Nhan Tịnh Tuyếtcũng là kiểu người vui vẻ, mỗi ngày đều cười rất vui vẻ.
Nhưng vào lúc này, bị Diệp Tinh Bắc hỏi tại sao lúc này lại về nước, kiểu người vui vẻ như Nhan Tịnh Tuyếtcũng không vui nổi.
Cô thu lại nụ cười trên mặt, thở dài: "Ông nội mình bị bệnh, mình về thăm một chút.
"Diệp Tinh Bắc cau mày: "Ông nội cậu không sao chứ?""Sẽ không có chuyện gì, " Nhan Tịnh Tuyết cười cười, "Nhưng cậu biết đấy, Bắc Bắc, ong cũng đã nhiều tuổi rồi, không biết còn có thể sống được bao lâu, mình sợ! Ông là ngườiduy nhất trong nhà tốt với mình, bây giờ mình hối hận rồi! Hối hận lúc trước không nên ra ngoài du học, mình nên ở nhà cùng ông! ""Cậucũng không phải cố ý, " Diệp Tinh Bắcnắmchặt tay cô, nhẹ nhàng vỗ, "Cậura nước ngoài, bọn họ vẫn còn không chịu buông tha cho cậu mà, nếu như cậu ở trong nước, nói không chừng không biết cậu có thể sống đến bây giờ không.
"Nhan Tịnh Tuyết xuất thân từ một nhà giàu kinh thành.
Ông nội cô ấy là giáo sư dạy vẽ tranh, dòng dõi thư hương.
Cha côấy từ nhỏ cơ thể đã nhiều bệnh, không thể kế thừa nghề của ông nội, sau khi tốt nghiệp đại học thì lựa chọn làm kinh doanh.
Cha cô ấy rấtcó thiên phú làm kinh doanh, kiếm được rất nhiều tiền.
Ông nội cô ấy có ba người con trai.
Cha cô ấy là con độc nhất của ông nội và bà nội ruột của cô ấy, là cháu đích tôn trưởng tử của Nhan gia.
Sau khi bà nội cô ấy qua đời, ông nội tái giá, sinh thêm hai đứa con trai, chính là cô chú hai và chú ba.
Ba và chú hai cô ấy, chú ba là anh em cùng cha khác mẹ.
Từ nhỏ, hai chú và ba của cô ấy đã không có cùng suy nghĩ.
Trong truyện cổ tích có mẹ kế thì có mấy người tốt, mẹ kế của ba cô ấy cũng không tốt lành gì.
Cũng may ông nội cô ấy rất yêu bà vợ cả, cũng rất yêu quý con của vợ cả hơn cả tính mạng của mình, sau đó bà nội mới không cơ hội hãm hại ba cô ấy.
Sau này, sau khi ba mẹ cô ấy cưới nhau, ông nội cô ấy quyết định ra ở riêng.
Lúc đó, ba của cô ấy đã là nhà giàu có tiếng.
Ông nội biết ba cô ấy không thiếu tiền, không muốn bởi vì tiền mà khiến ba đứa con trai mâu thuẫn, vì vậychia toàn bộ gia sản thành ba phần, chia cho ba đứa con trai.
Sau khi ra ở riêng không lâu, thì cô ấy được sinh ra.
Qua hai năm nữa, ba cô ấy bị bệnh qua đời.
Mẹ và ba của cô ấy có tình cảm rất tốt, thương nhớ quá nhiều, sau hai năm, cũng qua đời.
Sau khi ba mẹ cô ấy lần lượt qua đời, ông nội cô ấy liền để cô ấy sóng cùng mình, tự tay nuôi nấng.
Hai chú của cô ấy, không được thừa kế khả năng vẽ tranh, lại thích tên gọi "Giáo sư vẽ tranh", nằm mơ cũng muốn được vung bút lên, có thể kiếm được tiền.
Nhưng vẽ vời lại cần thiên phú.
Hai chú của cô ấy nỗ lực trong mấy chục năm, nhưng lại không được, còn quen sống trong cuộc sống xa hoa, phân chia gia sản, không đến mấy năm đã tiêu xài hết sạch.
Hai người đó tiêu hết tiền, rồi đi tìm ông nội cô ấy khóc than.
Sau khi ba cô ấy qua đời, ông nội cũng đau lòng quá độ, cơ thể cũng không khỏe, phong bút, đã sớm không còn có thêm thu nhập, chi dựa cả vào tiền dự trữ hàng tháng trước đây.
Ông nội cô ấy nói với hai chú, đã ra ở riêng, gia sản cũng đã chia đều.
Ông làm ba, bây giờ cũng là muốn dựa vào con trai phụng dưỡng tuổi già, không thể nuôi con trai cả đời, sau đó này chuyện tốt xấu như thế nào, tất cả còn phải xem vào bản lĩnh của bọn họ.
Hai người đó nói nếu ông không đưa tiền, thì sẽ chuyển sang cô ấy.
Mẹ của cô ấy đã qua đời, đã bán nhà, tất cả đều đổi thành bất động sản, cửa hàng và tiền mặt đều trên danh nghĩa của cô ấy.
.