Yêu Vương Quỷ Phi

Edit: Thu

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Vừa mới khôi phục được vài ngày, Tam điện hạ lại xin nghỉ hồi phủ dưỡng thương, nhưng toàn bộ triều đình Đại Viêm không vì hắn xin nghỉ mà bình ổn phong ba, ngược lại, sóng ngầm càng mãnh liệt, các thế lực không ngừng tranh đấu gay gắt khắp nơi.

Đúng vào thời điểm hỗn loạn này, Đoan Mộc lão Vương phi đích thân tới điện Kim Loan, cáo trạng Hàn lâm học sĩ xúi giục con gái hắn hợp tác với thích khách ám sát Quận chúa của Đoan Mộc vương phủ.

Phủ Học sĩ không thể nào ngồi chờ chết, lại cắn ngược nói là lão Vương phi vu oan giá họa, lão Vương phi nói Tứ tiểu thư nhà họ ý đồ mưu hại Điềm quận chúa, bọn họ lại nói rõ ràng là Điềm quận chúa lâm nguy còn kéo Tứ tiểu thư nhà họ rơi xuống vách núi cùng, khiến cho đứa nhỏ đáng thương đó đến nay vẫn không thấy tung tích, sống không thấy người, chết không thấy xác, xin Hoàng thượng vì phủ Học sĩ mà chủ trì lẽ phải.

Hai phe bên nào cũng cho là mình đúng, tranh chấp không ngừng, văn võ cả triều đều im lặng đứng ở giữa, không giúp ai, thậm chí còn rũ mắt xuống không quan tâm, coi như không nghe thấy, không nhìn thấy gì hết. Đương nhiên cũng có người đứng gia ủng hộ Đoan Mộc vương phủ hoặc là phủ Học sĩ, cũng có người trợ giúp châm ngòi ly gián.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ triều đình trở thành chiến trường của bọn họ, thuốc súng dày đặc.

Trong quá trình này, rốt cuộc phủ Hữu tướng cũng bị kéo xuống nước, nói là vào ngày mừng thọ của Thái hậu, Đại tiểu thư phủ Hữu tướng và Điềm quận chúa có chút không thoải mái, chuyện nàng ta thích Tam điện hạ gần như cả thiên hạ này đều biết, ghen ghét Điềm quận chúa là chuyện dễ hiểu, hơn nữa từ nhỏ Tứ tiểu thư của phủ Học sĩ đã ở cùng Thành tiểu thư, vâng dạ như thiên lôi sai đâu đánh đó, ra tay đẩy Điềm quận chúa xuống vách núi nói không chừng chính là do Thành đại tiểu thư giật dây, nàng ta hoàn toàn không có động cơ và năng lực để làm việc này.

Người bên phủ Hữu tướng lập tức cười nhạt, nói là cả thiên hạ này có ai không biết Đại tiểu thư phủ Hữu tướng có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hòa nhã, lương thiện nhân từ, sao có thể làm ra loại chuyện đó?

Có người liền nói, biết người biết mặt không biết lòng.

Cho nên bọn họ nói, quả quyết như thế thực vô trách nhiệm, không bằng không chứng lại nói ra lời gièm pha như vậy, rốt cuộc có ý gì, rõ ràng chính là muốn hắt nước bẩn lên phủ Hữu tướng, quả thực là khinh người quá đáng, xin Hoàng thượng minh xét, lấy lại công bằng.

Hai bên tranh chấp càng ngày càng quyết liệt, đến cuối cùng, không biết là ai đột nhiên nhắc tới chuyện khi ấy, ở dưới cây cầu phúc còn có một vị tiểu thư khác nữa.

Vì vậy, lúc này mọi ánh mắt đều tập trung vào Thái quốc công đang đứng ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật, vị tiểu thư đó không phải là Tôn tiểu thư của quý phủ Thái quốc công sao?

Lão nhân kia đang bận ngủ gà ngủ gật, đột ngột có nhiều tầm mắt nhìn chăm chú vào mình như vậy lại không có chút cảnh giác nào, tiếp tục đứng đó ngủ gà ngủ gật thiên hôn địa ám.

Quân hoàng đế ho nhẹ hai tiếng, rốt cục cũng thản nhiên mở miệng nói: “Thái ái khanh.”

Vừa nghe thấy giọng của Hoàng thượng, Thái quốc công lập tức giật mình một cái, tỉnh lại, run rẩy xoay người hành lễ nói: “Hoàng thượng thứ tội, lão thần sơ suất, ngủ gật ở điện Kim Loan, thật là vô lễ.”

Đám quần thần nghe vậy đều quăng cho lão một cái nhìn khinh bỉ, ở chỗ ồn ào thế này mà ông cũng có thể ngủ? Ông cố ý lừa ai vậy? Lão thất phu!

Quân hoàng đế tỏ vẻ rất độ lượng không trách cứ, ngược lại còn nói: “Chúng ái khanh đang nói chuyện ngày ấy Tam hoàng tử và Đoan Mộc Điềm bị ám sát, một vị Tôn tiểu thư của quý phủ ái khanh cũng có mặt ở hiện trường, không biết ái khanh có biết việc này không?”

Lão đầu sửng sốt, giống như cho tới bây giờ chưa từng nghe nói tới chuyện này, run rẩy đáp: “Hoàng thượng thứ tội, lão thần không biết có chuyện này, xin cho phép lão thần quay về hỏi mọi người một chút, xem rốt cuộc là lúc ấy nha đầu nào có mặt ở đó.”

Tất cả mọi người đều biết lão gia hỏa này đang giả vờ, nhưng biết rồi thì sao?

Quân hoàng đế lại chuyển tầm mắt sang những đại thần khác, nói: “Có ái khanh nào biết ngày đó vị Tôn tiểu thư nào của phủ Thái quốc công có mặt hay không?”

Hữu tướng đại nhân bèn nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, theo thần biết, Thiến Nhi tiểu thư của phủ Thái quốc công và tiểu nữ luôn khen ngợi lẫn nhau, ngày cầu phúc ở chùa Lăng Vân cũng thường xuyên đi cầu phúc với nhau.”

“À, nếu là như thế, xem ra chính là vị này rồi.” Quân hoàng đế mỉm cười kết luận, nói, “Người tới, truyền Thiến Nhi tiểu thư của phủ Thái quốc công thượng điện.”

