Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Xi Ly Quân nói: “Vật báu trong thiên hạ, chỉ cần nàng muốn, ta sẽ tìm về hết cho nàng.”
Tôi nói: “Ta là mèo, chỉ thích cá, nhưng cá ngon nhất thiên hạ ta đều đã ăn, chỉ có ba loại chưa được ăn. Cá đoàn phiến trong Đông Hải, cá chép nhiều màu ở chỗ Vương Mẫu, cá vàng bảy màu trong Tử Trúc Lâm của Bồ Tát.”
Xi Ly Quân do dự một lúc lâu, khó xử nói: “Công chúa Đoàn Phiến là nghĩa nữ của Đông Hải Long vương, cá chép nhiều màu sớm tu luyện thành tiên, được sủng ái yêu chiều, là yêu vật có tiên khí. Cá vàng bảy màu cũng là yêu vật của Bồ Tát, sao có thể bắt đến cho nàng thỏa mãn ham mê ăn uống của mình?”
Tôi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi: “Cút! Còn tưởng ngươi là đàn ông có chí khí, trong lòng đang cân nhắc có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nay xem ra cũng chẳng có gì hơn!”
Xi Ly Quân ngàn xin vạn cầu, tôi cắn răng không chịu, còn giật dây nói: “Công chúa Đoàn Phiến với tiên nữ cá chép sẽ trốn, sẽ kêu cứu, không dễ bắt được. Nhưng cá vàng bảy màu cũng không ít, hơn nữa Tử Trúc Lâm canh giữ lỏng lẻo, ngươi nhân lúc Bồ Tát bế quan, lén chạy đến vớt một con rồi bỏ chạy. Bồ Tát có phát hiện ra thì cũng đã là chuyện mấy ngày sau, ngài cũng không biết là ai làm đâu.”
“Được, ai bảo ta thích con mèo tham ăn như nàng.” Xi Ly Quân nhẹ nhàng mà hôn tay tôi, mang theo rất nhiều tình ý, thấp giọng nói, “Nàng thề đi, nếu ta bắt được cá vàng bảy màu, nàng phải làm vợ ta.”
Tôi không chút do dự đồng ý: “Được, ta thề.”
Yêu tộc trọng nhất là thề ước, Xi Ly Quân nhìn tôi cười, đôi mắt cong cong, rất vui vẻ.
Tôi lặng lẽ dò hỏi rõ ràng ngày Bồ Tát bế quan, lại thám thính rõ ngày hắn chuẩn bị ra tay. Trước mấy ngày hắn ra tay, tự mình chạy đến Tử Trúc Lâm kiêu ngạo làm càn, trước khi đi, tuyên bố trong vòng 3 ngày chủ nhân của tôi sẽ tới trộm cá vàng bảy màu, sau đó trốn đi. Chờ Xi Ly Quân dựa vào đường dẫn đã điều tra cùng với kế hoạch ban đầu đi vào Tử Trúc Lâm, vừa bắt cá vàng đã rơi vào cái bẫy thiên giới đã giăng sẵn. Hắn hết đường chối cãi, lại liên quan đến đủ loại việc ác của hắn trước kia, bị thiên giới ‘giết một người răn trăm người’, nhốt vào Hắc Ngục.
Tôi báo thù thành công, còn nhân cơ hội tiếp quản Hà Sơn của hắn, thế lực lớn mạnh, mấy năm oai phong. Sau đó cảm thấy quản hai núi rất phiền, liền tặng Hà Sơn cho người khác.
Chuyện cũ trước đây thản nhiên kể lại.
Vẹt nghe trợn mắt há mồm, chỉ vào mũi tôi nói: “Con mèo cô này, thật đúng là vô sỉ. Nếu không phải hắn yêu cô đến tận xương, sao dám mạo hiểm sinh mạng đi trộm cá vàng? Cô ghét hắn thì chém chết đi, lừa hắn rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy, bi thương đến chết tâm, thật sự là… Dạ Đồng đáng xấu hổ! Đáng xấu hổ!”
William giơ cờ lớn, kiên định đứng về phe tôi: “Tên kia không phải là người tốt! Hoa tâm phong lưu, tội ác chồng chất! Rõ ràng Dạ Đồng không thích, còn lấy hết thủ đoạn hèn hạ đến quấn quýt làm phiền, Dạ Đồng không thoát khỏi hắn lằng nhằng mới dứt khoát ra tay, bị bắt là đáng!”
Vẹt khinh thường: “Xi Ly Quân thích Dạ Đồng là không sợ hy sinh, anh thì sao? ! Anh thì sao? !”
William không cãi lại được, đáng thương tội nghiệp nhìn tôi.
Tôi cảm thấy biểu hiện của anh ta trong khoảng thời gian này rất tốt, vì thế sờ sờ đầu chó của anh ta, an ủi: “Tuy anh đã đắc tội với tôi nhiều lần, tính cách cũng rất đáng ghét, nhưng chưa từng giết anh em của tôi. Cùng lắm tôi chỉ đánh đầu anh đầy u, sẽ không tàn nhẫn như vậy.”
William lại bắt đầu vẫy vẫy đuôi.
Vẹt rất bị ảnh hưởng bởi nam chính tà mị lạnh lùng cặn bã trong tiểu thuyết ngôn tình nên có hơi đần. Ỷ mình răng sắc lưỡi nhọn, lấy một chọi hai, tiếp tục lải nhải, không ngừng tranh cãi với chúng tôi.
“Đủ rồi, ” Lam Lăng in lặng đã lâu cuối cùng đã mở miệng, bình tĩnh phân tích, “Xi Ly Quân trộm cá vàng tuy không đúng, nhưng nguyên nhân chủ yếu hắn bị giam cả đời là do bình thường làm nhiều việc ác, phạm vào thiên nộ, không thể đổ hết lên đầu Dạ Đồng được. Nhưng quả thật cũng do Dạ Đồng châm dầu vào lửa. Hắn bị giam nhiều năm, tình ý với em sớm đã hóa thành thù hận, lần này trốn ra rất có thể là tìm em trả thù.”
Tôi đã từng ở trong đó, nhớ lại những ngày trong Hắc Ngục, trong lòng có chút ưu tư.
Vẹt châm biếm: “Nếu như bị hắn bắt được, chắc chắn cô sẽ thành nồi súp thịt mèo! Súp thịt mèo!”
Tôi không thể phản bác lại.
Hồng Vũ ra quyết định: “Yêu ma trong Hắc Ngục đều là những tên cực kỳ hung ác. Sau khi chúng nhập thế, làm loạn khắp nói. Chị nhận được chỉ thị, phải cùng Lam Lăng bắt chúng quy án. Xi Ly Quân ở trong Hắc Ngục chịu khó tu hành nhiều năm so với em lười biếng sợ là chênh lệch không nhỏ. Chị lo sau khi bọn chị đi, nếu hắn tìm tới, Dạ Đồng em sẽ không đối phó được.”
Tôi bĩu môi, cố chống đỡ: “Nói linh tinh! Em không sợ đánh nhau!”
Hồng Vũ không để ý đến tôi, tiếp tục nói: “Em để William với vẹt ở lại đây, chị đã mở trận pháp che yêu khí của em, chỉ cần em không ra ngoài, sẽ không bị phát hiện.”
Lam Lăng nghe thấy Hồng Vũ đi bắt yêu quái với anh ta, cao hứng đến mức đầu óc choáng váng: “Anh để lại cho em hai bùa truyền âm nghìn dặm, nếu Xi Ly Quân tìm đến em xé nó, bọn anh lập tức quay về. Đến đây, anh nói cho em biết dùng bùa truyền âm nghìn dặm như thế nào…”
Hồng Vũ không giữ nửa phần tình cảm, cắt lời anh ta: “Có việc gọi di động cho chị.”
Lam Lăng ủ rũ.
Vẹt với William lập tức lấy số điện thoại của chị ấy cài vào phím gọi tắt.
Hồng Vũ ngàn căn vạn dặn, chắc chắn trong phòng không còn nguy hiểm, rồi đi cùng Lam Lăng.
Ba chúng tôi không có việc gì ngồi không trong phòng. Ai xem hoạt hình thì xem hoạt hình, đọc tiểu thuyết thì đọc tiểu thuyết, chơi game thì chơi game, vô cùng im ắng, không có ai có ý nói chuyện. Đến chập tối, tôi chơi game xong, đói bụng không chịu được, trở người chọc chọc William chưa xem xong một quyển truyện tranh, khẽ nói: “Tôi đói bụng.”
William phát hoảng, ngẩng đầu thấy là tôi thì nhẹ nhàng thở ra, bò ra khỏi sofa, chạy vào phòng bếp: “Tôi nấu cơm cho hai người ăn, muốn ăn gì?”
“Đừng vội.” tôi ngăn anh ta, sai bảo, “Không cần, ăn đơn giản là được, cá ngừ cali cắt miếng, salad cá ngừ, cá thu nướng, đầu cá hầm, nầm cá hồi chiên, hàu chưng, tôm hùm nướng là được.”
Vẹt cũng nói: “Hạt dưa xào, trứng gà nướng, hạnh nhân ngũ vị hương, bánh hạch đào!”
William mở cửa tủ lạnh, đóng cửa tủ lạnh, cầm một cái chân giò hun khói, ngượng ngùng nói với chúng tôi: “Xin lỗi, mấy hôm nay đi dán tờ rơi khắp nơi, quên mua đồ ăn rồi…”
Ba yêu quái tham ăn, sao có thể chỉ ăn một cái chân giò hun khói?
Nếu không nể tình mấy hôm nay thật sự rất có lỗi với William, tôi nhất định đã nổi điên lên, vẹt cũng có chút oán giận, cúi đầu không ngừng nói thầm. Nhưng Hồng Vũ không ở nhà, tôi không thể ra ngoài, mỗi người đành phải ăn một phần chân giò hun khói, nhịn cơn thèm ăn xuống, chán nản ngồi trong phòng tối om tiếp tục chơi máy tính.
Tôi không quen chịu đói, bụng kêu hai tiếng rột rột.
William không nỡ để tôi chịu đói, nghĩ trước nghĩ sau, quyết định cầm điện thoại gọi đồ ăn ngoài.