Yoonhyun Nhất Cố Hoa Lạc


Lại nói Từ Châu Hiền cũng cùng Lâm Duẫn Nhi một đường thư thản tìm đến lương đình ngồi nghỉ chân.

Từ Châu Hiền chỉ để Bạch Thúy quay về viện tử mang chậu hoa lê đến mà không dẫn Lâm Duẫn Nhi đến viện của mình.

Trên danh nghĩa, hiện tại Lâm Duẫn Nhi vẫn là tỷ phu của nàng, nếu mang nàng ấy về viện tử tai mắt Lưu thị lại tung lời gièm pha.

Tuy nàng không bận tâm đến mấy lời thị phi đó, nhưng nàng không muốn thanh danh Lâm Duẫn Nhi có sứt mẻ.

Lâm Duẫn Nhi ôm một khối hoa cỏ trên đường hái được, cười đến mi mắt cong cong, thoạt nhìn rất ngốc.

Nàng vui vẻ huơ huơ trước mắt Từ Châu Hiền "Tỷ xem xem..

thật, thật nhiều hoa!".

Từ Châu Hiền cười nhẹ, tâm tình không biến động nhưng vẫn có thể nhìn ra hạ bớt một tầng ngụy trang.

Nàng phân cho Bạch Hạ ánh mắt, Bạch Hạ hiểu ý mang điểm tâm đến cho các nàng.

"Điện ha trước bỏ hoa xuống, được không?" Từ Châu Hiền mềm mỏng nói.

Lâm Duẫn Nhi phồng má bất mãn nhưng cũng nghe theo, đặt một khối hoa cỏ xuống bàn đá, còn phủi phủi tay như một hài đồng nhu thuận.

Từ Châu Hiền lại lấy khăn tay lau sạch bụi đất cho nàng, tháo xuống vài lá hoa dính trên áo Lâm Duẫn Nhi.

"Điện hạ có vẻ rất thích hoa?" Từ Châu Hiền nhàn nhạt hỏi, không đặt chuyện Lâm Duẫn Nhi bị ngốc vào trong mắt, hoàn toàn xem nàng là Trữ quân đương triều mà đối đãi, thậm chí còn sinh ra một tia mềm mại thân thiết.

Lâm Duẫn Nhi nhai nhai khối điểm tâm, má phồng tròn trĩnh, dung mạo nhu nhã sinh ra hai phần trẻ con, chọc người yêu thích.

Nàng gật gật đầu với Từ Châu Hiền, rất giống bé ngoan.

Từ Châu Hiền cười khẽ, khinh thủ khinh cước châm cho Lâm Duẫn Nhi chén trà.

Thái độ thập phần đúng mực, nào có loại khí tràng khi đối diện Lâm Hinh Phúc.

Thật ra tầm mắt Từ Châu Hiền từ nãy đến giờ vẫn luôn rơi vào túi hương giắt trên thắt lưng của Lâm Duẫn Nhi.

Lúc đầu nàng nhìn rất quen mắt, không nhớ rõ đã gặp ở đâu, nhưng mất một lúc nàng liền nhớ ra đã gặp nó ở đâu.

Thứ này tuyệt không phải đồ tốt đẹp gì.

Vừa lúc Bạch Thúy trở lại, hai tay bận bịu mang theo chậu hoa lê, nhành lê hoa vừa chiết khỏi cây mẹ tuy không rực rỡ nhưng cũng là bừng bừng sinh sắc.

Từ Châu Hiền đón lấy, tầm mắt Lâm Duẫn Nhi liền ba ba bắn đến.

Từ Châu Hiền cười cười, nàng ôm chậu hoa lê bằng gốm sứ thanh mai, kích cỡ chậu không lớn, vừa vặn lòng bàn tay.

Nàng nửa đùa nửa thật nói "Điện hạ, tiểu nữ dâng cho điện hạ lê hoa, điện hạ có nghĩ nên ban thưởng cho tiểu nữ?".


Này là đang muốn trao đổi sao? PhượngLâm Duẫn Nhi rối rắm xoa xoa vành tai, nàng còn chưa biết phải trao đổi thế nào a.

Rõ ràng tỷ tỷ bình thường rất tốt với nàng, làm sao đảo mắt lại biến thành người xấu rồi.

Tầm mắt PhượngLâm Duẫn Nhi càng lúc càng ủy khuất, chằm chặp nhìn Từ Châu Hiền.
Nàng lắc đầu cười khẽ, cuối cùng đặt lại hoa lê lên bàn đá, dừng tầm mắt ở túi hương kia, thản nhiên nói "Không bằng điện hạ mang nó thưởng cho tiểu nữ thì thế nào?".

Lâm Duẫn Nhi rất ngốc, không rõ những thứ này thì có gì khác biệt, chỗ nàng không thiếu vòng ngọc cùng vàng bạc vân vân, vậy nên sảng khoái tháo xuống.

Lúc đặt vào tay Từ Châu Hiền lại do dự, nàng chợt nhớ ra đây là túi hương hoàng biểu tỷ cho nàng, nàng thế nào lại ngốc quên đi mất chuyện này.

Thấy Lâm Duẫn Nhi bối rối, Từ Châu Hiền cũng đoán ra mấy phần, nàng thấp giọng than thở "Chỉ là một túi hương, điện hạ thế nhưng keo kiệt đến vậy sao a?".

Lâm Duẫn Nhi rất nhanh bị nàng hồ lộng, thành thật đặt túi hương vào tay nàng, huơ tay múa chân "Cô...!cô không, không...!keo kiệt...!Cô cho...!cho tỷ tỷ!!".

Từ Châu Hiền hài lòng thu túi hương đó vào tay áo, đẩy chậu hoa lê về phía Lâm Duẫn Nhi, ôn nhu nói "Của điện hạ, lê hoa này còn có thể nhưỡng rượu, sau này điện hạ trồng nó, tiểu nữ sẽ liền hái hoa nhưỡng rượu cho điện hạ".

Lâm Duẫn Nhi đối với hoa cỏ dường như sinh ra một loại đặc thù yêu thích, vậy nên liền ôm chậu hoa lê vào lòng, cười híp mắt đáp ứng Từ Châu Hiền.

Lê hoa trồng mười năm mới lớn, mất bao năm mới có đủ hoa nhưỡng rượu.

Hẳn là rất dài đi.

Từ Châu Hiền vẫn chắc chắn bản thân sẽ nhưỡng rượu được cho Lâm Duẫn Nhi chăng?
...
Nửa canh giờ sau, hạ nhân đến thông truyền Thế nữ đã bái phỏng xong, Từ Châu Hiền liền đứng dậy, thong thả mang theo Lâm Duẫn Nhi tiễn bước.

Lúc Lâm Hinh Phúc trông thấy Lâm Duẫn Nhi ôm chậu hoa lê cười hì hì xuất hiện đã là nửa khắc sau đó.

Từ Châu Hiền thong thả tiến lên một bước "Thế nữ đã bái phỏng xong?".

Lời này cũng chỉ là lấy lệ hỏi mà thôi.

Lâm Hinh Phúc gật đầu, ngữ khí thanh đạm "Canh giờ không còn sớm, bản thế nữ nên hồi phủ.

Đa tạ tam tiểu thư đã đón tiếp rồi".

Từ Châu Hiền đoan trang đứng đó, cung cách sâm nghiêm, phảng phất xa cách.

Nàng cười cười, chỉ là tiếu ý trong suốt đến vô cảm "Thế nữ khách khí rồi, đây là chuyện tiểu nữ phải làm.

Chỉ hi vọng lần sau thế nữ bái phỏng, nhị tỷ liền có thể tiếp đón".

Lâm Hinh Phúc thật không quá thích loại ngữ khí giấu kim trong bông này của Từ Châu Hiền.