Chúng đại thần đều không khỏi sửng sốt, Thái quốc công vội nói: “Hoàng thượng, tuyệt đối không thể. Nha đầu Thiến Nhi sao có tư cách đi vào điện Kim Loan?”

“Tình huống đặc biệt, trẫm cho phép!” Nói xong, không chờ người khác phản đối, Quân hoàng chuyển đề tài nói: “Việc này chỉ cần chờ Tôn tiểu thư của quý phủ ái khanh thượng điện là có thể rõ ràng rồi, các ái khanh khác có chuyện quan trọng gì cần bẩm tấu không?”

Triều đình tạm thời bình tĩnh lại, tất cả mọi người đều đang chờ Tôn tiểu thư của phủ Thái quốc công thượng điện. Giờ phút này, đám đại thần vẫn luôn trầm mặc cũng thở dài một hơi, sau đó có người đứng ra bẩm báo nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, trong châu cảnh ở phương nam xảy ra nạn úng lụt, phần lớn nhà cửa bị phá hủy, dân chúng trôi giạt khắp nơi, cần triều đình cứu nạn gấp.”

Tảo triều trở về trật tự như bình thường, thảo luận các loại quốc gia đại sự của Đại Viêm phát sinh gần đây, mãi cho tới khi có người bẩm báo, nói Tôn tiểu thư của phủ Thái quốc công đang ở bên ngoài điện chờ truyền triệu.

Toàn bộ điện lập tức yên tĩnh lại.

Sau khi tuyên triệu, Tôn tiểu thư của phủ Thái Quốc Công run sợ đi vào trong điện, một mực cúi đầu không dám ngẩng lên, quỳ xuống đất, dập đầu lạy, nói: “Dân nữ Thái Thiến khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Bình thân!”

“Tạ Hoàng Thượng!”

“Thái Thiến, trẫm hỏi ngươi, ngày đó ở dưới tàng cây cầu phúc của Lăng Vân Tự, Tam hoàng tử và Điềm quận chúa gặp chuyện, ngươi có ở đấy không?”

Nàng không khỏi run rẩy cả người, cúi đầu nắm chặt góc áo, sợ hãi nói: “Bẩm Hoàng thượng, dân nữ có ở đó.”

“Rất tốt, xem ra không tìm nhầm người. Vậy trẫm lại hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy tình cảnh lúc Điềm quận chúa rơi xuống vách núi không.”

Lần này Thái Thiến bị giật mình, bả vai nảy lên, theo bản năng lo lắng quay đầu nhìn sang bên cạnh, ở trong đám đông văn võ đại thần, rất nhanh, nàng đã nhìn thấy mấy người bắt mắt nhất, nhìn Hữu tướng một cái, thấy ánh mắt của hắn trầm ngưng nhìn chằm chằm vào nàng, nàng lại quay đầu nhìn về phía tổ phụ mình, lại thấy ông ấy hoàn toàn không nhìn nàng, chỉ đứng ở đó nhắm mắt dưỡng thần.

Nàng không khỏi có chút không biết giải thích thế nào, theo bản năng, ngón tay dùng sức nắm chặt khăn, ấp úng không biết nên trả lời ra sao.

Trên điện Kim Loan, Hoàng thất uy nghiêm bất phàm, Hoàng thượng uy vũ, còn có ánh mắt khiến cho nàng hoảng loạn cực kỳ, tâm loạn như ma, hơn nữa phần lớn ánh mắt của các vị đại nhân đồng loạt rơi vào người nàng, khiến cho một nữ tử yếu đuối như nàng sinh lòng sợ hãi, trong đầu cũng rối loạn, không biết nên làm sao cho phải.

Trong nháy mắt, trán nàng toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, người lung lay sắp đổ, bộ dáng suy yếu đến nỗi bất cứ lúc nào cũng có thể hôn mê bất tỉnh.

Hoàng thượng thấy nàng mãi không chịu trả lời, không khỏi trầm giọng, lạnh lùng nói một tiếng “Sao hả?” Khiến nàng sợ đến nỗi “bịch” một tiếng quỳ xuống đất. Kinh hoàng nói: “Dân… dân… dân nữ không biết, dân… dân nữ… cái gì cũng… cái gì cũng không nhìn thấy.”

Thái quốc công đột nhiên mở to mắt, quay đầu nhìn nàng một cái.

***

Bên ngoài cung, từ trong đống sổ sách, Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu lên kinh ngạc nói: “Buổi đấu giá của Trân Bảo các?”

Bình cô nương phe phẩy cái quạt tròn, mặt mày đầy ý cười nói: “Đúng vậy, là Trân Bảo các vơ vét trân bảo trong thiên hạ, hơn nữa năm nào cũng tổ chức một buổi đấu giá trong kinh thành, không phải là người có chức có quyền hoặc người có tiền thì không thể tham gia, khiến cho vô số công tử danh môn trong kinh thành cạnh tranh tán tụng nhau, cũng có vô số tiểu thư lấy làm vinh dự khi có được một món trân phẩm trong buổi đấu giá của Trân Bảo các. Năm trước, bởi vì Tam công chúa muốn có được một món trang sức được làm bằng ngọc tủy mà trong kinh thành đã có vô số công tử điên cuồng, có rất nhiều người không ngại táng gia bại sản cũng muốn mua cho được bộ trang sức này tặng Tam công chúa, cuối cùng bị Nhị công tử của phủ Thái quốc công đoạt được, tặng cho Tam công chúa. Sau khi Hoàng thượng biết chuyện này, cho rằng Thái nhị công tử và Tam công chúa tình đầu ý hợp, hạ chỉ tứ hôn, kết thúc giấc mơ của biết bao quý công tử hào môn đấy.”

“Cưới công chúa thì có gì tốt?” Vương Thông ở bên cạnh lắc đầu nói, “Khác gì cưới một vị tổ tông sống.”


Bình cô nương “cạch” một cái, ném hạt dẻ vào đầu Vương Thông, nói: “Huynh thì biết cái gì? Nghe nói Tam công chúa khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song, cho dù cưới về nhà cũng chỉ đặt ở đâu đó ngắm hàng ngày thì cũng có không biết bao nhiêu người cầu còn không được đấy. Huống chi, người ta còn là công chúa nữa.”

