhất vẫn nên bôi một ít thuốc trị bỏng, đơn giản băng lại, mấy ngày này phải chú ý, nếu không may làm vỡ bọng nước, có thể sẽ bị nhiễm trùng.
Lão Doãn nói nhà không có thuốc trị bỏng, lát nữa tôi sẽ nhờ bạn tôi chuẩn bị thuốc, rồi nhờ dịch vụ chuyển hàng đưa qua." Vệ Thừa An nói rất nghiêm túc, rồi không nhịn được lại trách móc, "Lão Doãn à, nói thêm vài câu thì sao chứ? Cần gì phải để tôi lặp lại lần nữa."
Lộ Trình Trình mới biết những điều này Vệ Thừa An đã nói một lần trong điện thoại với Doãn Mạch, Doãn Mạch chắc không muốn nhắc lại, nên mới mở loa ngoài, cậu lập tức nói: "Cảm ơn anh Vệ, phiền anh quá."
"Này, chuyện nhỏ thôi.
Nếu không phải tối nay ra mắt phiên bản mới thì tôi đã tự mình gửi cho cậu rồi.
Nhắc mới nhớ, Tiểu Lộ năm nay bao nhiêu tuổi? Cậu có làm việc bán thời gian trong hè không?, hay là đã tốt nghiệp rồi?"
Lộ Trình Trình mở miệng, đang muốn trả lời, Doãn Mạch đã dẫn trước nói: " Không có chuyện gì, tôi cúp máy."
Vừa dứt lời, anh không chút do dự nhấn vào nút màu đỏ ở cuối màn hình, chặn đứng lời phàn nàn oán giận của Vệ Thừa An.
Lộ Trình Trình sửng sốt một lát, cậu luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng nhất thời lại không thể nắm bắt được điểm mấu chốt.
Vệ Thừa An đã giải thích hết những điểm cần chú ý, Doãn Mạch cũng không có gì để bổ sung.
Sau khi nhắc Lộ Trình Trình tự mở cửa, sau đó quyết định đi lên tầng trên trước.
Vị trí của Lộ Trình Trình đứng vừa vặn chặn đường xe lăn của Doãn Mạch, nhận ra tình huống, cậu nhanh chóng đứng lên, có thể ngồi xổm lâu, đôi chân không tránh khỏi cảm giác tê tê.
Lúc đứng dậy có hơi nóng vội, trọng tâm không ổn định, sắp ngã sang một bên.
Doãn Mạch nhanh chóng đưa tay đỡ cậu, với bản năng sinh tồn, Lộ Trình Trình không có thời gian nghĩ nhiều.
Một tay nắm chặt tay phải của Doãn Mạch, tay còn lại đỡ trên cần xe lăn bên trái của Doãn Mạch, mặt đối mặt với Doãn Mạch.
Hơi thở của Lộ Trình Trình phả lên mặt Doãn Mạch, vài giây sau cậu mới nhận ra hai người đứng gần nhau đến nhường nào.
Cậu toáng chốc thêm căng thẳng, tay mềm nhũn, suýt nữa đã hoàn toàn ngã lên người đàn ông.
May mà vào phút chót, cậu vẫn giữ được sự ổn định, chỉ là hơi thở càng nhanh hơn so với lúc bị kinh sợ.
Doãn Mạch lắc đầu tránh né, không biết tại sao, cũng không mở miệng ngay lập tức.
Cho đến khi Lộ Trình Trình bớt căng thẳng hơn một chút, cậu mới nghe anh ta nói: " Vẫn chưa chịu dậy? "
"Xin lỗi, xin lỗi." Lộ Trình Trình nuốt nước bọt, cẩn thận đứng lên, sợ mình trượt tay một cái có thể làm ra chuyện mất mặt.
Sau khi chắc chắn cậu đã đứng vững, Doãn Mạch rút tay lại, không nhìn hắn nữa, trực tiếp rời đi.
Lộ Trình Trình nhìn theo Doãn Mạch rời đi, ngón tay còn lại vẫn còn phảng phất hơi ấm của tay người kia.
Cậu như một linh hồn lang thang, đi đến ghế sofa ngồi xuống, đầu óc trống rỗng.
Trước đây, cậu chưa từng thích ai, không ngờ việc thích một người lại là một điều đầy kích thích như vậy.
Tất cả cảm xúc đều bị ảnh hưởng bởi người đó, cảm thấy lo lắng không biết có thể tiếp cận người đó hay không, vui mừng vì một vài câu nói của đối phương có thể làm cậu hạnh phúc cả ngày, lo lắng vì một chút tiếp xúc với cơ thể làm anh ta liền không còn sức lực, trái tim cũng đập nhanh hơn.
Chỉ cần nghĩ đến tất cả những cảm xúc này đều là nhờ Doãn Mạch mang đến, cậu không thể kiềm chế được nụ cười ngốc nghếch trên môi.
Khi chuông cửa reo lên, Lộ Trình Trình vẫn mải mê trong suy nghĩ của mình, cậu đứng lên đi đến cửa để mở ra, lấy gói thuốc bôi và băng gạc từ tay nhân viên giao hàng, quay lại ngồi xuống ghế sofa mà không vội vàng xử lý chấn thương của mình, thay vào đó, cậu đột nhiên nhớ lại cảm giác kỳ lạ khi nói chuyện với Vệ Thừa An cách đây ít phút.
Doãn Mạch đã phát hiện ra vết bỏng của cậu, hỏi bạn bè của anh về cách xử lý vết bỏng, điều này là phong cách của Doãn Mạch, không có gì lạ.
Vậy đến cùng cậu đã bỏ lỡ điều gì?
Khi có Doãn Mạch ở đó, suy nghĩ của Lộ Trình Trình thường có phần chậm chạp hơn một chút, dường như toàn bộ sức mạnh của cậu đã được sử dụng để kiểm soát sự căng thẳng của mình trước mặt người mà cậu thích, lúc này cậu đã bình tĩnh lại, quyết định suy nghĩ lại từ đầu đến cuối, nghĩ đến Vệ Thừa An, cậu bỗng tỉnh ngộ.
Là thái độ của Vệ Thừa An khiến cậu cảm thấy lạ thường.
Lúc không nhận ra Doãn Mạch mở loa ngoài, Vệ Thừa An nói mấy câu kia, rõ ràng có mấy phần xem trò vui, hoặc là châm chọc, bao gồm cả cách anh ta hỏi thăm về tình trạng của Lộ Trình Trình sau đó, những cách nói như vậy không lạ gì với Lộ Trình Trình.
Học kỳ trước ở trường, có lần cậu được một nữ sinh trong hội sinh viên tỏ tình, một vài người bạn trong ký túc xá tình cờ đụng bắt gặp, lúc đó bọn họ đúng là dùng ngữ khí như vậy dò hỏi chi tiết, cậu cũng không cố nói rõ về xu hướng tính dục của mình, nhưng cố tình bọ họ luôn đùa giỡn gán ghép cậu với nữ sinh kia, mãi đến khi cậu biểu thị rõ đã trục tiếp từ chối đối phương, mấy người kia mới coi như thôi.
Nếu là một cô gái trẻ, vào buổi tối ở nhà của một người khác phái, việc đùa giỡn vài câu với người bạn tốt cũng là điều bình thường, những Vệ Thừa An gọi cậu là "một chàng trai", rõ ràng biết rõ giới tính của cậu, nhưng trong lời nói vẫn đang suy đoán về mối quan hệ giữa cậu và Doãn Mạch..............
Lộ Trình Trình không thể kiềm chế được sự rung động trong lòng, câu trả lời dường như đã sắp sửa lộ diện.
######
Tác giả có lời muốn nói: Liên hệ chặt chẽ (√)
Tìm hiểu xu hướng tính dục (√)
Hôm nay cũng là Lộ Trình Trình đang cố gắng theo đuổi người bạn trai của mình.
Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng trong khoảng thời gian 2020-08-02 17:13:54~2020-08-03 21:11:25~
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném mìn: Nian Yi giảm cân 9 mảnh;
Cảm ơn bạn rất nhiều vì sự hỗ trợ của bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!.