Nhưng cũng không phản bác, nói câu khách khí liền mang theo Lâm Duẫn Nhi hồi cung.

Từ Châu Hiền đợi xe ngựa của Lâm Duẫn Nhi đi xa mới quay lưng cho hạ nhân đóng kín đại môn.


Nét mặt không một tia dao động.

Nửa chiều Từ Châu Hiền đến Tĩnh viên, có lệ nói vài câu với lão phu nhân, lão phu nhân dò hỏi thái độ của Thế nữ, Từ Thi Hiền dù thế nào cũng là bóng hồng của Thế nữ, hiện nay bị bất lợi, ai biết đối phương có tìm Lâm Hinh Phúc kể khổ hay không?
Từ Châu Hiền chung quy chỉ cười ứng phó mà không đáp lời lão phu nhân.

Lão phu nhân cũng nhận ra nàng không thiết tha đành bất mãn ngậm miệng không hỏi nữa.

Từ Châu Hiền nhàm chán liền đứng dậy ly khai, trước khi rời đi còn để lại một câu không rõ biểu tình "Tổ mẫu, kẻ què thì một chân khó giẫm hai thuyền".

Lão phu nhân nghe xong sắc mặt đều tái đi.

Ý trong lời Từ Châu Hiền chính là bà ta chưa từng thật sự chung thuyền với nàng để đối phó Lưu thị, lúc nào cũng thấp thỏm sợ đắc tội phủ Thượng thư cùng Thế nữ, tâm lý chính là sẵn sàng phản bội lại Từ Châu Hiền bất cứ lúc nào để bảo toàn mình.

Hôm nay Từ Châu Hiền lại thản nhiên nhắc bà rằng, bà bây giờ chỉ là kẻ què, chỉ còn một chân thì đừng tham lam đứng ở hai thuyền.

Lão phu nhân nghe xong giận đến không thở nổi, chỉ là không nói gì, hậm hực nhìn Từ Châu Hiền rời đi.

...
Lúc Từ Châu Hiền vừa trở về Di Nhiên viên thì đã đến giờ vãn thiện, Bạch Thúy xin chỉ thị xong liền lui xuống chuẩn bị nước nóng cho nàng tắm rửa.

Từ Châu Hiền phân phó Bạch Hạ đốt chậu than, sắc mặt nàng dửng dưng ném túi hương vào trong đó.

Lửa bén bập bùng, mấy chốc túi hương cháy xém đi phân nửa.

Bạch Hạ đứng bên một bộ khiếp sợ.

Dù rằng tiếp xúc Trữ quân không nhiều nhưng Bạch Hạ biết được Từ Châu Hiền rất để tâm đến điện hạ.

Nếu vậy sao tiểu thư lại đốt đi túi hương của điện hạ?
Từ Châu Hiền từ trên cao nhìn xuống chậu than, tầm mắt vô vị nhìn túi hương đang lụi tàn kia, sâu trong đáy mắt một mảnh lạnh như băng.

Đời trước, khi nàng thay Từ Thi Hiền gả cho Lâm Duẫn Nhi, Lâm Hinh Phúc mới tìm tới nàng nói lời ngon ngọt.

Có lần nàng ta bảo nàng đem túi hương cho Lâm Duẫn Nhi, nàng ngu xuẩn nghe theo.

Về sau mới biết, trong túi hương không hề có độc, nhưng chỉ thêu hoa văn trên túi hương lại được huân độc dược.

Mang lâu bên người sẽ làm nhiễu loạn tâm trí, sinh ra đau đầu cùng ảo giác.

Vốn nghĩ sống lại một lần, nàng có thể ngăn chặn mọi nguy cơ.

Nhưng xem ra vẫn có kẻ muốn tiên hạ thủ vi cường.

E rằng, Lâm Hinh Phúc đã có toan tính sớm hơn một bước.


Từ Châu Hiền u ám đi hơn nửa, chờ túi hương cháy hết nàng vẫn chưa hồi thần.

