YÊU VƯƠNG BÁO ÂN

"Vân Nương, sao nàng lại ra đây?" Dư Dao dẫm lên nước bùn, chạy nhanh hơn về phía trước, nhận lấy dù trúc trong tay người kia.

Người cầm dù tựa vào cạnh cửa, lộ ra một nửa gương mặt xinh đẹp như hoa phù dung, áo xanh váy lụa, tóc bên thái dương rủ xuống bồng bềnh như mây trời, là một mỹ nhân cổ điển khiến người nhìn liền say mê điển hình. Tiếc là dáng người nàng đơn bạc, mảnh mai đón gió, trông giống như người bị bệnh nhiều năm.

Viên Hương Nhi biết đây chính là sư nương mà sư phụ đã nhắc mãi đến trên đường. Nàng được Dư Diêu ôm trong lòng ngực, ngoan ngoãn lanh lợi nhìn nữ nhân trước mắt gọi một tiếng "sư nương".

Vân Nương gật đầu: "Ta nhớ chàng không mang đồ che mưa, liền muốn ra cửa đón. Đây là đồ nhi mới thu nạp phải không?"

Giọng của nàng thanh lãnh, ngữ điệu bình đạm, không có chút đặc biệt, nghe không ra được có tình cảm yêu thích gì.

Có lẽ sức khỏe của sư nương không tốt lắm, trời đang vào tiết đại thử nóng oi cực kỳ, nhưng sắc mặt của sư nương lại tái nhợt, khí huyết không đủ, mặc một bộ quần áo kín mít, trên vai còn khoác một kiện áo choàng.

Viên Hương Nhi nhìn trời đổ mưa như trút nước, tưởng tượng chỉ cần một cơn gió lớn thổi tới liền có thể thổi bay mất vị sư nương trước mắt này.

Một tay Dư Diêu ôm Viên Hương Nhi, một tay kia cầm dù nghiêng sang che cho thê tử cùng tiểu đồ đệ, lại để nửa thân mình bị nước mưa xối ướt đẫm. Ba người cẩn thận đi trên sân gạch bước lên hiên nhà.

Bốn phía trong đình viện có nhiều cây cối hoa cỏ lớn nhỏ không đồng đều, cũng không được tu bổ tạo hình uốn nắn gì, nhìn qua dường như có chút hỗn độn, cũng có một phần hoang dại nguyên sơ. Nổi bật nhất trong số chúng là một cây ngô đồng lớn, cành cao ngút trời, tán cây như che lại mái nhà.

Từ trong tán cây rậm rạp kia truyền ra một giọng nói nhỏ: "Ta còn tưởng là thu nạp cái dạng đồ đệ ghê gớm lợi hại gì, hóa ra lại là cái con nhóc tóc vàng hoe đầy đầu mà thôi. Sớm biết thế ngươi để ta đi một phen xách về là được, đáng để tự mình đi xa như vậy hay sao?"

Viên Hương Nhi ngó đầu ra khỏi ô che, nhìn lên trên tán cây xem xét. Trên cành cây ngô đồng xù xì to lớn có một sinh vật hình người, mặt trắng nõn xinh đẹp nhìn không phân biệt được giới tính, mí mắt tô đầy phấn đỏ hồng, trên đầu đội mũ quan màu đỏ, lại có hai dải lụa dài đỏ thắm từ hai bên mũ rũ xuống đong đưa mềm mại giữa cành lá xanh biếc. Hai tay hắn khoanh trước ngực đầy lông chim màu trắng thuần, phía sau lưng cũng có lông vũ dài màu trắng, buông xuống trên cành cây khô.

"Đây là Thiết Chi, là tông đồ của vi sư." Dư Dao giới thiệu cho Viên Hương Nhi.

Đi xuyên qua đình viện là đến một mái hiên hình vòng cung vây quanh căn nhà, dưới mái hiên, nhìn xuyên qua ô cửa sổ bọc giấy là một chiếc giường gỗ, nhìn vừa giản dị, vừa lịch sự tao nhã. Dư Dao đưa Vân Nương và Viên Hương Nhi đến dưới hành lang, lại quay người đứng cạnh mé hiên rũ rũ dù trúc cho róc bớt nước.

Vân Nương không nói một lời liền ung dung thong thả đi qua hành lang dài, bước vào một căn phòng hướng mặt về phía nam, rồi không đi ra nữa.

Mặt đất gần bên chân Viên Hương Nhi đột nhiên hiện ra một sinh vật có mặt người và hai cái sừng trâu, khiến nàng giật mình hoảng sợ. Giọng nói trầm thấp vang lên từ sàn nhà gỗ: "Con nhóc nhỏ như vậy có thể tu tập được bí thuật của tiên sinh? Còn nhỏ đến không đủ cho ta cắn một ngụm!"

"Đây là Tê Cừ. Tính tình hắn có chút không tốt." Dư Diêu cười hiền giới thiệu: "Nhưng mà bọn hắn rất lợi hại. Có bọn họ ở lại canh nhà, thì cho dù lúc sư phụ không có ở nhà, con cũng không phải sợ hãi, cứ yên tâm mà chơi đùa thỏa thích."

Chính là vì có bọn họ ở đây nên ta mới sợ hãi đó. Viên Hương Nhi nhìn bộ dáng hung thần ác sát của Tê Cừ, thầm mắng trong lòng như vậy.

"Tông đồ là cái gì?" Nàng thấy không hiểu liền hỏi.

"Tu hành chi sĩ giống như ta sẽ dùng pháp thuật để hàng phục yêu ma, sau đó nếu như không muốn giết nó, thì có thể dùng bí thuật lập khế ước để thúc giục bọn chúng nghe lời mình, khi đó chúng sẽ trở thành tông đồ của ta."

"Hoa ra còn có thể làm như vậy sao? Sư phụ có thể dạy cho ta mấy pháp thuật này được không? Ta cũng muốn có tông đồ riêng của mình." Viên Hương Nhi nghe Dư Dao giải thích liền thấy cực kỳ hưng phấn. Nàng tưởng tượng tương lai nếu chính mình cũng có thể khống chế được một đám yêu tinh để chúng bảo vệ mình, chạy chân sai vặt cho mình.. được như vậy thật là vui sướng vô cùng.

Viên Hương Nhi lôi kéo tay áo của Dư Dao, chỉ muốn gấp gáp đi học thuật pháp bắt về một con tiểu yêu tinh nho nhỏ để kết khế ước làm tông đồ cho nàng.

"Đương nhiên rồi, sư phụ sẽ dạy cho con." Dư Dao ngồi xổm xuống, nhưng thân hình nam nhân cao gầy vẫn cao hơn đầu nàng, tay hắn xoa xoa đầu nàng, nói: "Nhưng làm chuyện này không dễ dàng, nếu Hương Nhi muốn có được tông đồ đầu tiên, ít nhất con cũng phải chờ đến sau khi con xuất sư!"

Từ đó, Viên Hương Nhi liền sống trong viện nhỏ này, bắt đầu con đường tu hành thuật pháp.

Kiến thức sở học của Dư Dao cực kỳ tạp nham, hắn đọc rất nhiều sách, cho dù là phong thủy tướng học đến bùa chú thần thuật, lục nhâm phong thủy (1), chúc từ mười ba khoa (2) dường như hắn đều hiểu biết.

Nhưng Viên Hương Nhi lại phát hiện ra vấn đề lớn nhất của nàng chính là không biết chữ, nói chính xác hơn là nàng không biết chữ phồn thể của thời đại này. Nàng nhìn một đám chữ, có cái nàng hiểu, có cái lại không, không thể đọc trôi chảy được. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc nàng không thể nào đọc lưu loát được những nội dung kinh học vừa quan trọng nhưng cũng vừa phức tạp khó khăn.

Dù sư phụ Dư Dao có kiến thức thuật pháp mười phần uyên bác, lúc dạy học cũng có thể đưa cả những kinh nghiệm, lĩnh hội của bản thân vào bài giảng, khiến cho những lý luận tối nghĩa, khó hiểu cũng trở nên hài hước, sinh động, lại rất dễ hiểu dễ nhớ đối với Viên Hương Nhi. Nhưng kỳ quái là hắn lại dốt đặc cán mai những kiến thức vỡ lòng cho con trẻ.

Sư phụ ngồi ở trên ghế đá trong sân, căng mắt ra nhìn chằm chằm quyển "Thiên Tự Văn" trên mặt bàn, lắp bắp đọc mấy chữ: "Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.."

"Cái này.. Thiên địa huyền hoàng có nghĩa là.. có nghĩa là cái gì nhỉ?" Hắn nhăn mặt, gãi gãi đầu mình, rối rắm tự hỏi.

"Trời màu đen, đất thì màu vàng, vũ trụ rộng lớn vô biên." Viên Hương Nhi đáp lời hắn. Nàng đã học qua hai câu danh ngôn này hồi trung học.

"Đúng đúng đúng, nó chính là có nghĩa như vậy." Dư Diêu vui vẻ gật đầu, sau đó lại chỉ vào mấy câu hỏi Viên Hương Nhi: "Cái câu "Nhuận dư thành tuế, luật lữ điều dương" này lại có nghĩa là gì?"

Lần này Viên Hương Nhi lắc đầu. Đối với học sinh ngành khoa học và công nghệ như nàng thì mấy môn văn chương này là quá khó.

Vì thế hai thầy trò âm thầm trợn mắt nhìn nhau: Đường tu hành gian nan hiểm trở, chúng ta bị ngăn trở ngay ở bước đầu tiên học chữ sao?

"Chữ Hán của Nhân loại cũng khó học quá đi." Dư Dao nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Thiết Chi từ trên thân cây rũ đầu vươn tới, hai dải lụa đỏ thắm trên mũ buông thõng xuống phất phơ trước trang sách: "Pháp thuật của Nhân loại rất lợi hại, nhưng bọn họ giống như cố ý muốn để mấy thứ này làm cho khó hiểu, chắc là không muốn để đồng tộc của mình dễ dàng học được. Nhân loại thật là một chủng tộc cực kỳ ích kỷ."

Thanh âm trầm thấp của Tê Cừ cũng vang lên từ dưới lòng đất: "Ta thấy bọn họ làm vậy là để đề phòng Yêu tộc chúng ta, bọn họ hẳn là sợ hãi chúng ta cũng sẽ học được bí thuật của bọn họ, nếu không thân thể mảnh mai kia của Nhân loại chỉ có thể làm đồ ăn cho Yêu tộc chúng ta thôi!"

"Dù sao thì mấy thứ này ta nghe kiểu gì cũng không hiểu được. Cũng chỉ có.. có thể hiểu được."

Viên Hương Nhi không nghe rõ câu cuối cùng Tê Cừ lẩm nhẩm, bởi vì đúng lúc này nàng liền thấy bóng dáng sư nương hiếm gặp đang chậm rãi đi ở cạnh hành lang.

"Chuyện dạy chữ này để cho ta làm đi!" Vân Nương chỉnh lại mép áo choàng, nhàn nhạt mở miệng nói.

Tới đây ở được một thời gian, Viên Hương Nhi biết thân thể sư nương thực sự gầy yếu, cả ngày đều không ra khỏi cửa, chỉ tĩnh dưỡng ở trong phòng ngủ. Sư phụ lại rất kính trọng yêu thương nàng, mỗi ngày ba bữa cơm đều đưa đến bên giường, việc vặt sinh hoạt cũng tự tay làm, dốc lòng chăm sóc.

Có lẽ vì tinh thần uể oải cho nên tính tình của sư nương cũng cực kỳ lãnh đạm, nàng nói rất ít, không có hứng thú với bất cứ thứ gì. Trừ lần đó vừa đến đây Viên Hương Nhi có chào hỏi qua, thì mấy ngày này hai người cũng không trò chuyện thêm được lần nào. Cho nên Viên Hương Nhi mới không thể tưởng tượng được sẽ có ngày sư nương chủ động dạy nàng học chữ.

Kể từ hôm đó, mỗi ngày Viên Hương Nhi đều học chữ cùng sư nương Vân Nương nửa canh giờ, sau đó mới đi theo sư phụ Dư Dao học một chút phương pháp bài khí luyện thân, thiên cơ yếu quyết rồi một ít bí thuật ngũ hành.

Sư nương Vân Nương dạy học cực kỳ nghiêm cẩn, tuần tự từng bước mà dạy.

Sư phụ Dư Dao ngược lại lại tùy tiện vô cùng, giảng bài không hề có chút trình tự nào, cua nhà nọ rọ nhà kia, ba xôi nhồi một chõ (3), tùy ý làm bậy. Có khi hắn vừa tùy tiện ngắt một nhánh cỏ, liền ở ngay chỗ bụi cỏ giảng Thiên Địa Đại Diễn Chi Số. Có khi hắn lại nghiêm cẩn tắm gội sạch sẽ, bày huân hương trai đàn lên dạy Viên Hương Nhi vẽ phù niệm chú. Từ Tử Vi Đẩu Số chính tông tinh ảo (4), cho đến Ghét Thắng Chi Thuật (5) người người kiêng kỵ, nghĩ đến cái gì là nói cái đấy, không hề kiêng miệng, cũng không để ý xem Viên Hương Nhi nghe có hiểu hết hay không.

Mỗi ngày, sau khi ăn sáng xong, Viên Hương Nhi liền vào thỉnh an Vân Nương, lúc này Vân Nương mới xuống giường, mặc thêm quần áo, chậm rãi búi tóc lên rồi mới tới bàn bên cạnh cửa sổ, tỉ mỉ dạy nàng viết chữ.

Tay của sư nương rất lạnh, giọng nói vẫn thanh lãnh như vậy, nhưng nàng dạy học rất để tâm, thường nắm tay Viên Hương Nhi, dạy nàng dùng bút lông viết ra mấy hàng chữ phồn thể xinh xinh đẹp đẹp.

Mu bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm Viên Hương Nhi không cấm lại thấy lo lắng cho sức khỏe của sư nương. Chúc Từ Thuật của sư phụ lợi hại vô cùng, thậm chí còn có người chịu đi xa mệt nhọc tới đây cầu một đạo bùa để chữa bệnh, cũng nói bùa cầu được có thể trừ bệnh tiêu tai. Nhưng không biết sư nương bị bệnh gì mà sư phụ cũng bó tay không tìm ra biện pháp.

Viên Hương Nhi có chút áy náy, sư nương bị bệnh nặng như vậy mà còn phải hao phí sức lực nửa canh giờ dạy nàng học mỗi ngày. Vì vậy nàng liền chăm chỉ vùi đầu học tập, miệt mài tiến bộ, hơn nữa bản thân cũng có kiến thức nền tảng, cho nên nàng rất nhanh liền có thể đọc sách trôi chảy, phải nói là tiến bộ thần tốc.

Viên Hương Nhi tự thúc ép mình vào khuôn khổ học tập như năm đó nàng học cấp ba phải ôn thi vào đại học. Dù sao thì kiến thức nàng phải học bây giờ có rất nhiều, nhiều thứ còn khó hiểu, sư phụ lại không đáng tin cậy, nàng bắt buộc phải vừa nghe vừa ghi chép lại, học xong mới có thể tự chỉnh sửa lại một chút, tìm sách đọc lên đối chiếu, tự mình lý giải và lĩnh ngộ thêm.

Thành tích học tập tiến bộ thần tốc của nàng khiến Vân Nương cũng vui mừng, trên gương mặt lạnh băng cuối cùng cũng lộ ra phảng phất mấy tia mỉm cười, thậm chí đôi khi Vân Nương còn ngẫu nhiên khen nàng một hai câu tiến bộ tốt.

Sư phụ Dư Dao lại có vẻ lo lắng sốt ruột. Hắn cảm thấy đệ tử còn quá nhỏ, là độ tuổi hiếu động hoạt bát thích chơi đùa, nhưng tới đồ đệ này lại không giống bình thường, cả ngày cả đêm đều vất vả học tập. Lời hắn nói nhiều nhất chính là: "Hương Nhi sao con còn chưa ra ngoài đi chơi?"

Dư Dao lo lắng đồ đệ mới tới sẽ không có bạn chơi cùng, cho nên hắn đều chào hỏi mấy nhà láng giềng có trẻ con ở xung quanh tới chơi. Vậy nên mấy đứa nhóc xung quanh đang tò mò hưng phấn muốn đến chơi cùng đồng bọn mới đến liền không thèm ngượng ngùng do dự gì nữa. Nhị Nha – con gái lớn nhà Ngô thẩm, Thiết Ngưu và Cẩu Đản nhà Trần bá.. một đám trẻ con mỗi ngày đều ùa tới, ồn ào như ong vỡ tổ lôi kéo Viên Hương Nhi lội nước lên rừng quậy phá.

Những lúc như thế này, sư phụ đều cực kỳ vui vẻ đứng ở chỗ cửa sân phất phất tay: "Thoải mái mà chơi đùa, nhớ đến giờ Dậu về ăn cơm chiều là được. Hôm nay sư phụ sẽ nấu canh gà rừng hầm nấm trúc con thích ăn."

Đối với loại quan tâm như thế này của sư phụ, Viên Hương Nhi cũng bất đắc dĩ không biết phải nói gì cho phải, nàng cũng không muốn cùng mấy đứa trẻ con sáu bảy tuổi đi quậy phá, nàng thực sự muốn học tập thật tốt.

Nhưng nàng cũng không thể từ chối sự quan tâm của sư phụ, cũng không thể từ chối đám "bạn" nhiệt tình như lửa. Nàng đành nhăn mi hồi tưởng lại lúc thơ ấu của mình, cuối cùng cũng có thể vui vui vẻ vẻ đi chơi trò đào tổ chim (6).

* * *

(1) Lục nhâm phong thủy: Thuật phong thủy (lục – sáu, nhâm – đứng hàng thứ chín trong mười can, lục nhâm ở đây mang nghĩa bổ trợ cho kiến thức phong thủy rộng rãi chứ không có ý nghĩa riêng nào khác, giống như "ba" trong "ba cọc ba đồng" chỉ sự ít ỏi, đơn bạc)

(2) Chúc từ mười ba khoa: Thuật pháp dùng bùa chú chữa bệnh. "Chúc từ" có khái niệm rất rộng, bao gồm cấm pháp, chú pháp, chúc pháp.. dùng để tra ra nguyên nhân gây bệnh, trong đó cũng bao gồm cả thuật Trung y mười ba khoa, được cổ nhân Trung Hoa sáng tạo, được viết trong sách "Hoàng đế nội kinh"

(3) Cua nhà nọ, rọ nhà kia; ba xôi nhồi một chõ: Thành ngữ Việt Nam chỉ sự tùy tiện, bừa bãi. Trong bản gốc tác giả viết là "thiên mã hành không", dịch nôm na là ngựa trời lướt gió gì đấy, nhưng nghe không xuôi tai cũng hơi khó hiểu nên Editor mạn phép cho thành ngữ Việt vào bản dịch.

(4) Tử Vi Đẩu Số: Là một bộ môn huyền học được dùng với các công năng chính như: Luận đoán về tính cách, hoàn cảnh, dự đoán về các "vận hạn".. chính thống được công nhận. "Tinh ảo" là một từ cổ tiếng Hán, có nghĩa là vừa tinh vi vừa ảo diệu

(5) Ghét thắng chi thuật: Là một loại Vu thuật cổ đại, sử dụng pháp thuật nguyền rủa hoặc cầu nguyện tới áp chế người, vật hoặc ma quái tùy mục đích người làm vu thuật. Cái này trong phim cung đấu Trung Hoa có nhiều cảnh phi tần sử dụng hình nhân bằng vải hay gỗ ghim châm lên yểm bùa đó.

(6) Trò chơi truyền thống trong dân gian của trẻ con, trẻ con sẽ đi săn chim bằng ná bắn, đào trứng chim, ấp trứng chim..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui