Kích tình qua đi Lâm Tịnh mệt nhọc ngủ say trong lòng anh. Phương Cảnh cúi xuống nhìn người con gái đang cuộn tròn người gối đầu lên tay mình trong lòng lại vang lên tiếng nói của ông Andy
"Con nên nhớ ta có thể chờ được nhưng con gái của ta thì không. Mark, ta cho con thời gian 3 tháng nếu con không giải quyết được ta sẽ giúp con".
Có vẻ anh phải đẩy nhanh tiến trình kế hoạch của mình rồi. Nhưng trong lòng lại có muôn vàn điều không nỡ.
....
Lưu Hà ngồi bó gối trên giường thất thần nhìn ra cửa sổ. Cô cảm thấy chán ghét cuộc sống hiện tại chỉ muốn rời đi đến một nơi thật xa.
"Cô chủ, ông bảo cô xuống ăn cơm". Người giúp việc nói.
"Tôi biết rồi".
Trên bàn cơm bày đầy đủ những món ăn xa xỉ mà những người thường nằm mơ cũng không có mà ăn. Nhưng cô một chút tâm trạng ăn uống cũng không có.
"Ăn đi, dạo này thấy con gầy đi rồi". Ông Lưu gắp vào bắt cho cô dịu dàng nói.
Nhìn vào những món ăn trên bàn Lưu Hà cảm thấy dạ dày chua xót cô bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh để lại ông Lưu vẻ mặt đầy lo lắng.
Trong nhà vệ sinh Lưu Hà nôn đến cả mặt đầy nước mắt. Rửa mặt mũi sạch sẽ Lưu Hà nhìn vào trong gương cẩn thận suy nghĩ, dạo này cô thường xuyên buồn ngủ đồ ăn dầu mỡ chỉ nhìn thấy là sẽ nôn hết và đặc biệt là tháng này kinh nguyệt của cô chưa đến. Lẽ nào...trúng số rồi?
....
Trong nhà hàng Phương Cảnh đang dùng bữa với một người phụ nữ trung tuổi. Người phụ nữ này không phải ai khác chính là Thẩm Đan-mẹ của Lâm Tịnh.
"Cậu là một chàng trai không tồi". Thẩm Đan lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
"Cảm ơn bác gái". Anh cúi đầu cảm ơn.
"Hazz, dạo này con bé nhà tôi mải chơi nên không có thời gian quan tâm đến bà già này nữa. Cậu nói xem tôi nên làm gì với nó bây giờ?". Thẩm Đan nhẹ nhàng cắt bít tết nói.
"..."
"Nó lại không biết nhìn người lại đi kết giao với những người không có lai lịch rõ ràng khiến người làm mẹ như tôi lo lắng vô cùng, cậu thấy có đáng trách không?"
"Bác gái, con thật lòng với cô ấy". Anh nói thẳng vào chủ đề chính.
"Cuộc sống bây giờ cậu nói xem hai chữ "thật lòng" đáng bao nhiêu tiền?". Thẩm Đan đặt cái dĩa trong tay xuống nhìn anh hỏi.
"Con đảm bảo cô ấy sẽ sống thật sung sướng". Phương Cảnh kiên quyết đảm bảo.
"Ai nói là nó sẽ sống với cậu? Một con người không rõ lai lịch như cậu sẽ khiến người khác tin tưởng sao?"
"Bác gái..."
"Cậu tưởng tôi cũng dễ bị lừa giống Lâm Tịnh? Nực cười, cậu không sợ leo cao quá rồi sẽ có ngã đau sao? Lần này tôi chỉ nói chuyện nhẹ nhàng vậy thôi còn lần sau cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ không còn ấm áp như hôm nay đâu". Bà nhìn anh một cái nhìn sắc lạnh rồi lạnh lùng rời đi.