Linh cảm của nàng.

Nàng có cảm giác sắp tới sẽ xảy ra chuyện, mà chuyện này tuyệt không nhỏ.
...
Sáng hôm sau, Từ Châu Hiền xuất môn khi trời vừa tản mản sáng, một đường ngồi xe ngựa kín đáo ly khai.

Nhập đông tiết trời lạnh lẽo, tuyết đọng lại mái hiên từng mảng lớn trắng xóa.

Hôm nay nàng không nhập cung mà là đến ngoại thành, nói đúng hơn nàng muốn đến một nơi gọi là Nô Thị nằm tại ngoại thành.

Nô Thị chính là chỉ một chỗ buôn bán nô lệ lớn nhất tại Đông Yên quốc, một tháng chỉ một lần tề tụ.

Hầu như kinh thành ai cũng biết nhưng chưa từng nhấc lên nghị luận hay báo quan, có lẽ đã trở thành một loại địa phương cấm.

Trong giới quý tộc cũng tương đối kín miệng, dù không ít kẻ trác táng đến đó tìm vui nhưng tuyệt không dám bát quái gì.

Từ Châu Hiền thản nhiên tọa xe ngựa phẩm trà, Bạch Thúy châm thêm lửa cho hỏa lô, huân ấm buồng xe, tránh đi khí lạnh nên ngoài.

Bạch Hạ lại từ tốn dâng điểm tâm cho Từ Châu Hiền.

Từ Châu Hiền thản nhiên cầm một khối hạnh tô nếm thử, vị đạo không tệ, rất vừa miệng.

Lại nghe xa phu bên ngoài báo sắp đến nơi.

Bạch Thúy tri kỉ cầm phi phong cùng đấu lạp đến cho Từ Châu Hiền.

Nàng thản nhiên nhận lấy mang vào, hai nô tỳ các nàng cũng mang mạn che mặt lên.

Lần này Từ Châu Hiền hành sự nhưng không muốn lộ tung tích, nàng chính là có chuyện cần xử trí.

Bên người mang theo hai nha đầu không tồi, chỉ là bước đường sau này, nàng không thể đơn lẻ hành động, nhiều nhất vẫn cần một tay chân, tốt nhất là có võ công, như vậy chuyện phóng hỏa đốt nhà càng thuận tiện.

Nô Thị ngang nhiên giữa ban ngày hoạt động, không hề lo sợ quan phủ, đủ thấy kẻ đứng sau đám người này không phải tầm thường.

Giữa trời mong lung tuyết, Từ Châu Hiền lẳng lặng phóng tầm mắt ra xa.

Nô Thị cũng không hề hỗn tạp như trong tưởng tượng.

Thậm chí so với trên phố reo hò buôn bán ở đây yên ắng hơn rất nhiều.

Chỉ thấy từng đám người hoặc bị gông cùm hoặc nhốt trong củi sắt bày biện la liệt trên đường.

Xung quanh liền thêm vài kẻ tài đại khí thô đi lòng vòng xem xét, dò hỏi giả cả.

Rất giống một phiên chợ thông thường, chỉ khác ở đây hàng hóa là mạng người.

Trên thực tế, tại Đông Yên chuyện mua bán nô lệ không có gì là phạm pháp, chỉ cần kí giấy bán thân liền nhận bạc rồi trở thành hàng hóa.

Có điều, chỗ tập trung nhiều "hàng hóa" như thế này, chung quy khá hiếm lạ.
Bạch Hạ lẫn Bạch Thúy là lần đầu tiên đến nơi hỗn tạp thế này, sắc mặt giấu sau mạn che có8 điểm trắng, nhưng vẫn theo bước Từ Châu Hiền.
Châu Hiền cũng không tỏ thái độ gì, bình đạm đến vô vị.

Nàng từ tốn tiến vào Nô Thị, từ sau lớp lụa the của đấu lạp mà dò xét nô lệ được bày bán.


Không hò reo, không đánh đập, không khóc lóc, cũng không có chào bán mời gọi.

Nô Thị chính là chỗ giao phó mạng người trong câm lặng.

Kẻ bán nhiệt tình đứng đợi người hỏi giá, nô lệ chỉ nhận mệnh nghe theo.

Mọi thứ diễn ra trong yên lặng đến đáng sợ.

Tuyết lất phất, hoa tuyết tung bay đáp lại trên y phục, quay đầu liền rũ xuống cả một trời tuyết lạc cùng ưu sầu.

Từ Châu Hiền dừng bước nhường đường, là một tên công tử ăn chơi vung tay mua cả ba bốn nha đầu, bận bịu cầm dây thừng lôi đi.

Đám nha đầu kia trong mắt đều là phẫn hận nhưng lại không phản kháng, chậm rì rì theo bước hắn ta.

Tại Nô Thị chính là vậy, chấp nhận bước vào liền chấp nhận làm kẻ câm mù trước nghịch cảnh.

Dù cho có nô lệ tiến đến khóc lóc cầu xin ngươi cứu giúp, ngươi cũng không được giúp đỡ.

Bởi vì đây là quy luật bất thành văn ở đây, nô lệ là hàng hóa.

Phản kháng là chết, khóc lóc là chết.

Ngươi cũng chỉ là kẻ qua đường, không có sứ mệnh giải thoát cho tất cả hàng hóa tại đây.

Từ Châu Hiền đi dạo được một vòng đã là nửa canh giờ, cũng không tỏ ý vừa mắt hàng hóa nào.

Bạch Thúy cùng Bạch Hạ thủ hộ sau lưng nàng.
Cuối cùng cũng thấy nàng tiến đến một nơi, dưới trời tuyết nhìn một đám nô lệ bị trói.

Nô lệ đều là nam nhân lực lưỡng, ăn mặt mỏng manh, hẳn là beta, bị trói vào một sợi xích sắt to lớn thành một hàng dài.

Bọn họ có chừng mười người ngồi bệt xuống đất lạnh, còn lại duy nhất một nam nhân gầy gò còn đứng thẳng, lẳng lặng cúi nhìn xích sắt đang trói mình.

Thấy Từ Châu Hiền tiến đến một nam nhân béo lùn liền ra mặt, hắn quấn vải thô kĩ càng tránh rét, cười đến hòa ái "Khách nhân là ưng ý tên nào chăng?".

Từ Châu Hiền không đáp lời, chỉ tiến đến trước mặt nam nhân còn đứng kia, nhàn nhạt hỏi "Xuất thân là thổ phỉ?".

Nam nhân kia thân thể cao lớn nhưng rất vừa phải, không quá phận phát tướng, phảng phất một cỗ văn nhược gầy gò.

Trên mặt hắn kéo dài một vết sẹo từ trán đến má phải, thập phần dữ tợn.

Hắn lạnh nhạt nhìn cô nương trước mắt, vì đấu lạp đã che kín dung mạo nên không biết biểu tình đối phương.

Hắn có lệ nói "Đúng vậy, là thổ phỉ".

Từ Châu Hiền gật gù, dò xét hắn ta, hắn ta không hề sợ hãi, cũng không vì thân phận nô lệ mà nổi lên uất nhục hay phản khán, rất bình đạm.

"Ngươi đáng giá bao nhiêu?" Từ Châu Hiền thẳng thừng hỏi.

Tên nam nhân kia hơi nghiêng đầu nhìn chủ nô, tên chủ nô nhún nhún vai ra thủ thế, hắn liền tùy tiện nói "Chủ ta rao hạ ta năm trăm lượng bạc".

Từ Châu Hiền tựa tiếu phi tiếu, phải là người có bao nhiêu năng lực mới dựng lên được một Nô Thị độc đáo thế này.

Thậm chí mua bán cũng mang theo từng cỗ lạ lẫm quy tắc, có ý tứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận