Lam Lan nhìn người đàn
ông ngồi đối diện mình, dáng dấp phong độ, thần thái ưu nhã nhưng lạnh lùng, so
với ba năm trước, anh ngày càng chín chắn, mê người. Có lẽ đó là nguyên nhân
sau khi chia tay cô không thể nào quên được anh.
Sau vầng hào quang của
một nhà thiết kế thời trang xuất chúng, cô cũng chỉ là một người phụ nữ rất
bình thường, giữa theo đuổi ước mơ và ổn định cuộc sống, thực ra cô nghiêng về
điều thứ hai hơn. Năm đó cô đề nghị chia tay, thực ra không phải quá mong muốn
cơ hội được đi Pháp bồi dưỡng đào tạo đó, chỉ là hy vọng được nghe anh nói một
câu giữ cô lại. Kết quả, anh lại rất bình tĩnh nói, được.
Cô nghĩ, có lẽ người đàn
ông này căn bản không biết yêu, những cô gái khác yêu đương ai chẳng được bạn
trai quan tâm, che chở, còn cô với tư cách một nữ khi khuê các, yêu Lâm Diễn từ
cấp ba cho đến nay lại chưa từng có được loại trải nghiệm đó. Ở trước mặt cô,
anh lúc nào cũng mang dáng vẻ hờ hững, dường như chẳng khác là bao khi đối đãi
với bạn bè anh.
Không thể nghi ngờ cô yêu
Lâm Diễn, cô luôn đuổi theo bước chân anh, cố gắng để bản thân trở thành người
con gái xứng với anh, nhưng anh chưa từng dừng lại quan tâm đến cô một câu, cô
mệt mỏi lắm rồi. Dần dần cô bắt đầu hoài nghi, có lẽ bọn họ không thích hợp.
Vì vậy, cô mang theo trái
tim kiêu ngạo và đầy thương tổn thất vọng bước trên con đường xuất ngoại.
Nhưng trong ba năm đó, cô
chưa từng thôi nhớ nhung Lâm Diễn. Trong thời gian đó không thiếu các chàng
trai ưu tú theo đuổi cô, thế nhưng, trong lòng cô chỉ có Lâm Diễn, ngoài anh ra
cô không để ai vào mắt. Cô cũng đã từng thử qua lại với người đàn ông khác,
nhưng không thể ngăn được so sánh người đó với Lâm Diễn, cuối cùng không thể
nào toàn tâm toàn ý.
Cô lại bắt đầu hoài nghi,
quyết định ra đi của mình ngày đó, có phải đã sai lầm rồi không?
Nghe thấy bạn bè trong
nước nói từ sau khi cô ra đi, Lâm Diễn không hề yêu ai khác. Lam Lan cảm thấy
một chút ngọt ngào xen lẫn hối hận, thầm nghĩ: Có lẽ anh cũng yêu cô, có lẽ anh
đang âm thầm chờ đợi cô, chỉ là anh không giỏi thể hiện ra.
Yêu nhau bảy năm. Nhớ
nhung ba năm.
Từ khi cô mười bảy tuổi
cho đến hai mươi bảy tuổi, mười năm.
Trong quãng thời gian đẹp
nhất của đời người con gái, trái tim cô từ đầu tới cuối chỉ thuộc về người đàn
ông này.
Anh điềm đạm nhưng lạnh
lùng, cô không ngại, cô có thể tiếp tục nhượng bộ.
Vì vậy, sau ba năm học
tập, cô từ chối lời mời tha thiết của giáo sư ở Pháp, từ bỏ cơ hội phát triển ở
bên đó, khăng khăng về nước.
Ngày đó vừa gặp lại, cô
liền đi thẳng vào vấn đề với anh: “A Diễn, em đã trở về. Trở về vì anh. Chúng
ta bắt đầu lại một lần nữa nhé?”
Cô cho rằng ít nhiều có
thể thấy được một chút mừng rỡ trên gương mặt xưa nay vốn lãnh đạm đó, kết quả,
anh lại trầm mặc, không nói lời nào, sau đó chuyển chủ đề không để lại dấu vết.
Có lẽ anh vẫn còn giận
mình, cô nghĩ. Dù sao ba năm trước cũng là cô đề nghị chia tay.
Không sao, cô có thể đợi,
cô đã yêu anh mười năm, đến bây giờ có gì phải gấp gáp.
Nhưng rất nhanh, cô phát
hiện anh trầm mặc không phải là vì giận cô, mà là vì bên anh có một cô gái, một
cô gái mọi phương diện đều không bằng cô.
Anh che chở, yêu chiều,
vô cùng quan tâm săn sóc cô gái đó.
Anh có thể tức giận với
cô ấy, nhưng lại mang theo dáng vẻ không thể làm gì.
Anh như vậy… Cô chưa bao
giờ trông thấy.
Ban đầu cô còn có thể tự
an ủi mình, có lẽ là anh đang diễn trò để trả thù cô.
Nhưng lần thứ hai gặp lại
tại câu lạc bộ XX… đã khiến trái tim cô hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.
Từ yêu nhau bảy năm, đến
nhớ nhung ba năm, lại vì anh mà quay về. Kết quả, anh đem sự dịu dàng chưa từng
thể hiện với cô cho một người con gái khác.
Cô sao có thể cam lòng?
Nhưng… Đối với người đàn
ông cô trao gửi lòng mình mười năm vẫn không thể nào có được, cô còn có thể có
cách gì?
Có điều cô chỉ muốn gặp
cô gái đã thắng mình xem cô ta là người như thế nào, kết quả cô ta lại cố tình
giả ngu trong điện thoại.
Chứng kiến cô ta chẳng hề
có chút dũng khí, anh thích loại con gái như vậy sao? Lam Lan cúp điện thoại,
bật cười lớn tiếng, cười, cười, nước mắt không kiềm chế được lại chảy ra.
Cô ở trong nhà khóc một
trận thỏa thuê chẳng còn chút hình tượng.
Giờ phút này, cô không
cần kiêng dè ánh mắt của bất kỳ kẻ nào, cũng không cần lo lắng không theo kịp
bước chân anh.
Cô gái tên là Chu Thanh
Thanh kia khiến Lam Lan hiểu ra, trong mười năm này, cô chưa từng chính thức có
được Lâm Diễn, ngày trước anh ở bên cô có lẽ chẳng qua chỉ là một loại chấp
nhận. – Mặc dù trên mọi phương diện cô đều tốt hơn cô gái đó, nhưng tình yêu
không liên quan tới những thứ bề ngoài.
Nếu như anh yêu người đó,
cho dù người đó chỉ là một hạt cát nhỏ bé trên mặt đất, anh cũng có thể vì cô
ấy mà cúi đầu, hoàn toàn không quan tâm tới thân phận cao quý, kiêu sa của bản
thân.
Hôm nay, Lâm Diễn chủ
động gọi điện hẹn gặp cô, cô vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ, đã biết giữa họ
không có khả năng, nhưng trái tim yêu anh đã mười năm, vẫn không khỏi vì được
tới gần anh mà đập thình thịch.
Kết quả, Lâm Diễn vừa mở
miệng, cô đã thất vọng. “Hôm qua em đã gọi điện cho Thanh Thanh?”
Lam Lan cười miễn cưỡng:
“Đúng vậy. Em cũng không nói gì làm cô ấy khó xử… Chỉ là muốn gặp nhau một lát.
Em muốn xem cô gái có thể khiến anh thích là người như thế nào.”
Cô không nhịn được lên
tiếng giải thích, đề phòng cô gái kia bịa đặt về cô trước mặt A Diễn. Mặc dù
hôm qua khẩu khí của cô trong điện thoại có hơi quá, nhưng nếu Lâm Diễn vì thế
mà trách cứ cô… Cô thật sự sẽ rất tổn thương, rất đau.
Lâm Diễn ngồi đối diện
trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: “Cách đây không lâu gặp được cô ấy, anh mới
biết hóa ra thật sự có thứ gọi là tình yêu tồn tại.
Em biết anh là người
không thích thay đổi, cho nên năm đó đối với em mặc dù anh không có bao nhiêu
cảm giác tình yêu, nhưng anh cảm thấy em cũng không có gì không tốt, vì thế chỉ
cần em không rời khỏi anh, anh cũng sẽ không nói chia tay. Hơn nữa còn định
thêm vài năm sẽ kết hôn với em.
Sau đó em nói em phải ra
đi, thực ra không phải anh không khổ sở, cũng có chút không muốn. Anh cũng đã
từng muốn giữ em lại, nhưng vẫn cảm thấy, em cố gắng nỗ lực như vậy, anh không
nên trở thành sự trói buộc đối với em. Càng cần phải buông tay cho em có cơ hội
ra đi, không có anh, bầu trời của em sẽ càng rộng mở.
Trong ba năm này anh
không yêu ai, chỉ là vì chưa gặp được người mình thích, nhưng, bây giờ đã gặp
được rồi. Xin lỗi em, để em mang hy vọng trở về, nhưng anh đã khiến em phải
thất vọng. Xin lỗi em, lãng phí nhiều thời gian của em như vậy mới nhận ra em
không phải là người anh muốn tìm. Thật sự, xin lỗi em.”
Lam Lan nghe xong nghẹn
ngào khóc không thành tiếng. Lâm Diễn xưa nay vốn lạnh nhạt, lần đầu tiên nói
với cô một đoạn dài như vậy. Không biết có phải do cô gái tràn đầy sức sống kia
đã thay đổi được anh? Giờ đây, rốt cuộc cô đã cam nguyện không mang thành kiến,
cô gái nhìn thì rất bình thường đó nhất định có chỗ không tầm thường, mới có
thể khiến Lâm Diễn vốn lạnh lùng rơi vào vòng xoáy tình yêu.
Một mảnh khăn tay trắng
như tuyết, từ hai ngón tay sạch sẽ trắng trẻo, xuất hiện trước mắt Lam Lan.
Lam Lan nhận lấy, lau
nước mắt nước mũi, mặc kệ người trong nhà hàng đang nhìn.
Hôm qua sau khi ở trong
nhà khóc một trận tơi bời, cô đã âm thầm thề từ nay không bao giờ khóc nữa, kết
quả mới ngày hôm sau cô đã khóc còn thảm hại hơn hôm trước, hơn nữa còn trước
mặt Lâm Diễn và biết bao nhiêu người…
Nhưng bây giờ cô không
buồn quan tâm tới những điều đó, thậm chí còn thấy hơi may mắn, cô khóc như
vậy, Lâm Diễn sẽ bị mất mặt cùng với cô trước người ngoài.
…
Nửa giờ sau.
Lam Lan đi nhà vệ sinh
trở lại, tự nhiên cười nói với Lâm Diễn vẫn đang ngồi chờ cô: “Cảm ơn anh đã
mời em bữa trưa, đây là lần đầu tiên được anh mời trong mười năm mà em ăn vui
vẻ như vậy.”
Cô đã thu xếp xong tình
cảm với anh, sẽ bắt đầu chính thức từ bỏ anh mà không phải đè nèn phần tình cảm
này xuống đáy lòng để nó tự mục rữa, rồi thậm chí còn làm ra những chuyện điên
cuồng mất lý trí.
Lúc này đây sau khi khóc
xong, cuối cùng cô đã có thể khiến nó tiêu tan.
Lâm Diễn khẽ mỉm cười,
cũng đứng dậy, “Có cần anh đưa em về chỗ làm không?” Vừa rồi khi Lam Lan đi vệ
sinh, anh đã tính toán xong.
Lam Lan lắc đầu: “Không
cần. Em gọi xe là được rồi. Đúng rồi, lúc nào để em gặp bảo bối của anh một lần
được chứ?” Nói đền phần sau, Lam Lan hơi mang ý trêu chọc, giữa hai người dường
như đã trở thành quan hệ bạn bè mười năm bình thường.
Lâm Diễn mỉm cười: “Tối
thứ sáu đi, nhà anh, bây giờ, anh chân thành mời em. Ừm, bọn A Mặc cũng đến.”
Lam Lan vừa đi ra ngoài
vừa nói: “Không sợ em sẽ nói điều gì không nên nói với bảo bối nhà anh sao?”
Nhớ tới heo cưng thần
kinh bị sứt của mình chỉ vì một cuộc điện thoại của Lam Lan mà liên tưởng tới
chuyện bị bắt cóc uy hiếp, Lâm Diễn bất đắc dĩ ôm trán, vẻ mặt rất đau đầu:
“Vậy cũng phải xem với chỉ số thông minh của cô ấy có hiểu được ý tứ mà em muốn
biểu đạt không đã.”
Nhưng không sợ nhất vạn,
chỉ sợ vạn nhất, để ngăn chặn khả năng một phần vạn này nên hôm nay anh mới chủ
động tới gặp Lam Lan…
Cảm tưởng duy nhất của
Lâm Diễn sau bữa trưa này là… Vẫn là heo cưng nhà mình khóc trông đẹp hơn… = =!
Ặc, có lẽ Lam Lan mà biết
được sẽ tức giận muốn bóp chết anh.
Ra khỏi cửa nhà hàng, hai
người nhìn nhau cùng cười, vẫy vẫy tay rồi đi về mỗi hướng của mình.
Bây giờ, Lam Lan không
còn đưa mắt trông theo bóng hình Lâm Diễn như trong quá khứ. Từ hôm nay trở đi,
trọng tâm trong cuộc sống của cô không còn là anh, cô phải cố gắng vì giấc mơ
của mình, bởi vì đó là mơ ước của cô, không liên quan tới việc có xứng đôi với
ai hay không.