“Con người là loài động vật rất thích YY, thời cổ đại thì ảo tưởng hồ tiên xinh đẹp mang theo vàng bạc tiền tài yêu thương nhung nhớ, nửa đêm thông đồng thần nữ Vu Sơn, thiên kim Long vương báo ân, hoặc là dựa vào khuôn mặt thông đồng với mỹ nữ trong khuê phòng đại viện, song túc song phi. Đến cận đại, văn học Fastfood phát triển nhanh chóng, YY bình thường đã không thể thỏa mãn nhu cầu. Vì thế có mèo máy đến từ tương lai chui ra từ ngăn kéo cứu vớt tên học sinh tiểu học vô dụng. Bị nhện cắn bi thương biến thành một đại hiệp. Mua xe cũ biến thành người máy siêu ngầu. Nhặt được quyển sổ có khả năng giết người… Thậm chí, rơi vào bồn cầu, nhặt rác, bị xe đâm, bị sét đánh, lại có thể không ngừng xuyên không từ trong nước ra ngoài nước, từ hiện tại về quá khứ tương lai! Nam thành bá vương, hổ gầm rồng ngâm, trăm ngàn tiểu đệ quy thuận; nữ thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ngoái đầu nhìn lại cười, ngàn vạn mỹ nam khom lưng …v..v.., thật sự là không thực tế, vô căn cứ…”
“Cái gì? Tiếng gió lớn quá, tôi nghe không rõ.”
“Lời này rất đúng, nhưng từ trong miệng cô nói ra có hơi kỳ cục…”
“Sao lại thế?”"
“Ở trong mắt loài người cô cũng không tồn tại.”
“Nói bậy! Tôi sẽ không cùng loài người yêu thương nhung nhớ, sẽ không biến thành Ultraman vô địch trong vòng ba phút! Sẽ không biến hình thành xe thể thao hàng hiệu màu vàng! Sẽ không mặc quần lót màu đỏ bay khắp trời! Sao lại không thực tế ? !”
“Cô… cô là mèo yêu, đáng yêu y như trong truyện tranh!”
“Cút!”
Một cú sút hoàn mỹ bay lên tận trời à loài mèo vẫn luôn tự hào.
Chú chó Golden Retriever xinh đẹp bay ra từ ban công tầng mười lăm của bệnh viện, xoay ba vòng ba trăm sáu mươi độ rơi xuống đất, ngã đúng chuẩn thành tư thế chó cắn bùn. Đáng tiếc là có yêu khí bảo vệ nên không ngã thành chó ba chân. Anh ta không thèm để ý, nhanh chóng nhảy lên, chạy như điên về, thè lưỡi, thở phì phò, còn đứng trước gương hành lang sửa sang bộ lông mượt mà sáng bóng.
Chúng tôi đang làm nhiệm vụ, anh ta lại có biểu cảm như đi hẹn hò để làm gì?
Tôi không nhìn anh ta, tiếp tục quan sát cô gái nằm trong phòng bệnh.”
Cô gái năm nay mười lăm tuổi, tên là Chu Tư Tư, mặt tròn, mắt một mí, mũi tẹt, môi dày, da đen, có mấy cái mụn, dáng người trong thời kỳ phát triển lớn như cây đậu nành, so với bạn cùng lứa thì to cao hơn, để kiểu tóc ép thẳng tưng hợp mốt nhưng hoàn toàn không hợp với khuôn mặt. Cô gái này mồ côi cha, quan hệ với mẹ không hòa hợp. Nay trên đầu quấn băng vải, tay chân bó thạch cao, vừa mới đưa từ phòng bệnh nguy kịch ra, đã qua giai đoạn nguy hiểm, giờ đang hôn mê.
Đây là lần thứ ba cô ta tự hại mình.
Lần đầu tiên là trong đêm mưa sấm sét vang dội cầm thanh thép dẫn điện lên đỉnh núi, may là khi cô ta leo đến đỉnh núi thì hết mưa rồi.
Lần thứ hai là bỗng nhiên lao ra đường cái xe cộ như nước, may mà lái xe taxi kỹ thuật thành thạo, phản ứng linh hoạt, phanh lại đúng lúc, đâm vào cột đèn điện bên cạnh, khiến cô ta không bị thương.
Lần thứ ba là ở cửa miếu, cố ý lăn từ bậc thang chín mươi chín xuống, cuối cùng thành công ngã vỡ đầu, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Nguyên nhân Chu Tư Tư tự mình hại mình là vì đọc quá nhiều tiểu thuyết truyện tranh đến mức choáng váng đầu óc, tin chắc chắn trên đời này có xuyên không, cũng cố gắng đi chứng minh điều này…
Loại hành động này chỉ có thể dùng hai chữ “Đần độn” mới có thể hình dung chính xác.
Sau khi tôi nghe ủy thác không thể tưởng tượng này đã trợn mắt há hốc mồm nửa giờ, cuối cùng cũng tin trên thế giới này còn có sinh vật ngu ngốc hơn cả William.
Trên đời này, không có đối tượng nào dễ lừa gạt hơn bọn đần độn.
Xét thấy dạo này hiệu suất công việc thấp thê thảm, tôi không cần nghĩ mà chấp nhận luôn giao dịch này, suốt đêm mang theo William vào bệnh viện. Đứng ở ban công quan sát tình hình rất lâu, chờ sau khi cô gái tỉnh lại, tôi cưỡng chế William biến thành hình người, õng ẹo làm dáng, ra vẻ lưu manh ở hành lang hấp dẫn sự chú ý của em y tá, còn mình lặng lẽ lẻn vào phòng bệnh, run run lỗ tai, thanh thanh cổ họng, lấy từ trong túi tiền ra đủ loại kịch bản do tài tử William tinh thông các loại kịch xuyên không viết, thì thầm: “Tiểu thư Chu Tư Tư, xin chào, tôi là nhân viên sở hành chính – Dạ Đồng, cô quả thật là người may mắn ngàn năm khó gặp. Cô đã giành cúp trong cuộc thi cho những người muốn chết lần thứ bảy trăm bảy mươi sáu do điện Diêm La tổ chức, vinh dự giành giải ý tưởng tự sát sáng tạo nhất, phần thưởng là hành trình xuyên không năm mươi năm siêu xa hoa… giải tặng kèm hộp cá ngừ kali cao nhất cấp của tộc mèo yêu.”
Đoạn lời kịch này chỉ có đần độn mới có thể tin.
“Thật sao?!” Có lẽ là thấy mèo tôi buồn bã ỉu xìu cúi xuống, đôi mắt của Chu Tư Tư nháy mắt đã sáng lên, đến cả lai lịch yêu quái thiện ác cũng không tra cho kỹ, không để ý chai truyền cắm trên người, trực tiếp muốn nhảy lên từ trên giường, chạy về phía xuyên không mơ ước.
Tôi lập tức thấy bọn đần độn là sinh vật đáng yêu nhất thế giới, nếu mọi người đều đần độn chẳng phải rất tốt sao?”
Chu Tư Tư kích động không ngừng cười ngây ngô: “Thời gian không phụ người khổ tâm, tôi biết nhất định có thể xuyên không mà…”
Cô ta dường như không lo lắng khi giao dịch với yêu quái, có lẽ là định trả giá rất nhiều để thực hiện được nguyện vọng.
Tôi cười vui vẻ.
Chu Tư Tư nịnh hót: “Yêu quái thật sự là rất lương thiện đáng yêu.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tôi cười đến mức mặt đã cứng lại rồi.”
Chu Tư Tư bình tĩnh lại, vui mừng tóm lấy góc áo tôi, hỏi như bắn pháo liên thanh: “Xuyên đến chỗ nào? Đại Đường Tống Nguyên Minh Thanh? Dị giới hay là tiên giới? Truyện tranh hay tiểu thuyết? Xuyên hồn hay vẫn là mình? Xuyên thành thân phận gì? Có siêu năng lực tặng kèm không? Không gian vũ trụ hay là xuyên vào điền văn hay là hậu cung? Có mỹ nam không?”
Tôi cố gắng nhớ lại các loại tiểu thuyết đã từng xem lúc trước, do dự nói: “Tôi thuộc viện yêu quái châu Á, là cổ đại châu Á, truyện tranh tiểu thuyết trên thế giới chỉ là hư cấu, không thể xuyên qua. Mặt khác mệnh hồn mặc nghịch thiên địa sẽ phá hỏng linh hồn kí chủ nguyên gốc, hoặc xâm chiếm cơ thể của người khác đều phạm trọng tội, không có nguyên nhân đặc biệt không thể thực hiện, vẫn xuyên tốt. Về phần siêu năng lực… Tặng kèm cô nghe hiểu được tiếng mèo , muốn không?”"
“Muốn!” Chu Tư Tư thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Tôi tò mò: “Yêu cầu cụ thể của cô là gì?”
Chu Tư Tư: “Thứ nhất, tôi muốn làm đại mỹ nữ siêu cấp! Thứ hai, tôi muốn địa vị cao quý! Thứ ba, tôi muốn người lạnh lùng thông minh võ công cái thế cầm kỳ thư họa ca múa hát khúc mọi thứ đều có thể! Thứ tư, tôi muốn làm ra mấy thứ phát tài được như là pha lê, xe ngựa, xà phòng! Thứ năm, tôi muốn là người có rất rất nhiều tiền! Thứ sáu, tôi muốn soái ca vây quanh tôi!”
Mèo có rất nhiều loại, cô ta cho rằng tôi là Doraemon sao?
Mặt tôi không biểu cảm: “Có thân phận tốt như vậy, tự tôi xuyên luôn cho rồi.”
“Xin cô…” Chu Tư Tư mắt trông mong nhìn tôi, chỉ kém không vẫy đuôi.”
“Sáu điều kiện, chỉ chọn ba cái, lạnh lùng thông minh tự động bỏ đi” Tôi không khỏi đả kích cô ta không hợp giao dịch, cố gắng nghiền ngẫm từng chữ một, dùng từ ngữ ít tổn thương để nói rõ, “Linh hồn của cô ngu ngốc như vậy, đây là vấn đề thuộc về bản chất rồi, rất giống con chuột không thể biến thành con hổ, sắt vụn không thể hóa thành kim cương, nếu cưỡng ép thay đổi, rất có khả năng trí nhớ sẽ thay đổi, có 80% xuất hiện tinh thần phân liệt, mơ mộng hão huyền, mất trí nhớ, rất mạo hiểm, tôi không mong cô sẽ thành như vậy.”"
Chu Tư Tư bị đả kích, ai oán nói: “Tôi nào có ngốc như vậy?”"
Tôi không phủ nhận.
Cô ta sợ mất phần thưởng, không dám đắc tội tôi, đành phải cố gắng nghĩ, lề dề không đưa ra quyết định.
Trong lúc đó, William để em y tá với mỹ nữ chung phòng bệnh ăn hết đậu hũ, gọi mười tám cuộc điện thoại cầu cứu tôi, di động để rung không nghe, tôi sợ có người chạy vào phát hiện ra, cố gắng giục ba lần.”
Chu Tư Tư cuối cùng cũng ra quyết định: “Vẻ đẹp tuyệt thế với soái ca nhất định phải có, hơn nữa phải làm kẻ có tiền.”"
Tôi giả vờ giả vịt lấy hiệp ước ra, để cô ta dính máu trên miệng vết thương của mình, lấy cái dấu tay, sau đó dịu dàng sờ sờ đầu cô ta, “Cô dưỡng thương trước đi, chờ thương thế bình phục xong, tôi sẽ đón cô đi xuyên.”
Chu Tư Tư khẩn trương nói: “Đừng lừa tôi, nhất định phải tới đấy!”
“Yêu quái làm giao dịch không lừa người.” Tôi cười tủm tỉm thu hiệp ước lại.
Chu Tư Tư nghi hoặc: “Giao dịch? Tôi không trả giá gì cả…”
“Meo meo, thói quen dùng từ, đừng để ý.” Tôi xấu hổ vươn móng vuốt quơ quơ, coi như tạm biệt, sau đó nhảy xuống mười lăm tầng lầu, biến mất trong bóng đêm, vui vẻ chạy đến nhà hàng Nhật cao cấp ăn cá ngừ kali khuyến khích chúc mừng mình. Ăn đến khi cái bụng tròn vo, chợt nhớ tới một chuyện, lau lau miệng, chạy nhanh về bệnh viện nhặt William về, đưa cho anh ta 2 con tôm chiên ăn thừa làm lễ vật. Tôi cười ha ha, che giấu nói: “Vất vả rồi, tôi sợ anh đã đói bụng, cố ý mua cho anh ăn khuya này.”
William quần áo xộc xệch, mặt đầy dấu môi son đang cầm tôm chiên, cảm động hốc mắt ửng đỏ: “Dạ Đồng, lần đầu tiên cô đưa tôi đồ ăn đấy.”
Tôi ngẩng đầu mà đứng: “Thi thoảng cũng có lương tâm.”
William liều mạng gật đầu, đúng lúc bụng kêu hai tiếng, lại đưa một nửa phần tôm chiên cho tôi, quan tâm nói: “Cô có đói bụng không?”
Chó là sinh vật đáng ghét nhất thế giới, đối mặt với ánh mắt đầy thiện ý của anh ta, tôi lại chẳng phân biệt được bộ mặt thật. Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vuốt vuốt cái bụng đã no, chịu đựng, nhét tôm vào.
Trong thiên hạ, có thể nắm trong tay dòng chảy của thời gian chỉ có Tứ Trị Công Tào bảo vệ thời gian trên thiên giới và được xưng là “Vu tổ thời gian” của yêu giới – Chúc Cửu Âm.
Hai giới thiên – yêu không cùng chí hướng nên không cùng đường, Tứ Trị Công Tào tự ình là rất cao, sẽ không thèm để ý tới yêu quái như tôi đâu.
Chúc Cửu Âm cao cao tại thượng là nhân vật cấp tiền bối của yêu giới, tôi không có mặt mũi vì chút việc nhỏ mà mời người ta đích thân xuống núi.
Cho nên tôi quyết định lợi dụng cách lừa gạt đặc biệt con người chuyên dùng để đạt được mục đích.p/s: từ giờ trở đi “Yêu vật” sẽ do đỗ phụ trách, mèo lười sẽ tiếp tục lười thêm =.= [ký tên: mèomỡ]