“Hừ! Phụ nữ cưới về nhà là để dùng, ngắm thì có nghĩa lý gì?”

“Huynh nói cái gì?”

“À… ý của ta là, một người cao cao tại thượng, một người nho nhã lễ độ thì gọi gì là vợ chồng chứ? Bình Nhi, nàng tính khi nào thì lo liệu việc hôn sự của chúng ta? Chuyện linh tinh của người khác, đừng quản.”

“Vội cái gì? Chờ tiếp đi!”

“Còn chờ nữa sao?”

“Sao hả, huynh không vui à? Vậy huynh đừng chờ nữa, cưới người khác đi!”

“Không không không, sao có thể không vui? Bình Nhi, nàng nói khi nào thành thân thì khi đó thành thân, ta không có ý kiến gì, một chút ý kiến cũng không có!”

Đoan Mộc Điềm ở bên cạnh nhìn hai người đấu võ mồm, chờ bọn họ tranh cãi được tương đối mới nói thêm: “Sao đột nhiên muội lại nói với ta chuyện này? Muội nên biết, đối với những thứ này, gần đây ta không có hứng thú. Nếu muội muốn đi thì tự đi là được. Chắc là Nghê Thường các có tư cách tham gia.”

“Muội rất bận, nào có thời gian đi xem náo nhiệt? Nhưng mà công tử, không phải ngài đang tìm ngọc linh chi sao?”

Đoan Mộc Điềm sửng sốt, trong mắt đột nhiên lóe ra tia sáng.

“Trong Trân Bảo các có ngọc linh chi?”

“Có chứ. Nhưng mà theo như chúng ta biết, hiện tại có không ít người đang nhìn chằm chằm vào ngọc linh chi đâu.”

“Vậy thì sao?”

Bình cô nương che miệng cười khẽ, nói: “Công tử, còn có cái gì chúng ta có thể cống hiến sức lực được không?”

“Chuẩn bị bạc cho tốt.”

“Đó là đương nhiên rồi, công tử muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu.”

“Có tin tức về mấy thứ khác không?”

Nàng lắc đầu, nói: “Công tử của muội ơi, mấy thứ quý hiếm ngài muốn, cái nào cũng vừa xuất hiện là sẽ dẫn đến oanh động, không phải là thứ thấy ở đầy đường đâu. Vừa khéo buổi bán đấu giá lần này của Trân Bảo các có một loại vô cùng hiếm thấy.”

Thấy Đoan Mộc Điềm nhíu mày, nàng dừng lại một chút rồi mới nói thêm: “Nhưng muội có nghe ngóng được một tin, không biết là thật hay giả.”

“Tin tức gì?”

“Nghe nói trong Thiên Ma cung có giấu một đóa mặc liên (hoa sen màu đen), trong hoàng cung của Liên Nhạc quốc có giấu một cây tử tham vương (nhân sâm tím).”

“Liên Nhạc?” Đoan Mộc Điềm không khỏi giật mình, sau đó hơi nhắm mắt, trong mắt lóe ra âm mưu và tính kế, còn có một chút ánh sáng tàn nhẫn.

Nàng biết Thiên Ma Cung, bởi vì Quân Tu Nhiễm nên nàng biết trong Thiên ma cung có một thứ mà hắn cần, nhưng cho tới nay vẫn chưa có cách nào đoạt được. Không ngờ trong hoàng cung Liên Nhạc cũng giấu một cây tử tham vương.

Trong cơ thể Quân Tu Nhiễm có nhiều loại kịch độc kỳ lạ trộn lẫn với nhau, vốn không quá nặng, nhưng tiếc là thời gian bị áp chế quá dài, lại thông qua phương thức kỳ lạ tiến vào trong cơ thể hắn, nên chúng cực kì quái đản, đến nỗi nếu như bây giờ độc phát thì chỉ còn con đường chết mà thôi.

Muốn giải độc triệt để, cần sáu loại dược vật mà thế gian này cực hiếm thấy, ba loại kịch độc lại thêm ba loại đại bổ, đến nay hắn mới chỉ lấy được hai cái, cũng biết tung tích của một loại khác, đó chính là đóa mặc liên của Thiên Ma cung, ba loại còn lại thì vẫn bặt vô âm tín.

Đương nhiên bây giờ chỉ có một loại cuối cùng là bặt vô âm tín.

Ngọc linh chi của Trân Bảo các sắp xuất hiện, còn mặc liên giấu ở trong Thiên ma cung và tử tham vương trong hoàng cung Liên Nhạc, lại thêm hai loại đang giấu trong Nghiêu vương phủ, bỗng chốc chỉ còn lại có một loại cuối cùng!

Đoan Mộc Điềm không kiềm được, cảm thấy tâm trạng rất tốt, cùng ngày, sau khi xử lý xong đống sổ sách nàng liền đi thẳng đến Nghiêu vương phủ.

“Vương phi!”

Ở cửa Nghiêu Vương phủ, người gác cổng vừa thấy nàng đã hành lễ từ xa, bộ dáng cung kính, quan trọng nhất là giọng nói vô cùng to, thoáng cái đã truyền đi rất xa, sau đó khi nàng còn chưa đi tới cổng chính đã có người chạy “rầm rập” từ trong ra, xếp thành hàng chào đón.

“…”

Đoan Mộc Điềm sầm mặt, vẻ mặt cứng ngắc, tâm trạng đang tốt bị hành động của những người này làm cho mất sạch, rất muốn quay người rời đi.

Nhưng mà khi chống lại một đôi mắt tha thiết, nhìn thấy trong đó hiện lên sự kích động, hưng phấn và chờ mong, khiến cho nàng cảm thấy nếu nàng cứ như vậy mà rời đi, quả thực chính là tội ác tày trời, nhân thần cộng phẫn.

[*Nhân thần cộng phẫn: người và thần đều phẫn nộ.]

Vì vậy, nàng thản nhiên đi qua bọn họ, không để ý tới những ánh mắt nóng rực, sau đó đứng lại, hỏi: “Chủ tử của các ngươi đang ở đâu?”

Lập tức có người tiến lên, nói: “Thỉnh Vương phi đi theo tiểu nhân!”

Sau đó đi trước dẫn đường.

Phía sau, thấy Vương phi đi về phía hậu viện, bọn họ lại ào ào tụm lại một chỗ, thầm thì buôn chuyện.

“Này này, vậy mà Vương phi lại chủ động đi tìm chủ tử, người ta thật cảm động!” Có người cắn tay áo, nước mắt giàn giụa.

“Sao tốc độ của Tiểu Thuận Tử lại nhanh vậy, dám vượt mặt đại gia ta, lát nữa quay lại phải dạy dỗ hắn một chút!” Có người nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói, hắn cũng muốn dẫn đường cho Vương phi.

“Bây giờ thì tốt rồi, nhất định là hôm nay chủ tử sẽ ăn ngon miệng hơn.” Có người gật đầu thở dài.

“Ăn cái gì mà ăn? Ta cảm thấy chủ tử nên ăn Vương phi sớm một chút, đó mới là chính đạo!” Có người rung đùi đắc ý nói, vẻ mặt nhộn nhạo.

“Tối nay tới phiên ai trực?” Có người mắt tỏa kim quang, xoa xoa tay, bộ dáng dâm đãng, muốn chạy tới góc tường nghe lén.


“Ta đi!”

“Ta đi ta đi!”

“Ta đi!”

Nhất thời có vô số người tranh nhau nhảy lên, bất phân thắng bại, không lâu sau đã thành đấu võ.

Trận chiến trình diễn ở cửa Nghiêu Vương phủ đương nhiên không liên quan chút nào tới Đoan Mộc Điềm, dưới dự dẫn dắt của Tiểu Thuận Tử, nàng đi về phía hậu viện của Vương phủ, đi một mạch, rất nhanh đã tới bên ngoài thư phòng của Quân Tu Nhiễm.

Từ xa, nàng đã nghe thấy tiếng thở dài truyền ra từ trong thư phòng, nghe rất cô quạnh, rất đìu hiu, rất buồn tẻ, rất buồn bực.

Tiểu Thuận Tử mở miệng đang định bẩm báo, nàng cản hắn lại, sau đó đi thẳng vào trong thư phòng.

Tiểu Thuận Tử ngẩn người, lại do dự một chút, rồi “vù” một tiếng, lẻn đến góc khuất ở bên cạnh, sau đó có một cái đầu cẩn thận thò ra từ phía sau một cái cột.

“Cộp” một tiếng, một hạt dẻ đập vào đỉnh đầu hắn rồi vỡ tung, dọa hắn đột ngột nhảy dựng lên, xoay người sang chỗ khác, liền bắt gặp một nam tử trẻ tuổi nghiêm túc, lạnh lùng đang đứng ở phía sau nhìn hắn.

Hắn không khỏi sờ đầu, rụt cổ, cười hì hì nói: “Bạch lão đại, sao huynh lại ở đây?”

Bạch Phong không để ý tới hắn, lạnh lùng nói: “Cách thư phòng ngoài mười trượng, bằng không ta sẽ bẩm báo với chủ tử chuyện ngươi chảy máu mũi khi nhìn thấy y phục của Vương phi bị ẩm ướt.”

“Á? Bạch lão đại, huynh đừng như vậy, lần trước là bởi vì có chút hỏa vượng, có chút hỏa vượng mà thôi, ngài tuyệt đối đừng hại ta nhaaaaa!”

“Ừ, nhìn thấy Vương phi liền hỏa vượng.”

“…” Đây là hãm hại, ti bỉ, vô sỉ, hạ lưu!

Cuối cùng hắn cũng khiếp sợ trước uy quyền, cúi đầu đi ra khỏi đó ngoài mười trượng, thân ảnh Bạch Phong chợt lóe lên rồi biến mất, mà Đoan Mộc Điềm thì đi tới cửa thư phòng, đưa tay lên gõ cửa.

“Chuyện gì?”

Trong thư phòng, vị Vương gia nào đó đang nằm bò trên tháp, mặt bàn trước mặt có một chồng công văn cao ngất ngưởng, hắn đang xoa đầu, nghe thấy tiếng gõ cửa liền ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.

Vừa nhìn, hắn thấy thân ảnh đang đứng ở cửa thư phòng, không khỏi sửng sốt, sau đó trong mắt hiện đầy những tia sáng rực rỡ, sức khỏe cũng tốt lên, tâm tình cũng tốt, mà ngay cả vết thương cũng tựa như đã khỏi hoàn toàn. Lập tức xuống giường, “vù” một cái đã bay tới cửa thư phòng, đưa tay mở cửa ra.

Ngoài cửa, Đoan Mộc Điềm đang đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt mang theo mấy phần kinh ngạc, nhưng đã bình tĩnh lại rất nhanh.

“Điềm Điềm, sao nàng lại tới đây?”

Hắn vô cùng vui vẻ cho nên nụ cười trên mặt cũng vô cùng xán lạn, vừa nói, vừa đưa tay kéo nàng vào trong thư phòng.

Có một người ngồi trong bóng tối, ở bên ngoài đối diện với thư phòng ra dấu, nhất thời có thân ảnh lóe lên, tất cả đều rời xa thư phòng.

Đoan Mộc Điềm như có cảm ứng, quay đầu đưa mắt nhìn bên ngoài thư phòng, sau đó chuyển ánh mắt lên người hắn, không nói gì nữa.

Hắn đứng ở trước mặt nàng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt dịu dàng tình cảm, chỉ thiếu viết mấy chữ to ở trên mặt: “Ta rất vui!”

Nàng không khỏi hơi ngả người ra phía sau, nói: “Buổi đấu giá của Trân Bảo các, chàng biết không?”

Hắn đứng thẳng người lên, yên lặng nhìn nàng, như là muốn nhìn ra cái gì đó ở trên mặt nàng, hồi lâu sau chợt cười dịu dàng, cười đến mặt mày cong cong, rất là động lòng người, nói: “Không ngờ Điềm Điềm lại quan tâm ta như thế, còn cố ý tới đây vì chuyện này.”

Bộ dáng vui mừng đắc ý này, thoạt nhìn có chút bỉ ổi, Đoan Mộc Điềm nhìn hắn, khóe môi không khỏi hơi cong, nói: “Ta cũng không muốn chưa xuất giá đã thành quả phụ, bằng không sau này muốn tái giá cũng không dễ dàng.”

“Điềm Điềm, nàng quá khiêm tốn rồi.”

“Là ánh mắt của chàng kỳ lạ, đối với khuôn mặt khủng bố như vậy mà cũng xuống miệng được.”

Nụ cười của hắn hơi cứng lại, có chút đau lòng xẹt qua đáy mắt, sau đó lại toét miệng cười, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, khẽ nói ở bên tai nàng: “Cho nên, nàng nhất định phải nắm chặt ta, đừng buông tay, tuyệt đối đừng buông tay, nam nhân tốt như ta, cho dù nàng có đốt đèn lồng tìm khắp thiên hạ cũng tìm không thấy đâu.”

Người này… vừa không cẩn thận là đã đắc chí rồi.

Đoan Mộc Điềm rúc ở trong ngực hắn không nói gì, nhưng trong đáy mắt lại tràn ra ý cười, đưa tay ôm eo hắn.

“Ừ.”

Lập tức yên tĩnh, cho đến khi cánh tay ôm người nàng dần dần không an phận, có hơi thở ấm áp thổi vào gáy nàng, bờ môi nhẹ nhàng dán lên.

Khóe miệng nàng co lại, nhấc chân đạp lên mu bàn chân hắn một cái, đổi lại là tiếng cười khẽ ở bên tai nàng, còn há mồm cắn một cái lên vành tai nàng.

Tên đáng ghét này!

Lắc đầu, muốn thoát khỏi cái cắn của hắn, nói: “Nghe nói có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào gốc ngọc linh chi kia.”

Hắn vẫn bám chặt, lần này là cắn mặt của nàng.

Mặt!

Nàng thẳng tay tát một cái “chào hỏi”, cả giận nói: “Ta đang nói chuyện với chàng đấy!”

Hắn sờ sờ mặt, cười giống như hồ ly, không để ý tới ánh mắt như đao đang bay “vèo vèo” tới, lại ôm nàng vào lòng, nói: “Yên tâm đi, ngọc linh chi đó nhất định sẽ không để cho người khác có được.”


Hắn ôm nàng cọ cọ, rồi thở dài một tiếng, còn nói thêm: “Ta cảm thấy, từ sau khi chúng ta gặp lại, có rất nhiều chuyện tốt theo nhau đến.”

“Đúng vậy, mấy ngày hôm trước rơi xuống núi, lại còn bị người truy sát, bản thân thì bị trọng thương, nếu không phải ta đuổi tới đúng lúc, có lẽ chàng đã thành xác chết, còn cần ta đỡ điện hạ ngài ra khỏi rừng, thật nhiều chuyện tốt nha!”

Nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng này, hắn bật cười, nói: “Bởi vậy mới khiến Điềm Điềm lần đầu tiên ôm ta lúc tỉnh táo, còn dâng môi thơm lên, đây là chuyện tốt nha!”

“…”

Sao lại cảm thấy suy nghĩ của nàng với hắn không giống nhau vậy?

Dùng im lặng kháng nghị, nàng còn nói thêm: “Lần trước chàng nói với ta, trong Thiên Ma cung có mặc liên, vẫn không có cách nào lấy được sao?”

Nghe thấy sự quan tâm của nàng đối với mình, ánh mắt Quân Tu Nhiễm chứa đầy ôn nhu, điều này khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ hơn cả việc nhận được bất kỳ thứ gì.

Gật đầu, nói: “Đó là một nơi vô cùng quỷ dị, địa thế đặc biệt, muốn lẻn vào đó là vô cùng khó khăn, càng đừng nói đến chuyện lấy mặc liên ra khỏi đó. Cung chủ của Thiên Ma cung lại là người dầu muối không ăn, hỉ nộ vô thường, không thể dùng các loại cách thức bình thường để trao đổi với hắn.”

Đoan Mộc Điềm nghe vậy trầm tư, nói: “Hôm nay tới đây, ngoại trừ việc hỏi chàng có biết chuyện của Trân Bảo các hay không, còn có một tin tức muốn thông báo với chàng.”

“Tin gì vậy?”

“Nghe nói, trong hoàng cung Liên Nhạc có cất giấu một gốc cây tử tham vương.”

Nháy mắt, trong đôi mắt của Quân Tu Nhiễm có ánh sáng tím lưu chuyển, chợt dùng sức cắn một cái lên mặt nàng, nói: “Điềm Điềm, nàng quả là phúc tinh của ta, nàng vừa tới bên cạnh ta, chuyện tốt cũng theo nàng vào cửa.”

“…”

“Ừ, đương nhiên, ta cảm thấy chuyện tốt lớn nhất, hẳn là Đoan Mộc vương thúc nhanh chóng hồi kinh, như thế ta với nàng mới có thể nhanh chóng thành hôn.”

Đoan Mộc Điềm hơi nhướng mày, khóe miệng cũng hơi gợi lên một độ cong, nghiêng mắt lườm hắn.

“Bên cạnh chàng, có ai có khinh công đặc biệt tốt không?” Nàng đột nhiên hỏi, nói.

Hắn hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Điềm Điềm hỏi người ở bên cạnh hắn.

Suy nghĩ một chút rồi nói: “Khinh công của Thuận Tử là tốt nhất, nếu như Điềm Điềm có chuyện gì cần hắn đi làm, chỉ cần phân phó là được, ta đã sớm bảo bọn họ nghe theo mệnh lệnh của nàng rồi.”

Nàng gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa, bởi vì hình như nàng nghe thấy có người đang đi về phía này,

Là tên khốn chán sống nào dám đến quấy rầy bổn vương quyến rũ nương tử tương lai?

Khóe mắt Quân Tu Nhiễm nhướng lên, cũng nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, nghe thấy có người tới đây, đứng ở trước cửa, nói: “Chủ tử, vừa rồi lão Vương phi của Đoan Mộc vương phủ bảo người tới truyền lời.”

Lão Vương phi?

Đây chính là một người rất quan trọng!

Quân Tu Nhiễm lập tức thu lại vẻ mặt, nói: “Tiến vào!”

Người ngoài cửa liền đẩy cửa tiến vào, hành lễ với hai người.

Đoan Mộc Điềm đứng ở bên cạnh, như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Hôm nay tổ mẫu tiến cung, nói là muốn lên điện Kim Loan cáo trạng Hàn lâm học sĩ thuê sát thủ, xúi giục con gái đẩy ta xuống vách núi.”

“Chuyện này sợ là không đơn giản như vậy, không có bằng chứng, nói không chừng sẽ bị cắn ngược, nhưng mà việc này quả thực không thể kéo dài, cho dù bị cắn ngược thì cũng phải tố cáo trước rồi nói sau.” Quân Tu nhiễm khẽ nói, rồi quay đầu hỏi thuộc hạ: “Lão Vương phi truyền lời gì tới đây?”

“Lão Vương phi nói, hôm nay Hoàng thượng truyền Tôn tiểu thư Thái Thiến của phủ Thái quốc công lên điện hỏi, nhưng vị Thái tiểu thư này lại nói ngày đó, ở dưới cây cầu phúc, trong lúc hoảng loạn, nàng không nhìn rõ lúc ấy là Trần Tứ tiểu thư đẩy Vương phi xuống vách núi, hay là Vương phi kéo Trần Tứ tiểu thư ngã xuống theo làm đệm lưng.”

“Có vấn đề gì?”

“Lão Vương phi nói, phản ứng của Thái tiểu thư khi đó rất khiến người ta phải suy nghĩ.”

Nhất thời ánh mắt Quân Tu Nhiễm ngưng tụ lại, nói: “Lão Vương phi còn nói gì khác nữa không?”

“Không có.”

“Được, bổn vương đã biết, ngươi cứ đi xuống trước đi.”

“Dạ! Thuộc hạ cáo lui.”

Trong thư phòng chỉ còn lại bọn họ, hai người quay mặt nhìn nhau, đều đang suy nghĩ.

Ngày tiếp theo, trên triều tiếp tục ầm ĩ, cuộc sống của Đoan Mộc Điềm lại tương đối bình tĩnh, ngay cả Tam điện hạ cũng có chút dễ chịu, thương thế cũng lành rất nhanh.

Có tin tức từ Bắc Cương truyền tới, nói là đàm phán với Liên Nhạc vô cùng thuận lợi, có lẽ rất nhanh sẽ chấm dứt, khởi hành hồi kinh.

Mà ở kinh thành, buổi bán đấu giá của Trân Bảo các cũng sắp mở ra.

Bóng đêm phủ xuống, Đoan Mộc Điềm đứng bên cửa sổ trong khuê phòng của nàng ở Xuất Vân các, nghĩ đến buổi đấu giá bắt đầu vào ngày mai, vẻ mặt rất ngưng trọng.

Chuyện liên quan đến Quân Tu Nhiễm, nàng không thể không ngưng trọng.

Giờ phút này, cửa sau của phủ Thái quốc công chợt chậm rãi mở ra, có người cẩn thận đi ra.

“Thành tỷ tỷ, tỷ hẹn ta ra gặp mặt trễ như vậy là có chuyện gì sao?”

Ánh đèn mơ hồ truyền đến từ đằng xa, có thể nhìn thấy người đi ra từ cửa sau của phủ Thái quốc công chính là Thái Thiến, mà ở trước mặt nàng, Thành Mộng Tuyền vĩnh viễn tôn quý trang nhã, bụi trần không nhiễm đang cười dịu dàng như thánh mẫu.

Nhìn thấy nàng cười như thế, không biết vì sao đột nhiên Thái Thiến cảm thấy hơi lạnh.

“Thành tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, muội cái gì cũng không nói.” Nàng cúi đầu nhẹ giọng nói.

Thành Mộng Tuyền tiếp tục cười, nói: “Đương nhiên là ta biết Thiến Nhi muội muội không nói gì, dù sao đây chính là chuyện liên quan đến chung thân đại sự của Thiến Nhi muội muội.”

Không hiểu sao Thái Thiến lại co người lại một chút, cảm thấy thời tiết đêm nay đặc biệt rét lạnh.

“Thành tỷ tỷ nói đùa rồi, cho tới bây giờ muội cũng không hy vọng xa vời là Tam điện hạ sẽ nhìn muội thêm vài lần, đó chỉ là một chút suy nghĩ nhỏ của muội mà thôi.”

Thành Mộng Tuyền đột nhiên tiến lên, cầm tay nàng, cười nói: “Vậy cũng không đúng rồi, người giống biểu ca ta, cô gái nào thích cũng là bình thường, muội yên tâm, cô cô bảo ta tới nói lại với muội, chỉ cần muội thể hiện tốt, chắc chắn người sẽ làm chủ cho biểu ca cưới muội.”

Thái Thiến cả kinh, hất tay ả ra theo bản năng, sau khi khẽ giật mình là cảm thấy vô thố, nói: “Thành tỷ tỷ, thật sự là cho tới bây giờ muội chưa từng nghĩ như thế, tỷ đừng như vậy, muội… muội sẽ không nói gì hết, bất kể là ai hỏi, cái gì muội cũng không biết.”

Trong bóng đêm, ánh mắt Thành Mộng Tuyền chợt lóe sáng một cái, nói: “Thiến Nhi muội muội, muội đang sợ cái gì?”


“Không! Muội không có!” Thái Thiến đột nhiên cả kinh, giống như bị chọc đúng tâm sự, hoặc là bị giẫm phải đuôi, thực ra chính bản thân nàng cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy đêm nay đặc biệt thấp thỏm lo âu.

Thành Mộng Tuyền lại bước lên một bước nữa, đối diện nàng, nói: “Có phải là muội không nhịn được, muốn nói ra rồi?”

“Không không, muội không có…”

“Vậy tại sao gần đây muội luôn trốn tránh, không muốn gặp ta? Nếu không phải là hôm nay ta tự mình tới đây chờ muội, có phải là muội vẫn tiếp tục muốn trốn tránh ta không?”

“Không… không phải đâu… chỉ là… chỉ là gia gia không cho phép muội xuất môn, còn phái người tới trông chừng muội.”

Nàng kích động giống như muốn giải thích điều gì đó, lại hơi nói năng lộn xộn, vẻ mặt vô thố tái nhợt, cho nên mới không phát hiện thấy một thanh chủy thủ lạnh lẽo đang từ từ rút ra khỏi ống tay áo của Thành Mộng Tuyền, cũng không nhìn thấy thanh chủy thủ đó đang dần đần đến gần nàng.

Chủy thủ đã đến gần, mục tiêu là bụng của Thái Thiến, Thành Mộng Tuyền đang muốn dùng sức đâm tới, ở phía sau chợt có bong người lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh nàng, sau đó nắm lấy cổ tay nàng.

Chủy thủ rơi xuống đất, vang lên một tiếng “keeng” chói tai, khiến cho Thái Thiến ngẩn ra, rồi sau đó chậm rãi cúi đầu xuống nhìn, thấy thanh chủy thủ nằm ở bên cạnh chân nàng, còn nhìn thấy thân ảnh không biết xuất hiện từ lúc nào, cùng với cánh tay đang nắm chặt cổ tay của Thành Mộng Tuyền, lại ngây người một chút, rồi nàng mới giật mình tỉnh lại, lập tức sợ hãi thét to một tiếng, sau đó “bịch” một tiếng, ngã xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn Thành Mộng Tuyền, trong mắt chứa đầy hoảng sợ.

“Thành… Thành…”

Nàng lắp bắp không thể nói nên lời, Thành Mộng Tuyền thì kinh hãi một chút rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía người không biết từ đâu ra kia, quát: “Ngươi là ai?”

Chung quanh chợt đèn đuốc sáng trưng, có nhiều người từ trong bóng tối tuôn ra, trong nháy mắt đã bao vây nàng, người dẫn đầu chính là Thái quốc công.

Ông lạnh lùng quét mắt nhìn thanh chủy thủ rơi trên mặt đất, rồi nhìn Thành Mộng Tuyền đang biến sắc, nói: “Thành đại tiểu thư, cô muốn làm gì?”

Sắc mặt Thành Mộng Tuyền nhanh chóng thay đổi, đột nhiên chỉ về phía người đang nắm cổ tay nàng, nghĩa chính ngôn từ nói: “Quốc công đại nhân, ta hẹn Thiến Nhi muội muội gặp nhau ở đây, muốn bàn bạc một chút chuyện ngày mai cùng nhau đến buổi đấu giá của Trân Bảo Các, nhưng không ngờ người này đột nhiên xông ra định hành thích Thiến Nhi muội muội. Thiến Nhi muội muội bị sợ đến nỗi ngã xuống đất, ta muốn tiến lên giúp nhưng bị người này giữ chặt, may mà Quốc công đại nhân xuất hiện kịp thời, khiến cho hắn ta không dám vọng động, kính xin Quốc công đại nhân nhanh chóng bắt giữ người này.

Dù Thái quốc công là lão hồ ly, nghe thấy câu trả lời như thế không khỏi há hốc mồm.

Rõ ràng là đã bắt tận tay day tận trán, vậy mà ả lại có thể mặt không đổi sắc, nghĩa chính ngôn từ nói ra lời như vậy, nếu không phải ông tận mắt nhìn thấy, có lẽ sẽ thật sự tin lời của nàng.

Thái quốc công chợt cười lạnh, nói: “Người đời đều nói Thành đại tiểu thư thông minh hiền lành, hôm nay không khỏi khiến cho lão phu phải thay đổi cách nhìn. Ngươi có vẻ da mịn thịt mềm, không ngờ hoàn toàn không có thịt mà toàn là da. Bản lãnh đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, trợn mắt nói dối thật sự là số một nha. Người đang giữ ngươi chính là tùy tùng của lão phu, chỉ chờ ở đây để bắt quả tang ngươi, bằng không ngươi sẽ thật sự nắn bóp Thái gia ta rồi!”

Thành Mộng Tuyền hơi mở to hai mắt, ra vẻ không dám tin, oan ức cực kỳ, nói: “Quốc công đại nhân, lời này của ngài là có ý gì? Chẳng lẽ ngài cho rằng ta muốn hại Thiến Nhi muội muội? Chuyện này sao có khả năng? Ta với Thiến Nhi muội muội cùng nhau lớn lên, tình cảm giống như tỷ muội ruột thịt, sao ta có thể làm ra chuyện bất lợi với muội ấy đây? Quả thực là người này muốn làm hại Thiến Nhi muội muội mà, ngài lại nói người này là tùy tùng của ngài, chuyện này… Quốc công đại nhân, ngài phải tin tưởng ta, rõ ràng là người này vô sỉ phản bội ngài, còn muốn giết hại Thiến Nhi muội muội, nếu không tin, ngài hỏi chính Thiến Nhi muội muội mà xem.”

Lời vừa nói ra, những người có mặt ở đây đều ồ lên, không ngờ Đại tiểu thư của Hữu tướng phủ nổi danh khắp kinh thành, người được cho là tấm gương đứng đầu của tiểu thư khuê các lại mặt dày, vô liêm sỉ như thế!

Thái quốc công giận quá hóa cười, quay đầu nhìn Thái Thiến đang ngã ngồi ở trên mặt đất, giờ phút này đang trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Thành Mộng Tuyền, nói: “Thiến Nhi, cháu tới nói xem, rốt cuộc là ai muốn hại cháu?”

Bị tổ phụ quát như vậy, Thái Thiến cũng tỉnh lại trong cơn khiếp sợ vô cùng, đưa tay chỉ vào Thành Mộng Tuyền, mở miệng muốn nói, nhưng chỉ há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh nào.

Nàng sửng sốt, tất cả mọi người cũng vậy, nhìn nàng mở miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Sắc mặt nàng chợt tái nhợt, đột nhiên đưa tay nắm chặt cổ mình, há miệng cố gắng nói chuyện nhưng nàng không nói nên lời.

Tất cả mọi người không khỏi kinh hãi, Thái quốc công đột nhiên xông lên, “Thiến Nhi!”

Người bắt được cổ tay của Thành Mộng Tuyền cũng lo lắng nhìn về phía Thái Thiến, cùng lúc đó, tay kia của Thành Mộng Tuyền cầm thứ gì đó đâm vào tay người này, người này bị đau, theo bản năng rút tay lại, Thành Mộng Tuyền lập tức giật cổ tay, giành được tự do, tung người bay lên, nhảy lên mấy cái nóc nhà rồi biến mất trong bong đêm.

Tất cả mọi người đều sững sờ, tùy tùng kia của Thái quốc công buông tay ra xem thì thấy trên mu bàn tay có một vết thương lớn như vết kim, hắn hừ lạnh một tiếng, phi thân vào trong bong tối, đuổi theo.

Thái quốc công giận tím mặt, nhìn chằm chằm về hướng Thành Mộng Tuyền phi thân rời đi, nổi giận gầm lên một tiếng: “Khốn kiếp!”

Quay đầu lại thì thấy cháu gái mình đang ôm lấy cổ họng, cả người run rẩy, ông biến sắc, tự mình ôm nàng về phủ Quốc công, nói: “Nhanh đi mời đại phu!”

Nửa đêm canh ba, cổng chính của Đoan Mộc vương phủ đột nhiên bị gõ vang, đánh thức lão Vương phi đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.

Đoan Mộc Điềm cũng đã chìm vào giấc ngủ, lại bị tiếng động từ xa truyền đến làm cho bừng tỉnh, cẩn thận phân biệt thì nhận ra nó được truyền đến từ phía phòng của tổ mẫu, nàng lập tức tỉnh lại, trực tiếp bay ra ngoài qua đường cửa sổ.

Lúc nàng tới nơi, lão Vương phi đã ăn mặc chỉnh tề, đang đi ra ngoài, vừa thấy nàng đã nói: “Thiến Nhi tiểu thư của phủ Thái quốc công đã xảy ra chuyện, các đại phu đành chịu, nên trực tiếp tới tìm lão thân.”

Nói xong cũng không tiếp tục dây dưa nữa, vội vã đi ra ngoài, Đoan Mộc Điềm ngẩn người, cũng xoay người đi theo.

Xe ngựa chạy rất nhanh, giống như bay trên con đường vắng vẻ của kinh thành, đám người tuần tra nhìn thấy là xe ngựa của phủ Quốc công đều nhường đường không dám ngăn cản.

Dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới phủ Thái quốc công, nhưng khi Đoan Mộc Điềm và tổ mẫu vào trong khuê phòng của Thái Thiến thì nghe thấy tiếng khóc, có phụ nhân trung niên ghé vào trên giường khóc ngất, mà Thái Thiến thì im lặng nằm ở đó, không còn hô hấp.

Đã chết?

Phụ nhân đó thấy lão Vương phi tới, lập tức nhào đến, khóc lóc kêu: “Lão Vương phi, cầu xin ngài, cầu xin ngài cứu Thiến Nhi! Con bé mới mười sáu tuổi, ta còn chưa kịp tìm cho nó một gia đình để đính hôn, sao lại… sao lại…”

Lão Vương phi vỗ vỗ tay nàng, đi tới bên giường cầm cổ tay Thái Thiến lên, lại thăm dò gáy nàng, lắc đầu nói: “Đã đi rồi.”

Tiếng khóc ở trong phòng chợt lớn hơn, vị phu nhân kia lại càng khóc càng đau lòng, cuối cùng hôn mê.

Thái quốc công đi tới hành lễ với lão Vương phi, nói: “Đã khuya như vậy rồi lại tới quấy rầy lão Vương phi, thật có lỗi.”

Lão Vương phi vội lắc đầu, nói: “Thái quốc công quá lời rồi, mạng người là quan trọng, lão thân sao có thể không đến? Chỉ là đáng tiếc, lại đến chậm một bước. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn bộ dáng của nha đầu Thiến Nhi tựa như trúng độc.”

Nói đến đây, Thái quốc công lập tức trầm mặt, cơn giận dâng trào, nổi giận nói: “Thành Mộng Tuyền, giỏi cho một ả Thành Mộng Tuyền!”

Bất kể có phải Thái quốc công vô cùng yêu thương đứa cháu gái này, hay là Thành Mộng Tuyền giết Thái Thiến đã đánh vào mặt phủ Thái quốc công, hay là không đặt Thái gia ông vào trong mắt, thì việc này tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Nhưng dù có người đuổi theo ngay lập tức, lại vẫn không bắt được Thành Mộng Tuyền mà bị người khác đánh lạc hướng. Như vậy, cho dù tới chỗ Hoàng thượng cáo trạng, phủ Hữu tướng cũng có thể nói là bọn họ cố ý hãm hại Thành Mộng Tuyền, bị bọn chúng cắn ngược một cái.

Ai cũng không ngờ Thành Mộng Tuyền lại biết võ công.

Lúc biết được chuyện này, Đoan Mộc Điềm không khỏi kinh ngạc, nàng thực sự không nhìn ra nữ nhân đó lại biết võ công, lúc ở Lăng Vân Tự còn bị nàng đánh đá tùy ý, nghe nói trước đó ở trong cung Tuyên Đức, cũng thiếu chút nữa đã bị Quân Tu Nhiễm giết.

Hai người ở phủ Thái quốc công không lâu lắm, sau khi lão Vương phi cẩn thận kiểm tra tình trạng của Thái Thiến xong liền cáo từ rời đi.

Bên trong xe ngựa, Đoan Mộc Điềm hỏi: “Tổ mẫu, Thái Thiến trúng độc gì vậy?”

Tổ mẫu lại không trả lời nàng ngay, mà cau mày như đang nghĩ gì đó, hồi lâu sau mới lầm bầm nói: “Độc này cực kỳ bá đạo, nhưng nếu phát hiện kịp thời thì có thể cứu chữa, sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng, chỉ tiếc là ngay từ đầu đã bị Thành Mộng Tuyền kéo dài thời gian, đại phu bình thường lại không biết cách chữa, đợi tới khi chúng ta tới nơi thì đã không còn kịp nữa rồi.”

Dừng một chút, bà lại nói tiếp: “Hơn nữa, ta thấy loại độc này dường như có chút giống với một loại độc tố nào đó trong cơ thể Tam điện hạ. Nhưng các loại độc trong cơ thể Tam điện hạ hỗn tạp, đã không phân rõ được từ lâu rồi.”

Tim Đoan Mộc Điềm chợt nảy mạnh một cái, một bóng người chợt hiện lên trong đầu nàng.

Hồ ly mắt xanh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận