Yêu Vật


Chu Tư Tư sống chết lắc đầu: “Tôi muốn tự do yêu đương! Trong sách đều như thế hết!”
Tôi buông tay: “Yêu đương tự do cũng phải để cha mẹ hoặc trưởng bối làm chủ, chỗ này là cổ đại đấy. Cô còn mười ngày nữa là tròn mười lăm tuổi nhỉ? Cho dù là tự do yêu đương, trong mấy ngày này thì cố tìm lấy một người tâm đầu ý hợp, nhớ tìm soái ca nào mà có cha mẹ già bệnh tật ốm đau, đầu óc có vấn đề nhé, như vậy cưới người có lai lịch không rõ như cô mới dễ? Nếu để người xấu thấy cô xinh đẹp mà lại không nơi nương tựa, mua chuộc quan phủ, kiên quyết bắt cô về cưới thì thảm lắm.”
Chu Tư Tư trợn tròn mắt.
Tôi vỗ vỗ vai cô ta, cổ vũ, “Yên tâm đi, tôi làm việc rất có trách nhiệm, đã nghĩ đến vấn đề này từ sớm nên đã chuẩn bị sẵn hộ tịch ở cổ đại cho cô rồi, nhưng cô muốn tự do yêu đương với tự lập gia đình thì chỉ có thể dùng thân phận cho phù hợp quy định thôi.” Tôi đưa cho cô ta tài liệu về Mao Chu thị “Trượng phu mắc bệnh lao của cô Mao A Cẩu vừa mới thành thân còn chưa kịp động phòng thì đã ngỏm, cô là quả phụ trẻ tuổi mới cóng. Quy định ở cổ đại, cưới lần đầu do cha, tái giá do mình, cô không có gia tộc can ngăn, quan phủ cũng không thể bức hôn, có thể tha hồ buôn bán, quyến rũ tán tỉnh các soái ca.”
Quả phụ Mao Chu thị mới ra lò: “Nhưng.. Nhưng mà…”
“Đừng khách khí, quy định của mỗi xã hội mỗi khác, chúng ta phải tập làm quen.” tôi tiếp tục cổ vũ, “May là triều đại này không bắt thủ tiêt, mọi người rất khoan dung với việc tái giá, rất nhiều mỹ nữ nổi tiếng đều tái giá, nghĩ lại Dương Hiến Dung là hoàng hậu của hai triều mà xem, cô cứ tin tôi.” Sau khi nói xong, tôi liền vui vẻ chạy đi.
Mao Chu thị cầm văn thư, biểu cảm trên mặt rất giống như bị một vạn tia sét đánh khét.
William rung đùi đắc ý cảm thán: “Cô bé mười bốn tuổi, lập tức đã thành quả phụ, Dạ Đồng cô thật nhẫn tâm.”
Tôi cười: “Phụ nữ cổ đại địa vị thấp kém như món hàng, là chính cô ta thích thế. Tôi đã cho cô ta vào thời thái bình thịnh thế, quy định nghiêm ngặt, trị an chặt chẽ, không có lưu manh kẻ trộm nửa đêm đi lục lọi trèo tường, tham quan ác bá gõ cửa nhà cô ta, chỉ cần an phận thủ thường là có thể sống, còn hơn là thời buổi loạn lạc? Khi đó…”
Quên đi, có vài thứ tôi không muốn nhớ lại.
William lén đến gần tôi hơn, màu lông vàng dưới ánh sáng mặt trời nhìn thật ấm áp.

Mao Chu thị cuối cùng cũng thuê được nhà, mua rất nhiều đồ dụng gia đình đẹp đẽ (có một phần thì dùng pháp thuật biến ra, có một phần thì phải đi trộm trong thành mà đài truyền hình dựng để đóng phim cổ trang, cô ta cũng không phân biệt được gỗ tử đàn với gỗ lim khác nhau thế nào, dễ lừa), thuê hai nha hoàn thanh tú giỏi giang, tản bộ trong hoa viên xinh đẹp, cố gắng giả vờ phong thái của cung nữ cổ đại. Rất nhanh nhiều vấn đề cứ lũ lượt kéo đến. Không có bồn cầu tự hoại, không có Simmons, không có máy tính, không có MP3, không có phim ảnh, không có tivi, không có tủ lạnh, không có khăn giấy, không có băng vệ sinh, không có máy chơi game, không có tiểu thuyết ngôn tình với truyện tranh…
Buổi tối chưa đến bảy giờ trời đã tối, cửa hàng đóng cửa, trên đường không có lấy một bóng người. Cô ta ở trong phòng với ngọn đèn lập lòe, nằm yên trên cái giường đẹp đẽ, ngoài cửa sổ treo mấy ngọn đèn lồng, bóng cây lay động, tiếng ếch khắp nơi, xem lẫn vài tiếng gà gáy chó sủa heo kêu sói hú, bỗng nhiên không biết nên làm gì, buồn bực khó chịu.
Cô ta đờ đẫn hỏi: “Mỗi ngày đều thế này sao?”
Yêu quái nha hoàn A: “Đúng vậy.”
Yêu quái nha hoàn B: “Lễ hội có diễn kịch, có thể làm buổi tối vui hơn.”
Cô ta buồn bực: “Kịch thì có gì mà dễ nghe? Diễn đi diễn lại cũng vẫn thế.”
Yêu quái nha hoàn B: “Không nghe kịch thì còn làm gì nữa? Buổi tối không nên đánh bài mã điếu, rất hại mắt.”
Yêu quái nha hoàn A: “Đi ngủ sớm đi.”
Tôi đoán hai chuột yêu này đang không kiên nhẫn muốn chạy về chơi game online.
Mao Chu thị bực mình, không nói chuyện nữa, trong mơ, tôi nghe thấy cô ta gọi “Mẹ” .
Nhưng rất nhiều chuyện đã lựa chọn rồi thì không thể hối hận được nữa.
Ngày hôm sau, cô ta chỉnh đốn lại tinh thần, giấu đi đôi mắt thâm quầng mỏi mệt, ngóc đầu trở lại.

Trước khi xuyên không không phải cô ta không chuẩn bị gì hết, thuộc làu hai bản thơ Đường Tống, còn chép rất nhiều tài liệu cách làm xà phòng, pha lê, xe ngựa để trong ngực, còn luyện tập cách vẽ nhân vật hoạt hình đơn giản mấy tháng, giống hệt như đúc. Không biết tại sao cổ đại rất nhiều đồ gọi tên khác với hiện đại, cô ta tìm mấy ngày, vẫn là thánh mẫu William từ bi âm thầm giúp đỡ, đến cửa hàng hóa chất mua nguyên vật liệu gia công, còn nhờ ếch yêu biến thành cụ già chỉ bảo dạy dỗ tỉ mỉ cẩn thận, mới giúp con nhóc thành phố thường xuyên thi trượt môn hóa này hiểu được tài liệu. Cô ta máy móc, thử rất nhiều lần, liên tục thất bại, cuối cùng nản lòng. Lại tìm nha hoàn vẽ hình hoạt hình lên khăn tay bán, chuột yêu giúp cô ta sửa đường vẽ xiêu vẹo, may vá thành thạo, nhanh chóng làm xong một con chó Snoopy. Tôi cũng không quan tâm đến sự khác nhau về thẩm mỹ xưa và nay, tùy tiện phái yêu quái đi mua giá cao. Cô ta mừng khấp khởi đếm bạc, tính làm một trận lớn. Ngày hôm sau, vô số sản phẩm nhái ngập tràn đầy, xung quanh nở hoa, giá rẻ, thêu cẩn thận và đẹp hơn của cô ta gấp trăm lần.
Mao Chu thị phẫn nộ báo lên quan phủ, hiện đại có pháp luật cũng không làm tốt được vấn đề bảo vệ bản quyền, huống chi cổ đại còn không có luật bảo vệ bản quyền? Huyện thái gia mặt đen không thích giúp người, khách khí tiễn cô ta ra.
Khi cô ta nhằng nhằng ở ngoài, tôi phái hồ yêu bảnh bao nhất, giải cứu cô ta ra ngoài.
Bộ dáng của hồ yêu cực kỳ tuấn mỹ, tài hoa hơn người, anh ta dịu dàng săn sóc, nói hai ba câu khiến em gái chưa bao giờ trải sự đời này thần hồn điên đảo. Nghe nói Mao Chu thị am hiểu làm thơ, liền mang cô ta chạy tới bên hồ, tham gia tiệc thi cùng rất nhiều soái ca mỹ nữ, chàng chàng thiếp thiếp, rất náo nhiệt.
Giữa tiệc, hồ yêu chỉ vào con ong mật đậu trên bông hoa đào, để mọi người lấy đề thơ về ong. Mọi người đều trưởng thành dưới sự giáo dục cổ đại, dù không thể so với danh gia nhưng ngâm thơ đối câu đối bình thường thì không thành vấn đề. Liễu yêu suy nghĩ, giành trước ngâm một bài ngũ luật, khen ong mật cần cù, từ ngữ trau chuốt cảm động, được mọi người vỗ tay khen thưởng. Thỏ yêu cũng ngâm thơ uyển chuyển hàm xúc ứng đối, cảm thán ong mật sinh ngắn mệnh khổ. Con chim trĩ tạo náo nhiệt, mượn ong mật chăm chỉ trào phúng kẻ lười biếng, khiến tôi ở giữa không trung cũng phải vỗ tay không dứt. Đáng thương cho Mao Chu thị lúc trước tự xưng là tài nữ, đầy tự tin, bây giờ vét hết ruột gan cũng không sao nghĩ ra được một bài thơ về ong mật, nghiêm mặt đứng đó. Trường hợp khó xử, chúng yêu ngoài miệng khách khí khiêm nhường, lén che miệng châm biếm, sự xấu hổ hiện lên mặt cô ta hồng rồi lại trắng. Cô ta tự biết mất mặt quá lớn, trơ mắt nhìn hồ ly soái ca mình ngưỡng mộ trong lòng liên tục nhìn về mỹ nữ chim trĩ, hận không thể cắn nát khăn lụa trong tay.
Bên hồ mọi người lại bắt đầu thi vẽ tranh, Mao Chu thị ngồi một bên không hài lòng, hoàn toàn xa lạ. May mắn hồ yêu có nhiệm vụ trong người, làm như không biết sự thiếu hiểu biết của cô ta, vẫn thâm tình ôn tồn như trước.
Tôi cướp lấy cái loa trong tay William hét mấy câu.
Hồ yêu tìm cớ tạm thời rời tiệc, Liễu yêu lắc lắc eo nhỏ, thản nhiên đi đến cạnh cô ta, cười hì hì nói: “Đại tài nữ, Hồ Quân được sinh ra trong nhà quyền quý, phép tắc rất nhiều. Nghe nói mẫu thân của chàng đã sớm chọn cho chàng khuê nữ của nhà Lưu đại nhân rồi, tuyệt đối sẽ không lấy quả phụ cửa nhỏ nhà nghèo đâu. Cho dù chàng có thích cô đi chăng nữa, đồ cưới của cô có nhiều đi chăng nữa, không được giáo dục cũng vô dụng thôi.”
Mao Chu thị bị châm chọc khó chịu, kiên quyết nói: “Không cần ngươi lo.”
Liễu yêu nhẹ nhàng nói: “Không phải có tiền là có thể thành danh môn. Thương nhân hạ lưu, cô chẳng qua là loại nhà giàu mới nổi. Không được cha mẹ chàng cho phép, cùng lắm cô chỉ làm tiểu thiếp thôi.”
Mao Chu thị bị hồ yêu mê hoặc, lại bị Liễu yêu nói cho tâm hoảng ý loạn, vội tới chỗ vắng, nói: “Mèo đại tiên, mèo đại tiên, mèo đại tiên.” Sau khi tôi hiện thân, nói hết tất cả chuyện vừa mới xảy ra.

Tôi khẳng định: “Quy tắc cổ đại nghiêm khắc, bất hiếu là tội lớn, mẹ của Hồ Quân có vẻ cố chấp, cho dù cô và hắn yêu nhau, cũng không thể chưa được cha mẹ cho phép mà ở cạnh nhau, cho dù bị trục xuất khỏi cửa, cũng chỉ có thể làm thiếp. Cô nên đổi sang thích soái ca có địa vị thấp hơn chút đi.”
Tất cả soái ca cộng lại công lực mê hồn cũng không bằng một nửa hồ yêu.
Mao Chu thị quên hết tất cả, nũng nịu: “Tôi muốn Hồ Quân! Anh ấy là người đàn ông tốt nhất tôi từng gặp trên đời.”
Tôi nói: “Không thể được, bất hiếu là tội lớn, chúng tôi không thể làm trái luật của con người.”
Mao Chu thị: “Cô còn nợ tôi hai lần phục vụ nữa, bây giờ tôi muốn dùng! Làm cho Hồ Quân có thể hợp lý hợp pháp cưới tôi!”
Tôi ra vẻ khó xử nghĩ nghĩ, khốn khổ đồng ý: “Được rồi, tôi đi thôi miên cha mẹ của Hồ Quân, để bà ta nghĩ cô và Hồ Quân ước định chung thân từ nhỏ. Họ là người giữ lời, chắc chắn sẽ lấy cô qua cửa…” Về phần vì sao ước định chung thân từ nhỏ rồi mà còn có thể biến thành quả phụ, tạm thời mặc kệ đi.
May mà Mao Chu thị không nhớ ra mình là quả phụ, có lẽ là cảm thấy yêu quái không gì không làm được, cũng không nghĩ nhiều, vui vui mừng mừng đồng ý. Gấu yêu sắm vai mẹ của Hồ Quân, cũng xem nhẹ BUG (lỗi) lung tung lộn xộn này, vẻ mặt hiền lành đồng ý hôn sự này.
Mao Chu thị yên tâm, vui mừng đi làm tân nương.
Hồ yêu lấy cớ, nói là muốn đi nơi khác chọn mua đồ trang sức trân châu cho tân nương, tạm thời rời khỏi. Chờ qua hai ngày, lại đổi sang dung mạo của tiểu tử hư hỏng tà mị tuấn tú trở về, đổi tên thành Lê quân, tản ra hơi thở làm người ta tăng nội tiết tố, mê hoặc vô số thiếu nữ xung quanh, sau đó chủ động xuất kích, dùng thủ đoạn inh, nhiệt tình như lửa quyến rũ Mao Chu thị.
Mao Chu thị lúc đầu còn cự tuyệt, không biết tại sao đối phương còn quấn quýt si tình hơn nam chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, rốt cuộc có hơi lung lay.
Lê Quân đau lòng muốn chết: “Rõ ràng tôi yêu em hơn tất cả mọi người, đối xử tốt với em hơn mọi người, vì sao chỉ vì lễ pháp phong kiến ngăn cản mà không thể ở bên nhau sao? Nếu không thể ở cạnh em chẳng thà tôi chết đi còn hơn.” Sau đó giật giây, “Để tôi đưa em đi nhé, dù sao tôi không cha không mẹ, thay nơi ở, dùng kiệu hoa đỏ rước em về làm nương tử chính quy cũng không thành vấn đề. Chúng ta mai danh ẩn tích, bắt đầu lại một lần nữa, em ở nhà kín cổng cao tường, sẽ không có người phát hiện ra đâu.”
Tôi buồn bực: “Hồ ly này tùy tiện quá rồi đấy, phép tắc phong kiến bay hết rồi.”
Mao Chu thị cảm động rối tinh rối mù, nhưng coi như là có chút đầu óc, cự tuyệt thỉnh cầu của anh ta.
Lê Quân tiếp tục kích động: “Hồ Quân có ba thông phòng trong nhà, nghe nói có thông phòng đã quen biết từ nhỏ, tình cảm rất tốt, lại được mẹ chồng sủng ái, tôi sợ em tâm tư thuần khiết, đi vào sẽ chịu thiệt.”

Mao Chu thị quá sợ hãi: “Không phải hắn nói mình độc thân, không có thê thiếp sao?”
Lê Quân híp mắt, giải thích: “Thời xưa… Chỉ cần không phải là chính thê, dù có bao nhiêu thiếp thất, đều tính độc thân, thông phòng là nô tỳ, đương nhiên không tính là thê thiếp. Hơn nữa Hồ Quân là đàn ông hơn hai mươi tuổi rồi, lại nhà cao cửa rộng giàu sang, khai chi tán diệp kế thừa gia môn là đại sự, nếu hắn hoàn toàn không gần nữ sắc, mẫu thân hắn sẽ nghi ngờ hắn có bệnh không tiện nói ra hoặc là ham mê đoạn tụ, có chết cũng phải bắt hắn nạp hai thông phòng.”
Mao Chu thị lại choáng váng.
Lê Quân hỏi: “Không phải em muốn cả đời chỉ có hai người sao?”
Mao Chu thị: “Trong sách rõ ràng đều là…”
Lê Quân ôm lấy vai cô ta, nhẹ nhàng thở dài.
Cô ta rơi nước mắt rồi.
William cảm thán: “Dạ Đồng cô quá độc ác!”
Tôi buông tay, trào phúng: “Luật pháp hiện đại quy định một chồng một vợ mà vẫn còn rất nhiều người không nhịn được muốn trệch ray, huống chi là trượng phu lăng nhăng hợp pháp. Thời cổ đại không phải nam nữ rất bất bình đẳng sao? Không phải dùng thất xuất [1] và tam tòng để kết án sao? Ngồi trên triều đình, công đường đều là đàn ông, pháp luật sẽ giúp ai? Cha mẹ chồng để giúp con trai bỏ vợ, cương quyết nói là con dâu bất hiếu, chống đối mình, nàng dâu lấy gì mà phản bác? Khi đó nông dân chỉ biết cố gắng làm ruộng quần quật mong sao thu được thêm mấy đấu lương thực, để năm sau đổi thiếu phụ luống tuổi lấy vợ khác, huống chi kẻ văn sĩ? Kẻ có tiền ăn chơi đàng điếm, thê thiếp thành đàn, hoa tàn ít bướm thì ném sang bên cạnh, tục ngữ người nhà nghèo ‘Tam triêu [2] quỳ nát ba cái váy hoa, ba ngày đánh gãy ba cái chùy ’, ‘ con dâu nhiều năm thành bà già’, ‘ mua nàng dâu mới mua ngựa mới, để cho ta cưỡi cho ta đánh’ là giả sao?”
William: “Cô đừng nói tuyệt tình như vậy, cổ đại cũng không phải không có đàn ông tình thâm ý trọng?”
[1] Thất xuất: Bảy cớ để bỏ vợ trong thời phong kiến.
Không con, dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.
[2] Tam triêu: ngày thứ ba lại mặt sau khi cưới, cô dâu về nhà mẹ đẻ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận